Đại học G có ba cảnh đẹp nổi tiếng: Một là tòa nhà bộ cơ sở kinh phí hàng triệu, hoành tráng to lớn, vàng óng tựa như hình một đĩnh vàng; hai là gốc cây Bạch Quả trăm năm ở cửa Bắc của trường, nghe đồn chỉ cần cầu nguyện thành khẩn dưới tán cây, người nhà sẽ được trường thọ khỏe mạnh như gốc cây đại thụ này; thứ ba, chính là cái hồ nổi danh ở thành phố G, thậm chí là cả nước ---- hồ Tâm Nguyệt.
Phong cảnh hồ Tâm Nguyệt lay động lòng người, đẹp đẽ muôn vẻ, nhưng mà, so với những cái hồ khác, hồ Tâm Nguyệt cũng không có điểm gì độc đáo. Mà nguyên nhân thực sự tạo nên thanh danh cho hồ Tâm Nguyệt chính là cây “Cầu Mê” trên hồ. Cầu Mê ý cũng như tên, là một cây cầu hành lang dễ khiến cho người ta lạc đường. Tục truyền cầu mê có 108 cửa rẽ, tổng cộng có 22 đình thủy tạ, quanh co trăm mối, là một mê cung lớn được dựng trên mặt hồ.
Chuyện cần làm của mỗi sinh viên đại học G sau khi vào trường chính là kết bè đi lĩnh giáo sự lợi hại của cầu mê, nếu như thuận lợi “qua cửa”, cả đám phải đi ăn mừng xả láng một bữa. Nếu như không được thì phải đi theo chỉ dẫn trên cầu đến bến thuyền ---- ở đó có một chiếc thuyền nhỏ có thể đi tự do.
Đối với hoạt động giải trí này, chuyên gia mù đường như Ngôn Khanh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tham gia, nhưng hôm nay lại bước nhầm vào, lượn đông lượn tây, thoáng chốc đã mất phương hướng. Bi thảm hơn nữa là, không biết vì nguyên nhân gì, bến thuyền nhỏ cũng đã mất dạng.
Đến quá trưa, trời dần sẩm xuống, có vẻ như sắp mưa, Ngôn Khanh ngồi trong đình mà khóc không ra nước mắt, chỉ cảm thấy mình thật xui xẻo. Sắp mưa có nghĩa là sẽ không có ai đến, không có ai đến có nghĩa là không hỏi đường được, không hỏi đường được có nghĩa là sẽ bị vây ở đây...
Muốn gọi điện cho Miên Miên, rồi lại không biết nên giải thích chuyện tài liệu với cô ấy thế nào, nhất thời, Ngôn Khanh đứng trong đình, có cảm giác tuyệt vọng như kiểu “trời muốn diệt ta”. Đang chán chường không biết làm sao, Ngôn Khanh lại nghe thấy sau lưng vọng đến một tràng tiếng bước chân rời rạc, vui mừng quay đầu lại, thoáng chốc đã vừa buồn vừa đau đến cực điểm.
Người này không phải ai khác, chính là Nguyên Sở Thiên đã hại danh dự của mình quét đất.
Lão Nguyên chậm rãi bước vào đình, thấy dáng vẻ như muốn khóc mà không khóc nổi của Ngôn Khanh, cũng thấy lạ vô cùng: “Em đấy là vẻ mặt gì hả?”
Ngôn Khanh nghẹn nước miếng, ngửa mặt lên trời thét dài: “Trước kia từng có người nói, nếu như bạn là một kẻ mù đường, đừng có buồn chán, có lẽ lạc đường lạc đường mãi bạn sẽ gặp được bạch mã hoàng tử của mình. Cho dù không có hoàng tử, ít nhất bạch mã cũng có thể dẫn bạn ra ngoài. Nhưng em thật không ngờ tới, ông trời đến lúc này mà vẫn muốn trêu đùa em, không có hoàng tử, cũng chẳng có bạch mã, lại còn cho em gặp đúng một kẻ mù đường. Hu hu~”
Lão Nguyên nghe thấy cái từ mà mình không thể dễ dàng tha thứ nhất kia, vậy mà lại không hề nổi giận, nhẫn nại hỏi: “Câu này là ai nói?”
“Em nói.”
”......”
Trầm mặc trong chốc lát, lão Nguyên mới bóp trán nói: “Ai bảo là em gặp phải tôi? Tôi đặc biệt đi vào tìm em đấy.”
Ngôn Khanh nghe vậy chớp chớp con ngươi long lanh, ngừng khóc.
Nguyên Sở Thiên nhíu mày: “Vì chuyện tài liệu, chắc là hận tôi chết đi được nhỉ?”
Ngôn Khanh im lặng, vùi đầu trong đầu gối không nói câu nào. Hận, sao có thể bộc lộ được tâm trạng mãnh liệt của mình chứ? Ít nhất cũng phải dùng “hận đến n lần” mới đủ!
“Chuyện tài liệu, thực ra là tôi cố ý.” Lão Nguyên nhìn về phía xa, chầm chậm nói, “Gần đây tôi có phụ trách một chuyên mục phỏng vấn lớn, cần một sinh viên làm trợ thủ. Chuyện này tôi cũng đã bàn bạc qua với Hiệu trưởng, ông ấy đề nghị tôi tham khảo năng lực tổng hợp và đánh giá thành tích của các em.”
Nghe vậy Ngôn Khanh chợt hiểu ra, “Cho nên, thầy cố ý để bọn em tưởng rằng đề trong tài liệu là đề thi? Bình thường nếu bài chuyên nghành học không vững, đến lúc học tủ sai đề đương nhiên lúc thi sẽ lộ nguyên hình, còn nếu thực sự học được áp dụng sẽ....”
Ngôn Khanh mở to mắt nhìn lão Nguyên, chỉ thấy người kia khẽ gật đầu nói: “Tôi nghĩ, tôi đã có ứng viên đầu tiên.”
Ngôn Khanh thấy vậy, trái tim nhỏ đập thình thịch, đây chính là cái gọi là... vật cực tất phản ư? Ý của lão Nguyên là...
“Thầy muốn em đến Đài truyền hình làm trợ thủ cho thầy, đúng không ạ?” Thực tập ở Đài truyền hình đó, đây là mơ ước của bao nhiêu sinh viên hệ Hán ngữ.
“Ừ~ lần sau khi lên lớp tôi sẽ nói rõ ràng tất cả mọi chuyện với mọi người,” Nguyên Sở Thiên ho khan một tiếng, nhíu mày lại nói: “Có điều trước tiên hãy thu hồi lại cái mớ lý luận bạch mã hoàng tử gì đó của em lại đi, ai bảo em là mù đường gặp phải mù đường thì nhất định sẽ bi thảm?”
“Có ý gì?”
“Tôi đi có đánh dấu đường.”
“Ôi trời ơi, lão Nguyên, thầy đúng là một thiên tài, thầy là thần tượng của toàn bộ dân mù đường!!”
”... Im đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...