Khi Chúc Vân Cảnh tỉnh lại đã là một nơi khác. Trên người hắn giờ đây đắp kín một chăn tơ thêu tay tinh tế, đập vào mắt là cột giường chạm trổ hoa văn, cách đó không xa có đặt một tấm bình phong to thêu hoa lá chim muông nhằm tách rời gian ngoài. Bên trong căn phòng ngủ này được trang trí một cách cực kỳ tinh xảo nhã nhặn, mặc dù vẫn kém xa Đông cung sang trọng, nhưng nơi này thực sự tốt hơn rất nhiều so với bốn phía hở nứt của lãnh cung kia.
Chúc Vân Cảnh hoảng hốt chốc lát, giơ tay xoa xoa lên đầu đang hỗn lọan của mình, trong lúc vô tình bật ra tiếng rên rỉ, hạ nhân đang canh giữ ở ngoài nghe được liền đi vào một lúc, sau đó cũng nhanh chóng lui ra, có vẻ như là đi bẩm báo.
Chỉ chốc lát sau, tiếng đóng mở của cửa phòng lại vang lên, bóng người Hạ Hoài Linh từ bên ngoài bình phong di chuyển vào. Lúc này Chúc Vân Cảnh cũng đang nhìn sang, bốn mắt đối đầu nhau, một người thì hoang mang không biết làm sao, người còn lại không hề che giấu đi sự ân cần thân thiện của mình.
Người theo cùng Hạ Hoài Linh vào còn có một đại phu mang theo hòm thuốc chẩn bệnh, Hạ Hoài Linh vô cùng khách khí với đối phương: “Làm phiền rồi.”
Đại phu gật đầu, sau đó ngồi xuống ở một bên giường, ngón tay giơ ra đặt lên cổ tay Chúc Vân Cảnh. Chúc Vân Cảnh lúng túng nghiêng đầu đi, chợt nhắm mắt lại.
Hạ Hoài Linh thấy hắn như vậy ánh mắt cũng trầm đi, yên tĩnh chờ một lúc, mới nhỏ giọng hỏi đại phu: “Làm sao?”
“Mạch tượng đã vững vàng, thuốc trong cơ thể đã được thanh lọc, đối với thân thể sẽ không ảnh hưởng gì to tát, chỉ là bào thai trong bụng có hơi yếu, nhưng cũng không đáng ngại mấy, đợi ta khai một phương thuốc, sau đó mỗi ngày đúng giờ uống thuốc, thì sẽ không thành vấn đề.”
Hạ Hoài Linh nhìn Chúc Vân Cảnh một lát, lại hỏi: “Chỉ uống thuốc thôi có ổn không?”
“Chủ yếu vẫn là tẩm bổ, nhưng mà thân thể hắn đang trống không, cho nên không thể ăn quá nhiều, cứ từ từ là được.”
Hạ Hoài Linh nói cảm ơn với người ra, đợi sau khi đại phu đi ra khỏi phòng, bầu không khí bỗng trở nên ngày một nặng nề. Cả hai đối diện không nói gì, một lúc lâu sau, Hạ Hoài Linh mới mở miệng trước, chủ động nói chuyện đã xảy ra mấy ngày nay: “Bệ hạ sai người tìm một nơi thanh tĩnh chôn cất đơn giản cho ngươi, sau đó ta tìm một tên tù nhân trong tử tù Hình bộ có tướng mạo giống ngươi dịch dung, lúc ngươi chuẩn bị đưa ra cung chôn liền bỏ người thay thế kia vào.”
Hoàng đế đến cùng vẫn không cam lòng ném thi thể nhi tử mình ra bãi tha ma, liền an bài một nơi cho Chúc Vân Cảnh, cũng xem như có lòng, nhưng cũng chỉ có thể đến thế mà thôi.
Chúc Vân Cảnh đỡ thân thể ngồi dậy, tựa ở đầu giường lạnh nhạt nhìn Hạ Hoài Linh: “Dịch dung?”
“Đúng vậy, người Bắc Fi am hiểu một thủ đoạn, chính là có thể dịch dung dáng dấp người khác giống đến bảy, tám phần. Nhưng cũng do là sau khi người chết sẽ có chút thay đổi, cho nên cũng không có ai đi cẩn thận tra nghiệm, cho nên chuyện này mới có thể lừa gạt trót lọt.”
“Hầu gia quả thật có tâm.” Giọng điệu Chúc Vân Cảnh hững hờ, cũng không có bao nhiêu vẻ cảm kích.
Hạ Hoài Linh cũng không tính toán với đối phương: “Còn về phần Từ nguyên soái ở đại doanh kinh nam, đã bị khám xét nhà.”
“Hắn cấu kết với tên Tạ Sùng Minh, bệ hạ sớm đã muốn tìm cớ xử lý hắn rồi.” Chúc Vân Cảnh chết lặng lên tiếng hỏi, “Chúc Vân Tuần hắn lên làm thái tử rồi sao?”
“Không có nhanh như vậy, kể từ sau khi ngươi bị phế quả thật trong triều có người giựt dây bày tỏ muốn bệ hạ lập hắn, nhưng bệ hạ vẫn chưa tỏ thái độ, hơn nữa bởi vì chuyện của ngươi, khiến bệ hạ đổ một trận bệnh nặng, đến nay vẫn chưa khỏi.”
Chúc Vân Cảnh trong lòng chua xót, định hỏi phụ hoàng giờ ra sao, lại cảm thấy bản thân hình như đã không có tư cách.
“Bệ hạ không sao, người chỉ cần an dưỡng một thời gian nữa là có thể khỏi hẳn, ” Hạ Hoài Linh như hiểu rõ tâm tư Chúc Vân Cảnh, nhỏ giọng nói cho hắn nghe, “Ngươi đừng lo lắng.”
“Ta lo lắng thì có ích gì? Cũng không phải mới đây, ” Chúc Vân Cảnh cười cợt, “… Nếu như cuối cùng người bệ hạ lập không phải là Chúc Vân Tuần, vậy hắn không phải uổng phí sức lực* xem như công dã tràng rồi sao?”
— Uổng phí sức lực: gốc là 竹篮打水 Lấy giỏ trúc mà múc nước: do giỏ trúc nhiều lỗ cho nên có múc sao cũng sẽ bị đổ= > uổng phí công sức, giống như câu “công dã tràng”
“Chưa đến mức đó, trước mắt hắn là người thích hợp nhất, trừ phi là do hiện tại bệ hạ chưa muốn lập thái tử.” Nếu nhìn ý tứ của hoàng đế, thì khả năng rất lớn là tạm thời sẽ không lập thái tử.
“Ừ.”
Hạ Hoài Linh chần chừ giây lát, sau đó lại đem những chuyện lúc trước tra được về Vương Cửu nói ra. Chúc Vân Cảnh nghe vẫn không thay đổi nét mặt, dường như không bị bất ngờ mấy: “Mấy tháng nay cũng chỉ có mình gã ở bên hầu hạ ta, buổi sáng hôm đó chính là gã gọi hoàng đế đến Đông cung, cũng là gã cố ý làm vỡ bình hoa, không những thế còn tận lực vì sợ tội tự sát trong ngục. Nếu là gã cũng không có gì kỳ lạ, chỉ là ta cùng gã làm chủ tớ một khoảng thời gian dài, trong lúc đó ta tự nhận bản thân đối xử không tệ với gã, gã nay lại vì một người không liên quan phản bội ta, thôi đành coi như ta mắt mù nhìn người không rõ đi.”
“… Người kia cũng không phải không liên quan, sư phụ Vương Cửu đối đãi gã ơn nặng như núi, khi còn bé gã vào cung cũng ăn nhiều trái đắng, suýt chút nữa còn không sống sót được, sau cũng là do sư phụ cứu gã, cũng là người sư phụ kia giúp nên gã mới có thể vào Đông cung hầu hạ ngươi. Gã chịu lời nhờ vả của sư phụ lúc lâm chung, muốn giúp sư phụ bảo vệ gốc rễ duy nhất, cho nên giữa trung và nghĩa chỉ có thể lựa chọn cái sau, cũng coi như là chuyện thường tình ở người.”
“Vì lẽ đó gã có thể phản bội chủ nhân của mình sao?!” Chúc Vân Cảnh không cam lòng nói, “Ta có từng bạc đãi gã chưa? Mấy năm trước gã bệnh nặng bị ném sang biệt cung chờ chết, cũng là ta đặc biệt phái người đến đưa thuốc gã mới có thể giữ lấy cái mạng mình, vậy mà cuối cùng hắn lại làm chuyện kia báo đáp ta?!”
Hạ Hoài Linh thở dài: “Điện hạ, người chỉ biết ngồi ở trên cao ban ơn cho người ta, nhưng xưa nay lại không rõ người ở dưới mình chân chính cần cái gì, ngươi có biết người bị ném đi biệt cung ở nơi đi trôi qua những tháng ngày như thế nào không? Lúc trước Vương Cửu theo ngươi không biết đã đắc tội qua bao nhiêu người, đi tới biệt cung chỉ còn nước chờ chết, những người ở dưới kia sao có thể buông tha cho gã, đa số mọi người sẽ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng* giẫm đạp lên, thuốc mà ngươi đưa căn bản sẽ không tới tay gã, còn ngược lại khiến người ta càng thêm căm ghét gã, ngươi cũng chưa từng phái người đi qua hỏi han, cuối cùng vẫn là do người sư phụ kia dùng mọi cách đú lót, cho nên gã mới toàn mạng trở về Đông cung.”
— Vui khi thấy người ta gặp họa.
“Ta đưa sai cho hắn thì sao? Vì lẽ đó bây giờ ngươi ở đây muốn nói ta bị phế bị ban chết đều là đáng đời ta phải không?! Là ta tự làm bậy thì không thể sống, là ta không được lòng người không giữ quy tắc nên phải chịu oan khuất như vậy?!”
Chúc Vân Cảnh giận đến đỏ hai mắt, Hạ Hoài Linh dùng ngữ khí chậm lại khuyên can đối phương: “Đừng nóng giận, ta không có ý muốn giáo huấn ngươi, đúng là quả thực ngươi không được lòng người, nhưng so với Chúc Vân Tuần dùng mọi loại thủ đoạn tồi tệ kia, thì ngươi ngay thẳng như vậy vẫn tốt hơn một chút?”
Chúc Vân Cảnh cười gằn: “Ngay thẳng? Chi bằng ngươi cứ nói thẳng ra là ta ngu xẩn đi.”
Hạ Hoài Linh gật đầu: “Ngu xuẩn cũng có cái tốt của ngu xuẩn mà.”
“Đúng! Ta ngu đó! Bằng không sẽ không lưu lạc đến đây bị ngươi chế nhạo!”
“Điện hạ, lời ta nói chính là lời nói thật lòng, ta cũng không phải đang chế nhạo ngươi, ngươi cũng không có ngu xuẩn, chỉ là ngươi quá mức tín nhiệm người bên cạnh mình, là bọn họ không xứng với sự tin tưởng của ngươi. Ngươi không sai, ngươi như thế này cũng tốt rồi, tốt hơn so với bất kỳ kẻ nào.”
Trong ánh mắt tha thiết của Hạ Hoài Linh lóe lên một tia sáng rực. Chúc Vân Cảnh nhất thời nghẹn lời, khí thế yếu đi mấy phần, chỉ đành dời tầm mắt đi chỗ khác, không tiếp lời nữa.
Hạ Hoài Linh thay đổi đề tài: “Sau này ngươi có dự định gì không?”
“… Đây là nơi nào?”
“Là một tư trang của ta, người trên trang tuyệt đối đều đáng tin, nơi này cũng rất an toàn, cho nên ngươi có thể an tâm mà ở lại.”
Khóe miệng Chúc Vân Cảnh giật giật, nở một nụ cười tự giễu. Hắn trở thành tù nhân, kế đó lại dùng phương thức giả chết chạy thoát, cuối cùng cũng tựa như bị quản thúc trong một trang tử. Hứa Sĩ Hiển lúc trước là hắn của hiện tại, cái này cũng xem như là báo ứng.
“Ta còn có dự định nào nữa? E là sau khi bước ra một bước khỏi cửa lớn này lập tức sẽ bị người khác phát hiện phải không? Ngoại trừ ở lại chỗ này, ta còn có lựa chọn nào khác sao?”
Hạ Hoài Linh nhẹ nhàng híp mắt: “Ở lại, để ta chăm sóc ngươi, không phải tốt hơn sao?”
Vẻ mặt Chúc Vân Cảnh càng trở nên lạnh lẽo hơn: “Lời này của hầu gia là có ý gì?”
Hạ Hoài Linh đi lên trước ngồi xuống ở một bên giường, bàn tay đặt lên bụng Chúc Vân Cảnh cách một cái chăn tơ, sau đó dùng hai mắt mờ mịt nhìn nhìn Chúc Vân Cảnh: “Ta chăm sóc ngươi, cùng con của chúng ta.”
“Nó chỉ là một nghiệt chủng!”
“Nó là con của chúng ta, của ta và ngươi.” Hạ Hoài Linh trầm giọng nói.
Chúc Vân Cảnh dùng sức hất tay Hạ Hoài Linh đi, trong chớp mắt cả vành mắt đỏ bừng: “Hạ Hoài Linh ngươi nghe kỹ cho ta! Chuyện ngày ấy cũng không phải là do ngươi tình ta nguyện! Ta mang thai tên nghiệt chủng là do bất đắc dĩ! Ngươi cho rằng ta muốn như vậy sao?! Ngươi đừng nghĩ đến mấy chuyện nhảm nhí này! Coi như ta có bị phế bị ban chết, nhưng ta cũng không phải nữ nhân để ngươi nhốt trong hậu viện, ngươi không thể làm nhục ta như vậy!”
Hạ Hoài Linh khẽ cau mày: “Ngươi cảm thấy ta đang làm nhục ngươi?”
Chúc Vân Cảnh trừng mắt nhìn hắn, lồng ngực nhấp nhô kịch liệt, hệt như bị chọc giận đến tức điên rồi. Hạ Hoài Linh lắc đầu: “Cho dù không phải tình nguyện, nhưng chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, ta sẽ không bao giờ không thừa nhận, ta chưa từng nghĩ sẽ giam giữ ngươi, càng sẽ không làm nhục ngươi.”
“Ngươi đương nhiên nói hay rồi! Người mang thai hài tử chịu đau đớn có phải ngươi đâu! Người mất mặt cũng không phải ngươi!”
Hạ Hoài Linh không còn gì để nói, hắn bỗng nhiên có hơi hoài niệm cái người Chúc Vân Cảnh ba ngày trước nằm trong lồng ngực khóc lóc cầu xin mình, thậm chí còn mặc hắn muốn làm gì thì làm, hiện tại vừa chạy thoát liền trở mặt không nhận người? Quả nhiên là Chúc Vân Cảnh trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách.
Sau khi căng thẳng một lúc, Hạ Hoài Linh bất đắc dĩ thở dài: “Là ta quá đáng, thế nhưng điện hạ, trước mắt ngươi chỉ có thể ở lại chỗ này, thân thể ngươi.. cho dù ngươi có nguyện ý hay không, nhưng ngươi phải an tâm nuôi thai, sau đó bình an sinh đứa bé ra, thì chính ngươi mới có thể an toàn.”
Cho tới khi đứa bè chào đời, dẫu cho Chúc Vân Cảnh có không muốn cỡ nào, thì hắn cũng không thể không muốn.
Chúc Vân Cảnh quay mặt đi: “Ta không muốn gặp ngươi, sau này ngươi cũng ít đến làm chướng mắt ta.”
Tuy Hạ Hoài Linh đã cứu hắn, nhưng chỉ cần nghĩ tới Chúc Vân Tuần, nghĩ tới nghiệt chủng trong bụng mình, Chúc Vân Cảnh sẽ không thể nào dùng biện pháp ôn hòa nhã nhặn đối xử với đối phương.
Hạ Hoài Linh: “… Ngươi uống thuốc trước đi.”
Hạ nhân đem thuốc đã được sắc xong đưa vào, Chúc Vân Cảnh nhìn đống thuốc đắng chát đen như mực kia không khỏi cau mày, cũng lâu rồi hắn chưa uống thuốc dưỡng thai này, nhưng tiểu nghiệt chủng trong bụng cũng không gặp chuyện gì, trái lại bản thân còn đem tên nhóc kia ra giày vò một phen.
Nhìn thấy gương mặt nhăn nhó khi uống thuốc của Chúc Vân Cảnh, trong lòng Hạ Hoài Linh chợt mềm đi một tí, đợi đối phương uống thuốc xong liền đưa viên đường qua: “Ăn cho ngọt miệng.”
Chúc Vân Cảnh bỗng dưng nôn mửa, cũng không biết là do thuốc, hay là chán ghét Hạ Hoài Linh.
Đến cuối cùng hắn vẫn bỏ viên đường vào miệng, mặc dù trên mặt vẫn không còn chút máu nào, nhưng tính ra cũng chẳng khó chịu nữa, chỉ là tâm trạng lại càng suy sụp. Hạ Hoài Linh khẽ thở dài một tiếng: “Ngươi muốn dùng bữa không?”
“Ăn không vào.”
“Vậy thì lát nữa rồi ăn, ta kêu người đi chuẩn bị. Ta cũng không ở đây làm phiên ngươi, ngươi nghỉ ngơi thêm một lát đi, gian ngoài có người bảo vệ, ngươi cần gì cứ gọi người là được.”
Chúc Vân Cảnh dường như chết lặng, không hé răng nói câu nào nữa. Hạ Hoài Linh chỉ đành khẽ lắc đầu, rồi lùi ra.
Chúc Vân Cảnh ngồi yên, sững sờ nhìn xà gỗ trên nóc giường hồi lâu, mới giơ tay lên khẽ lau đi giọt nước mắt đang rơi bên khóe mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...