Thịnh Tuyết Tản nắm lấy chân nàng, ngón chân tròn trịa và trắng nõn của nàng giật giật trong lòng bàn tay hắn, như thể đang thúc giục hắn mau giúp nàng xỏ tất.
Sau khi nàng mặc y phục xong, Lê Nô đúng lúc dọn xong cơm, chờ nàng ra ăn.
Lô Vãn bảo Thịnh Tuyết Tản dùng bữa cùng mình, Lê Nô không ở lại lâu, ban ngày nhiều người mắt tạp, không thể bỏ thuốc mê tất cả mọi người, cho nên nàng ấy chỉ có đợi ngoài cửa để tránh có ai đến làm phiền chủ tử.
“Nô tỳ kia của người cũng tri kỷ thật.” Thịnh Tuyết Tản cảm thán một câu không rõ ý.
Lô Vãn nhấp một ngụm cháo tổ yến, không để ý nói: “Nàng ấy đi theo ta từ nhỏ, nàng ấy là người trước kia ta cứu từ tay bọn dược sư.”
Lô Vãn chưa bao giờ che giấu ý đồ của mình, cũng không quan tâm mình có thể tiết lộ ra bao nhiêu tin tức trong một câu.
Thịnh Tuyết Tản trời sinh tính đa nghi, sau này hắn sẽ tra ra lai lịch của nàng.
Việc hắn phát hiện ra thân phận của nàng chỉ là vấn đề thời gian, vậy nên nàng cũng không có ý định giấu diếm, mà chỉ muốn kéo Thịnh Tuyết Tản đến bên cạnh mình trước khi bị Thịnh Tuyết Tản tra ra thân phận.
Thịnh Tuyết Tản cụp mi uống cháo, hắn nghĩ tới sự thẳng thắn vô tư của Lô Vãn.
Khi đó, hắn vẫn cảm thấy là do hắn tự mình đa tình, nàng là phi tử được Hoàng thượng hết mực sủng ái, tại sao nàng lại thương hại một thái giám như hắn? Nhưng tối hôm qua, Lô Vãn vẫn còn là trinh nữ khiến hắn không thể nghĩ thông suốt.
Nhìn Lô Vãn híp mắt mỉm cười, nàng giống như một đứa trẻ nghịch ngợm để lại câu đố cho mình đoán, nhưng lại sợ hắn không tìm được đáp án cho nên nàng đã để lại manh mối khắp nơi.
Nếu hắn đoán được hết tất cả các câu đố, vậy phần thưởng sẽ là nàng sao?
Lô Vãn không biết gì về suy nghĩ của Thịnh Tuyết Tản, từ tối qua đến hôm nay đã tiến triển rất nhiều, trong lòng nàng cảm thấy rất hài lòng.
Ngày ngày ở trước mặt Lý Cảnh Hòa khoe mã khiến tâm tư phản nghịch của nàng đã đạt đến đỉnh điểm, nhưng nếu Thịnh Tuyết Tản là giải thưởng cuối cùng, chỉ cần nghĩ đến chuyện này là nàng lại có thể nhịn xuống tiếp tục chịu đựng.
Chống cằm nhìn Thịnh Tuyết Tản cầm bát uống cháo, kẻ nham hiểm không vừa mắt văn võ bá quan trước triều lại ngoan ngoãn trước mặt Lô Vãn.
“Ăn nhiều một chút.” Thấy Lô Vãn không động đũa, Thịnh Tuyết Tản gắp thịt gà cho nàng.
Lô Vãn chặn bát rồi nói: “Đút cho ta đi.”
Một bữa cơm người tới ta đi*, Lô Vãn không quan tâm đến hình tượng, chưa bị tiểu thư trong gia đình kỷ luật, ngồi bên cạnh Thịnh Tuyết Tản, chờ hắn đút cho ăn.
(*)Nguyên văn là你侬我侬 - nhĩ nông ngã nông: nghĩa là anh tới tôi đi trò chuyện không có chủ đề gì cụ thể, từ 侬 (tôi) trong câu này thường dùng trong thơ cổ.
Ăn xong, Lô Vãn không chịu mở miệng, Thịnh Tuyết Tản múc thìa tổ yến cuối cùng, dỗ dành nàng ăn xong.
Nàng bực mình mở miệng uống nốt tổ yến trong thìa, nhưng sau đó lại cắn răng không chịu buông thìa ra.
Thịnh Tuyết Tản nhìn Lô Vãn dùng đầu lưỡi liếm chiếc thìa sứ màu trắng, hắn đưa ngón tay vào thăm dò miệng nàng, gỡ chiếc thìa nàng đang ngậm ra, dùng hai ngón tay nắn vuốt đầu lưỡi nàng: “Nương nương muốn làm gì đây?”
Lô Vãn bị kẹp lưỡi, nàng phun ra từng chữ không rõ, nhưng vẫn cố gắng hết sức để trả lời: “Vừa thấy Đốc chủ vào là ta chỉ thích siết chặt.”
Thịnh Tuyết Tản duỗi tay ra, giữ chặt quai hàm của nàng, cúi đầu hôn nàng, Lô Vãn cũng túm lấy y phục của hắn, hiến dâng bản thân sâu hơn.
Sau khi ân ái xong, Lê Nô dẫn thị nữ vào dọn bàn, Thịnh Tuyết Tản đã sửa sang lại y phục đứng sau lưng Lô Vãn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...