Lúc Tấc An vào thông bẩm, Tiết Chi đang chấp bút yến thiệp năm mới.
Thời tiết tháng 12 lạnh giá khiến xương cốt cứng đờ, từ bên ngoài lạnh lẽo bước vào căn phòng ấm áp trong nhất thời không thích ứng được.
Tấc An hành lễ với Tiết Chi, xoa xoa ngón tay tê cứng rồi đi đến án thư, thấy Tiết Chi đang viết nghiêm túc nên cũng không lên tiếng quấy rầy.
Tiết Chi xoay đầu bút chấm mực, không ngẩng đầu lên hỏi: "Chuyện gì?"
Tấc An trả lời: "Sáng sớm truyền đến tin nói hôm qua thập tam công chúa gặp ác mộng.
Sáng sớm thức dậy gọi thái y tới khám, được chẩn đoán là mắc chứng mất trí nhớ.
"
Hắn nói ngắn gọn, không để ý thấy tay cầm bút của Tiết Chi tạm dừng trong giây lát.
Tiết Chi cúi đầu, đầu bút long tiếp tục viết hết đống thiệp, sau đó mới hỏi: "Ai khám?"
"Là Thẩm ngự y, sau có đi mời Hứa thái y khám lại, cũng nói là mất trí nhớ! " Tấc An hơi khó hiểu, hai ngày trước thập tam công chúa đến gặp chưởng ấn không phải vẫn ổn sao, sao hôm nay lại mất trí nhớ? Thật là kỳ quái.
Tiết Chi im lặng một lát rồi nói: "Ngươi mang thiệp trình lên hoàng hậu để người xem trước.
Nếu có sai sót gì, ngày mai ta đi thỉnh an sẽ sửa lại.
"
Y xếp thiệp lại đưa cho Tấc An.
Tấc An nghe lệnh lui xuống.
Rèm cửa bị tung lên, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào mang theo vài vụn tuyết rơi rải rác, cũng mang theo một chút hương thơm từ hoa mai ngoài sân vào trong nhà.
Tiết Chi dựa vào ghế, ngửa đầu nhìn xà nhà, đôi mắt đẹp hơi nheo lại, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt phảng phất tia âu sầu.
"Không biết kẻ điên kia đang làm gì nữa, thật sự làm người ta đau đầu.
" Y thấp giọng thở dài.
Sau khi Tấc An đưa thiệp đến cung hoàng hậu, trên đường về đi tới cung thập tam công chúa, chướng ẩn nhà mình quản bao nhiêu chuyện lớn nhỏ trong cung, lần này liên quan đến an nguy của nữ nhi công chúa, hắn cũng nên đi xem tận mắt thế nào.
Lúc này, bầu không khí trong Ninh Nhạc Cung có vẻ hơi u ám, cung nhân đi lại trong vô thức nhón chân đi nhẹ nhàng.
Nội điện yên tĩnh, chưởng sự Tô Lan vén rèm lên, đi sang bên kia lấy áo choàng nhung cáo mới quay lại gọi vị trên giường.
"Điện hạ, người đã không ăn sáng, không thể bỏ lỡ cả bữa trưa.
" Tô Lan lay chỗ phồng lên trong chăn.
Trình Ấu Dung vén chăn lên, khuôn mặt trắng như ngọc ửng đỏ, mở mắt nhìn Tô Lan rồi chậm rãi ngồi dậy.
Tô Lan khoác áo choàng lên lưng nàng, đỡ tay nàng xuống giường.
Sáng sớm hoàng hậu cho người đến báo hôm nay miễn cho thập tam công chúa đến thỉnh an, rất hợp ý Trình Ấu Dung, đêm qua nàng ngủ không ngon giấc, hiện tại đang mê man trước gương.
Rõ ràng đêm qua trước khi đi ngủ là tháng 8 nóng nực nhưng khi tỉnh dậy thì đã là mùa đông, nàng nhìn chằm chằm người trong gương với khuôn mặt vô cảm, không hiểu sao cảm thấy xa lạ.
Tô Lan vừa chải tóc, vừa nhẹ nhàng nói: "Điện hạ, nếu người còn đau đầu thì ăn trưa xong về nghỉ ngơi tiếp.
Bên quý phi nương nương để nô tỳ phái người thì bẩm báo một tiếng, hôm nay người dưỡng sức cho tốt, ngày mai hẵng đến đó.
"
Trình Ấu Dung đáp "Ừ", ánh mắt dời đến trên mặt Tô Lan, hỏi nàng: "Sao ta lại mất trí nhớ?"
Sắc mặt Tô Lan cứng đờ, sau đó nàng khôi phục vẻ mặt thường ngày: "Hai ngày trước người bị ngã ở Lam Hoa Lâu và bị đập trúng đầu.
Lúc đó nô tỳ đã nhờ Thẩm thái y đến khám, lúc đó người tựa hồ không có chuyện gì, không hiểu sao hôm qua lại sốt cao, đều do nô tỳ, nô tỳ đáng chết.
"
Tô Lan quỳ xuống, giơ tay tự tát mình.
Trình Ấu Dung đợi nàng ta tát xong hai cái mới lên tiếng ngăn lại: "Được rồi, đi truyền thiện đi.
"
Giọng nói và diện mạo của nàng có sự khác biệt khá lớn, rõ ràng nàng có khuôn mặt nhỏ xinh tươi sáng, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo làm người ta run sợ.
Tô Lan cúi đầu rời khỏi nội điện, để lại Trình Ấu Dung một mình ngồi ngơ ngác.
Nàng vẫn hơi mơ hồ giống như đang nằm mơ, nhưng quả thật nàng đã mất trí nhớ năm tháng gần đây, điều này khiến Trình Ấu Dung hơi nôn nóng.
Nàng không tin là do bị ngã, trong cung này làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy?
Nhưng nàng không rõ nếu thật sự có người muốn giết nàng thì nên đầu độc hoặc dùng thủ đoạn khác, tại sao lại khiến nàng mất trí nhớ?
Sắc mặc Trình Ấu Dung hơi khó coi, nàng xắn tay áo lên, trên vết sẹo cũ có mấy vết sẹo mới, nhưng màu sắc đã nhạt đi không còn lại bao nhiêu, chẳng bao lâu sẽ hòa nhập với vết sẹo cũ.
Xem ra nàng thật sự đã mất trí nhớ, mới mấy ngày trước đã bị ai đánh, sao hôm nay lại mau lành đến vậy?
Nàng mím môi, rũ mắt xuống để che đi con ngươi buồn bực đầy lệ khí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...