Nhưng tối nay, hắn có chút hối hận.
Hắn nghĩ, nếu như hắn vẫn còn nguyên vẹn, vậy có phải hắn sẽ không chật vật đến mức không dám cởi khố trên giường Lô Vãn hay không, khi nàng thất thần khát vọng hắn chỉ có thể dùng tay giúp nàng đạt tới cực lạc.
Cảm giác hốc mắt có chút chua xót, Thịnh Tuyết Tản hít sâu vài hơi, múc nước lạnh dội lên mặt, sau đó mới trở lại tẩm cung.
Ít nhất là vào lúc đó nàng đã cảm thấy hạnh phúc, đúng không?
Nhìn khuôn mặt ngủ say của Lô Vãn, Thịnh Tuyết Tản suy nghĩ một lúc, hắn nhìn sắc trời, quyết định vẫn nằm xuống ôm nàng ngủ.
Hắn vừa chìm vào giấc ngủ, Lô Vãn như chim mỏi về tổ, tự nhiên dịch về phía hắn, nằm vào trong lòng hắn, ngửi mùi hương của hắn ngủ một cách yên bình.
Khi trời gần sáng, Thịnh Tuyết Tản vẫn đánh thức Lô Vãn: “Nương nương, phải đến hoàng cung thỉnh an rồi.”
Lô Vãn vẫn còn ngủ, nàng mở mắt nhìn Thịnh Tuyết Tản, rồi ngẩng đầu lên dùng hết sức hôn lên cằm hắn, sau đó lại nhắm mắt, rụt người lại: “Ta chưa bao giờ đi thỉnh an.”
Thịnh Tuyết Tản biết Lô Vãn luôn được sủng ái, nhưng hắn không biết rằng Lô Vãn lại được sủng ái đến như vậy.
Trong giây lát hắn còn cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi nghĩ lại, hắn thấy mình không có tư cách gì mà ở đây nghĩ đông nghĩ tây.
Lô Vãn lại nhanh chóng ngủ thiếp đi, Thịnh Tuyết Tản biết mình nên dậy, nhưng hắn có chút lưu luyến hơi ấm này, cho nên hắn nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu Lô Vãn, khóa hai tay lại, ôm nàng chặt hơn.
Chỉ một lần này, chỉ một lần này thôi, hắn không muốn buông tay.
Lô Vãn bị hắn ôm chặt cũng không giãy dụa, nàng cọ mặt vào ngực hắn tìm tư thế thoải mái rồi ngủ say giấc.
Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, Lô Vãn mới từ từ tỉnh lại, nàng nhìn Thịnh Tuyết Tản vẫn chưa dậy, một tay hắn đang ôm lấy nàng, tay còn lại thì lật sách, ý thức đêm qua quay trở lại, hai má nàng hơi đỏ lên, sau khi nghĩ lại, nàng cảm thấy mình không làm gì sai hết, ngược lại còn vùi đầu vào bụng dưới của người đang ngồi.
Thịnh Tuyết Tản cảm nhận được có một cái đầu lông xù đang cọ lung tung thì kéo nàng lên, vuốt tóc cho nàng.
Lô Vãn nhìn ánh mắt ngấm ngầm chịu đựng và kiềm chế của hắn, nàng biết suy nghĩ của Thịnh Tuyết Tản lại đi vào ngõ cụt, nên nàng nghiêng người hôn lên khóe miệng của hắn, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng cũng không ngăn cản được nàng kiêu căng: “Đốc chủ nên hôn ta.”
Thịnh Tuyết Tản đưa tay véo cằm nàng, hôn nàng, đầu lưỡi nàng quấn lấy, Lô Vãn ăn quen bén mùi*, nàng lại muốn cởi y phục của mình.
Nhưng Thịnh Tuyết Tản lại ho nhẹ, không để Lô Vãn cởi: “Đã giữa trưa rồi, nương nương nên dùng bữa.”
(*)⻝髓知味: được lợi một lần lại muốn thêm một lần nữa / sau khi trải nghiệm, muốn thử thêm lần nữa.
Lô Vãn bĩu môi, nhăn mũi truyền lệnh cho Lê Nô: “Vậy ngươi hầu hạ ta mặc y phục đi.”
Lô Vãn cởi chiếc áo choàng mà Thịnh Tuyết Tản đã quấn lên người tối qua, vết hôn đặc biệt dễ thấy vẫn còn trên làn da trần trụi trắng nõn và mềm mại của nàng.
Lô Vãn hơi oán trách, chỉ vào dấu hôn trên ngực và bụng mình, nói: “Tất cả đều tại Thịnh đốc chủ hết.”
Thịnh Tuyết Tản nhận lấy từng cái một, gật đầu nói đúng vậy, hắn bắt đầu thay y phục cho Lô Vãn.
Lô Vãn né tránh, hỏi hắn tại sao yếm chưa mặc mà đã mặc váy.
Thịnh Tuyết Tản lại tìm trong đống y phục của nàng, tìm ra chiếc yếm có chất liệu tốt nhất, nhưng hắn không dám nhìn kỹ, thuận tay lấy một chiếc, giúp Lô Vãn mặc vào.
Lô Vãn nắm mái tóc dài, để hắn buộc dây sau lưng, sau đó mặc váy, nàng ngồi trên giường, chân trần đặt lên đùi Thịnh Tuyết Tản chờ hắn xỏ tất vào cho mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...