Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)
-
Đàm Trận quay xong đã 8h tối, còn chưa kịp ăn cơm.
Anh vừa lên xe bảo mẫu đã thấy địa chỉ Hạ Thiến gửi đến cho mình.
Từ lúc Hạ Thiến gửi tin nhắn đến bây giờ đã được hơn 2 tiếng, anh trả lời: "Bây giờ gặp mặt có tiện không?"
Chốc lát sau Hạ Thiến đã đáp lại.
[Chị của ngươi]: "Tiện, chị đây là dân thất nghiệp đi lang thang."
Đàm Trận cất điện thoại, bảo tiểu Lưu lái xe về bãi đỗ xe của công ty lấy xe riêng.
8h30 tối, anh lái chiếc BMW màu đên đến địa điểm đã nói trước, mới phát hiện đó là một viện dưỡng lão.
Gần đó rất vắng vẻ, trên đường chẳng có bao nhiêu xe, trên vỉa hè cũng không thấy mấy người đi đường.
Đàm Trận liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đang đứng ở ven đường chờ anh.
Hạ Thiến mặc một chiếc áo lông dài màu đen từ đầu đến chân, mũ cũng đội kín đầu, đứng dưới ánh đèn đường ngậm điếu thuốc phất phất tay với anh.
Nếu không phải ven đường chỉ có một mình cô, thiếu chút nữa Đàm Trận không nhận ra bạn mình.
Chiếc BMW dừng lại bên cạnh, Hạ Thiến dập điếu thuốc vứt vào thùng rác, đi đến mở cửa lên xe thắt dây an toàn: "Đi thôi, tôi dẫn cậu đến chỗ đỗ xe."
Đèn đường và đèn xe chiếu sáng mưa tuyết bên ngoài, có lẽ bởi vì trên đường có quá ít xe, chỉ có "tro" lả tả rơi xuống, cảm giác như sương mù bao phủ, hai người trong xe đều không nói gì.
Đàm Trận đi theo hướng dẫn của Hạ Thiến đến bãi đỗ xe, xuống xe anh ngẩng đầu nhìn viện dưỡng lão yên tĩnh này, cảm xúc phức tạp hỏi: "Sao lại hẹn ở đây?"
Hạ Thiến đóng cửa xe lại: "Không phải muốn tôi giải thích rõ ràng với người bên cạnh sao?"
Đàm Trận im lặng một phen, Hạ Thiến ngược lại chẳng sao cả, quay đầu nhìn anh một cái, cười rộ lên: "Sao thế, mới một viện dưỡng lão đã đả kích cậu, cậu đúng là yếu ớt đó Đàm ảnh đế!"
Đàm Trận bất đắc dĩ thở dài: "Cậu gọi tôi là Đàm Trận thôi được không?"
"Được rồi, tôi còn có thể gọi cậu là em trai nữa đấy!" Hạ Thiến đút hai tay vào túi, vui vẻ đi lên phía trước.
Đàm Trận nhìn bóng lưng quá mức tiêu sái của cô, khóa xe, nhận mệnh đi theo sau.
Điều kiện của viện dưỡng lão này vô cùng tốt, vừa đi vào liền thấy ấm áp lại sáng sủa, trong ngoài cứ như hai thế giới.
Hạ Thiến ấn thang máy, khoanh tay nói: "Nhưng mà nói thật, tôi cảm thấy thay vì hết lần này đến lần khác phải giải thích này nọ với người bên cạnh, không bằng để người nhà cậu giúp cậu ghép CP...!à không đúng," cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Tôi cũng không phải nam, phải gọi là gán ghép uyên ương mới đúng." Cô quay sang nhìn Đàm Trận cười cười.
Đàm Trận cũng cười, cười đến mệt mỏi mà cũng hâm mộ.
Vài phút sau anh gặp được bà ngoại Hạ Thiến nằm trên giường bệnh, cách một lớp cửa kính.
Hạ Thiến muốn đẩy cửa đi vào, Đàm Trận giữ chặt cô nhỏ giọng nói: "Trên người cậu còn mùi thuốc lá."
Hạ Thiến cảm thấy bộ dáng anh nhíu mi nghiêm túc thế thì buồn cười cực kỳ, không để ý đến anh lập tức mở cửa ra.
Cửa mở, âm thanh bên trong cũng truyền ra, Đàm Trận thấy bà lão dựa vào giường đang không cao hứng lẩm bẩm với hộ lý: "Cái này cũng không ăn được đâu, chẳng có mùi vị gì cả."
Hộ lý đóng bữa ăn tối lại, tốt tính nói: "Nhưng bây giờ bà không ăn mặn được đâu, chỉ được ăn nhẹ thôi."
Bà lão nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Ta muốn ăn nặng chính là nói thân thể của ta muốn thế, lại nói, người sống trên đời ngay cả món mình thích ăn cũng không được ăn, thì sống còn ý nghĩa gì nữa chứ?"
Hộ lý không nói lại bà, chuyển ánh mắt bất lực sang cho Hạ Thiến, Đàm Trận chỉ đứng ở ngoài cửa không đi vào, đợi đến khi hộ lý dọn dẹp xong xuôi rời đi.
Hạ Thiến đi qua cúi người ôm bà ngoại, ngồi xuống mép giường, sửa sang lại tóc bà ngoại mình: "Không sao hết, bà muốn ăn cái gì cứ nói cho cháu, tí nữa cháu mua về cho."
Đàm Trận không quấy rầy họ nói chuyện, đợi một lát mới khẽ đi vào, bà ngoại vừa quay đầu thì nhìn thấy anh, lập tức nhận ra, trừng lớn mắt vui mừng nói: "A, có phải cậu ấy chính là vị minh tinh điện ảnh kia đúng không?"
"Đúng vậy," Hạ Thiến nói, như anh em tốt vẫy tay với Đàm Trận, "Lại đây nào anh yêu."
Đàm Trận không nói gì, anh đoán được dụng ý của Hạ Thiến khi đưa anh đến đây, chỉ có thể đi qua mà không dám phàn nàn gì.
"Chào bà ạ, cháu là Đàm Trận."
Bà lão cẩn thận nhìn ra ngoài cửa sợ người khác để ý nơi này có một ngôi sao lớn, sau đó hạ giọng liên tục gật đầu: "Ta biết ta biết, ta xem phim truyền hình của cháu rồi, người thật so với trên TV còn đẹp trai hơn nhiều!"
Sau đó thì nghe thấy Hạ Thiến nói ra một câu kinh người: "Lily, cậu ấy là vị hôn phu của cháu."
Mặc dù bị tập kích đột ngột như vậy, Đàm Trận cũng có thể khống chế được biểu cảm của mình, chỉ cứng ngắc một giây, không có nửa điểm thất thố.
Lily cười tủm tỉm quan sát Đàm Trận, hỏi: "Thật sao?"
Đàm Trận khó khăn miễn cưỡng gật đầu, nghĩ thầm đây chỉ là để thỏa mãn tâm nguyện của người lớn, cứ tạm thời nhận đi.
Không ngờ Hạ Thiến và Lily cùng nhau cười rộ lên, Lily đánh tay Hạ Thiến nói: "Cháu lại bắt nạt người khác!"
Hạ Thiến ra hiệu chiếc ghế bên cạnh, nói với Đàm Trận: "Ngồi đi, đại minh tinh, bà ngoại tôi rất thích cậu đó."
Đàm Trận bị hai bà cháu này làm cho không hiểu đâu vào đâu, ngay cả ngồi xuống cũng thấp tha thấp thỏm.
Hạ Thiến hỏi Lily: "Có phải cậu ấy rất dễ lừa không ạ? Cứ như trẻ con í."
"Cháu mới giống trẻ con," Lily lườm Hạ Thiến một cái, nói với Đàm Trận, "Xin lỗi cháu, từ nhỏ nó đã thế rồi, cháu đừng so đo với nó, cảm ơn cháu đã đến thăm bà lão này."
Vẻ mặt Đàm Trận có chút xấu hổ: "Ngài đừng nói vậy ạ, là cháu sơ sẩy, hôm nay cháu tới đây có chút gấp gáp, không mang theo quà cáp gì..."
Hạ Thiến nghe được cũng cười: "Được rồi, là tôi lừa cậu đến đây, cậu cũng không biết là sẽ đến, khiêm tốn gì chứ."
Đàm Trận mở to mắt nhìn Hạ Thiến, nghĩ cậu cần gì phải nói thế, khiến cho bà ngoại cậu thất vọng?
Nhưng dường như Lily không để ý: "Bà chỉ nghe nó nói là cháu mời nó đến làm cố vấn cello, nên mới nói là để hôm nào nó mời cháu đến đây được không, không nghĩ đến thật sự được nhìn thấy người thật! À đúng rồi," Nói xong bà muốn ngồi dậy, Đàm Trận lập tức đứng dậy đỡ bà, động tác còn nhanh hơn Hạ Thiến, thấy Lily lấy điện thoại ở tủ đầu giường, sau đó cười ha ha giơ lên hỏi anh: "Có thể chụp ảnh với cháu không?"
Ba người cùng nhau chụp ảnh, Đàm Trận lại giúp Lily và Hạ Thiến chụp hai tấm riêng, sau khi trả lại điện thoại cho bà, có chút xin lỗi nói: "Cháu chụp không đẹp lắm..."
Lily cầm điện thoại xem ảnh, vẻ mặt thỏa mãn tươi cười, nếp nhăn trên mặt khi cười thì sâu hơn nhưng lại rất sống động, giống như trong ảnh, bà tóc đã bạc, giống như cái tên Lily, là một bó hoa huệ già nua.
Lily hỏi Hạ Thiến: "Cái này có thể in ra được không?"
"Được chứ ạ, để cháu in ra sau rồi treo lên cho bà."
Đàm Trận nghĩ, thật ra là để lại cho Hạ Thiến đi, anh nhìn thấy trong mắt Hạ Thiến mỉm cười có một tia nước, tuy rằng thoáng qua đã biến mất.
Sau đấy anh lái xe đưa Hạ Thiến đi mua gà rán Lily thích ăn.
"Bà ngoại cậu đã từng sống ở nước ngoài à?" lúc ở trên xe Đàm Trận hỏi.
"Không, tôi đi du học nước ngoài, có tên tiếng Anh, bà biết nên cũng muốn có một cái, tôi liền lấy cho bà một cái tên." Hạ Thiến nói.
Đàm Trận không nghĩ tới thì ra là vậy, thậm chí anh cũng không biết có phải Hạ Thiến đang trêu mình không.
Hạ Thiến xuống xe đi mua gà rán KFC về, Đàm Trận có chút lo lắng hỏi: "Bà có thể ăn được không?"
Hạ Thiến đóng cửa xe lại, "phanh" một tiếng, vung mái tóc dài nói: "Không thể, thì sao chứ?"
Đàm Trận nhớ những gì Lily nói với y tá trong phòng bệnh, không nói gì nữa, khởi động xe.
Ai biết được Lily có thể ăn đùi gà rán thêm được mấy lần nữa chứ, chuyện có thể hay không này dường như rất vô nghĩa.
Hạ Thiến tự mình ăn khoai tây chiên, nói: "Không phải cậu bảo tôi giải thích với người nhà sao? Chỉ có mình bà ở bên cạnh tôi thôi." Nói xong cô bĩu môi, "Có phải cậu thấy rất châm chọc đúng không, cậu cảm thấy cần phải giải thích với người bên cạnh, nhưng người thật sự hiểu cậu yêu cậu, căn bản không cần cậu giải thích."
Đàm Trận nghĩ thầm hẳn là anh không đoán sai, Lily biết tính hướng của Hạ Thiến, không chừng bà cũng đã quen với mùi thuốc lá trên người Hạ Thiến rồi.
Lily đã 84 tuổi, bà sinh ra lớn lên trong thời đại bảo thủ và khó khăn hơn họ nhiều, nhưng có thể bao dung Hạ Thiến như vậy, con người và con người hóa ra lại khác nhau đến thế.
Anh nhớ Hạ Thiến nói bên cạnh mình chỉ có bà ngoại, bỗng nhiên có chút buồn bực, anh nhớ rõ lúc họp phụ huynh cấp ba đã gặp cha Hạ Thiến vài lần.
"Thật ra tôi còn có một người cha." Giống như nhìn ra Đàm Trận đang suy nghĩ cái gì, Hạ Thiến bỗng nhiên nói.
Đàm Trận không hỏi tiếp, sợ hỏi ra chuyện gì khiến người ta khổ sở.
Không nghĩ tới Hạ Thiến chủ động nói: "Chẳng qua tôi với cha tôi đã bao nhiêu năm rồi không gặp mặt, có ông ấy hay không cũng như nhau cả, không cố nghĩ đến thì tôi cũng quên mất người cha này."
Đàm Trận có chút khiếp sợ, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài.
"Cha tôi là nghệ sĩ piano, từ nhỏ đến lớn tôi chỉ nhớ rõ ông ấy suốt ngày nói gì mà giá trị của một nghệ sĩ, so với những thầy giáo cello của tôi thì ông ấy nghiêm khắc hơn gấp 10 lần, không có tình người.
Tùy tiện tìm đại một người trên đường so với ông ấy còn giống cha của tôi hơn."
Hạ Thiến ăn khoai tây chiên, vừa nói vừa cười một tiếng, "Tôi nhớ có một lần tôi bị sốt, không muốn đi học đàn, ông ấy mắng tôi chút bệnh nhỏ thế đã đòi chết đòi sống, có thể giống như một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất không? Buồn cười nhỉ? Bây giờ nghe thì có vẻ rất vớ vẩn, nhưng lúc đó tôi bị ông ấy mắng đến choáng váng, căn bản không dám phản bác lại.
Khi còn bé mẹ tôi ly hôn với ông ấy tôi còn trách mẹ tôi, sau đó tôi mới hiểu, cuộc sống của cha tôi chỉ có đàn piano, không có mẹ tôi.
Cha tôi nói muốn bồi dưỡng tôi thành nghệ sĩ biểu diễn, ai nghe xong mà chẳng cảm động, cho nên tôi bị phán cho cha nuôi.
Hồi trung học tôi đã nghĩ, một ngày nào đó khi tôi đã công thành danh toại, tôi sẽ đứng trước mặt mọi người trên thế giới come out cho cha tôi xem, ông ấy không phải muốn tôi giống như con trai sao, bây giờ tôi thích con gái rồi, đủ nam tính đi." Giọng nói của cô mang theo khoái cảm được trả thù, "Tôi chỉ muốn ông ấy phải trả giá cho câu nói đó."
Đàm Trận im lặng lái xe, không biết phải đánh giá thế nào.
Hạ Thiến thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Bây giờ tôi cũng coi như là công thành danh toại rồi, kết quả thì sao, tôi chẳng dám làm gì cả, những chuyện cũ nhớ đến thì sảng khoái, nhưng cũng chỉ có thể nghĩ lại mà thôi.
Cái gì mà công thành danh toại thì come out trước thế giới chứ, công kia danh nọ căn bản không tồn tại.
Có được thành tựu càng lớn thì lại càng không có tự do.
Kết quả ngược lại ông ấy thắng, ông ấy khiến tôi yêu nhạc cổ điển, yêu đàn cello, tôi không vứt bỏ được sự nghiệp của mình, tôi không có khả năng come out trước mặt mọi người được."
Một màn bộc bạch này kết thúc với tiếng thở dài hời hợt.
Cuối con đường, mơ hồ nhìn ra dáng vẻ của viện dưỡng lão.
Hạ Thiến không biết tại sao mình lại nói nhiều với Đàm Trận như vậy, những lời này không phải cô định nói với Đàm Trận.
Có lẽ khi một người muốn đạt được tín nhiệm của người khác, sẽ không nhịn được mà bán đứng chính mình.
Cô nhìn tòa nhà cô đơn đứng sau gió tuyết, ôm chặt bọc đùi gà rán trong tay, hy vọng nó vẫn còn nóng, chưa bị nguội: "Cho nên tôi mới nghĩ, có Lily ở bên cạnh, đối với tôi đã là chuyện tốt nhất trên đời rồi."
Đàm Trận nhớ lại nụ cười của bà lão khi gặp Hạ Thiến, nói: "Cậu rất hạnh phúc."
"Làm ơn đi, tôi còn có một người cha biến thái đó, cái này cũng được gọi là hạnh phúc ư?" Hạ Thiến cười, ngả ra lưng ghế, nghiêng đầu đánh giá Đàm Trận, "Vậy cậu không hạnh phúc đến mức nào?"
Đàm Trận nhìn kính chắn gió, mắt không hề chớp lấy một lần, yết hầu khẽ chìm xuống.
Hạ Thiến ngồi thẳng dậy, hỏi: "Cậu có biết vì sao từ hồi trung học tôi đã không thích cậu không?"
Đàm Trận chậm rãi lắc đầu: "Không biết."
"Cậu xem, người khác bị hỏi như vậy nhất định sẽ hỏi lại vì sao, còn cậu chẳng hỏi gì cả.
Cậu chính là không muốn khiến cho bất kỳ ai không vui, không muốn khiến cho bầu không khí xấu hổ, cậu hy vọng sẽ khiến cho mọi người đều được thấy vui vẻ, nhưng cậu cũng không làm được." Hạ Thiến nhìn cậu một cái.
"Cho nên tôi mới không thích cậu.
Tôi luôn cảm thấy cậu là người dối trá, muốn cho mọi người thích mình, cái gì cậu cũng cố gắng làm thật hoàn hảo, nhưng rõ ràng cậu không hoàn hảo, chuyện này khiến cậu có vẻ rất giả dối, cũng rất đáng thương."
Đàm Trận mím môi, anh nhìn thấy đủ loại đánh giá ác ý với mình trên mạnh, nhưng chính tai nghe thấy như vậy, lại còn là người anh quen biết, đúng là không nói nên lời.
"Nhưng sau đó tôi gặp được người trong nhà cậu, tôi lại có chút thấu hiểu cậu." Hạ Thiến nói, "Nếu Lily sợ tôi là les, liệu tôi sẽ dám thẳng thắn kích thích bà không? Sau đó tôi lại nghĩ, không thể nào có chuyện Lily sợ tôi là les, cho dù tôi là tội phạm, Lily cũng sẽ đối tốt với tôi, che mưa chắn gió cho tôi.
Chính vì bà đối xử với tôi như thế nên tôi mới yêu bà, chính vì cha tôi đối xử như vậy với tôi nên tôi mới ghét ông ấy.
Đàm Trận, cậu biết vấn đề của cậu là gì, cậu rõ ràng đang yêu một ngôi nhà mà đáng lẽ cậu nên ghét."
"Đủ rồi." Đàm Trận dùng sức nhắm mắt lại, nặng nề cắt ngang cô: "Cậu đừng nói nữa," anh lại thấp giọng nói, "Cậu không hiểu."
"Ngay cả hận cậu cũng không dám hận, tôi cũng không biết cậu đang suy nghĩ cái gì." Hạ Thiến hừ lạnh nói, "Nếu bọn họ muốn nhìn cậu với một người phụ nữ nào đó ở cùng một chỗ như vậy, thế thì thành toàn cho họ đi.
Cậu mà không thành toàn cho họ, cũng không được ở bên cạnh người cậu thích.
Cậu sẽ nhớ người đó, rồi lại trốn tránh người đó.
Tôi nói cho cậu hay, cậu không thể nào thành toàn cho người nhà của cậu được, bởi vì cậu đã có tình yêu của mình rồi.
Cậu không muốn tổn thương người vô tội, càng không muốn cô phụ người cậu yêu, nhưng cậu lại sợ mẹ cậu không chịu nổi, sợ ngôi nhà bằng mặt không bằng lòng kia của cậu sụp đổ, mặc kệ có yêu người đó đến đâu cũng chỉ có thể buông tay.
Cho nên cậu tính cô độc đến cuối đời sao? Đàm Trận, hay là cậu định trốn vào cửa Phật? Cậu đã bao giờ nghĩ, người cậu yêu quý không thể nào chờ đợi cậu mãi được, hay là các người con mẹ nó đều muốn cô độc suốt quãng đời còn lại?"
Cô càng nói càng giận, càng nói càng quá đáng, cô cũng nhìn sắc mặt của Đàm Trận, nhưng không định để ý đến, cô muốn mình được sảng khoái nói hết trước: "Hay là nói chờ đến khi cha mẹ cậu một nhà đều đã chết rồi, chờ đến khi các cậu bảy tám chục tuổi mới có thể ở bên nhau một đoạn thời gian cuối đời kia? Vậy tại sao bây giờ lại phải chia tay cơ chứ? Chẳng phải cuối cùng cũng đều khổ sở sao? Đúng là làm khó tôi giúp các cậu.
Đàm Trận tôi nói thật," cô ngồi dậy, đối mặt với Đàm Trận, nói ra ý định riêng của mình, "Chúng ta có thể theo như nhu cầu, như vậy cha mẹ cậu sẽ không cản trở các cậu nữa, mà cậu cũng sẽ không bị ép buộc đi xem mắt không dứt, cũng không cần lo lắng tình yêu bị phơi bày hủy hoại hai người."
Đàm Trận vẫn im lặng không nói, mặt sâu như nước.
Hạ Thiến nhún vai: "Xin lỗi, tôi nói chuyện hơi khó nghe, tôi chỉ cảm thấy hai người không cần phải như vậy.
Đương nhiên, tôi cũng có lòng riêng, tôi không phải người như cậu, chuyện không có chỗ tốt tôi mới lười tham gia vào." Nói đến đây cô tự giễu cười một tiếng, "Sao tôi nói với cậu mấy lời này lại chột dạ vậy nhỉ?"
Là chột dạ, cô nghĩ thầm.
Bất kể cô chướng mắt Đàm Trận như thế nào, nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, mỗi một lần cô đối mặt với Đàm Trận, hình như người tự ti vẫn luôn là mình.
"Sau đó thì sao?" Đàm Trận cuối cùng cũng mở miệng, nhíu mày lại, "Chẳng lẽ sau này tôi còn phải đính hôn, kết hôn với cậu? Hạ Thiến, cậu có thể trưởng thành một chút được không?"
"Chúng ta không cần kết hôn, dù sao chúng ta cũng có lý do, chúng ta đều có sự nghiệp.
chẳng qua mẹ cậu muốn một sự an ủi tâm lý thôi, vậy thì cho bà ấy."
Đàm Trận nói: "Cậu bảo tôi hợp tác với cậu, nhưng cậu có biết vì sao tôi và em ấy chia tay không?"
Hạ Thiến nhướng mày: "Vì sao? Chẳng lẽ không phải vì người nhà cậu à?"
Đàm Trận nói: "Vì tôi khiến em ấy khổ sở." Anh dừng xe, quay sang Hạ Thiến, "Tôi không thể nào tay trong tay cùng em ấy đi trên đường, tôi có chuyện không thể nào giải thích rõ ràng với em ấy, tôi không thể giới thiệu với người khác em ấy là người tôi yêu, chúng tôi sẽ không được người khác chúc phúc."
Hạ Thiến nhìn mắt anh, đèn xe vẫn còn sáng, chiếu sáng mưa tuyết bên ngoài, xe mất đi tốc độ, gió tuyết bên ngoài bỗng trở nên vừa dày vừa nặng, lần đầu tiên cô nhìn thấy cảm xúc như bão như tuyết trong mắt Đàm Trận.
Cô ngồi dậy nghiêm túc nói: "Tôi, tôi sẽ chúc phúc cho hai người."
Đàm Trận sửng sốt.
Hạ Thiến nói: "Cậu dẫn cậu ấy đến gặp tôi đi, giới thiệu cậu ấy là người yêu của cậu."
Đàm Trận hơi mở miệng, ngực anh bắt đầu nóng lên, khiến anh nghẹn lời.
Anh bỗng nhiên nhớ đến người tài xế chở Khổng Tinh Hà đến bờ biển kia, sau đấy nhớ đến Khổng Tinh Hà, nhớ đến Thịnh Dã đã mượn danh Khổng Tinh Hà mới dám tỏ bày trước thế nhân.
"Cảm ơn cậu," anh nói, "Nhưng đó không phải là những gì tôi muốn."
-
Hết chương 94..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...