Vừa nói xong, Phó Trí cảm thấy lòng bàn tay của mình ấm lên.
Nước mắt của Cố Niệm rơi xuống, lông mi khẽ run, đặc biệt nóng vô cùng.
Chưa có biểu cảm nào của Cố Niệm mà hắn không thấy qua, trừ việc cậu khóc.
Hóa ra khi khóc cậu cũng rất ngoan, chỉ im lặng nghẹn ngào, ngay cả một tiếng nức nở cũng không có.
Nước mắt của cậu không những rơi lên tay Phó Trí, mà còn rơi vào lòng hắn khiến tim hắn đau đến khó thở.
Phó Trí ném súng qua một bên, lập tức xoay người ôm Cố Niệm vào lòng, ấn vào ngực mình không cho cậu ngẩng đầu lên, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng sợ."
Cậu im lặng rùng mình, dụi đầu vào hõm vai Phó Trí: "Gã chết rồi đúng không?"
"Chết rồi."
"Thật chết rồi?"
"Thật sự." Phó Trí kiên nhẫn ở một nơi nồng nặc mùi máu dỗ dành cậu.
"Tôi sẽ không lừa em."
"Ngài hứa đi..."
"Tôi hứa." Phó Trí đưa Cố Niệm ra khỏi căn phòng, thuận theo logic trẻ con của cậu mà an ủi.
Lúc này Cố Niệm chưa thể bình tĩnh được, vẫn như cũ chôn mặt vào vai hắn lung tung nói vài câu vô nghĩa.
Phó Trí thở dài, hắn đưa tay lên trán cậu, quả nhiên sốt rồi.
Hắn đưa cậu về phòng ngủ, cẩn thận đắp chăn rồi cho cậu uống thuốc.
Cố Niệm im lặng nhìn hắn, Phó Trí đưa cái gì, cậu cũng đều ngoan ngoãn uống hết.
Chờ cậu đi thay quần áo, Phó Trí mới phát hiện vết thương bên vai phải của cậu lại chảy máu nữa rồi, có lẽ vô tình đụng trúng chỗ nào đó nên vết thương đã hở ra.
Hắn nhíu mày đi lấy vải và thuốc để băng bó, vết thương đầy máu, chạm vào chắc chắn rất đau.
Nhưng Cố Niệm không nói tiếng nào, đôi mắt ẩm ướt ngơ ngác nhìn hắn.
Băng bó vết thương xong, Phó Trí bất đắc dĩ xoa mặt cậu: "Không đau sao?"
Cố Niệm lắc đầu, ngựa quen đường cũ nhào vào lòng Phó Trí: "Không đau."
Phó Trí nằm xuống gường, sờ lên trán của cậu, thì thầm nói: "Vẫn còn sốt, ngày mai không được rời gường."
Đầu nhỏ của Cố Niệm chôn trong vai hắn gật đầu hai lần, nho nhỏ đáp "Vâng."
Phó Trí xoa đầu cậu, định dỗ cậu ngủ, lại nghe cậu rầu rĩ nói: "Ngài đừng tức giận."
Cố Niệm rất căng thẳng, nói một câu cũng không hoàn chỉnh nhưng vẫn muốn giải thích rõ ràng: "Em biết gã có quan hệ với Diệp Văn Lệ,..., giết gã sẽ có phiền phức.
Nhưng em, em không thể, không thể..."
Phó Trí nhướn mày hỏi: "Diệp Văn Lệ?"
Cố Niệm gật đầu: "Trên du thuyền Nam Mỹ, em thấy gã và người của Diệp Văn Lệ nói chuyện với nhau."
Nhớ lại cách làm việc kỳ lạ của Diệp Văn Lệ tối nay, Phó Trí càng tin rằng gã đang muốn lợi dụng Cố Niệm để đối phó mình, nhưng ngay lúc này hắn không có tâm tình để hỏi tiếp, Cố Niệm ở trong lòng hắn lo lắng đến phát run.
Phó Trí cúi đầu hôn lên trán cậu, dịu dàng an ủi: "Không sao cả."
"Người là tôi giết.", hắn lạnh nhạt nói, "Có phiền phức đến, tôi sẽ giải quyết."
Cố Niệm tính nói gì đó bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, cảm xúc thay đổi trên mặt đối phương đủ để cậu hiểu, hắn đã biết chuyện rồi.
Cậu ngơ ngác trầm mặc một lúc, âm thanh khàn khàn bối rối nói: "Trước đây..."
Ôm lấy cơ thể căng thẳng của cậu, Phó Trí tìm đến hai cánh môi, nhẹ nhàng hôn lên.
Nụ hôn dài kết thúc, Cố Niệm hoàn toàn bình tĩnh lại, dựa vào ngực hắn thở dốc, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của người kia.
"Trước đây em không có tôi." Giọng nói khô khốc của Phó Trí vang lên.
Hắn biết quá khứ cũng giống như một phần nhỏ của sinh mệnh, không thể nhặt, không thể chắp vá, lại càng không thể xóa nhòa.
Điều duy nhất chúng ta có thể làm chính là che đậy nó.
Cố Niệm cảm giác trái tim Phó Trí hình như lại đập nhanh hơn một chút, giống như cùng một nhịp với trái tim cậu.
Rõ ràng khi bị dao đâm vào vai, cậu cũng không cảm thấy gì, nhưng khi thấy cảm xúc của hắn dao động khác thường, trong lòng cậu liền đau xót.
Chủ nhân của trái tim này vẫn tiếp tục để cậu dựa vào, đặt cằm trên đầu cậu, nhẹ nhàng bổ sung: "Sau này không cần tỏ ra mạnh mẽ nữa."
Ngày thứ hai, cơn sốt của Cố Niệm đã giảm xuống, nhưng cả người vẫn còn mệt vì thế cậu lười biếng làm ổ trong chăn, không muốn xuống giường.
Lúc cậu ngủ say, hoàn toàn không biết bản thân đã khiến Phương Dịch đang tìm Phó Trí sợ tới hết hồn.
Phương Dịch đổ mồ hôi nhìn ông chủ nhà mình lau người cho Cố Niệm.
Anh nghi ngờ vì là lần đầu chơi trò kim ốc tàng kiều nên Phó Trí chưa quen tay, mới khiến người trên giường yếu ớt như thế...!
Không chờ anh hoang mang xong, Phó trí đã đứng dậy ra hiệu cho anh cùng mình đi vào phòng làm việc.
Phương Dịch thu lại suy nghĩ hóng hớt, đi thẳng vào vấn đề: "Món đồ mà hôm qua Diệp Văn Lệ mua..." Phương Dịch đưa tài liệu: "Đúng là đồ của ông trùm thuốc phiện trước đây."
Biểu cảm Phó Trí dần xấu đi, đứng bên cửa sổ bắt đầu sắp xếp lại các sự kiện với nhau.
Chắc chắn Diệp Văn Lệ biết về quá khứ của Cố Niệm, gã biết rõ tâm lý điên cuồng muốn giết Z của cậu ấy.
Đột nhiên, lông mày Phó Trí nhíu lại, cuối cùng hắn đã hiểu, món đồ dùng để dụ Cố Niệm thật ra chỉ là mồi câu mà thôi, con cá gã muốn bắt chính là mình.
Chỉ cần Z chết dưới tay thuộc hạ của Phó Trí, chắc chắn hắn cũng sẽ bị vạ lây theo.
Nếu vậy chuyện ông Vương đến đòi người, nhất định là cái bẫy của gã khốn đó.
Tối hôm qua, Diệp Văn Lệ đến câu lạc bộ chắc chắc cũng chỉ để chờ thời cơ hắn từ chối giao người rồi rù rì thêm mắm dặm muối với ông Vương, khích bác mối quan hệ cả hai.
Dù tên Z đó chỉ là món đồ chơi, nhưng đánh chó cũng phải nể mặt chủ.
Chủ nhân đã tự mình mở miệng đòi chó, Phó Trí lại không chịu đưa, nghĩ thế nào cũng bất thường.
Chưa gặp mặt đã kết thù, Phó Trí thấy đầu mình có chút đau.
Nhưng nếu được quyết định lại, tên đó nhất định vẫn sẽ phải chết.
Dù Cố Niệm không xuất hiện vào tối hôm qua, hắn cũng sẽ sai người xử lý.
"Thưa ngài", Tiết Tắc đẩy cửa đi vào "Về chuyện cô Hứa, chúng tôi đã tra được ít manh mối."
"Cô ta có gửi tiền về cho gia đình, nhưng..." Tiết Tắc đem vài bức ảnh và một số tư liệu ra: "Người giám sát người nhà cô ấy không phải là ngài Triệu."
Phương Dịch nhìn vào bức ảnh, chắc chắn nói: "Là người của Trọng Cảnh."
Anh bước tới chỉ vào người đàn ông không đáng chú ý mấy trong góc của tấm ảnh: "Tôi từng đánh nhau với người này."
Nếu Hứa Y do Diệp Văn Lệ sắp xếp, thì...Phương Dịch cẩn thận nói ra suy đoán: "Tôi nghĩ, thật ra không phải Triệu gia không biết, mà là họ đã sớm đứng về phía Trọng Cảnh rồi."
Phó Trí lướt qua thông tin trên tư liệu lần nữa, lầm bầm trong miệng, "Diệp Văn Lệ và Hứa Y,..."
Phó Trí ngồi xuống ghế dựa quen thuộc của mình, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, một lát sau hắn cười lạnh: "Người ta đã đưa cơ hội đến tận nhà, không nhận cũng thật đáng tiếc."
Phương Dịch và Tiết Tắc sững sờ, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.
Hai người liếc nhau một cái, nhìn thấu suy nghĩ trong mắt đối phương, "ông chủ muốn hành động rồi".
Tiết Tắc không thể như Phương Dịch giữ nổi bình tĩnh, nhịn không được hỏi: "Có phải hơi gấp không?"
"Tùy cơ ứng biến thì không thể gọi là gấp được." Phương Dịch vừa đi xuống lầu vừa nói.
"Không phải." Tiết Tắc cẩn thận nhìn xung quanh.
"Thật ra, hôm qua..." Hắn kể lại câu chuyện một cách ngắn gọn nhất, Phương Dịch nghe xong có hơi bất ngờ.
"Tôi nghĩ tên đó đã chết trước khi ông Vương gọi tới rồi."
Tiết Tắc nhún vai, "Ông chủ hình như có hơi quá..." hắn chỉ tay về hướng phòng ngủ, "Mấy năm rồi tôi chưa từng thấy ngài như thế.
Cố Niệm đã ngủ cả đêm qua ở phòng ngủ của ngài, trước đây chưa một ai có thể qua đêm ở đó cả."
Tiết Tắc cảm thấy ông chủ bị Cố Niệm quyến rũ tới choáng đầu rồi, "Đêm qua ở công ty, định vị trên tai nghe của Cố Niệm xảy ra vấn đề, sau đó mọi người chuyển sang định vị điện thoại.
Lúc đó, tôi còn nghĩ chẳng phải sáng nay điện thoại chuyên dụng của Cố Niệm đã được mang đi sửa rồi sao, hóa ra...ông chủ có từng lưu số riêng của anh chưa?"
"..." Phương Dịch nghĩ một chút, cảm thấy cách bao nuôi lần này của Phó Trí không giống như những lần trước, anh vỗ bả vai Tiết Tắc cảm thông nói, "Tôi thấy điện thoại chuyên dụng kia cũng không cần sửa nữa rồi."
"Hả?" Tiết Tắc còn đang chìm trong sợ hãi vì sự sụp đổ hình tượng của Phó Trí, nhất thời không phản ứng lại.
Phương Dịch thầm lắc đầu trong lòng, đối với suy nghĩ của ông chủ và tình nhân của ngài anh cũng chả biết giải quyết sao, "Sau này anh nên cố gắng ôm đùi cậu Cố nhiều hơn đi."
Cố Niệm không hay biết gì về chuyện mình bị mang ra nghị luận, cũng không biết bản thân đã trở thành chủ đề nhiều chuyện của đám đàn em.
Cậu vừa tỉnh dậy đã được Phó Trí cho ăn cháo để bồi bổ lại cơ thể.
Nhưng Cố Niệm thực sự ăn không nổi, thấy Phó Trí kiên quyết, cậu bắt đầu tội nghiệp ra vẻ nói vết thương rất đau.
Vải băng không hiện ra vết máu, nhưng Phó Trí vẫn đau lòng cho cậu, "Để tôi xem lại vết thương nào."
Cố Niệm lui về sau một bước, không một chút chột dạ: "Vừa mới đổi thuốc, không thể lại thay."
Phó Trí híp mắt nhìn cậu vài giây, vươn tay ôm cậu, cắn nhẹ một cái: "Thời điểm cần ngoan lại không ngoan? Ăn cơm còn muốn đấu trí với tôi."
Môi của Cố Niệm đã khôi phục màu đỏ nhạt, đôi môi có vị gạo nếp tươi mới, Phó Trí uống một ít, khẽ nghiêng người hôn lên môi cậu, dịu dàng nói: "Hiện tại không đau nữa sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...