Ba năm sau.
Nguyên Bảo ở bên ngoài bỗng chạy hồng hộc vào bên trong phòng, sau đó tỏ ra vô cùng phấn khởi ầm ĩ cả lên: “Có tuyết rồi! Có tuyết rồi! Cha ơi có tuyết rồi!”
Chúc Vân Cảnh cau mày đặt quyển sách trên tay xuống, rồi ôm lấy nhóc con đang bò lên giường nhào về phía mình hết sức tức giận dạy bảo một phen: “Chỉ có tuyết thôi làm gì hưng phấn đến như vậy? Bộ ngươi chưa từng nhìn thấy tuyết rơi hay sao? Lớn đầu thế này rồi mà suốt ngày loi choi không có chút quy củ nào cả.”
Nguyên Bảo không hề để ý gì tới lời dạy của cha mình, mà chỉ lo giơ tay chộp lấy dĩa điểm tâm, gặm đến miệng dính đầy vụn bánh, khi đó mới mở to cặp mắt sáng lấp lánh nhìn cha: “Khi nào phụ thân về ạ? Với cả khi nào thì con có thể cùng phụ thân đến quân doanh nữa?”
Chúc Vân Cảnh nghe xong cảm thấy nhức đầu không thôi, tuy rằng hắn biết trẻ con hoạt bát hiếu động là một chuyện tốt, thế nhưng con trai mình quá mức hiếu động hăng hái, suốt ngày chỉ lo mấy chuyện đánh đánh giết giết, đã thế khi đến quân doanh còn có thể gây ồn ào ầm ĩ thì sao có thể coi là tốt được. Chúc Vân Cảnh dùng ngón tay chọt chọt đầu con trai: “Đúng là nhóc con phụ bạc mà, cha ngươi ta nhọc nhằn khổ sở nuôi lớn ngươi, còn phụ thân ngươi cả ngày không thấy bóng người đâu, thế mà ngươi lại nhớ mỗi mình hắn.”
“Con thích cha nhất luôn!” Nguyên Bảo cạ cạ cái đầu tròn vo của mình vào ngực Chúc Vân Cảnh lấy lòng, thế nhưng ai kia chỉ chú ý tới chuyện, nhóc con này đã lau miệng sạch sẽ chưa mà thôi?
Ở bên ngoài chơi mệt, sau đó ăn no một trận, cuối cùng lúc này Nguyên Bảo mới chịu yên tĩnh nằm trên giường nhanh chóng ngủ thiếp đi. Chúc Vân Cảnh thấy vậy liền lấy chăn đắp kín lại cho cậu nhóc, rồi nhẹ nhàng xoa xoa bụng gíup con trai mình.
Tuyết ở bên ngoài cửa sổ cứ rơi triền miêng không ngớt, giờ đây đã bao phủ kín sân. Chúc Vân Cảnh nhìn một hồi, vừa nghĩ đến chuyện không biết hôm nay Hạ Hoài có trở về hay không, tâm trạng luôn trở nên có chút lo lắng bất an không sao nói rõ được.
Năm đó sau khi bọn họ quay về từ nước Ngọc Chân, Hạ Hoài Linh liền trình toàn bộ mọi chuyện lên triểu, tiếp theo đó lại có thêm một tốp người mới phải chịu tội vì đã cấu kết người Di tư thông với địch phản quốc. Sau một chuỗi tháng ngày liên tục phải xử trí những chuyện này, thì cuối cùng Chiêu Dương đế cũng chịu hạ chỉ không tiếp nhận những toan tính xưng thần của người Di nữa, mà ra lệnh Hạ Hoài Linh dẫn binh xuất quan lần hai, nhằm diệt trừ tận gốc tránh cho tai họa về sau.
Vì thế cho nên suốt ba năm nay, Hạ Hoài Linh vẫn luôn ở bên ngoài chinh chiến, đối phương gần như đã đi hết Bắc Di, còn từng giao thủ vài lần với người phiên bang, mãi cho đến hơn ba tháng trước, mọi chuyện rốt cuộc mới xong xuôi, cho nên cũng về lại Quỳnh Quan.
Nguyên Bảo hiện tại đã hơn bốn tuổi, mấy năm qua cậu nhóc cũng không được gặp Hạ Hoài Linh bao nhiêu lần, thành ra khi Hạ Hoài Linh về được nửa tháng thì hai cha con vẫn còn chút xa lạ nhau. Về sau nhờ Hạ Hoài Linh thường dẫn nhóc đến quân doanh chơi vài lần, khiến cho đứa con trai ngốc này đầy mặt trầm trồ thích thú nhớ mãi, cho nên liền đi theo Hạ Hoài Linh cưỡi ngựa bắn tên, cuối cùng hai cha con ngày một trở nên thân thiết, Hạ Hoài Linh cũng bởi thế mà đắc ý suốt một thời gian.
Hôm nay là ngày Hạ Hoài Linh trở về từ quân doanh. Từ lúc sáng sớm, Chúc Vân Cảnh đã bắt đầu trông ngóng người, thế nhưng cả buổi sáng vẫn không thấy Chúc Vân Cảnh đâu, ngay cả chút tin tức báo về cũng không có. Vào lúc này vừa qua khỏi ban trưa, khi Chúc Vân Cảnh còn đang chần chừ không biết có nên sai người đi hỏi thăm hay không, thì hạ nhân canh giữ bên ngoài cũng đồng thời nhanh chân đi vào bẩm báo, nói là hầu gia về rồi.
Hạ Hoài Linh bước nhanh đến, trên mặt cũng không có chút ý cười nào, mà hoàn toàn lấy làm nghiêm túc, khiến cho Chúc Vân Cảnh cau mày thắc mắc: “Làm sao vậy?”
Hạ Hoài Linh dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn một hồi lâu, rồi mới trầm giọng nói: “Bệ hạ băng hà rồi.”
Chúc Vân Cảnh sửng sốt, một lúc sau, chợt lắp ba lắp bắp hỏi tiếp: “Chuyện khi nào?”
“Vào đêm khuya mười ngày trước, còn về tin tức mới truyền ra bên này vào sáng hôm nay.”
Chúc Vân Cảnh bất chợt cuộn chặt ngón tay lại, giương mắt nhìn về phía Hạ Hoài Linh: “Vậy tân đế kế vị.. Là ai?”
Hạ Hoài Linh cũng nhìn lại mà lên tiếng đáp: “Là Thụy vương Điện hạ.”
Chúc Vân Cảnh nghe xong, đôi vai đang căng thẳng đột nhiên cũng buông lỏng, sau đó chùn người xuống
Hạ Hoài Linh đỡ đối phương, rồi nắm chặt tay ra sức an ủi: “Đừng lo lắng, mọi chuyện đã qua rồi.”
Chúc Vân Cảnh hỏi hắn: “Ngươi không gạt ta?”
Hạ Hoài Linh nói: “Ta sao có thể gạt ngươi mấy chuyện này được? Người kế vị quả thực là Thụy vương, thế nhưng toàn bộ quá trình chuyện này không hề giống như những gì ngươi từng nghĩ.”
Chúc Vân Cảnh lập tức cau mày: “Vậy sự thật là thế nào?”
“Khi bệ hạ băng hà, thủ phụ Trương các lão có lấy ra thánh chỉ truyền ngôi lúc trước bệ hạ để ỡ chỗ lão, trên thánh chỉ mày quả thật có nói truyền ngôi cho cửu hoàng tử, cũng đưa Chiêu vương lên làm nhiếp chính vượng thay quyền triều chính, cũng như chúng đại thần nội các đảm nhiệm phụ chính.”
Chúc Vân Cảnh nghe vậy, đôi mắt cũng đột ngột trợn to. Hạ Hoài Linh khẽ lắc lắc đầu nói tiếp: “Thánh chỉ truyền ngôi đã được công khai, vốn chúng quan trong triều đang định cúi chào tân vương, thì vị Chiêu vương kia lại đột nhiên nhảy ra nói rằng thánh chỉ truyền ngôi trong tay Trương các lão thật ra là giả, thánh chỉ thật đang ở nơi hắn, mà tờ thánh chỉ kia định ra người kế vị chính là Thụy vương điện hạ.”
“...... Sau đó thì sao?”
Con ngươi Hạ Hoài Linh dần trở nên âm trầm: “Chiêu vương nắm giữ hai đại doanh trong kinh, đội quân vệ kinh thành cũng thuộc quỳên kiểm soát của hắn, cho nên đám cấm vệ quân nơi hoàng cung ai nấy cũng răm rắp nghe lời hắn, mặc cho Trương các lão có là chức quan đứng đầu đi chăng nữa, thì ở trước mặt hắn cũng không thể đấu lại, hai người xảy ra tranh chấp, sáu vị đại thần nội các khác cũng theo đó chia ra làm hai phe, tổng cộng hiện tại có ba người đứng ra chống lại Chiêu vương. Cuối cùng, Chiêu vương định Trương các lão tội danh giả truyền thánh chỉ cướp ngôi sóan vị, đồng thời giam giữ hai vị các lão ủng hộ lão, lúc bấy giờ Thụy vương mới có thể dễ dàng leo lên đế vị.”
Chúc Vân Cảnh không nói gì một lúc lâu: “… Hình như A Tuyên chưa bao giờ nói với ta chuyện hắn thân thiết với Chiêu vương.”
Người hiệu Chiêu vương mà Hạ Hoài Linh nhắc đến chính là vị Lương thế tử được hoàng đế cưng chiều đang khuynh quyền triều chính kia, mới đầu đối phương chỉ đảm nhiệm vai trò tổng nguyên soái ở đại doanh kinh nam, tiếp đó do tổng nguyên soái bên kinh bắc xin nghỉ hưu, hoàng đế liền giao cả hai cho hắn chỉ huy, về sau thống lĩnh cấm vệ quân cấu kết với Chúc Vân Tuần mưu phản bị xử tử, thành ra cuối cùng đội cấm vệ quân kinh đô cũng được giao vào trong tay hắn. Mấy năm qua, thân thể hoàng đế ngày càng suy nhược dần, thế nhưng vẫn coi trọng đối phương đến mức không ngày là không để hắn vào cung ở bên mình. Nửa năm trước, cũng là bởi vì Chiêu Dương đế không những ban vương tước cho người khác họ, mà khi phong hào còn lấy chữ “chiêu” cùng đế hiệu, thành ra khiến cho văn vả cả triều đều cho rằng, nếu ngày nào đó hoàng đế đem ngôi vị cho hắn cũng không có gì phải ngạc nhiên, thế nhưng không một ai có thể ngờ tới được, vị Chiêu vương này ngay cả nhiếp chính vương cũng không chịu làm, mà lại dốc sức ủng hộ Thụy vương vấn đỉnh*.
— Vấn đỉnh: dòm ngó ngôi báu.
Những chuyện này đối với Hạ Hoài Linh và Chúc Vân Cảnh mà nói là cực kỳ quái dị, khoan nói tới việc Chiêu Dương đế vì người con riêng này mà trở thành một con người vui giận bất thương cũng như mất đi nguyên tác, ngay cả việc Chúc Vân Tuyên từng gặp mặt Lương Trinh cũng đã vượt ra xa khỏi sự dự đoán của bọn họ rồi, đừng nói chi thân thiết ở đây.
Hạ Hoài Linh than thở: “Ta còn tưởng rằng bệ hạ sẽ làm khác ngươi, trực tiếp truyền ngôi cho Chiêu vương chứ.”
Thực ra bọn họ đã suy đoán loại khả năng này từ ba năm trước, điều hiển nhiên là những người trong triều có cùng suy nghĩ với bọn họ cũng không hề ít.
“Bệ hạ không phải là không nghĩ đến, chỉ là cái người Lương Trinh này ngay cả vị trí nhiếp chính vương còn không cần, hoặc có lẽ là chính hắn cũng không muốn đảm nhận trọng trách này thì sao, ai mà biết được. ” Chúc Vân Cảnh chợt tỏ ra lo lắng, “A Tuyên nên làm gì đây?”
Việc leo lên được đế vị cũng không đồng nghĩa với việc con đường tương lai sau này sẽ rộng thênh thang, từ những chuyện xảy ra mấy ngày qua cũng thể suy ra trận chiến tranh giành ngôi vị này đẫm mùi gió tanh mưa máu đến mức độ nào, chẳng trách sao tin tức hoàng đế băng hà qua mấy ngày sau mới truyền đến đây.
Hơn nữa Chúc Vân Cảnh còn vô cùng thắc mắc một chuyện, chính là Chiêu vương kia vì sao phải giúp đỡ Chúc Vân Tuyên? Vốn Cửu hoàng tử kia mới là em họ ruột của hắn, thế nhưng hắn lại lựa chọn đứng về phía Chúc Vân Tuyên, chuyện này dẫu cho suy nghĩ theo chiều hướng nào vẫn cảm thấy hết sức quái dị, lúc trước Chúc Vân Tuyên cũng chưa từng đề cập qua ở trong thư.
Chúc Vân Tuyên, đệ đệ của hắn có thể đối phó được với người Chiêu vương kia sao?
Trong lòng Chúc Vân Cảnh hiện tại đều chỉ cảm thấy bất an mơ hồ, Hạ Hoài Linh bèn nhẹ vỗ về bờ vai của đối phương động viên: “Trước tiên đừng suy nghĩ nhiều, ít ra hiện tại Thụy vương điện hạ đã là hoàng đế, đây đã là kết quả tốt nhất rồi, còn những chuyện kia thì sau này tính tiếp, bây giờ ta kêu người treo cờ trắng lên, ngươi bảo mọi người trong nhà thay hết y phục trắng đi.”
Chúc Vân Cảnh lúc này mới dần dần lấy lại tinh thần, chợt nhắm mắt lại, rồi khàn khàn đáp: “Được rồi.”
Chỉ trong nửa canh giờ sau, toàn bộ mgười trong phủ đã thay một thân trắng. Chúc Vân Cảnh hiện tại đang quỳ gối trước chậu than, hắn như người mất hồn ném từng tờ tiền giấy vàng mã vào trong chậu. Nguyên Bảo lúc này cũng đang quỳ gối ở bên cạnh, nhóc con còn tưởng là đang chơi trò gì, bèn nhìn đám lửa bừng cháy kia cười thích chí, còn liên tục ném tiền vào bên trong giống cha mình rồi trầm trồ không thôi: “Lửa… Lửa lớn ghê..”
Thấy không ai thèm đáp lại mình, Nguyên Bảo bèn ngẩng đầu nhìn Chúc Vân Cảnh, vừa ngẩng lên liền đụng ánh mặt nặng nề âm u của cha, có hơi giật mình, sau cũng không hiểu vì sao, nhưng thôi không nháo nữa mà ngồi ngoan ngoãn lại.
Hạ Hoài Linh tự mình đi căn dặn mọi người trong phủ chú ý đôi điều xong, liền trở về quỳ cạnh Chúc Vân Cảnh cùng đối phương đốt tiền giấy.
Trông thấy vẻ mặt hững hờ của Chúc Vân Cảnh, Hạ Hoài Linh không nhịn được hỏi hắn: “Tước Nhi.. Ngươi muốn giữ đạo hiếu sao?”
Thủ quốc tang chỉ cần một năm, thế nhưng giữ đạo hiếu phải đến ba năm, hơn nữa lại còn rất nhiều quy củ khác, dù sao Chiêu Dương đế cũng là phụ hoàng của Chúc Vân Cảnh, Hạ Hoài Linh vẫn nên hỏi đối phương trước.
“Thôi, ” Chúc Vân Cảnh hững hờ nói, “Người khác làm sao thì ta cứ làm như thế thôi.”
Hạ Hoài Linh cũng không nói gì nữa, hai người cứ thế yên lặng đốt xong mớ tiền vàng, rồi sau đó cùng nhi tử dập đầu lạy hướng về phía kinh thànj. Chuyện cũ trước kia, xem như đã hoàn toàn được hóa giải.
Hai tháng sau, thánh chỉ của tân đế được đưa đến Quỳnh Quan, Hạ Hoài Linh được phong tổng nguyên soái thủy sư Mân Việt, trong vóng hai tháng đến nhậm chức, còn Chúc Vân Cảnh, nói chính xác hơn là Tạ Tịch Tước, được trao tặng tước quốc công.
Hai người lĩnh chỉ tạ ân, Chúc Vân Cảnh cảm thấy hết sức bất đắc dĩ: “Lúc đầu hắn còn bảo muốn phong vương tước cho ta, nhưng ta kiên quyết không chịu, cuối cùng đi quay qua phong tước quốc công cho ta, thật đúng là…”
Đối với Chúc Vân Cảnh mà nói, thì những thứ này chẳng qua chỉ là chút hư danh mà thôi, nhưng mà do có lẽ Chúc Vân Tuyên không muốn huynh mình hoàn tòan phải dựa vào Hạ Hoài Linh, thành ra cảm thấy mang chút dòng dõi quý tộc của chính mình kà yên tâm nhất. Chúc Vân Cảnh cũung không muốn tranh luận đến, nhưng hắn kiên quýêt từ chối danh hiệu tước vương, bởi tước hiệu quốc công kia vốn đã đủ khác người, nếu bây giờ tiếp tục có thêm một người khác họ nhận vương, ắt là sẽ rước thêm tai mắt nhiều người, mặc cho Chúc Vân Tuyên hiện tại đã lên ngôi hoàng đế không còn lo lắng thêm gì, nhưng Chúc Vân Cảnh vẫn không muốn rước phiền phức này cho đối phương.
Hạ Hoài Linh nói: “Hắn cho thì ngươi cứ nhận đi, ít ra hắn vẫn còn nhớ người huynh trưởng là ngươi này.”
Cho dù ngày sau Chúc Vân Tuyên có thay đổi ra sao, thì ít ra vào hiện tại, hắn vẫn toàn tâm toàn ý lo liệu trước cho Chúc Vân Cảnh.
Chúc Vân Cảnh than thở: “Ta tin A Tuyên, thân phận bây giờ của ta căn bản sẽ không thể nào gây rắc rối cho hắn, hắn cũng không cần suốt ngày lo nghĩ cho ta.”
So với những thứ này, thì chuyện làm Chúc Vân Cảnh hứng khởi nhất chính là việc Hạ Hoài Linh được điều tới Mân Việt. Chuyện kinh doanh của hắn ở Mân Việt mấy năm nay dần trở nên khởi sắc, quy mô từ từ được mở rộng ra, đó giờ Chúc Vân Cảnh vẫn luôn mong muốn bản thân có thể qua đó tận mắt nhìn thử một lần, vốn là định chờ đến khi Nguyên Bảo tròn năm tuổi sẽ đi, lại không hề nghĩ đến Chúc Vân Tuyên lại thay hắn sắp xếp mọi chuyện xong xuôi.
Hạ Hoài Linh cười cười ôm lấy bờ vai đối phương: “Bệ hạ ra thời hạn rất nhiều, đủ cho chúng ta có thể thong thả đi qua, sẵn tiện đường có thể đến thăm Giang Nam, với khí trời này thì đi Giang Nam là tuyệt nhất.”
Nghe vậy, sự ảm đạm trên gương mặt Chúc Vân Cảnh cũng thoáng chốc được quét đi sạch sành sanh: “Được!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...