Hoán Tình Kiếp


Hai người trên đôi cánh thần của mình, không vội vã cũng không dềnh dàng mà lướt bay trong gió, rẽ khí bạt mây vươn mình hướng phía đông Hàn Linh phái mà đi.

Sau khoảng thời gian chừng một nén hương, băng qua vài cánh rừng và các dãy núi lớn, dưới lớp sương dày trắng xoá, Tinh Vực cuối cùng cũng xuất hiện.
Nơi đây cây cối mọc ngổn ngang, cheo leo trên các vách đá dựng đứng, sâu tận phía dưới là dãy tối khuất sáng đầy âm u, tiếng ồn vang vọng từ dưới đáy vọng lên lại tạo ra những âm thanh đầy quỷ dị.

Đáng sợ, nguy hiểm và bí ẩn là những từ duy nhất có thể dùng để hình dung ra nơi này.

Phi thân dọc theo các thung lũng, bay giữa những vực sâu vạn trượng, đôi lúc hướng thẳng đáy vực mà xem xét, Minh Nguyệt âm thầm quan sát tứ phía nhằm tìm ra manh mối về vị trí của phế tích, cũng như tiện tay hái vài cây thảo dược, nhằm che mắt cho hành vi của mình.

Huyên Thuyên bám sát phía sau cũng chưa từng rời đi nửa bước.
Khu phế tích ấy trong nguyên tác không hề kể rõ làm thế nào để tìm được.

Manh mối duy nhất mà Minh Nguyệt biết được là nó nằm sâu dưới lòng đất, ngoài ra thì chẳng còn bất cứ thông tin gì hữu ích.

Ngay cả lối vào cũng không được đề cập.

Và cả lối ra cũng chỉ có vỏn vẹn vài từ miêu tả sơ sài.

Minh Nguyệt thầm lắc đầu bất đắc dĩ, lại tiếp tục phi thân khắp nơi tìm kiếm.

Thứ duy nhất mà cô có thể làm chính là kiểm tra mọi ngóc ngách đáng ngờ, hi vọng bản thân sẽ vô tình gặp vận may.
Nhưng Tinh Vực từ không trung nhìn xuống trông chẳng khác gì một tập thể quần thảo rộng lớn, chúng mang trên mình màu xanh ươm tươi mát, kết hợp với màu đen u ám của bóng tối đến từ các thung lũng, vừa gây cảm giác sợ hãi, vừa tạo xúc cảm thần tiên diệu kì.

Từ đông sang tây, từ bắc đến nam, nơi đâu cũng giống nhau một cách kì lạ, chẳng có điểm gì đặc biệt cho thấy rằng sẽ có manh mối.

Bên cạnh đó, Huyên Thuyên nào có hay suy nghĩ trong lòng Minh Nguyệt? Nàng ta từ đầu đến cuối đều chỉ chăm chú ngắm nhìn vị nữ thần trước mắt, biểu lộ vẻ si mê cùng hào hứng.

Huyên Thuyên càng ngắm nhìn thì lại càng thấy Minh Nguyệt tốt đẹp không có lấy một tì vết.


Thấy cô mang trên mình sự kiều diễm không nhiễm chút bụi trần, so với ngày trước thì lại càng thêm thu hút, nàng là Yêu Tu nhưng chẳng thể so bì về vẻ "yêu nghiệt".
Từ tận đáy lòng, Huyên Thuyên luôn tự hỏi vì sao mỗi khi đối diện với người ấy, cũng như bản thân vô tình lọt vào ánh mắt kia thì khuôn mặt cô liền nóng ran, trái tim đập liên hồi không thể kiểm soát.

Phải cố gắng lắm, Huyên Thuyên mới kìm nén được cảm xúc của mình, tránh cho việc ăn nói lắp bắp xảy ra.
Trong lúc Huyên Thuyên mãi chìm vào tâm tư trong hàng đống câu hỏi, bỗng lúc này Minh Nguyệt dừng lại nhìn về một nơi nào đó.

Nơi cô nhìn đến là một nhóm cây Kị Nguyệt Quang, loài thực vật rất kị ánh trăng.

Minh Nguyệt thầm thấy kì lạ, loài cây thuộc về Âm giới này tại sao lại có mặt ở đây? Nhìn phía mặt trời, thấy nó đang dần khuất bóng, thầm nhớ hôm nay lại là đêm trăng tròn, rất thích hợp để kiểm tra.

Nghĩ vậy, cô đáp xuống gần đó, giả vờ xem xét một vài cây thảo dược, kéo dài thời gian cho ánh trăng lên.

Để bầu không khí không trở nên kì lạ, Minh Nguyệt vừa hái thuốc vừa hướng Huyên Thuyên dò hỏi:
"Cô gặp Nguyên Anh trưởng lão trong tình huống thế nào? Tại sao lại gia nhập Hàn Linh phái?"
Nghe hỏi đến mình, Huyên Thuyên giật mình một cái.
"À vâng! Con gặp sư phụ khi người đang trong một chuyến vi hành...!Sau đó, không biết vì lí do gì, người nói con có thiên phú tu luyện nên quyết định đưa về Hàn Linh nhận làm đệ tử chân truyền."
"Vậy à? Nhìn vào ánh mắt tiền bối đối với cô, dường như mối quan hệ của hai người rất tốt!"
Minh Nguyệt không biết, ngay khi cô vừa nói xong câu ấy, hai bàn tay giấu dưới ống tay áo Huyên Thuyên đột nhiên nắm chặt lại, ánh mắt xẹt qua một tia hận thù không rõ.
"Vâng! Người...!rất tốt!"
Nghe được giọng nói có đôi chút quẫn bách, Minh Nguyệt hơi nghiêng đầu nhìn Huyên Thuyên, ánh mắt khó hiểu.

Dự định hỏi thêm đôi chút nhưng nghĩ lại thấy không phải việc mình cần quản, cuối cùng quyết định giữ im lặng, cúi đầu tiếp tục hái thảo dược.
Cả hai cứ giữ bầu không khí như vậy cho đến khi ánh trăng đầu tiên len lỏi xuất hiện trên bầu trời.

Những nhóm cây Kị Nguyệt Quang cũng từ đó dần tránh né, lui đi vào trong các vết nứt dưới lớp đất đá.

Thấy vậy, Minh Nguyệt bèn cố tỏ ra bản thân chỉ là bất ngờ phát hiện điều thú vị, chỉ về phía nhóm cây mà nói.
"Thật quái lạ! Loài cây này tại sao lại ở đây?"
Huyên Thuyên nhìn theo hướng tay của Minh Nguyệt, thấy các nhóm cây Kị Nguyệt Quang đang lẩn trốn ánh trăng, làm lộ ra con đường nhỏ hướng xuống phía dưới.

"Thánh Toạ, người nhìn xem!"
Cả hai dùng phép thắp sáng, đi xuống con đường ấy, được một lúc thì vào ngõ cụt.

Minh Nguyệt cẩn thận xem xét nhằm tìm thử có cơ quan nào không.

Dùng tay dò la và bất ngờ ấn vào một tảng đá, một cánh cửa nằm sát tường lập tức được mở ra.

Minh Nguyệt thấy vậy thì thầm vui mừng, xem ra là cô đã đoán đúng.

Bước qua cánh cửa, đi trên các bậc thang dưới lòng đất, hai người mất nửa canh giờ để đến được một nơi có thể xem là đại sảnh của một công trình bí ẩn.
Thi triển phép thắp lửa mọi nơi, Minh Nguyệt quan sát một vòng xung quanh, trong đầu hồi tưởng lại miêu tả trong nguyên tác: Kim Yến rơi xuống một khu di tích cổ kính trong lòng đất, xung quanh bao bọc bởi những cây cột khổng lồ bằng đá vững chắc, giữa đại sảnh còn có một cái hồ đã từ lâu cạn khô, chính giữa hồ là pho tượng mất đầu của nam nhân.

Ở trên đỉnh pho tượng còn bố trí một cái giếng trời thông ra bên ngoài, có lẽ là nơi mà nữ chính rơi xuống.

Ở sâu bên trong còn bố trí một nơi tĩnh toạ uy nghiêm bằng vàng nguyên khối từ lâu đã đóng bụi, nhìn rất giống khu vực của một vị cao nhân bí ẩn nào đó.
Và nơi đây mọi thứ đều được bố trí y như thế, khiến Minh Nguyệt hài lòng bởi phát hiện chính xác này.

Còn Huyên Thuyên thì ngạc nhiên không thôi, đảo mắt quan sát khắp nơi, sau đó lại lên tiếng thắc mắc:
"Kì lạ! Con ở Hàn Linh lâu như vậy nhưng chưa từng nghe nói về chỗ này!"
"Có lẽ người trong phái, kể cả Nguyên trưởng lão cũng không biết đến sự tồn tại của nơi này.

Bằng chứng là khu di tích này khá đổ nát, bụi đất bám đầy, cho thấy nhiều năm không hề có ai đến."
Minh Nguyệt giải thích xong thì cất bước đi sâu vào bên trong, đến gần và nhấc nơi tĩnh toạ lên, lập tức bên dưới hiện ra bốn quyển sách mỏng có tựa đề lần lượt là Nhật, Nguyệt, Tinh và một quyển Huyệt - Hồn - Tâm.
Ngoài ra, ở bên cạnh chúng còn có một viên châu nhỏ toả ra luồng thần khí bị đè nén.

Ngay lập tức, Minh Nguyệt nhận ra đó là Phù Dung đan, liền thừa cơ hội lén hút nó vào trong không gian trữ vật, rồi lại cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì.
Huyên Thuyên sau đó cũng đi đến, nhìn một lượt mà hỏi:
"Thánh Toạ, đây là..."

Minh Nguyệt không trả lời ngay, cô lật quyển sách với tựa đề Nhật ra mà đọc.

Trên đó có đôi dòng tâm sự của người viết, kinh nghiệm một đời, phương thức tu luyện đều được ghi lại cẩn thận.

"Đây là sách do tổ sư Hàn Linh phái, Dương Thi lão tổ trước lúc lâm chung lưu lại."
"Tổ sư sao?" Huyên Thuyên kinh ngạc thốt lên.
"Đúng vậy! Cô tự xem đi!" Minh Nguyệt giao quyển Nhật cho Huyên Thuyên, rồi tiếp tục đọc ba quyển còn lại, cố gắng ghi nhớ toàn bộ những nội dung thiết yếu.
Huyên Thuyên nhận lấy và kiểm tra: trong đó có kể về tổ sư Dương Thi, vì hận một người nam nhân phụ tình mà lập nên Hàn Linh phái, mang theo trái tim băng giá để trả thù.

Bà ấy trong bóng tối ám hại, gϊếŧ người yêu, gϊếŧ tình địch, cả bạn bè gia quyến hai người họ cũng không tha.

Một đời sống trong thù hận, con mắt bị che mờ, hành xử thì nông nỗi, gián tiếp gây đau thương cho rất nhiều đôi uyên ương.

Đến khi tuổi thọ đã tận, mới ngỡ ra mình còn lưu luyến phần cảm tình chưa dứt.

Hối hận với những việc mình đã làm, bà tự chôn vùi bản thân chốn cô độc, tâm huyết tu luyện cả đời cũng không kịp truyền lại cho hậu nhân.

Đọc xong dòng ghi chép ấy, Huyên Thuyên thầm cười lạnh, tự nhủ "tổ sư Hàn Linh rất giống ai đó, cũng là một kẻ máu lạnh, vì sự cố chấp bản thân mà làm tan nát gia đình người khác."
Huyên Thuyên lại đọc tiếp phần phương thức tu luyện, thấy trong đó ẩn chứa rất nhiều huyền cơ mình chưa từng biết.

Mắt lập tức sáng lên, trong lòng dâng trào một xúc cảm vui mừng khó tả.

Kể cả Minh Nguyệt bên cạnh đó cũng không giấu được vẻ khâm phục cùng sùng kính với vị Dương Thi tiền bối này.

Cả bốn quyển đều chứa đựng những tâm pháp tuyệt diệu, giúp phái nữ có thể củng cố tu vi đến mức thượng thừa.

Nó không chỉ cải thiện tốc độ tu luyện mà còn đảm bảo sự an toàn khi tăng tiến.

Quả thật chỉ có thiên tài thời thượng cổ mới sáng tạo ra được đến mức này!
Hai người say xưa đọc đi đọc lại cả một đêm, đến khi từng câu từng chữ in rõ vào trong đầu thì mới ngừng lại.
Minh Nguyệt thấy mình không nên ở lâu, cũng như mục tiêu đã đạt được, liền quyết định quay về.

Cô trả bốn quyển Nhật, Nguyệt, Tinh và Huyệt - Hồn - Tâm cho Huyên Thuyên, sau đó lên tiếng dặn dò.


"Hãy đem chúng về cho Nguyên Anh trưởng lão và kể lại mọi việc giúp ta nhé!"
"Vâng thưa Thánh Toạ!"
Huyên Thuyên cầm lấy bốn quyển sách, cúi đầu như có điều suy tư khó nói.

Bỗng như nghĩ đến điều gì, cô nàng liền ngẩng mặt lên hỏi:
"Người có việc gì gấp không? Hay là ở lại Hàn Linh ít ngày đi, sư phụ chắc chắn sẽ đồng ý!" Giọng điệu lúc này khá kích động, thật tình cô nàng chưa muốn Minh Nguyệt rời đi sớm.
"Cám ơn ý tốt của cô! Nhưng thật sự ta còn có việc, không tiện ở quá lâu." Minh Nguyệt cười thân thiện khéo léo từ chối.
Biết mình có cố giữ lại cũng vô ích, Huyên Thuyên đành gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó từ biệt rồi phi thân bay mất.
Thấy người đã rời khỏi, Minh Nguyệt liền đưa tay triệu hồi Phù Dung đan ra mà ngắm nghía.

Sau khi kiểm tra lại một lần nữa thì càng khẳng định đây chính là vật cần tìm, thứ sẽ giúp ích cho Kim Yến về sau.
Cất Phù Dung đan đi, Minh Nguyệt dự tính bay khỏi đó thì bỗng cảm thấy một luồng thần khí nhỏ toả ra từ trong góc phế tích.

Trong lòng liền sinh ra cảm giác tò mò, cô bèn bước đến mà kiểm tra.

Chỉ thấy tại nơi đó chứa đầy những vật dụng như binh khí, bình gốm, sách giấy đã cũ nát từ lâu.

Luồng thần khí toả ra trong đó khá tinh khiết, tuy không nhiều nhưng vẫn không qua khỏi đôi mắt tu vi Phượng Thần của cô.

Thi triển phép dọn dẹp đống lộn xộn ấy, Minh Nguyệt nhận ra bên trong có đặt một khối đá màu xám với hình dáng như một quả trứng.

Cô nhặt nó lên, cẩn thận quan sát kĩ lưỡng, cố nghĩ xem đây rốt cuộc là cái gì? Nhưng dù cô có lục tung kí ức lẫn kiến thức của mình ra thì vẫn chẳng tài nào đoán được, kể cả trong nguyên tác cũng không hề đề cập đến nó.
Nghĩ đến luồng thần khí kì lạ này, Minh Nguyệt thầm nghĩ nó chắc chắn không phải một khối đá tầm thường.

Cô bèn tiện tay thu nó vào không gian trữ vật, rồi lại quan sát một vòng khu phế tích lần nữa, xem thử còn có điều bí ẩn nào nữa không? Cho đến khi chắc chắn chẳng còn gì sót lại, Minh Nguyệt mới hoá ra đôi cánh thần phi thân rời khỏi.
Ở cách đó không xa, Huyên Thuyên đang bay về phía Hàn Linh, được nửa đường thì bỗng chốc dừng lại.

Cô lấy bốn quyển Nhật, Nguyệt, Tinh và Huyệt - Hồn - Tâm ra, ngắm nghía một lúc lâu, trong lòng nổi lên chút do dự, nhưng rồi lại lập tức dùng phép làm bốc cháy tất cả.
Thả tay để chúng rơi xuống đất, ánh lửa bừng lên một lúc thì tắt dần, cả bốn quyển sách cũng vì thế mà hoá thành tro bụi.
Xong việc, Huyên Thuyên ngẩng mặt lên nhìn trời, hít sâu một hơi rồi chầm chậm thở ra.

Sau đó, cô đảo mắt về phía Hàn Linh phái, ánh mắt toan tính, con ngươi thu lại, khoé miệng hơi vểnh lên một cách ngạo nghễ, xúc cảm liền dâng trào phẫn nộ.
----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận