Hoán Phu Cách Cách

“Ngươi nói cái gì? Ngươi đã cùng thập nhị cách cách quyết định trao đổi – Ư!”

Lan Hiên kinh ngạc cất giọng nói to, nhưng lời chưa nói hết đã bị Tình Tâm bịt miệng lại.

“Hừ! Chỗ này mặc dù là hoa viên bí mật của “công chúa bang” chúng ta, nhưng cũng phải đề phòng tai vách mạch rừng chứ.”

“Phải phải, phải phải.”

Phức Vi cùng Tĩnh Du cũng song song gật đầu phụ họa.

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, thế nên chỗ các nàng đang đứng hiện nay, chính là hậu hoa viên trong Tử Cấm thành! Những cung nữ thái giám kia, tuy rằng cách các nàng rất xa, nhưng cũng phải cẩn thận trông chừng.

Bốn vị cách cách các nàng, chính là “phần tử khủng bố” tiếng tăm vang dội ở Bắc thành.

Các nàng vốn cũng không phải tỷ muội gì, chỉ là trạc tuổi nhau, nói chuyện lâu ngày trở thành hảo bằng hữu.


Trong bốn người, Lan Hiên là kim chi ngọc diệp do hoàng thượng sinh ra, Tình Tâm là hòn ngọc quý trên tay Ngọc Thân Vương, còn Phức Vi và Tĩnh Du lại là ái nữ của Phúc Thân vương cùng Nghị Chính vương, hai thành viên của tiền triều hoàng thất được tuyển chọn trong chính sách thực hiện Mãn Hán một nhà của hoàng thượng.

Bốn vị cách cách thân phận đều hết sức tôn quý, nhưng a mã, ngạch nương của các nàng luôn bị hành động thình lình của các nàng khiến cho hồn xiêu phách tán, thế nên thỉnh thoảng phải tăng thêm vài gia nô theo dõi quan sát, tránh cho các nàng lại gây ra chuyện kinh thiên động địa.

Bất quá, các nàng cũng không cho rằng bản thân mình là cái dạng phần tử khủng bố gì, mà chỉ là vâng theo tôn chỉ của Minh Triều Đông Lâm học phái (1) mà các nàng tín ngưỡng, cũng chính là câu đối ở Đông Lâm thư viện  —

Phong thanh vũ thanh độc thư thanh thanh thanh nhập nhĩ (2)

Câu đối này chính là tôn chỉ nhập bang của công chúa bang các nàng, thế nên, các nàng chỉ đang quản chút chuyện thiên hạ mà thôi.

Ví dụ như khi biết được vài tên quan lại ăn hối lộ trái phép vơ vét tài sản của dân, các nàng liền “ngoài tra trong hỏi” cho ra chứng cứ, đem bọn chúng tống đến nha môn, còn có vài tên con cháu quan gia háo sắc muốn bắt bớ khuê nữ của bình dân bá tánh về phủ tư dục, các nàng trực tiếp phá cửa xông vào cứu ra; đương nhiên, còn có cả chuyện các nàng nữ cải nam trang tự mình áp giải quân lương đến phương Bắc cứu trợ thiên tai… Mà chuyện kinh điển nhất là, các nàng muốn học theo tiền triểu “Trịnh Hòa hạ Tây Dương” (3), lên tàu ra khơi đi tham quan các quốc gia khác, chỉ là tin tức quá mức lộ liễu, nên thành viên nữ cải nam trang của công chúa bang các nàng đều bị nguyên thuyền chở về.

Bất quá, các nàng cũng không nổi giận, chỉ là len lén tìm giáo sĩ ngoại quốc về dạy tiếng nước ngoài cho các nàng, đến nay tiếng nước ngoài của các nàng ai nấy đều vô cùng lưu loát.


Tuy rằng các nàng luôn xưng mình là công chúa bang, nhưng những vị a ca, cách cách cùng những người không giống cách nàng đều ở sau lưng gọi các nàng nàng là “Ác nữ bang”,  phê bình những hành vi “không thể tưởng tượng nổi” của các nàng, không chỉ là tập võ, học y, còn học cái gì câu văn tỉa tót của nước ngoài, thậm chí còn phát triển một tổ chức bí mật, đến nhà của những kỳ nhân (4) thấp kém, nông gia bình thường ở tạm, nói cái gì là học theo hoàng thượng vi phục xuất tuần, quả thực là chẳng có chút phong phạm nào của mộ vị cách cách!

Do đó, nói trắng ra, mấy vị cách cách các nàng, đều là củ khoai núi nóng phỏng tay trên tay phụ mẫu, đến năm mười lăm tuổi cập kê liền bị phụ mẫu khẩn cấp muốn gả đi nhà người khác, vậy mà, “sự tích vĩ đại” của gia tộc phồn thịnh còn chưa kịp chuẩn bị xong, mặc dù là ai nấy lớn lên đều quốc sắc thiên hương, kiều diễm rung động lòng người, nhưng bát kỳ vương công  quý tộc đều không ai muốn  nhận.

Nếu đã không ai muốn nhận, thôi thì uy hiếp, vậy là công chúa bang đã có được một cái cọc hỉ sự đầu tiên, mà tất cả những chuyện này đều do a mã của Tình Tâm lợi dụng cái ân từng cứu Tần bối tử một lần trên sa trường, kết hợp với “vừa đấm vừa xoa” mới có thể có được cuộc hôn nhân này.

Không ngờ là Tình Tâm chẳng những không ngăn cản, mà còn cùng với thập nhị cách cách gần đây đang kêu la mệnh khổ trao đổi trượng phu?!

“Kẻ thập nhị cách cách phải gả chính là một tên mù a, bệnh mắt này không phải muốn chữa thì chữa được đâu, ngươi hiểu rõ chứ?” Tĩnh Du nhíu mày nói.

Nàng đúng là học y, hơn nữa còn là một “y si”, từ “Bản thảo cương mục” của Lý Thời Trân, cho đến “Y Lâm cải thác” của Vương Thanh Nhâm, nàng đều thuộc nằm lòng, tuy nhiên tới bây giờ cũng chỉ là “lý luận suông”, chưa có cơ hội thay người ta bắt mạch xem bệnh lần nào.

“Đúng, ngươi hiểu rõ chứ? Thừa Diệp bối lặc nghe nói là một kẻ mù tính tình táo bạo a!” Phức Vi cũng vội vàng mở miệng. Nàng chính là một “thực thần” trù nghệ cao siêu, tất cả các kim chi ngọc diệp đều không muốn đụng tới củi gạo dầu mỡ muối ăn, nồi chén gáo chảo, nhưng nàng lại thích, chỉ cần có thể nấu ra những món thật ngon là được rồi.


“Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, hơn nữa, ta còn muốn từ từ thay hắn sửa lại án sai một chút, có ai mắt mù mà tính tình lại tốt đâu?” Tình Tâm giọng điệu kiên định.

Nàng cùng bốn người Phức Vi khao khát nhất chính là “đam mê hàng hải”,  thế nhưng, “mù đường” chính là thứ khiến bốn người các nàng hao tâm tổn trí nhất, cho đến bây giờ, các nàng cũng chưa phân biệt rõ được hướng nào là đông tây nam bắc.

“Nhưng mà… Thừa Diệp bối lặc bị mù a!” Phức Vi nhịn không được nói lại lần nữa, Tình Tâm gả đi rồi, phải cả đời chăm sóc một kẻ mù a.

“Ta biết, ta biết, nếu như hắn không bị mù thì thập nhị cách cách đời nào chịu đổi với ta?!” Tình Tâm cũng không phải kẻ ngốc, trận giao dịch này đương nhiên không phải chỉ là toại nguyện ý người, hơn nữa còn có suy tính riêng của nàng.

“Đúng vậy, Tần bối tử tuy rằng phong lưu, nhưng ít ra cũng không phải là tàn phế, tốt hơn Thừa Diệp bối lặc.” Tĩnh Du nói.

“Nhưng ngươi có thể đào hôn mà, hà tất gả cho người mù như vậy?” Lan Hiên vẫn là không hiểu.

“Đào tới đâu? Chạy thoát đám này, a mã cũng có thể an bài cho ta một kẻ coi tiền như rác khác. Đừng lo, ta đã hỏi thăm rồi,” đôi mắt nàng long lanh rực rỡ chiếu sáng, “Thừa Diệp chán ghét nữ nhân, cái cọc hôn sự này cũng là do a mã hắn an bài, hắn từng kiên quyết nói, sẽ cho thê tử hắn sống cô độc, tự sinh tự diệt… Cho nên, đến lúc đó các ngươi muốn hàng hải, ta sẽ không vắng họp đâu nha!”

“Hóa ra…”

Chúng hảo hữu vừa nghe liền hiểu rõ, trọng điểm chính là đây! Xuất giá tòng phu, nếu trượng phu đã mặc kệ, còn ai có thể quản được chứ? Hơn nữa phụ mẫu Tình Tâm trọng nam khinh nữ, cho rằng nữ nhân xuất giá rồi chính là bát nước đổ đi, muốn bọn họ đi Tô Châu một chuyến xem nàng đã sống thế nào? Chờ kiếp sau đi, lần này nàng thực sự tự do muôn năm rồi!


“Đã hiểu chưa? Thế nên ta mới cùng thập nhị cách cách bí mật nhau,” Tình Tâm hăng hái bừng bừng từ trong người lấy ra một bức bản đồ do chính tay nàng vẽ, “Ngày thành thân của chúng ta vừa vặn là cùng một ngày, hai người đều gả về phương nam, nàng ở thành Giang Tô, ta ở thành Vĩnh Yên, cũng không mang theo thiếp thân nha hoàn.”

Ngón tay chỉ trỏ bản đồ, “Bọn ta sẽ ở dịch trạm này cùng nhau nghỉ ngơi, các ngươi phụ trách xuất hiện ở chỗ này, nói rằng tiễn hai vị hảo bằng hữu là ta và thập nhị cách cách xuất giá, đương nhiên, lúc trở lên kiệu hoa…”

Ba vị cách cách đều rất thông minh, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

——— —————— —————— ———–

(1)   Đông lâm học phái: Nổi tiếng ở TQ vào cuối thế kỷ 16, nổi tiếng ở Trung Quốc vào cuối thế kỷ 16, đời vua Minh Thần Tông, niên hiệu Vạn Lịch (1573-1619). Tên học phái bắt nguồn từ thư viện Đông Lâm (tại thành phố Vô Tích, tỉnh Giang Tô) là nơi các học giả sáng lập tụ tập đọc sách và nghị luận chính trị, phê phán triều chính hủ bại và yêu cầu cải cách. Các học giả sáng lập là Cố Hiến Thành, Cao Phan Long, Tiền Nhất Bản, Tôn Thận Hành, Sử Mạnh Lân, Lưu Vĩnh Trừng, Tiết Phu Giáo, Diệp Mậu Tài, Hứa Thế Khanh, Lưu Nguyên Trân, v.v…

(2)   [theo baidu] Phong thanh vũ thanh độc thư thanh thanh thanh nhập nhĩ: Nguyên văn là: “Phong thanh vũ thanh độc thư thanh thanh thanh nhập nhĩ. Gia sự quốc sự thiên hạ sự sự sự quan tâm.”Dịch ra là “Tiếng gió tiếng mưa tiếng đọc sách, tiếng tiếng lọt vào tai. Chuyện nhà chuyện nước chuyện thiên hạ chuyện chuyện quan tâm.” Câu đối này là do người đứng đầu đảng Đông Lâm Cố Hiến Thành soạn. Vế trên đem tiếng đọc sách cùng tiếng gió tiếng mưa hòa hợp thành một thể, vừa có ý thơ, vừa có thâm ý. Vế dưới lấy hùng tâm tráng chí “tề gia trị quốc bình thiên hạ”. Gió đối mưa, nước đối nhà, tai đối tâm, cực kỳ tinh tế.

(3)   Trịnh Hòa (phồn thể: 鄭和; giản thể: 郑和; Hán ngữ bính âm: Zhèng Hé; Wade-Giles: Cheng Ho), tên khai sinh: Mã Tam Bảo (馬三寶 /马三宝; pinyin: Mǎ Sānbǎo tên Ả Rập: Hajji Mahmud Shams), 1371–1433, là nhà hàng hải và nhà thám hiểm người Trung Quốc nổi tiếng nhất. Ông chính là người đã chỉ huy các chuyến thám hiểm được gọi chung là các chuyến đi của “Thái giám Tam Bảo hạ tây dương” (三保太監下西洋) hay “Trịnh Hòa đến đại dương phía tây” từ năm 1405 đến năm 1433. Tạp chí Life Magazine xếp Trịnh Hòa đứng thứ 14 trong số những người quan trọng nhất trong thiên niên kỷ vừa qua. Ông là người Hồi.

(4)   Kỳ nhân: dân tộc Mãn, Trung Quốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui