Sau khi thay y phục xong xuôi, Tiểu Ly dìu Ninh Tĩnh dời bước sang phòng của Tiêu Chấn.
Lúc này hắn đang ngồi tại bàn trà, trông có vẻ như đang uống trà nhưng thật sự thì có vẻ như không giống lắm, trà đã nguội, tách trà thì vẫn còn đầy chưa vơi, cộng thêm gương mặt không vui lại có chút tức giận kia làm cho Ninh Tĩnh không khỏi nghĩ ngợi.
Tại sao hắn lại gọi nàng sang đây? Còn nữa, dáng vẻ này là do việc khi nãy gây nên?
"Thật lòng đa tạ ơn cứu mạng của Tiêu thiếu gia."
Ninh Tĩnh nhún người hành lễ, đây chính là sự thật, trong lúc hoảng loạn ấy nếu Tiêu Chấn không kịp thời xuất hiện thì có lẽ danh tiết của anh sẽ bị tên nam nhân kia vấy bẩn mất.
Nàng không dám tin cũng không dám nghĩ, nếu điều tồi tệ ấy xảy ra thì không biết bản thân nàng phải đối mặt như thế nào, trinh tiết là điều quan trọng nhất đối với một nữ nhân, hơn nữa nàng còn sắp gả đi, thật may mắn làm sao, hắn đã đến kịp lúc.
"Lui ra đi.", Tiêu Chấn không vội đáp lời Ninh Tĩnh, hắn lại hướng mắt về phía Tiểu Ly đứng ở phía sau thấp giọng ra lệnh.
Tiểu Ly hiểu ý lập tức lui ra, đóng cửa lại, dành không gian riêng tư cho hai người trong phòng.
"Tô tiểu thư, nàng đây là thật sự không biết có tên nam nhân lẻn vào phòng mình hay là cố tình dựng nên màn hí kịch này?"
Tiêu Chấn ngước mắt nhìn Ninh Tĩnh, bây giờ nàng đang vận xiêm y màu trắng bằng lụa, thân người mảnh mai lả lướt, tà váy lại xẻ thành nhiều lớp khiến nàng khi bước đi trông như tiên nữ đạp mây hạ phàm vậy, xinh đẹp vô cùng.
Tuy nhiên, có vẻ vì vẫn còn kinh hãi chuyện chấn động vừa rồi nên sắc mặt còn có lúc xanh lúc trắng, ánh mắt vừa bàng hoàng vừa cảm kích nhìn hắn, tuy hắn là hỏi như thế nhưng tự trong lòng tất nhiên đã có đáp án cho riêng mình.
Nghĩ lại tình cảnh lúc đó, Tiêu Chấn cùng gia đinh A Tài của mình từ ngoài trở về sau khi kiểm tra lại xe ngựa để chuẩn bị ngày mai lên đường, đúng lúc vừa bước đến hành lang liền nghe tiếng động lớn vang lên, bên cạnh đó còn có tiếng kêu cứu của Ninh Tĩnh.
Hắn lo lắng chạy nhanh đến, mở cửa phòng xông vào, lại hoàn toàn không nghĩ đến Ninh Tĩnh trong bộ dạng không một mảnh vai che thân sắp bị tên nam nhân háo sắc kia làm cho vấy bẩn.
Không nghĩ ngợi, hắn đấm cho tên kia mấy cú liên tiếp thật mạnh, cuối cùng sai A Tài ném tên đó đi thật xa, không biết bây giờ tên đó đã chết chưa, nhưng với lực đạo của hắn, xem ra tên kia thật là sống không bằng chết rồi.
Nhìn thiếu nữ kinh sợ cùng sắp bị làm nhục co ro đứng trong thùng tắm, bộ dạng ướt sũng thảm thương, hắn là nam nhân, tự nhận chính trực, khí khái không hề lợi dụng lúc nàng gặp nguy mà chiếm tiện nghi, ấy thế mà còn bị dáng vẻ của nàng làm cho ngây ngốc một lúc, huống chi là tên háo sắc kia? Hắn ném cho nàng áo choàng để che đi thân thể lúc đó, còn dặn Tiểu Ly đưa nàng sang đây, tất cả đều vì lo cho sự an nguy của nàng.
"Thiếu gia, người nói vậy là có ý gì? Nói ta cố tình dựng màn hí kịch, vậy cho Thanh Nguyệt hỏi một câu, nếu làm thế thì mục đích của ta sẽ là gì?"
Ninh Tĩnh cứ nghĩ Tiêu Chấn là anh hùng trượng nghĩa, ra tay tương trợ khi nàng gặp hoàn cảnh nguy hiểm, cứ nghĩ hành động đó thật sự xuất phát từ tấm lòng hắn, nghĩ hắn lo lắng cho nàng, nhưng không ngờ hắn lại nói ra lời ấy, còn nghi hoặc chuyện vừa rồi? Thật không thể nói nỗi, thứ nhất, nàng tự thấy bản thân chẳng có mục đích gì để dựng nên màn kịch này, thứ hai, không có một nữ nhân nào lại lấy sự trong sạch của mình ra để cá cược, nếu hắn đến không kịp lúc hoặc hắn không ra tay cứu giúp, chẳng phải nàng sẽ thất thân hay sao? Nàng không ngu ngốc đến độ ấy, thế thì tại sao hắn lại nói thế với nàng?
Câu hỏi này của Ninh Tĩnh thật khiến cho Tiêu Chấn không biết phải trả lời thế nào, phải, nếu hắn nói nàng dựng kịch thì mục đích là gì? Lấy lòng hắn, nàng không cần làm thế, dù sao nàng cũng sắp gả cho hắn, đã là một nửa người của hắn, sự việc đã định thì cần gì phải làm vậy? Dụ hoặc hắn? Càng không thể, cả ngày hôm nay hắn đều thấy nàng âm thầm giữ khoảng cách với hắn, rất hiểu lễ nghĩa, nhiều lúc trên xe ngựa lắc qua lắc lại, nàng lại say xe, nhiều cơ hội như thế để sà vào người hắn nhưng nàng không làm thế, thế thì tại sao phải đợi đến bây giờ? Tiêu Chấn cảm thấy bản thân vô sỉ cùng cực, rốt cuộc có khúc mắc trong lòng không thể bày tỏ, lại dùng suy nghĩ của bản thân áp đặt lên người khác, còn có mấy lời nói khó nghe nữa.
Nhưng thật sự hắn muốn biết sự thật, tận cùng trong sự việc này là gì? Một ngày không thể giải đáp rõ ràng là ngày đó hắn còn đề phòng, ái ngại cùng nghi ngờ nàng.
"Không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta lên đường sớm."
Tiêu Chấn không trả lời Ninh Tĩnh, ngược lại hắn lại chuyển sang một vấn đề khác.
Ninh Tĩnh thấy hắn không đáp cũng không gặn hỏi đến cùng, nàng chỉ biết trong lòng hắn bài xích nàng, không vừa mắt nàng, nhưng nàng không biết bản thân đã làm gì khiến hắn trở nên như thế? Nhưng dù sao hai người đang cùng đi trên một con thuyền, hơn nữa chặng đường về sau đều phải đi cùng nhau, nếu không thể vui vẻ hoà hợp thì cùng lắm phải là nước sông không phạm nước giếng, tương kính như tân.
Nghe hắn nhắc nhở, Ninh Tĩnh cúi đầu chào đáp đã biết rồi xoay lưng định rời khỏi phòng.
"Nàng đi đâu?", Tiêu Chấn thấy Ninh Tĩnh định rời đi liền nhíu mày hỏi.
"Đi nghỉ ngơi, ngày mai lên đường sớm.", nàng thuật lại y chang câu mà hắn vừa nói với nàng.
"Phòng nàng cửa đã bị hỏng, làm sao ngủ?"
"Ta sang ngủ cùng Tiểu Ly.", khi nãy rời khỏi phòng thì ông chủ khách điếm đã sai thợ đến sửa cửa rồi, tuy có lẽ không kịp cho tối nay nàng nghỉ ngơi nhưng không sao, nàng qua ngủ tạm phòng của Tiểu Ly vậy.
"Không cần đi, nghỉ tại đây đi.", Tiêu Chấn vẻ mặt thản nhiên đáp, dường như không thấy trong lời nói của mình có vấn đề gì không thoả đáng cả.
"Không cần đâu, hơn nữa nam nữ thụ thụ bất thân, ta vẫn nên sang phòng Tiểu Ly thì hơn.", Ninh Tĩnh thì lại thấy không hợp lý chút nào, tuy nàng sắp gả cho hắn nhưng hôn sự vẫn chưa cử hành, tam bái vẫn chưa thực hiện, vẫn chưa là phu thê của nhau, nán lại phòng hắn sẽ không hay chút nào.
Tiêu Chấn thấy nàng cố chấp muốn đi, cuối cùng đứng lên bắt lấy tay Ninh Tĩnh kéo nàng về phía giường, ghì vai nhấn nàng ngồi xuống, sau đó đến tủ gỗ trong phòng lấy một chiếc gối cùng một chiếc chăn ra, trải xuống dưới sàn bên cạnh chân giường, có vẻ như hắn đã chuẩn bị trước rồi, lại không nề hà việc nhường giường cho nàng, thẳng thừng ngã lưng xuống đất, nhắm mắt lại giải thích.
"Nơi này khá phức tạp, cả nàng và Tiểu Ly đều không biết võ công, ta đã sai A Tài canh chừng phòng Tiểu Ly, nếu nàng còn qua đấy lại thêm rắc rối tay chân cho hắn.
Cho nên, nàng ở đây đi.", còn một đoạn sau nữa "để ta trông chừng nàng" thì hắn lại im lặng không nói ra, chỉ nói đến đấy, xem như đã cho Ninh Tĩnh lời giải thích thoả đáng.
Có một lần sẽ có lần hai, hắn chỉ sợ vào ban đêm các nàng ngủ say quá, lỡ đâu có tên háo sắc lại lẻn vào khiến hắn trở tay không kịp, hắn không an lòng, vì thế cuối cùng mang nàng sang đây ngủ cùng cho chắc.
Ninh Tĩnh ngồi trên giường ngắm nhìn Tiêu Chấn vóc dáng cao lớn nằm dưới sàn nhà lạnh ngắt, dáng người hắn cao lớn, tấm chăn trải lại nhỏ, thoạt chừng chân hắn dư ra cả một đoạn, lại thêm câu nói vừa rồi của hắn khiến tâm tình Ninh Tĩnh khẽ động.
Trong lòng nàng bây giờ rối tung cả lên, nàng không biết cuối cùng Tiêu Chấn này là người thế nào? Hắn sắp trở thành phu quân của nàng, nàng cũng nên tìm hiểu tính cách của hắn ra sao để dễ bề chung sống.
Nhưng hành động cùng lời nói của hắn khiến nàng hoang mang, lúc thì vô cùng trượng nghĩa, tốt bụng chăm sóc, lo lắng cho nàng, lúc thì thái độ lạnh nhạt, lời nói mỉa mai, chất vấn khó nghe làm nàng không biết đường đâu mà lần.
Nhưng thật tâm mà nói, nàng cảm nhận được hắn không xấu, chỉ là có vẻ như có chút vướng mắc hay hiểu lầm nàng mới dẫn đến chuyện này, nàng muốn hỏi nhưng lại không biết mở miệng thế nào, chỉ im lặng ngồi đấy, chưa nằm xuống giường, cũng chưa muốn đi ngủ.
"Không ngủ sao? Nàng không ngủ cũng phải để cho người khác ngủ, nhìn chằm chằm như vậy sao người khác có thể ngủ?"
Tuy nhắm mắt nhưng Tiêu Chấn vẫn nhận ra được Ninh Tĩnh đang nhìn chằm chằm mình, biết nàng không có ý xấu nhưng hắn chưa bao giờ bị ai nhìn chăm chú như thế, không khỏi mất tự nhiên bèn lên tiếng nhắc nhở.
Ninh Tĩnh giật mình, nàng không ngờ hắn có thể nhận ra nàng đang nhìn hắn cơ đấy.
Chột dạ, nàng liền nghiêng người nằm xuống giường, vờ như ngoan ngoãn đã chịu đi ngủ, nhưng thật ra vẫn chưa nhắm mắt được.
Lần đầu tiên ngủ cùng một phòng với nam nhân, tuy không chung giường nhưng vẫn có sự ngượng ngùng nhất định, nàng trằn trọc, hai tay vờn qua vờn lại, vẫn chưa thể đi vào giấc ngủ.
"Mười năm trước Tô gia đến Nam Cương một chuyến, lần đó trước khi nàng trở về ta có tặng cho nàng con ngựa gỗ, nàng có còn giữ hay không?", tự dưng Tiêu Chấn lại mở miệng, còn nhắc đến chuyện kỉ niệm quá khứ, không biết là hắn đang muốn nhắc đến chuyện gì.
Ninh Tĩnh chợt giật mình, năm đó nàng mới vào phủ, ban đầu chỉ là nha hoàn ở phòng bếp chưa được sắp xếp đến hầu Tô Thanh Nhật, nàng có nhớ năm đó Tô gia một nhà năm người đến Nam Cương một chuyến, sau lần đó thì nàng được đưa đến hầu hạ nhị tiểu thư.
Nàng nhớ là Tô Thanh Nhật có khoe với nàng về con ngựa gỗ được tặng, đến bây giờ tiểu thư vẫn còn trưng trong khuê phòng, dường như rất thích nó, còn nói đại tiểu thư thì chỉ được tặng một con gà xấu xí thôi.
Móc nối lại, Ninh Tĩnh thấy khá phù hợp, nhưng trong lòng vẫn chưa chắc chắn lắm, bèn lựa lời mà đáp với Tiêu Chấn.
"Chuyện đã qua lâu như vậy quả thật Thanh Nguyệt không nhớ rõ lắm, nhưng mà không phải người tặng cho ta một con gà sao? Tuy không bằng con ngựa gỗ kia nhưng vẫn rất đẹp, ta rất thích."
"Được, thôi trời cũng đã trễ lắm rồi, nghỉ ngơi sớm đi."
Tiêu Chấn nghe thấy câu trả lời của Ninh Tĩnh, ánh mắt bỗng sáng hơn thường ngày, sau đó liền trở nên trầm mặc cùng sâu thẳm, cũng không biết hắn đang suy nghĩ điều gì, chốc chốc lại xoay đầu nhìn cô nương trên giường, không khỏi trằn trọc cả đêm....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...