Ninh Tĩnh không biết chủ tớ của cô nương kia nói chuyện gì, chỉ biết không lâu sau đó nàng ta ném cho nàng một cái nhìn đầy tức giận cùng sát khí rồi xoay người, phất áo cùng hai nha hoàn của mình rời đi.
Ninh Tĩnh thở dài xót xa, nàng từng là nha hoàn, làm sao không thấu hiểu nỗi khổ của một nha hoàn hèn mọn cơ chứ? Nhìn thấy tiểu cô nương kia bị đánh, bị mắng nhiếc đến thế nhưng đến cuối cùng cũng chẳng giúp được gì, không biết sau khi trở về, tiểu cô nương có bị hành hạ nữa hay không?
Đang mãi nghĩ ngợi nên Ninh Tĩnh không biết Mẫn Mẫn đang quay lại từ lúc nào, cẩn thận nghe nha hoàn của mình bẩm báo về việc cúng dường, cuối cùng gật đầu vừa lòng, hai người đứng dưới tán cây nghỉ ngơi thêm một khắc mới chầm chậm rời đi, cũng đã đến giờ rồi, chùa này lại hơi xa Tiêu phủ một chút, phải tranh thủ trở về cho kịp, nếu trễ quá sẽ không hay.
Mẫn Mẫn dìu Ninh Tĩnh ra đến cổng chùa, rồi bỗng chủ tớ hai người đưa mắt nhìn nhau thầm hiểu ý nghĩ trong đầu của đối phương, một tia dự cảm có việc không hay liền ập đến.
Hôm nay Ninh Tĩnh rời Tiêu phủ là thuê xe ngựa đi, không dùng xe ngựa của Tiêu phủ, khi nãy mới vừa đến nàng đã dặn xa phu ở ngoài chờ nàng, khi trở về sẽ thưởng thêm ngân lượng cho hắn uống trà.
Nào ngờ Ninh Tĩnh cùng Mẫn Mẫn trở ra thì không thấy xe ngựa đâu, Mẫn Mẫn để tiểu thư đứng chờ ở đấy tự mình chạy xung quanh tìm thử xem sao, cuối cùng kết quả chẳng thay đổi được gì.
Ninh Tĩnh nhìn nhìn xung quanh, vô tình nhìn thấy một bà lão bán nhang nến trước cổng chùa liền đi đến hỏi thăm thử.
"Lão bà, cho ta hỏi khi nãy có một chiếc xe ngựa dừng ở đây, bây giờ ta không thấy nữa, bà có biết xe ngựa đã đi đâu không?"
Bà lão bận rộn sắp xếp lại nhang nến trong khay, làm như không nghe thấy câu hỏi của Ninh Tĩnh, vẻ mặt thản nhiên không trả lời.
Mẫn Mẫn đứng cạnh biết bà lão này là muốn ngân lượng mới chịu mở miệng liền lấy trong thắt lưng ra một thỏi bạc nhỏ, đi đến đưa cho lão bà đó.
Bà lão nhìn thấy thỏi bạc mắt sáng rỡ, tỏ vẻ thân thiết hỏi ngược lại hai người họ cần giúp việc gì.
Mẫn Mẫn cười cười, loại người như lão bà này sao nàng chưa từng gặp qua, đối phó cũng dễ thôi.
Mẫn Mẫn nhắc lại câu hỏi lần nữa, bà lão vờ như xem xét một chút mới gật đầu trả lời.
"Đúng là ta có thấy một chiếc xe ngựa, nhưng cách đây một khắc đã rời đi rồi."
Mẫn Mẫn xoay đầu trố mắt nhìn Ninh Tĩnh, tên xa phu chết tiệt này, rõ ràng tiểu thư đã dặn hắn ở lại chờ nhưng cuối cùng lại nuốt lời bỏ đi trước.
Nhưng mà, là do hắn tự bỏ đi hay là có một người nào khác thuê hắn đây?
"Lão bà, là có người thuê xe ngựa sao?", Mẫn Mẫn gặng hỏi thêm.
"Phải đó, là một cô nương ăn vận lộng lẫy đắt tiền, nhưng mà tính tình không ổn chút nào, hở tí là động tay động chân hờ tí là mắng nhiếc nha hoàn, không được đoan trang ôn hoà như tiểu thư đây."
Bà lão nhận được ngân lượng nên không khỏi ra sức một chút, thật lòng thật dạ kể hết những gì mình biết, còn thêm vài chi tiết bổ sung vào nữa, bên cạnh đó còn không quên khen ngợi Ninh Tĩnh xem như lấy lòng vị tiểu thư rộng lượng cho lão bà như bà một thỏi bạc đắt giá.
Tiểu thư ăn vận lộng lẫy, động tay động chân, còn trách mắng nha hoàn? Vậy đích thị chính là cô nương khi nãy xảy ra mâu thuẫn với Ninh Tĩnh trong sân chùa rồi? Vậy thì lần này xa phu không giữ lời kia tuỳ tiện đánh xe rời đi ít nhiều cũng liên quan đến nàng ta, Ninh Tĩnh nghĩ nghĩ, có lẽ phần lớn khả năng nàng ta biết xe ngựa này là do nàng thuê, muốn trả thù việc khi nãy nàng xen vào việc nàng ta dạy dỗ, đánh đập nha hoàn đây mà.
"Tiểu thư, mặt trời sắp lặn rồi, xung quanh đây lại chẳng có xe ngựa cho chúng ta thuê, Tiêu phủ lại cách đây khá xa, chúng ta làm sao trở về đây?"
Mẫn Mẫn sốt ruột nhìn trời dần chuyển màu lại thêm người đến lễ phật dần dần tản đi, ai nấy đều có phương tiện để trở về, hai nàng đã hỏi thăm thử nhưng không có ai tiện đường với Tiêu phủ, chính vì vậy không thể đi nhờ được rồi.
Hai nàng là nữ nhân, trời dần tối, ở đây một mình lại nguy hiểm vô cùng.
Nếu vào xin phép trụ trì cho ở tạm qua đêm nay thì tốt, nhưng trước đó hai người họ đi lễ phật đã nói sẽ về trước lúc mặt trời lặn, nếu Tiêu gia không thấy hai người trở về có lo lắng không? Có cho người đi tìm hay không? Lỡ như có đàm tiếu gì không hay xảy ra thì biết làm thế nào cơ chứ?
Ninh Tĩnh cùng Mẫn Mẫn tâm trạng thấp thỏm không yên, không ngừng tự trách bản thân, nếu trước đó dùng xe ngựa của Tiêu phủ thì không phải đã tốt và an toàn hơn nhiều sao? Cũng chẳng cần lo lắng và sợ hãi như bây giờ...!
———
Tiêu phủ...!
Giờ dùng cơm tối đã đến, Tiêu gia có quy định là mọi người trong nhà sẽ dùng cơm cùng nhau, dù có việc bận hay có lý do gì phải bẩm báo, chính vì thế so với những gia đình khác, Tiêu gia lại có sự ấm áp, hoà thuận hơn cả.
Nha hoàn đi mời xong, lần lượt Tiêu lão phu nhân, Tiêu Ngọc bế Tiểu Thuỵ cùng đến và cuối cùng là Tiêu Chấn, tất cả đã đầy đủ, ngoại trừ Ninh Tĩnh.
Tiêu lão phu nhân cứ nghĩ nàng mệt mỏi vì đi lễ phật cả ngày nên ra trễ một chút, bèn ra lệnh mọi người chờ đợi thêm một chút.
Nhưng đến một khắc sau vẫn không thấy tới, vẫy tay ra hiệu cho tiểu nha hoàn vừa đi mời đến hỏi chuyện.
"Ngươi đi mời phu nhân, phu nhân bảo thế nào? Vì sao bây giờ lại chưa đến?", Tiêu lão phu nhân trong giọng điệu có chút không hài lòng, nàng là nàng dâu mới trong nhà, đáng lẽ phải tuân thủ quy tắc, sao hôm nay lại thành ra thế này?
"Bẩm lão phu nhân, phu nhân vẫn chưa hồi phủ ạ.", tiểu nha hoàn run run trả lời, ánh mắt cẩn trọng dò xét biểu hiện của lão phu nhân, chỉ sợ bà trách mắng phu nhân lại vô cớ giận lây sang nàng thì không hay chút nào.
"Sao? Bây giờ vẫn chưa hồi phủ?", Tiêu lão phu nhân nhíu chặt mày, bây giờ là giờ dậu rồi, mặt trời đã lặn từ sớm, mà hôm nay bữa tối lại cố tình dùng trễ hơn mọi ngày, vậy mà đến giờ Ninh Tĩnh vẫn chưa trở về.
Là xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay có vấn đề gì đó khác?
"Vâng, khi nãy nô tỳ đến thông truyền, Minh Lan tỷ tỷ báo phu nhân chưa hồi phủ, sợ lão phu nhân không vui liền nhờ nô tỳ giữ kín một chút, nếu phu nhân trở về lập tức nói phu nhân đến dùng bữa ngay.
Nhưng mà...nhưng mà...", nàng ta vì trước giờ có giao tình tốt với Minh Lan cho nên mới đồng ý giúp nàng giữ kín chuyện này một chút, bây giờ thì lộ ra rồi, nàng ta cảm thấy hối hận vô cùng.
"Phu nhân hôm nay xuất phủ lễ phật đi xe ngựa bên ngoài sao?"
Tiêu Chấn yên lặng nãy giờ đến lúc này mới lên tiếng, sau khi nghe nha hoàn bẩm báo, trong lòng hắn chợt dâng lên một cỗ bất an.
Hắn biết Ninh Tĩnh thích được thoải mái, tự do đi dạo đây đó, nhưng nàng không phải là người không hiểu chuyện, chắc chắn sẽ biết canh giờ hợp lý để trở về.
Hắn cũng đã nghe Ninh Tĩnh hôm nay thay mẫu thân đi lễ phật, ngôi chùa ấy khá xa Tiêu phủ, như thế lại càng khiến cho Ninh Tĩnh cẩn thận hơn mới phải, sao bây giờ lại xảy ra việc này? Chợt nhớ đến xuất phủ phải dùng xe ngựa, nhưng khi nãy hắn về phủ, xa phu của Tiêu phủ còn đang bận chăm ngựa ăn cỏ, vậy nàng đã dùng xe ngựa thuê ở bên ngoài sao?
"Vâng, phu nhân nói trong phủ chỉ có một xe ngựa, người lại đi lễ phật cả ngày, sợ là trong phủ có việc cần dùng đến mà không có để dùng, bèn chủ động thuê ở ngoài.", A Tài đứng phía sau Tiêu Chấn bẩm báo.
Hắn là gia đinh bên cạnh Tiêu Chấn, đối với tất cả gia đinh trong phủ thứ bậc dĩ nhiên cao hơn, mọi việc đều sẽ được bẩm báo đến tai hắn để dễ bề giải đáp khi Tiêu Chấn hỏi đến.
"Trời đã tối, tẩu tẩu còn ở bên ngoài, tuy nói Mẫn Mẫn sức lớn nhưng dù sao cũng là nữ nhi, khó mà ứng biến.", Tiêu Ngọc tuy không thích Ninh Tĩnh nhưng chung đụng lâu ngày quả thật thấy nàng không xấu như bản thân nghĩ ngợi, dù sao cũng là tẩu tẩu nàng, quan tâm lo lắng một chút cũng là thường tình.
Trong phòng nhất thời yên ắng, không ai nói thêm bất cứ lời nào cả, có lẽ tâm lý chung là đang lo lắng cho Ninh Tĩnh.
Trời tối, lại không biết nàng có còn ở chùa hay không, không có tin tức, dù có đi tìm cũng chẳng biết là tìm ở đâu.
Ninh Tĩnh từ kinh thành xa xôi đến đây tất nhiên không rành rõi đường sá, liệu có xảy ra chuyện gì bất trắc hay không? Nghĩ đến đây mọi người liền không dám nghĩ nữa, chỉ âm thầm cầu mong Ninh Tĩnh bình an trở về, vậy là được rồi.
"A Tài, đi chuẩn bị ngựa, ngươi và ta ra ngoài tìm phu nhân."
Nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng Tiêu Chấn quyết định đích thân mình ra ngoài đi tìm Ninh Tĩnh.
Hắn càng nghĩ đến nàng một thân một mình lưu lạc, trong lòng liền đau đớn không chịu nổi, dù không biết cơ hội tìm được có cao không nhưng hắn vẫn phải đi, dù chỉ sót lại một tia hi vọng cuối cùng hắn cũng sẽ cố gắng nắm bắt.
"Chấn nhi, trời tối rồi, ra ngoài rất nguy hiểm.
Bằng không để bọn gia đinh đi tìm đi, chúng ta ở đây chờ đợi, lỡ như Thanh Nguyệt trở về trong lúc con ra ngoài thì sao?", Tiêu lão phu nhân nghe nhi tử nói thế liền không khỏi thêm phần lo lắng, một mình nhi tức của bà là đã đủ rồi, bây giờ lại thêm nhi tử nữa, hai người họ muốn làm cho bà lão như bà đây lo lắng đến chết phải không?
"Mẫu thân, con sẽ chú ý cẩn thận, nếu bây giờ không ra ngoài tìm, lòng con không yên.
Bây giờ con đi, nếu Thanh Nguyệt trở về liền nói A Thủ đốt pháo báo tin, con lập tức trở về.
Quyết định vậy đi."
Tiêu Chấn nói rồi cương quyết đứng lên, nhanh chóng rời đi, hắn cùng A Tài mỗi người một ngựa, phi nhanh trong bóng tối, men theo đường từ Tiêu phủ đến chùa mà tìm kiếm, mong rằng sẽ tìm được Ninh Tĩnh.
Thanh Nguyệt, nàng nhất định phải bình an trở về, nhất định không được để bản thân có thương tổn gì, nhất định là phải thế...
Sự việc xảy ra khiến Tiêu lão phu nhân cùng Tiêu Ngọc cảm thấy không muốn dùng cơm nữa, dù có ăn cũng là nuốt không trôi.
Sau khi nói nhũ mẫu cho Tiểu Thuỵ ăn cơm xong thì bế bé con trở về phòng trước, hai người vẫn tiếp tục ngồi ở sảnh chính chờ đợi tin tức.
Gần một canh giờ sau, A Thủ từ ngoài cổng lớn vội vã chạy vào, trên mặt là nụ cười mừng rỡ, nhìn thấy Tiêu lão phu nhân liền quỳ thụp xuống, vì chạy nhanh mà thở gấp, lời nói cũng trở nên ngắt quãng rời rạc.
"Lão phu nhân, phu nhân đã trở về rồi."
Tiêu lão phu nhân nghe xong, trong lòng không khỏi thập phần nhẹ nhõm, lúc này mới miễn cưỡng nở một nụ cười nhẹ, phất tay nhanh chóng ra lệnh.
"Mau, đưa phu nhân vào đây gặp ta.
Còn nữa, mau bắn pháo báo tin cho thiếu gia."
A Thủ vâng dạ nhận lệnh rồi lập tức chạy đi, chẳng mấy chốc trên bầu trời đen tĩnh mịch ở Nam Cương bỗng loé lên một chùm sáng nhỏ lấp lánh....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...