Phi tần hậu cung khó mà tranh đấu với nàng, Lý Cảnh Hòa nói thân thể của nàng không tốt, cho nên nàng không cần đến chỗ Hoàng hậu Dư thị thỉnh an mỗi ngày, các vị phi tần cũng vui vẻ mắt không thấy tim không phiền, bọn họ tiếp tục tranh giành mười lăm ngày thị tẩm còn lại đến đầu rơi máu chảy.
Quan viên trên triều, đặc biệt là Quan ngôn, rất phê bình cách làm của Lý Cảnh Hòa, và liên tục dâng thư yêu cầu phế truất yêu phi, Lý Cảnh Hòa vì thế mà nổi giận không chỉ một lần, ngôn quan ở Ngự Thư Phòng dập đầu bôm bốp xin phế truất, vừa ngẩng đầu lên thì Lý Cảnh Hoà đã ném đồ chặn giấy tới, bảo hắn mau cút ra ngoài.
Lẽ ra Lô Vãn nên làm một sủng phi vô lo vô nghĩ thảnh thơi sống qua ngày ở hậu cung, nhưng hết lần này tới lần khác, nàng không thể quên cũng trốn không tránh được, trước khi đi, nàng quỳ gối ở hoàng cung Vân Điền, nam tử thân ngồi ở vị trí cao, đầu đội vũ quan xanh lục, tua rua vàng ngọc buông xuống trước mặt, bởi vì ngồi quá cao, quá xa, cho nên nàng không thấy rõ mặt hắn ta, nhưng lời nói của nam tử dường như vang vọng bên tai nàng: “Vãn Vãn, ta tin muội sẽ làm được.”
Đó là huynh trưởng của nàng, Tuần Liệt, vua của Vân Điền, mà nàng, là lễ vật tiến cống do huynh trưởng chọn, nàng sẽ che giấu tên tuổi, thân phận, làm vũ cơ hiến tặng cho Kinh thành.
Tuần Liệt không có ý định khởi binh tạo phản, binh mã của Vân Điền thiện chiến, hơn nữa còn có cổ thuật, nhưng dù sao vẫn là tiểu quốc xa xôi, ít người, đường lại xa.
Dưới móng sắt ở Kinh thành khó mà đánh trả.
Nhưng điều này không cản trở Tuần Liệt có phản tâm, từ lâu hắn ta đã không ưa cách làm của Kinh thành, vậy nên hắn ta thầm nghĩ cách gây thêm phiền phức cho vị Hoàng đế ngồi ở vị trí cao kia.
“Muội hiểu rõ tương sinh tương khắc như thế nào mà, để Lý Cảnh Hòa sớm ngày vào Hoàng Lăng đi.”
Tuần Liệt như một con rắn độc, mang theo chút lạnh lùng, chiếm cứ trong lòng nàng.
Nàng không có đường lui, từ nay về sau sẽ không còn Vân Điền công chúa Tuần Đồ Vãn nữa, chỉ có mỹ nhân Lô Vãn làm vũ cơ bị dâng hiến.
Nàng là kịch độc mà Tuần Liệt tỉ mỉ điều chế, bọc một lớp da mê người, trực tiếp lấy đi mạng sống của Lý Cảnh Hòa, đến làm xáo trộn hồ nước tĩnh lặng của Kinh thành.
“Đừng quên phụ thân mẫu thân đã chết như thế nào.
Vãn Vãn, đừng để ca ca thất vọng.”
Nàng đến đây với mối thù của phụ thân và mẫu thân, cùng với kỳ vọng của ca ca.
Tất cả đều dựa vào một gương mặt hấp dẫn lòng người, khiến Lý Cảnh Hòa mê mẩn đến thần hồn điên đảo.
Lê Nô là thầy thuốc mà ngày trước nàng cứu được khỏi tay bọn Quỷ Thảo Sinh, từ ngày nàng kéo Lê Nô ra khỏi hang trùng thì Lê Nô vẫn luôn đi theo nàng.
Trong đoàn xe vào kinh của nàng, Lê Nô yên lặng thay thế thị nữ ban đầu, đi theo bên cạnh nàng, ngồi xe ngựa, lái xe ba tháng vào kinh.
Hoa ánh trăng nàng tỉ mỉ điều chế, làm cho người ta mê muội, tương khắc với Long Tiên Hương Lý Cảnh Hòa Thường dùng, từ đó sẽ dần làm hao tổn thân thể ông ta trong cơn mê say, Lý Cảnh Hòa càng say mê nàng thì cách cái chết càng gần.
Nhưng mọi thứ đã bị thuật sĩ dạo chơi nhân gian đột nhiên tiến cung phá vỡ.
Thuật sĩ kia đi khắp bốn phương, cũng đi qua vùng Vân Điền, còn học trộm thảo quỷ thuật của Vân Điền, cho nên ông ta liếc mắt một cái đã nhìn thấu mưu kế của Lô Vãn.
Thuật sĩ tên là Lý Hoán Vĩ, là đệ đệ ruột của Lý Cảnh Hoà, chẳng qua ông ta không có tâm quản việc triều chính, cả ngày không biết trên dưới, chỉ say mê bàng môn tà đạo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...