Từ trước đến nay Lô Vãn không hứng thú tham gia những hoạt động này, nàng lười biếng dựa vào ghế thái sư, nhìn con gái thế gia mặc y phục cưỡi ngựa hăng hái bắn cung.
Lại quay đầu, nhìn thấy Thịnh Tuyết Tản.
Thịnh Tuyết Tản vẫn mặc quan phục Tây xưởng màu đen kịt, đội mũ quan màu đen, mặt vô cảm đứng bên cạnh Đế vương.
Thỉnh thoảng tầm mắt sẽ lướt qua Lô Vãn, sau đó lại nhanh chóng rời đi.
Lô Vãn không muốn tham gia, nhưng Lý Cảnh Hòa lại cầm một bộ y phục cưỡi ngựa bắn cung màu đỏ để cung nữ đưa tới, Lô Vãn tự biết không thể lười biếng nữa, cho nên vào lều trại thay y phục.
Lê Nô thay nàng búi cao tóc, cởi bỏ những đồ trang sức dư thừa.
Thay y phục cưỡi ngựa bó sát người, hoàn mỹ phác họa vóc dáng của nàng.
Vén mành lều trại lên, Lý Cảnh Hòa cưỡi ngựa dừng cách đó không xa.
Nhìn thấy nàng đi ra thì đôi mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
Sau đó thì thầm vài câu với thị vệ dắt ngựa, ngay sau đó có cung nữ dâng cho nàng một bộ áo choàng lông cáo ngắn.
Ngoại trừ Lý Cảnh Hòa, Lô Vãn còn cảm giác được một ánh mắt nóng rực khác, nàng nhìn về phía đó, Thịnh Tuyết Tản lẳng lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt vẫn chẳng hề bận tâm.
Lô Vãn khoác áo choàng lên ngựa.
Có thị vệ dắt ngựa đi về phía Lý Cảnh Hòa.
Ngay cả Hoàng hậu Dư thị cũng không có tư đứng chung với Lý Cảnh Hòa tuyên bố Thu vi bắt đầu, nhưng Lô Vãn lại làm được.
Mặc dù Lý Cảnh Hòa là một Đế vương, nhưng ông ta đối xử với phi tử Lô Vãn không có hậu đài này, có thể nói là cực kỳ tốt.
Nhưng nàng nhìn thấy khuôn mặt già nua của Lý Cảnh Hòa là lại nhớ tới mẫu thân trần trụi treo trên tường thành.
Đó là kết cục của mẫu thân khi rơi vào tay Lý Cảnh Hòa.
Mẫu thân của nàng là nữ tử dịu dàng như nước, đoan trang thanh nhã.
Tướng mạo của nàng lại giống phụ hoàng, phô trương quyến rũ, chỉ một cái nhắn mày cười cũng như trêu chọc.
Bởi vì không giống một chút nào, cho nên Lô Vãn mới không bị nghi ngờ, ở bên cạnh Lý Cảnh Hòa hưởng thụ vinh hoa phú quý, cũng đồng thời lấy mạng của ông ta bất cứ lúc nào.
Vốn sau khi chuyện độc dược bị bại lộ vẫn có thể may mắn hồi cung nàng nên nhẫn tâm giết ông ta, nhưng nàng lại tham mê sự ấm áp, cho nên mới chậm chạp mãi không xuống tay.
Lô Vãn quay đầu nhìn thoáng qua Thịnh Tuyết Tản vẫn đứng ở đó, gió lạnh gào thét thổi qua, mà hắn lại tựa như tượng đá không hề có sức sống.
Lý Cảnh Hòa hứa hẹn với Lô Vãn, nếu săn được thứ gì đó thì ông ta sẽ ban cho nàng một tâm nguyện.
Lô Vãn cười tủm tỉm đồng ý, nàng thúc ngựa giương roi, tiến vào khu săn bắn Thu vi.
Còn chưa đi tới giữa, Lô Vãn tìm một nơi thưa dân, kéo dây cương, sau đó chậm rãi đi.
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng mũi tên sắc bén thét gào.
Nàng vội vàng cúi đầu, mũi tên bắn qua đỉnh đầu nàng với lực như thế chẻ tre.
Nàng không dám tiếp tục dừng lại, nhìn cũng biết phát bắn đó không phải là bắn lệch, rõ ràng là muốn lấy mạng của nàng.
Nàng cưỡi ngựa đi tới nơi đông người, từ xa nhìn thấy Lý Cảnh Hòa, nàng vội vàng hô to: “Hoàng thượng!”
Lý Cảnh Hòa rất ít khi nghe thấy Lô Vãn cao giọng hô to như vậy, hơn hầu hết thời gian nàng đều ngọt ngào mê người mà gọi ông ta.
Ông ta vừa ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Lô Vãn phóng nhanh tới, sau lưng có một thanh kiếm sắc bén, bắn trúng thân ngựa của Lô Vãn, ngựa trắng phát ra tiếng kêu to, nhấc cao chân lên, quăng Lô Vãn ra ngoài.
Lý Cảnh Hòa vội vàng bảo thị vệ cứu giá, sau lưng lại bắn ra hơn mười mũi tên, tất cả đều bắn về phía Lô Vãn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...