Thiếu nữ hơi ngẩng đầu lên, đem khỏa lệ chí dưới khóe mắt kia ngưng ở trên mặt chợt hiện ra, hòa tan khí thế bén nhọn đầy người!”
“Kham Dư giáo giáo chủ Lý Hưu Dữ vô cùng có khả năng thành địch thủ của chúng ta! Chủ tử muốn thứ gì đó hơn phân nửa ở ngay trên người y!”
“Ngươi dựa vào đâu mà đoán?”
Mộc Thiếu Khanh vẫn không nói gì xoay người lại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dương Trọng Thiên khinh miệt hỏi.
“Sư phụ hắn chính là hiệp khách của Đoạn Vân Lâu!”
Tuy rằng trả lời vấn đề Mộc Thiếu Khanh hỏi, con mắt Dương Trọng Thiên lại chăm chú vào trên người Tiêu Tiêu, không chịu buông tha một biểu tình nào của nàng, ở giữa Tiêu Tiêu cùng Mộc Thiếu Khanh, hắn càng cảm thấy Tiêu Tiêu ở trong mắt chủ tử, phân lượng so với Mộc Thiếu Khanh nặng hơn.
Sở dĩ tính nhiệm và chê bai Tiêu Tiêu, mới là sự tình then chốt.
“Này cũng có vài phần đạo lý!”
Một trận chuông bạc nhẹ vang lên, Tiêu Tiêu xoay người ngồi xuống, cười khanh khách mà nói.
“Dương Trọng Thiên, nhìn không ra nha, ngươi mặc dù thân ở giang hồ, đối việc trong triều đình lý giải tường tận như vậy. Đoạn Vân Lâu kia từng đảm nhậm đới đao tam phẩm, cùng Vân Phi Chích Huynh quan hệ mật thiết, nhưng mà….”
Tiêu Tiêu đôi mắt vừa chuyển, nước gợn sóng sánh, ba phần quyến rũ thì bắt đầu trào lên.
“Hắn ly khai triều đình đã lâu, ngay cả ta cũng chưa từng gặp qua một lần, chỉ nghe nói hắn hiệp cốt nhu tràng, kiếm đạo thiên tâm, nếu đồn đãi không giả thì lấy thái độ làm người của hắn, chưa hẳn chính là người kia, huống chi là đồ đệ của hắn!”
trong mềm ngoài cứng, trong thì ôn nhu, bên ngoài thì kiên cường!
“Ngươi khẳng định như vậy có phần võ đoán!”
Chọn trái cây trên bàn, cuối cùng đem ngón tay mảnh khảnh lấy về.
“Lý Hưu Dữ thống lĩnh Kham Dư một giáo, võ công vừa thần kỳ cao thâm, vạn nhất thực sự là địch thủ, tất là tâm phúc họa lớn đăng vị của chủ tử, vẫn cẩn thận là nhất!”
Dương Trọng Thiên bước lên một bước, khom người nói với Tiêu Tiêu:
“Vẫn thỉnh cô nương thay dẫn tới gặp mặt, tiểu nhân muốn gặp chủ tử một lần!”
“Dương Trọng Thiên, khẩu khí của ngươi thật là lớn!”
Không chờ Tiêu Tiêu nói ra lời nào, Mộc Thiếu Khanh lại mở miệng trước.
“Chủ tử công vụ bận rộn, ngay cả chúng ta một ngày cũng không thể thấy một lần, huống chi ngươi một giang hồ thảo mãng nho nhỏ, chủ tử là người ngươi muốn thì có thể gặp sao?”
Mộc Thiếu Khanh vốn không có ấn tượng gì hay ho với Dương Trọng Thiên trước mắt mình, nghe hắn như vậy trăm phương ngàn kế muốn ở trước mặt tranh công, càng thêm căm tức vô cùng, vung tay áo tại chỗ không chút lưu tình.
“Thiếu Khanh!”
Tiêu Tiêu mở miệng ngăn trở cơn tức duy trì lâu dài bay lên người cẩm y, quay đầu lại đối Dương Trọng Thiên trấn an nói:
“Chủ tử hồi kinh rồi, trước khi đi đã đem toàn quyền công việc nơi này giao cho ta cùng với Thiếu Khanh hai người phụ trách! Có chuyện gì cùng chúng ta nói cũng là như nhau!”
Duỗi tay vừa túm Mộc Thiếu Khanh bên cạnh mình, đưa hắn túm lấy đến ngồi bên cạnh mình, tiếp tục nói:
“Ta đối với Lý Hưu Dữ trong miệng ngươi có vài phần hứng thú!”
Dương Trọng Thiên bởi vì Mộc Thiếu Khanh kia luôn luôn thường thường nhằm vào mình, cũng có chứa nhiều bất mãn, vừa nghe khẩu khí vừa rồi của hắn không tốt, cơn tức cũng là thoáng cái thì xông ra, lại không hảo cùng hắn xung đột chính diện, dù sao thân phận của hắn ở trên mình, nhưng thấy Tiêu Tiêu mở miệng giải thích với mình, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, thấy lời nói của chủ tử thì cũng không thay đổi, liền theo Tiêu Tiêu tìm bậc thang đi xuống:
“Ý tứ của cô nương?”
“Lý Hưu Dữ nếu đúng như ngươi nói, võ công tuyệt luân, đến không bằng cho ta sở dụng!”
Tiêu Tiêu mày liễu khẽ động, lệ chí khóe mắt thoáng trượt qua, càng lộ ra vẻ động lòng người.
“Không nói tới thực giả gì đó, ngay Lý Hưu Dữ người này nếu có thể đầu dưới trướng chủ tử, là có thể làm không ít công to cho việc chủ tử đăng vị rồi!”
Nhìn về phía Mộc Thiếu Khanh bên cạnh, hai người bèn nhìn nhau cười.
Khả Dương Trọng Thiên sắc mặt lại đại biến…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...