Buổi trưa qua đi, một chiếc xe ngựa bọc vải xám vô cùng tầm thường dừng trước cửa y quán trên một ngõ phố tĩnh lặng, Vương Cửu hóa trang thành một nô bộc leo xuống càng xe, nhỏ giọng nhắc nhở người bên trong: “Điện… Thiếu gia, đến rồi.”
Một lát sau, bên trong mới truyền ra tiếng Chúc Vân Cảnh lười nhác đáp: “Ừ.”
Vương Cửu mở cửa xe, sau đó cẩn trọng đỡ Chúc Vân Cảnh xuống xe. Chúc Vân Cảnh mặc một bộ tơ lụa như những người giàu có bình thường, chiếc mũ lưới đen che đi gương mặt, thân thình gầy gò, nhìn sơ qua chỉ là một con ma bệnh trong gia đình giàu có, không hề gây chú ý.
Chúc Vân Cảnh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trước cửa y quán một chút, cau mày nói: “Chỗ này đáng tin sao?”
Vương Cửu trả lời hắn: “Tất nhiên là không sánh được với thái y viện rồi, có điều đại phu bên trong đều là người có tiếng, mấy gia đình giàu có trong kinh đều mời đại phu ở đây xem bệnh.”
Một phút sau, đại phu ngồi trong y quán đặt đầu ngón tay lên trên cổ tay Chúc Vân Cảnh, tỉ mỉ phán đoán, đoạn đăm chiêu.
Chúc Vân Cảnh im lặng không lên tiếng, vẻ mặt ẩn sau tấm lưới đen, nhìn không rõ ràng. Vương Cửu nuốt một ngụm nước bọt, hỏi vị đại phu kia: “Sao…Thế nào?”
“Là hỉ mạch, đã hơn tháng rồi.”
Vương Cửu cảm thấy sét đánh ngang tai, lúc này chân mền nhũn suýt chút nữa đã quỳ luôn xuống đất, vẻ mặt đưa đám nói không nên lời, cho dù Chúc Vân Cảnh không hé răng, nhưng cũng có thể cảm nhận luồng khí lạnh đang tỏa ra quanh thân hắn. Một lát sau, Chúc Vân Cảnh mới khàn giọng hỏi: “Chắc chắn sao?”
“Không sai, chính là hỉ mạch.”
“Có biện pháp nào phá không?”
Vị đại phu kia lườm nguýt hắn một cái: “Tiểu công tử ngươi xảy ra chuyện gì? Không muốn sống nữa sao?”
Chuyện nam tử mang thai không thể phá vốn là một chuyện bình thường, lẽ nào còn có người không biết? Lão đại phu thực sự tức giận, nhưng khi nhìn thấy một chủ một nô giấu đầu giấu đuôi lén lén lút lút như này, liền biết đứa nhỏ này chắc chắn không phải là chuyện đàng hoàng gì. Tuy nói là thuốc sinh tử không thể buôn bán lén lút, nhưng những người có tiền có thế như này không hề bị những chuyện đó gò bó, hiện tại làm ra mạng người mới nghĩ đến chuyện sửa chữa, đã chậm rồi!
Chúc Vân Cảnh gần như muốn cắn nát cái răng bạc, cho dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng dù sao vẫn là hy vọng gặp chút may mắn, bây giờ đã chứng minh mạch rõ ràng, lại chính tai mình nghe được người ta nói không thể phá thai lần nữa, hắn có thể nào không tức giận sao.
Lão đại phu này hành y vài chục năm nay, cũng không phải chưa từng gặp phải tình huống như vậy, trong lòng biết chuyện gì xảy ra, cũng không để ý Chúc Vân Cảnh xấu hổ, chỉ hỏi nói: “Một tháng qua, thân thể ngươi có gì không khỏe?”
Chúc Vân Cảnh không đáp, Vương Cửu ấp a ấp úng thay đối phương nói: “Vẫn luôn phát sốt, lúc trước hơn mười ngày sốt không hạ, ăn không vào, bụng hầu như lúc nào cũng đau, cũng như đổ mồ hôi thường xuyên, chừng canh giờ phải thay quần áo, nửa đêm đều bị thức tỉnh, đau bụng không chịu nổi.”
Đại phu nghe vậy cau mày: “Nghiêm trọng như vậy, sao không tới đại y bốc thuốc sớm một chút?”
Vương Cửu có nỗi khổ không nói được, trong cung có một đống thái ý kìa, tuy nhiên Chúc Vân Cảnh có chịu để ai xem đâu! Từ ngày hôm ấy sau khi hồi cung Chúc Vân Cảnh vì ốm vùi ở Đông cung nghỉ ngơi vài ngày, sau bởi vì không chịu truyền thái y, cho nên Chiêu Dương đế có tự mình đến Đông cung hỏi, Chúc Vân Cảnh không thể không gắng gượng cố xuất hiện trước mặt mọi người, mỗi ngày trước khi ra cửa đều phải dựa vào Vương Cửu tô son chút phấn mới có thể miễn cưỡng che giấu đi dáng vẻ bệnh tật trên mặt. Nhưng bởi vì nghỉ ngơi không tốt, thân thể ngày một suy yếu, có hai lần suýt nữa đã té xỉu trong triều đình, khi chuyện tới mức bất đắc dĩ như vậy, hắn mới rốt cục chịu xuất cung tìm đại phu dân gian chẩn bệnh.
Vương Cửu bất đắc dĩ giải thích: “…Trước không biết, cứ cho rằng không nghiêm trọng…”
“Hoang đường! Không lẽ phải chờ đến khi một xác hai mạng mới xem là nghiêm trọng sao? Nam tử mang thai vốn không giống nữ tử, chỉ không chú ý một chút đã xảy ra chuyện, các ngươi lại dám xằng bậy, quả nhiên là không sợ chết mà!” Đại phu tức giận đến độ thổi râu mép trừng mắt lắc đầu, chuyện lão không chịu được chính là những người tự tiện hành hạ thân thể mình, ngoài miệng lầu bầu dạy dỗ Chúc Vân Cảnh đôi ba câu, rồi đặt bút viết ra một tờ phương thuốc, sau đó gọi gã sai vặt bên cạnh trước tiên nấu một nồi thuốc, để Chúc Vân Cảnh uống xong rồi mới đi.
Vương Cửu cẩn trọng Chúc Vân Cảnh lặng yên không lên tiếng một lúc, rồi hỏi đại phu: “Đây là thuốc gì?”
“Thuốc dưỡng thai!” Đại phu nói năng vô cùng có khí phách, “Sau khi trở về sáng chiều mỗi buổi sắc mà uống, phải nghỉ ngơi nhiều, không được mệt nhóc, càng không để thân thể chịu lạnh, thân thể tỏa nhiệt đổ mồ hôi là chuyện bình thường, chỉ cần không sốt cao không hạ thì đều không nghiêm trọng, có đau bụng ráng nhịn, nếu không muốn quá đau thì chờ qua ba tháng đâu sẽ dần ổn lại chút, ăn không vào cũng phải cố ăn nhiều, đồ ăn thanh đạm là tốt nhất, cũng nên ăn nhiều trái cây tươi cùng cá tôm. Nam tử mang thai chính là như vậy, đành phải nhẫn nại.”
Vương Cửu sầu lo hỏi: “Chỉ có thể nhịn sao?”
“Đúng hạn uống thuốc dưỡng thai thì sẽ không thể tệ hơn hiện tại, duy trì tâm trạng thoải mái, để cho phụ thân còn lại của hài tử chăm sóc nhiều chút là tốt rồi.”
Vương Cửu: “…” Ngài có thể tuyệt đối đừng nói thêm gì nữa được rồi.
Nghỉ ngơi một canh giờ bên trong y quán, Chúc Vân Cảnh rốt cục cũng uống vào chén dưỡng thai đầu tiên. Hắn uống thuốc, cứ như là nhai máu thịt của Hạ Hoài Linh, cuối cùng cũng may là cơn đau bụng đã giảm đi một ít, mới khiến hắn thoải mái chút.
Vương Cửu tỉ mỉ ghi nhớ những lời đại phu căn dặn, sau khi nói tiếng cảm ơn để lại vô cùng nhiều tiền xem bệnh, cuối cùng cầm lấy thuốc đỡ Chúc Vân Cảnh ra khỏi cửa y quán, lên xe rời đi.
Trên đoạn đường phố xá phồn hoa, Vương Cửu ngoài xe nhỏ giọng hỏi Chúc Vân Cảnh: “Thiếu gia, đằng trước chính là Trí Hương Trai nổi danh khắp thành làm món điểm tâm là ngon nhất, trong khoảng thời gian này người lại không có khẩu vị gì, ban nãy lại mới uống thuốc đắng, chi bằng nô tài mua chút điểm cho người ăn ngọt miệng?”
Mùi vị ngọt lịm của điểm tâm trong cửa tiệm này lan tỏa đến độ cách nửa con phố đều có thể ngửi thấy được, hiện tại Chúc Vân Cảnh sau khi uống xong thuốc quả thật có chút tinh thần, liền đồng ý: “Ngươi sang bên ngừng xe, cô cùng đi với ngươi.”
Đi vào cửa hàng điểm tâm xoay một vòng, tâm tình Chúc Vân Cảnh tốt lên không ít, dưới sự đề cử của chưởng quỹ đóng gói vài món, sau đó gọi Vương Cửu cầm đi.
Bọn họ đi ra từ cửa hàng tráng miệng, bên phố đối diện có một đám trẻ nhỏ đang chơi đùa, ngây thơ nói cười không ngừng. Ánh mắt Chúc Vân Cảnh rơi vào trên người đám nhóc, hơi dừng lại một chút, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Vương Cửu liếm liếm cái môi khô khan, nhỏ giọng an ủi Chúc Vân Cảnh: “Thực sự chuyện điện hạ có một tiểu điện hạ cũng không không hẳn là tồi tệ, mà đây chính là một phần quý báu trên đời này….”
Đây là từ trong bụng thái tử sinh ra, không nữ nhân nào có thể so sánh được, chẳng phải là quý giá hay sao. Chỉ là gã còn chưa nói xong, liền cảm nhận được nhiệt độ quanh thân Chúc Vân Cảnh đột nhiên hạ xuống, lúc này mới ngậm miệng lại, hận không thể tát cho mình mấy cái bạt tai, quả nhiên là không mở bình thì ai biết trong bình có gì*.
— 哪壶不开提哪壶: chỉ giữa người không nên nói ra những việc riêng tư khuyết điểm của đối phương, cái gì nên nói thì nói, không nên nói thì đừng nói.
Chúc Vân Cảnh lạnh lùng nhìn đám nhóc phố đối diện kia, trên người bẩn thỉu không thể tả, trên mặt vài đứa còn lấm lem nước mũi, vừa nhìn liền khó chịu. Mấy đứa con nít này thì tốt cái gì, xuốt ngày ì ì èo èo chỉ biết làm ồn, vừa nghĩ tới trong bụng có thứ này, tự dưng cảm thấy trướng đau. Quý giá… Mặc dù là do bản thân sinh ra, được bao nhiêu quý giá, nhưng hắn có thể nói với người khác là mình tự sinh nó ra hay sao? Quá lắm cũng chỉ có thể nói là từ một cung nữ nào đó trong cung, vì khó sinh qua đời, mà nếu đã như thế, thì còn cái gì là quý giá nữa.
Vương Cửu đỡ Chúc Vân Cảnh tâm trạng không ngừng tệ đi lên xe, không chú ý tới bọn trẻ con chẳng biết từ lúc nào đã chạy ra giữa đường chơi pháo, tiếng pháo nổ vang bùm bùm, có tiểu tử nghịch ngợm còn tiện tay vứt một cái đi, cái pháo đang đốt kia bay tới bên cạnh móng ngựa của xe kéo.
Con ngựa kia vì bất ngờ bị dọa kinh sợ, gào thét một tiếng, rồi càng thêm nhanh chân chạy về phía trước như điên. Chúc Vân Cảnh mới bước một chân lên càng xe chưa đứng vững, lúc con ngựa điên phi nhanh hắn cũng không hề chuẩn bị kịp, liền ngã về phía sau. Vương Cửu kinh hoảng nhảy dựng, vội giơ tay đỡ, nhưng hiển nhiên là đỡ không kịp. Mắt thấy Chúc Vân Cảnh sắp té từ trên xe xuống, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, chợt có bóng người nhảy đến từ phía sau, một tay ôm lấy eo Chúc Vân Cảnh, vững vàng ôm vào trong lòng bảo hộ, một bên xoay người lại, mang theo Chúc Vân Cảnh đặt xuống đất một cách an toàn.
Chúc Vân Cảnh sợ hãi không thôi, bức màn đen trong lúc hỗn loạn vô tình bị gió thổi lên, một đôi mắt hoảng loạn sợ hãi đối diện đôi mắt trầm ổn của Hạ Hoài Linh.
Chúc Vân Cảnh nhất thời bị nghẹn, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn quên mất phản ứng, mãi đến tận khi Hạ Hoài Linh buông tay đang giữ bên hông hắn ra, lui về phía sau một bước kéo dài khoảng cách, rồi cúi đầu cung kính mà nói một câu: “Điện hạ cẩn thận.”
Sau đó, Hạ Hoài Linh chạy hai ba bước đuổi theo con ngựa đang phát rồ kia, tung người nhảy lên tướng mã khống chế, rồi kéo nó trở lại, tiếp đó đưa vật cưỡi của mình cho Chúc Vân Cảnh, sau khi giúp đối phương tròng lên xe xong, liền nhắc nhở hắn: “Điện hạ dùng ngựa của thần đi.”
Vương Cửu đã sợ đến run chân té quỵ trên đất, hôm nay bọn họ cải trang xuất cung, ngay cả một tên thị vệ cũng không mang theo, nếu như ban nãy Chúc Vân Cảnh xảy ra chuyện gì, thì gã có một trăm cái mạng cũng không trả nổi.
Tinh thần dần bình tĩnh lại cũng là lúc cái bụng của Chúc Vân Cảnh bắt đầu đau, có lẽ là vừa nãy bị dọa đến kinh sợ, cho nên hiện tại đau đến mức lợi hại, khiến hắn gần như không thể đứng vững. Vương Cửu trông thấy liền hoảng loạn bò dậy từ dưới đất đang định đỡ Chúc Vân Cảnh, thì Hạ Hoài Linh đã trước một bước ôm lấy đối phương, thấy người thành ra như vậy bèn cau mày: “Điện hạ không khỏe sao?”
Chúc Vân Cảnh bị hắn khiến ôm cả người không dễ chịu, mặt trầm như nước, gằn giọng nói: “Buông tay!”
Giây lát sau khi nghe người đang ôm mình cười khẽ một tiếng, âm thanh thấp đến mức khiến cho Chúc Vân Cảnh còn tưởng rằng đó là ảo giác của hắn. Hạ Hoài Linh buông đối phương ra, cả người lùi lại, tiếp tục một mặt cung kính.
“Sắc mặt điện hạ trắng bệch, dường như người có vẻ không khỏe, không nên tùy ý xuất cung, đã vậy ngay cả một người hộ vệ cũng không không mang theo, cái này có hơi bị lớn mật chút.”
Giọng điệu của Hạ Hoài Linh tựa như nhắc nhở cũng như như trách cứ, hôm nay hắn được nghỉ ngơi, bèn ra ngoài làm ít chuyện, không nghĩ rằng trên đường về sẽ gặp thái tử chỉ dẫn theo một người hầu hạ còn đang choáng váng, còn thuận lợi cứu hắn lần nữa.
Chúc Vân Cảnh cáu giận trong lòng, hận không thể một đao đâm chết cái thứ hỗn trướng đang cười trên sự đau khổ người khác này, nếu không phải tại hắn thì sao bản thân Chúc Vân Cảnh lại thành ra như vậy! Ngay cả muốn chẩn mạch cũng chỉ dám mang theo Vương Cửu lén lén lút lút xuất cung tìm đến đại phu dân gian, toàn bộ ơn phước này đều là do Hạ Hoài Linh ban tặng!
“Đa tạ Hầu gia quan tâm, hầu gia vẫn là nên tự mình ghi nhớ đi.”Chúc Vân Cảnh cười lạnh một tiếng, không muốn nói thêm nữa. Vừa nãy tốt xấu gì đối phương cũng cứu hắn một mạng, thành ra cũng không thể làm khó làm dễ trên đường. Ngoài ra, huện tại hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái, không có hơi đâu đi đôi co với tên Hạ Hoài Linh này ở đây.
Chúc Vân Cảnh xoay người ra hiệu Vương Cửu đỡ chính mình lên xe, ấy vậy mà mới vừa bước chân lên một trận choáng váng đã kéo tới, suýt chút nữa té xuống lần hai. Hạ Hoài Linh đứng ở phía sau nhè nhẹ đỡ hắn một chút, rồi nhỏ gọng đề nghị: “Nếu điện hạ không thoái mái chi bằng tìm một chỗ nghỉ ngơi lát, nghỉ xong hẳn hồi cung, thần mời điện hạ uống trà được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...