Tô phu nhân ở trong phòng chờ mãi một buổi chiều mới thấy Tô đại nhân trở về, nghe nói hôm nay ông đi bàn chuyện làm ăn, có vẻ khá thuận lợi nên nét mặt giãn ra vài phần, hàm râu muối tiêu vì thế mà nhếch lên nhếch xuống nhiều lần, rõ ràng là tâm trạng tốt vô cùng, đây cũng chính là cơ hội tốt nhất để Tô phu nhân bàn bạc cùng phu quân về chuyện hôn sự của Tô Thanh Nhật.
"Phu quân, nghe nói hôm nay bàn chuyện làm ăn cùng Hà gia khá tốt?"
Tô phu nhân dìu Tô đại nhân ngồi xuống ghế, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh, sau đó không cần nha hoàn hầu hạ, đích thân bà châm trà cho phu quân, còn vui vui vẻ vẻ hỏi chuyện làm ăn của Tô đại nhân, xem như tìm cớ mở đầu câu chuyện.
"Ừm, Hà lão gia xem như có mắt, nhận ra được lão Lục Kiến kia gian xảo, âm thầm ra tay nhằm chiếm đoạt mối làm ăn này.
Cuối cùng bàn qua bàn lại, cuối cùng quyết định chọn Tô gia chúng ta.", Tô đại nhân phấn khởi cười lớn, đưa tay vuốt vuốt râu, nhớ lại cảnh lão Lục Kiến kia mặt mày sa sầm, mất mặt đến độ khom lưng lẻn ra cửa về trước thì không khỏi thoả mãn.
Thương trường như chiến trường, giở thủ đoạn là chuyện thường tình, chỉ trách Lục Kiến này tầm nhìn hạn hẹp, mưu kế cùng ra tay chưa đủ sâu nên bị vạch trần, nếu không phải trước kia lão thách thức ông thì có lẽ hôm nay thay vì khoái chí thì Tô đại nhân sẽ nể tình mà góp vài lời hoà giải rồi, đáng tiếc, đáng tiếc...!
"Vậy thì quá tốt rồi, Nhật nhi nghe nói phu quân thắng lớn nên đích thân xuống bếp làm vài món, đúng là nhi nữ ngoan.", Tô phu nhân mỉm cười, cũng không quên khéo léo đề cập Tô Thanh Nhật với Tô đại nhân.
Thời gian gần đây vì vấn đề hôn sự của nhi nữ, Tô phu nhân hay tìm cơ hội để thương lượng cùng Tô đại nhân, hai người hai chiến tuyến, đôi khi xảy ra tranh chấp, cuối cùng Tô đại nhân chán nản cùng mệt mỏi, nhiều lần tìm cớ ra ngoài để tránh chạm mặt, đến hôm nay hai người mới có thể ngồi cùng nhau nói chuyện vài câu.
"Nhắc đến mới nhớ, vài ngày nữa Nhật nhi sắp phải gả đi, thật khiến ta không nỡ."
Tô đại nhân thấy hai hôm nay Tô phu nhân cùng Tô Thanh Nhật không còn khóc lóc hay phản đối, cứ nghĩ là hai mẹ con đã chấp nhận được sự thật, chuyện không vui trước đây đều bỏ qua hết, bây giờ trong lòng ông chỉ nghĩ đến ngày phải gả con gái đi.
Tô đại nhân có một chính thê cùng một thiếp, dù cố gắng cách nào cũng chỉ có hai cô con gái, trong đó cô con gái cả là thứ nữ do thiếp thất sinh đã mất tích từ lâu, trong phủ hiện giờ chỉ còn mỗi Tô Thanh Nhật, chính vì vậy mọi tình yêu thương cùng nuông chiều ông đều dành hết cho nhi nữ này.
Hỏi ông có đành lòng gả con gái đi? Tô đại nhân tất nhiên là không đành lòng, thậm chí có chút bất mãn.
Tiêu gia kia ở tận Nam Cương xa xôi, từ lâu đã không còn giữ quan hệ, chẳng biết gia thế thế nào, con gái ông gả đi chắc chắn sẽ chịu uỷ khuất cùng cực khổ.
Nhưng ân nghĩa không thể không báo đáp, lần này ông đành ích kỉ một lần, mong là Tô Thanh Nhật sẽ không oán ông.
"Phu quân, thiếp có một ý, không biết là...", Tô phu nhân thấy Tô đại nhân chủ động đề cập đến liền không cố chấp giữ kín nữa, liền nhân cơ hội nói ra.
"Ta sẽ không để huỷ hôn, Nhật nhi trước sau cũng phải gả đi mà thôi."
"Phu quân! Nhật nhi là nhi nữ duy nhất còn lại của người, người cũng mặc kệ nó sao? Nơi đó là Nam Cương, nam nhân sức khoẻ tráng kiện còn khó sống huống chi là một nữ nhân từ nhỏ đã được nuông chiều, bao bọc? Người đành lòng nhìn con bé chịu khổ cực ở đấy hay sao?", Tô phu nhân tâm tình như bùng lên không thể kiềm chế, bà thương con gái nhất, mọi điều tốt đẹp đều dành cho Tô Thanh Nhật, không cho phép ai làm tổn thương nhi nữ của bà.
Ấy vậy mà giờ đây người phu quân cùng chung chăn gối với bà hơn hai mươi năm, cũng là phụ thân của nhi nữ bà lại nhẫn tâm như thế, làm sao mà có thể không buồn bực cho được?
"Chứ nàng muốn ta phải thế nào? Người ta đến tận cửa đòi báo đáp, ta cũng chỉ có một người nhi nữ duy nhất, không gả nó thì gả ai đây? Càng không thể để người đời nói Tô Điền Lâm ta đây là kẻ vong ơn bội nghĩa được! Nàng yên tâm, của hồi môn của Nhật nhi ta đã chuẩn bị đầy đủ, con bé nhất định sẽ không phải chịu thiệt thòi.", Tô Điền Lâm đặt ly trà xuống bàn, ảo não đáp lời.
Ông cũng khổ tâm lắm chứ, có một nhi nữ duy nhất lại gả đi xa như thế, xem như cả cuộc đời khó lòng gặp lại, làm sao ông đành lòng? Nhưng mà Tiêu Chấn đến tận Tô gia đòi báo ân, ông không thể giả mù giả ngơ mà mặc kệ được, dù sao năm đó cũng là Tiêu lão gia hết lòng cưu mang, nếu không bây giờ Tô Điền Lâm ông sớm đã không còn ngồi vững ở đây rồi.
"Phu quân, Ninh Tĩnh, nha hoàn thiếp thân của Nhật nhi tính về tuổi tác ngang tầm nhi nữ của chúng ta, lại mồ côi cha mẹ, sớm đã vào Tô phủ, về mặt lý lịch xem như rất tốt, không sợ sẽ có mấu chốt gì.
Chi bằng chúng ta để nha hoàn ấy trở thành tiểu thư Tô gia, thay Nhật nhi gả đi, người xem xem có được hay không?"
Tô phu nhân như chỉ đợi Tô đại nhân nói ra câu kia thì lập tức đưa vấn đề này ra nói ngay.
Đây là cách mà Ôn Dung bày ra cho Tô phu nhân.
Quả thật Ninh Tĩnh trạc tuổi Tô Thanh Nhật, mặt mày xem như xinh xắn đáng yêu, cha mẹ mất sớm, bán thân làm nha hoàn ở Tô gia đã lâu, cho dù bây giờ để nha hoàn này giả danh làm tiểu thư Tô gia cũng không làm người ngoài nghi ngờ.
Thứ nhất xem như tìm được hôn sự tốt cho Ninh Tĩnh, thứ hai là giúp Tô Thanh Nhật thoát khỏi hôn sự này, nhất cử lưỡng tiện, không còn gì phù hợp bằng.
"Hoang đường!", Tô Điền Lâm một lần nữa đập tay xuống bàn, tức giận quát.
Trò hoán đổi thân phận này, tưởng dễ nhưng lại khó vô cùng, phu nhân của ông xem Tiêu Chấn kia dễ dàng qua mặt lắm sao? Dù cho bề ngoài hay lý lịch đều ổn nhưng dù sao nha hoàn vẫn là nha hoàn, chưa từng được dạy dỗ đàng hoàng, chu đáo, làm sao không có sơ hở cho được?
"Phu quân, chuyện tráo đổi lần này điểm tốt nhiều hơn điểm xấu.
Thứ nhất, Tiêu Chấn kia chỉ nói cưới tiểu thư Tô gia nhưng không hề chỉ định sẽ cưới tiểu thư nào, dù cho có hoán đổi thì hắn cũng không có quyền lên tiếng.
Thứ hai, Nhật nhi chúng ta là khuê nữ hiếm khi ra ngoài, dù cho hoán đổi cũng chẳng ai biết, tất cả chỉ là bí mật.
Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, nếu hoán đổi thành công thì Nhật nhi chúng ta không cần phải gả đi xa nữa, có thể tiếp tục ở bên cạnh phụ mẫu, dù cho có gả đi thì đều ở trong kinh thành, chúng ta không cần nơm nớp lo sợ Nhật nhi sẽ khổ, phu quân không yêu, cả đời đau khổ.
Phu quân, người thấy thế nào?", Tô phu nhân đang cố hết sức đưa ra những lý luận hợp lý để thuyết phục Tô đại nhân, việc lần này chỉ có thể thành không thể bại, đây chính là cách duy nhất để cứu vãn cục diện.
Bây giờ Tô phu nhân đang rất hồi hộp cùng mong chờ, mong rằng Tô đại nhân sẽ đồng ý sự sắp xếp này của bà ta.
"Nói rõ ràng thử xem.", Tô đại nhân đắn đo hồi lâu, bàn tay nhịp nhịp trên bàn gỗ một lúc, cuối cùng thở dài cất lời.
Đúng như lời phu nhân của ông nói, trong chuyện hoán đổi này được nhiều hơn mất, hơn nữa điểm mấu chốt chính là đánh vào tâm lý xót thương nhi nữ của ông, có người thay con gái ông gả đi xa, thay con gái ông chịu cực khổ, để con gái ông vĩnh viễn nằm trong tầm mắt của phu thê ông, làm sao mà ông không dao động cho được?
"Thiếp dự định cho Ninh Tĩnh trở thành Tô Thanh Nguyệt, dù sao con bé mất tích đã lâu, đối với người ngoài Tô gia chúng ta chưa bao giờ công bố sự thật, chỉ nói đại tiểu thư Tô gia bệnh nặng, suốt ngày dưỡng bệnh trong phủ không ra ngoài, đối với chuyện này, vấn đề thân phận của Ninh Tĩnh chắc chắn sẽ không thành vấn đề.
Về phần phu quân lo lắng, quả thật nha hoàn này là một nữ nhân thông minh, học hỏi rất nhanh, nếu người đồng ý, thiếp lập tức cho người dạy bảo nha hoàn này, nhất định sẽ để Ninh Tĩnh trở thành Tô Thanh Nguyệt đường đường chính chính.", Tô phu nhân mừng rỡ, trong lòng như được mở nước cờ, nghe thấy lời Tô đại nhân chấp thuận liền đưa ra chủ ý của bản thân.
Bà đã tính cả rồi, chắc chắn lần hoán đổi này sẽ không để ra bất kì sơ sót nào.
"Thời gian không còn nhiều, nhanh một chút, cũng khéo léo, cẩn trọng một chút.
Quan trọng là, phải làm cho nha hoàn này biết giữ kín miệng cùng giữ mình cho tốt, đừng để lộ chuyện này, cũng đừng để cho nha hoàn đó thấy đã lên được cành cao liền quên thân thế thật sự của mình là gì."
Tô đại nhân gật gật đầu rồi đứng dậy rời đi khỏi phòng, trước giờ với sự làm việc chu đáo cùng cẩn trọng của Tô phu nhân ông hoàn toàn yên tâm, chỉ sợ nha hoàn Ninh Tĩnh kia thay lòng đổi dạ mà thôi.
Nếu chuyện này bại lộ, nha hoàn đó thì không nói, điều quan trọng là sẽ ảnh hưởng vô cùng đến danh tiếng của Tô gia, cho nên chuyện này phải hết sức lưu ý, kĩ càng.
Nếu Ninh Tĩnh này làm việc tốt, lại biết thân biết phận, ông nhất định sẽ không bạc đãi nha hoàn này, xem nàng như con gái ruột mà gả đi, của hồi môn một phân cũng không để thiếu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...