Sảnh chính Tiêu phủ...!
Tiêu lão phu nhân một thân xiêm y màu tím sẫm ngồi ở ghế chủ vị, từ sau khi thấy Tiêu Chấn trở về, thêm vào đó là sự hiếu thuận chăm sóc chu đáo của hắn cùng Tiêu Ngọc, cuối cùng bà cũng khoẻ lại, ngày thường còn đi dạo trong vườn được hai ba vòng, hơn nữa còn có thể chơi đùa cùng Tiểu Thuỵ gần một canh giờ, phải nói rằng sức khoẻ của Tiêu lão phu nhân ngày càng cải thiện tốt, người trong phủ còn đồn đại rằng phải chăng sắp đến hôn sự của thiếu gia nên lão phu nhân phúc càng thêm phúc, cố gắng khoẻ mạnh để uống tách trà con dâu hay không?
Tiêu lão phu nhân ngồi đợi chừng một khắc thì từ cửa chính mới thấy Bạch lão phu nhân hai bên trái phải được Bạch Chi cùng nha hoàn dìu bước vào bên trong.
Bạch lão phu nhân là tỷ tỷ ruột của Tiêu lão phu nhân, Bạch phủ cách Tiêu phủ không xa, hai bên thường qua lại thường xuyên.
Hai hôm trước Bạch Chi qua thăm bà, còn thay lời mẫu thân báo với Tiêu lão phu nhân rằng hôm nay mẫu thân nàng sẽ qua phủ ngồi chơi, trò chuyện cùng người muội muội này một phen.
Thứ nhất, Bạch lão gia sớm ngày về chầu trời, ca ca của Bạch Chi thì thường xuyên vì công việc mà không thường ở nhà, ở nhà giờ đây chỉ có Bạch lão phu nhân cùng Bạch Chi nương tựa lẫn nhau, người lớn tuổi mà, hay hoài niệm về những việc xưa cũ, dạo gần đây chốc chốc lại nhớ về chuyện quá khứ, nghĩ đến người muội muội này liền muốn đến thăm.
Thứ hai, Bạch lão phu nhân đã sớm nghe nói đến Tiêu Chấn sắp cưới thê tử, mà người cháu dâu này lại là Tô tiểu thư nức tiếng kinh thành, bà muốn đến ngắm nhìn một phen.
Nhìn thấy người tỷ tỷ của mình di chuyển có chút khó khăn, âu cũng là do tuổi tác, Tiêu lão phu nhân vội đứng dậy, cùng nha hoàn đi đến đỡ Bạch lão phu nhân ngồi xuống ghế, giọng điệu vừa quan tâm vừa trách cứ người tỷ tỷ này.
"Tỷ tỷ, sao còn lại đích thân đến đây cơ chứ? Dù cho có di phủ cũng nên là người muội muội này đi mới phải."
Tiêu lão phu nhân cùng Bạch lão phu nhân họ Mai, Mai gia họ chỉ sinh được hai người nữ nhi, đại cô nương Mai Dung vừa tròn mười bảy đã gả cho Bạch công tử, hai năm sau cũng đến lượt nhị cô nương là Mai Thuỷ gả cho Tiêu công tử.
Mai gia vô cùng hai lòng về hai người hiền tế này, hơn nữa còn không khỏi cảm thán một câu thâm tình tuyệt đối vì cả hai vị hiền tế này đều không cưới thiếp thất, chỉ một lòng một dạ với nhi nữ nhà họ.
Tuy là như thế nhưng người trong chăn mới biết chăn có rệp, so sánh về tính tình cùng diện mạo, Tiêu hiền tế cùng Bạch hiền tế ngang tài ngang sức, tuy nhiên xét đến gia thế, Tiêu hiền thế lại cao hơn một bậc, chính là về của cải trong nhà.
Mai Thuỷ tính tình đơn giản, hết lòng đối đãi với mọi người, trước sau như một không vì gia cảnh của trượng phu tốt hơn mà lên mặt với tỷ tỷ.
Mai Dung thì tính tình thâm trầm hơn lại khéo léo, cảm xúc ít bộc lộ ra ngoài, trong thâm tâm có chút ghen tị với muội muội nhưng chưa bao giờ để lộ ra, đến tận bây giờ, sự ghen tị đó vô hình chung vẫn kéo dài, vẫn tồn tại đến tận bây giờ.
Mai Dung có hai người con, một là trưởng tử Bạch Kiệt làm thị vệ ở quan phủ, tuy đã cố gắng nhiều năm nhưng vì chưa có đủ thực lực nên chưa thể leo lên vị trí cao hơn, cách đây một năm Bạch Kiệt đã lấy vợ, là một cô nương có gia cảnh bình thường, dù công dụng ngôn hạnh có đủ nhưng suy cho cùng, vẫn là không có gia thế gì, không thể trợ giúp tướng công leo lên.
Còn Mai Thuỷ dù chỉ có một nhi tử duy nhất nhưng Tiêu Chấn này lại kế thừa việc kinh doanh của phụ thân, lại thêm có bản lĩnh, mấy năm gần đây việc làm ăn càng ngày càng phất lên, tuy chẳng có chức quan gì nhưng Nam Cương này không ai không biết đến danh tiếng của hắn.
Hơn ba tháng trước, Bạch Chi có kể lể với bà Tiêu Chấn chuẩn bị đến kinh thành để cầu hôn vị Tô tiểu thư của Tô gia, hôn sự dường như đã định, không thể thay đổi.
Tô gia có tiếng ở kinh thành, là một phú hộ giàu có, thiên kim nhà họ nghe nói dung mạo diễm lệ đoan trang, thêm vào đó là tính tình ôn nhu hoà thuận, tất thảy đều là những lời ngợi ca không ngớt.
Mai Dung buồn bực không nói nên lời, thêm vào đó là sự ghen tị không những không giảm bớt mà ngày càng tăng thêm.
Tại sao chứ? Đều cùng mang họ Mai, đều cùng gả cho tướng công tốt khí, đều có nhi tử, nhưng tại sao từ tướng công đến nhi tử, Mai Thuỷ muội muội bà thứ gì cũng chiếm tiện nghi hơn, lúc nào cũng ở trên bà một bậc? Bà rõ ràng là không can tâm.
"Giữa tỷ muội chúng ta còn phải lễ nghĩa như người ngoài hay sao, ta đến phủ của muội hay muội đến phủ của ta đều giống nhau cả.", Mai Dung cười cười đáp lời, vốn đến Tiêu phủ là có mục đích trong lòng, cho nên giá nào bà cũng phải đạt được kết quả như mong muốn.
"Tỷ tỷ sức khoẻ dạo gần đây thế nào? Hai chúng ta tuổi tác ngày càng lớn, sức khoẻ không còn được như ngày xưa, hai ba tuần trước muội muội còn mắc phong hàn, cũng may đến nay đã thuyên giảm.", Mai Thuỷ hiền hoà nắm lấy tay tỷ tỷ ruột hỏi thăm, vì dạo trước thân thể hay không khoẻ nên có chút lơ là với người tỷ này, đến hôm nay gặp lại, trong lòng có chút hổ thẹn cùng xấu hổ.
"Vẫn khoẻ vẫn khoẻ, có nha đầu Bạch Chi ở bên cạnh chăm sóc, ta cũng yên tâm.
Nhưng muội muội đó, phải lo cho sức khoẻ bản thân mình, nhi tử nhi nữ trong nhà đã lớn cả rồi, hãy để cho chúng tự lo đi, đừng quan tâm chúng nó quá lại hại thân.", Mai Dung thuận theo đó xởi lởi nói vài câu quan tâm, lo lắng nhưng cũng dần dần thêm vào đó ý tứ xâu xa của mình.
"Vâng, lần này lo cho xong hôn sự của Chấn nhi, muội muội sẽ giao lại mọi việc cho nhi tức cùng Tiêu Ngọc, bản thân cũng nên bắt đầu nghỉ ngơi, hưởng phúc rồi.", Mai Thuỷ thật tâm nói, bà đã vất vả mấy chục năm lo toang mọi thứ, giờ đây đã có nhi tức cùng nhi nữ phụ giúp quán xuyến, bà nên buông bỏ thói quen, bắt chước như những lão phu nhân khác, ngồi không hưởng phúc là được rồi.
"À, nhắc đến mới nhớ, nghe nói Tô tiểu thư đã đến phủ, ta đây cũng muốn ngắm nhìn người cháu dâu tương lai danh tiếng mĩ mạo cùng đoan trang này.", Mai Dung thấy Mai Thuỷ đã chủ động nhắc đến nhi tức trước, bà cũng không ngại nữa vào thẳng vấn đề luôn, đôi mắt đã giảm đi không ít tinh tường nhưng vẫn cố gắng đảo qua phòng khách một chút, thật sự là không thấy Tô tiểu thư ấy đâu.
"Tỷ tỷ đợi một chút, Tô tiểu thư biết tỷ tỷ đến phủ, đang pha trà đích thân dâng lên cho tỷ tỷ."
Mai Thuỷ vừa mới dứt lời, Ninh Tĩnh đã từ bên ngoài nhẹ nhàng lả lướt tiến vào bên trong, theo sau là nha hoàn Minh Lan đang bê khay gỗ chứa ấm trà nàng mới vừa pha.
Sáng nay nàng dậy sớm, đã nghe Tiêu lão phu nhân dặn dò là có Bạch lão phu nhân đến phủ chơi, bảo nàng đi pha trà chuẩn bị tiếp đón.
Nhìn thấy Bạch lão phu nhân ngồi ở bên tay phải, nàng dịu dàng bước đến, nhún người hành lễ ra mắt.
"Thanh Nguyệt ra mắt Bạch lão phu nhân, Bạch lão phu nhân cát tường."
Mai Dung nhìn thấy Ninh Tĩnh, trong lòng không khỏi sửng sốt một phen.
Trước đó cũng giống như Tiêu lão phu nhân, quả thật bà có nghe vài tin tức không tốt về vị Tô tiểu thư này.
Ngày hôm nay gặp mặt, đích thực đã xác nhận mấy tin phong long đó là hoàn toàn sai sự thật.
Đánh mắt khẽ đánh giá Ninh Tĩnh một phen, dáng người thanh tú mảnh mai, dung mạo mĩ miều thanh lệ thuần khiết, từ cử chỉ lời nói đến hành động đều chuẩn mực của một tiểu thư đài các được giáo dục đến nơi đến chốn, ngay cả một nữ nhân như bà còn không khỏi khen thầm cùng ngơ ngẩn thì huống chi là một nam nhân như Tiêu Chấn?
Mai Dung lặng lẽ quan sát Ninh Tĩnh, nàng dần dần đến gần bà, cử chỉ thanh tao từ tốn, đúng từng bước một trán sơ qua tách, sau đó nâng ấm lên rót trà, cuối cùng là đặt tách trà lên đĩa, hiếu thuận kính cẩn nâng cao tay cúi thấp đầu đưa đến trước mặt bà, một loạt hành động hoàn mĩ, không hề có chút sai sót để bắt lỗi.
Nhận ra bản thân có chút lơ đễnh bắt Ninh Tĩnh phải đợi lâu, bà cười mỉm một cái rồi nhận lấy tách trà trên tay nàng, mở nắp ra, hương thơm ngào ngạt thanh khiết của trà men theo cột khói xâm nhập vào khứu giác, độ nóng của nước vừa đủ để trà không mất vị, nước trà trong xanh, thổi nhẹ một hơi, Mai Dung nâng tách lên nếm thử, vị trà thơm lừng thanh tao, chỉ chút đắng nhè nhẹ mang theo hương vị thuần tuý của trà, đạt đến trình độ pha trà như thế, xem ra vị tiểu thư này không hề đơn giản, mấy lời đồn thổi kia đúng là đã bêu xấu sai người rồi.
"Trà ngon, trà ngon, Tô tiểu thư quả nhiên thật khéo tay."
Mai Dung đặt tách trà xuống bàn, không ngớt lời khen ngợi nhưng trong lòng lại âm thầm suy tính, ngẫm nghĩ.
Bà là mẫu thân, làm sao không biết tâm tư nữ nhi của mình, từ nhỏ nhi nữ của bà đã trót trao trái tim cho Tiêu Chấn biểu ca của mình, còn nhiều lần năn nỉ bà đến Tiêu phủ đề cập đến hôn sự hai bên.
Lúc đầu Mai Dung không ngừng khuyên căn nhưng Bạch Chi lại cố chấp đâm đầu, cuối cùng bà cũng chịu thoả hiệp.
Chỉ là không ngờ, lúc bà định đến Tiêu phủ nói chuyện thì Mai Thuỷ đã báo Tiêu Chấn đến kinh thành cầu hôn Tô tiểu thư.
Nếu như tin đồn kia là đúng, bà không sợ Bạch Chi đấu không lại Tô tiểu thư, nhưng hôm nay gặp mặt, từ dung mạo đến cử chỉ, hơn nữa còn là gia thế, thứ gì Bạch Chi cũng không bằng Ninh Tĩnh, thử hỏi làm sao nhi nữ bà có thể tranh được vị trí chính thê kia cơ chứ? Bạch Chi à Bạch Chi, còn biết bao nam nhân ngoài kia, vì sao lại vì Tiêu Chiến mà phải làm khổ bản thân cơ chứ? Ngươi cố gắng như thế, liệu có thể sánh kịp Tô tiểu thư tài mạo song toàn này hay không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...