Đường đi Tây Địch dường như vô cùng xa xôi, một đường núi sông trập trùng, đường xá liên tiếp, cuối cùng đoàn Tây Lương Mạt gió bụi mệt mỏi chạy tới biên giới Tây Địch đã là nửa tháng sau.
Ở biên cảnh Tây Địch chỉ có người của quỷ vệ tiếp ứng, so với thám tử Tư Lễ Giám quá thu hút sự chú ý, bộ chữ Giai chủ thương của sáu bộ quỷ vệ – có nhiệm vụ kinh doanh, kiếm tiền, cung cấp cho toàn bộ tiêu dùng của quỷ quân và đầu tư số châu báu mà Lam gia mang đi, quanh năm không có mục đích gì cụ thể, chỉ lặng lẽ dùng người của mình tạo thành một đường dây buôn bán, cho nên người của quỷ quân hành động có vẻ bí mật hơn, lần này tiếp ứng và dò la do quỷ vệ làm chủ, người của Tư Lễ Giám cung cấp nơi thông tin phát ra.
Sau khi tụ hợp với người của quỷ vệ, Tây Lương Mạt dẫn người mang danh buôn bán tiến vào biên cảnh Tây Địch, tuy thủ vệ Tây Địch nghi ngờ đoàn thương lữ vô cùng khí thế này nhưng Tiểu Lục Tử cười hì hì cho bọn thủ vệ cái hà bao không nhẹ, được bọn thủ vệ ngạo mạn cho qua.
“Đi đi, đám trộm châu tham lam không sợ chết các ngươi!”
Trộm châu – ở Tây Địch là nghề nghiệp nguy hiểm cao mà thu nhập lớn, đồng thời bị chính quyền Tây Địch nghiêm khắc kiềm chế.
Vùng biển Tây Địch có một loại trân châu vàng hiếm thấy, loại trân châu này bởi vì xinh đẹp, quý hiếm, lại khó mua được cho nên rất nổi tiếng, đồng thời trở thành thứ được tất cả quý tộc Tây Địch yêu thích, còn được coi là quà tặng hoàng gia đem biếu những nước khác.
Lúc Chân Hưng Đại Đế tại vị đã thu hồi tất cả trân châu về hoàng gia, phái hải thuyền trọng binh tuần tra vùng biển sản xuất trân châu này.
Cũng bởi thế cho nên những trân châu này trở thành trân phẩm hiếm thấy.
Có câu thiên hạ rộn ràng đều vì lợi mà đến, đã là thứ đáng giá tự nhiên sẽ có vô số người muốn có được, đã là bảo bối thì sẽ có người muốn tranh đoạt.
Đám người Tây Lương Mạt lấy bề ngoài là thương lữ, bên trong lấy thân phận trộm châu tiến vào Tây Địch.
Bản thổ Tây Địch có đường ven biển rất dài, dân chúng ngoài sùng bái Phật ra còn vô cùng tôn kính Hải Thần, cho nên người của sáu bộ quỷ vệ năm đó đã xây rất nhiều miếu Hải Thần, thứ nhất là cứ điểm giám thị không dễ khiến người ta hoài nghi, thứ hai là kiếm tiền nhan đèn và rửa tiền vô cùng thuận tiện.
Điểm dừng chân hiện tại của Tây Lương Mạt là một ngôi miếu Hải Thần không lớn gần biển nhưng đèn nhang vô cùng thịnh vượng.
Bọn họ không thừa dịp bóng đêm vào miếu mà chọn vào ban ngày, lúc vào thấy đèn nhang rất nhiều, người người náo nhiệt rộn ràng, không ít người nước ngoài cũng tới thờ cúng và thăm viếng, cho nên không có vẻ bắt mắt.
“Đại công tử, người chờ ngài đã lâu.” Quản lý miếu Hải Thần là một ông lão mặt mũi hiền lành, trước kia từng là người trong quân đội quỷ quân, nay đã già nên rất nhớ cố hương, lại không thể rời bỏ cuộc sống nhiều năm ở Tây Địch, nay thấy người cùng cố quốc với mình, còn là hậu duệ của chiến thần trong lòng mình năm đó, sao có thể không kích động, càng thêm tận lực giúp đỡ.
Tây Lương Mạt gật đầu, giao cương ngựa cho gã sai vặt trong miếu đang chào đón bên cạnh, sau đó vào hậu viện dưới sự dẫn dắt của ông lão.
Một nữ tử trung niên ăn vận nhẹ nhàng, trên đầu cài trang sức bạc tinh xảo dẫn hai thị nữ cũng ăn mặc nhẹ nhàng tiến lên đón, cung kính lồng tay vào trong tay áo cúi người một cái: “Nô tỳ Thuần Vu Hương bái kiến đại công tử.”
Hai nha đầu sau lưng nàng cũng đồng loạt hành lễ.
Tây Lương Mạt mỉm cười, giơ tay lên nói nhỏ: “Dì Hương xin đứng lên, không biết bây giờ Phượng Tỷ Nhi ở đâu, còn An ca nhi thì sao?”
Thuần Vu Hương là trợ thủ đắc lực của Phượng Tỷ Nhi ở Tây Địch, tính cách cực kỳ khôn khéo và trung thành, chăm sóc Phượng Tỷ Nhi lớn lên, xem Phượng Tỷ Nhi như con mình, bây giờ Thuần Vu Hương là người tiếp đãi nàng đương nhiên biết thân phận thật và mục đích của nàng, có điều vừa gặp mặt đã gọi nàng là “Đại công tử”, có thể thấy được là một người cực kỳ nhạy bén.
Vẻ mặt Thuần Vu Hương có phần nghiêm trọng, ánh mắt âm thầm liếc nhìn xung quanh, Tây Lương Mạt cười cười nói: “Dì Hương yên tâm, nơi này rất an toàn, ngài có gì cần nói cứ nói thẳng là được.”
Dì Hương nhăn mày nói: “Phượng gia chủ đang làm khách ở Hải Kinh.”
Tây Lương Mạt hơi nheo mắt, Hải Kinh chính là thủ đô của Tây Địch, nếu nói Phượng Tỷ Nhi đang ở Hải Kinh, thậm chí không thể tới đón nàng thì chỉ có một khả năng, có người bắt giữ nàng ta!
Mà người bắt giữ Phượng Tỷ Nhi nhất định đã hoài nghi một số chuyện nào đó của Phượng Tỷ Nhi.
Tây Lương Mạt đột nhiên hỏi: “Nay Phượng Tỷ Nhi còn an toàn không?”
Dì Hương gật đầu, nói: “Phượng gia chủ vẫn khỏe, hiện giờ Thái Hậu đang thương lượng với nàng chuyện sinh nhật của bệ hạ.”
Tây Lương Mạt dừng một chút, có chút bất ngờ: “Là Minh Hiếu Thái Hậu à, ta còn tưởng là… Sắp tới sinh nhật của Chân Minh Hoàng Đế bệ hạ Tây Địch rồi sao?”
Thì ra Minh Hiếu Thái Hậu bắt giữ Phượng Tỷ Nhi mà không phải Bách Lý Hách Vân, như thế có ý gì.
Dì Hương hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, Minh Hiếu Thái Hậu cũng là một nhân vật truyền kỳ, nhưng bị bà ta giữ lại không phải chuyện gì tốt.”
Tây Lương Mạt hiểu rõ gật đầu, sau đó lại hỏi: “Khi nào chúng ta đi Hải Kinh? Đi đường bộ hay đường thủy?”
Dì Hương đáp: “Nếu đi đường bộ chỉ sợ quá mất thờì gian, cho nên nô tỳ tự ý quyết định sắp xếp cho ngài đi đường biển, nếu không có gì bất ngờ xảy ra năm ngày sau sẽ đến Hải Kinh.”
Tây Lương Mạt gật đầu, hài lòng cười: “Ừ, ta cũng thấy đi đường bộ quá chậm, đường thủy không cần vòng vèo.”
Ánh mắt Dì Hương sáng lên, lập tức nói: “Bây giờ thuyền lớn đã chuẩn bị xong, hiện tại chúng ta có thể xuất phát, hay ngài cần nghỉ ngơi dưỡng sức một ngày?”
Tây Lương Mạt thoáng ngừng nhìn dì Hương, trong lòng bật cười, vị dì Hương này còn gấp gáp hơn cả nàng, xem ra đang trông cậy vào nàng cứu Phượng Tỷ Nhi!
Có điều như thế cũng hợp ý nàng.
Tây Lương Mạt bèn gật đầu thuận miệng đáp: “Được, chúng ta đi đường biển, lập tức xuất phát.”
Dì Hương mừng rỡ, lại có chút ngượng ngùng nói: “Đại công tử, ngài yên tâm, tất cả mọi thứ chúng ta đã chuẩn bị xong, những con ngựa này để ở đây nghỉ ngơi là được, Hải Kinh đã chuẩn bị ngựa quý tốt nhất, đồ ăn cũng được chuẩn bị sẵn, ngài có thể nếm thử hải sản tươi mới nhất của Tây Địch.”
Tây Lương Mạt mỉm cười: “Tốt, chúng ta lên thuyền thôi.”
Người của quỷ vệ chưa nghỉ ngơi đã lập tức xuất phát, thế nhưng không ai có ý kiến, cùng xách hành lý lên thuyền.
Tây Lương Mạt nhìn con thuyền có năm cột thuyền lớn, buồm trắng phần phật, nước sơn cây trẩu trên thân thuyền đen bóng, trong lòng không khỏi cảm thán, thuyền lớn như vậy đúng là làm cho người ta mở rộng tầm mắt, không thua kém gì du thuyền ở đời sau!
Bởi vì cần thời gian vận chuyển đồ đạc nên Tây Lương Mạt dẫn Bạch Nhụy đi xung quanh một chút hứng gió biển.
Lần này Mị Tinh và Mị Lục đang làm nhiệm vụ, thế nhưng Tây Lương Mạt không để bọn họ ẩn thân mà thay trang phục thương lữ.
Ngoại trừ Tây Lương Mạt, bất kể Mị Lục hay Mị Tinh đều chưa ai từng thấy biển rộng mênh mông, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ vì cảnh đẹp trước mắt.
Nói đến miếu Hải Thần này tuy rằng không lớn lại nhiều người tới đèn nhang, ngoài việc có người nói linh nghiệm còn một nguyên nhân khác là ngôi miếu nằm trên bờ cát mềm bằng phẳng, nước biển xanh biếc, sóng gió rất nhỏ, xung quanh có hàng dừa nhiệt đới, phong cảnh vô cùng đẹp, còn có thể đánh bắt cá ở nơi nước cạn.
Tây Lương Mạt nhìn rất nhiều loài cá xinh đẹp đang bơi trong nước biển, thậm chí bị mắc cạn vì nước biển xô dạt, trong lòng không khỏi cảm thán, ở thế giới sau này, có lẽ chỉ trên hoang đảo Thái Bình Dương mới được nhìn thấy cảnh sắc thế này.
Nhìn biển rộng bát ngát, nắng vàng rực rỡ, gió biển ào ào thổi tới như có thể thổi bay toàn bộ tro bụi trong lòng người, Tây Lương Mạt không khỏi nheo mắt, cảm thấy những âm u ẩm ướt trong lòng giống như được an ủi.
Còn đám Bạch Nhụy và Mị Lục lại ngơ ngác nhìn biển, Mị Lục luôn tinh quái cũng không nhịn được phải hỏi một câu: “Đại công tử, hồ này… rộng quá, có khi còn lớn hơn cả Kính Hồ đúng không ạ?”
Lúc ở Kính Hồ bọn họ cũng đã cảm thấy Kính Hồ không thể nhìn thấy điểm tận cùng, mà biển lớn bọn họ nhìn thấy hôm nay càng lớn đến mức khiến bọn họ khó tin, bao nhiêu nước mới có thể lấp đầy nơi này?
Tây Lương Mạt nhàn nhạt cười: “Tất nhiên là lớn hơn Kính Hồ rồi, nơi mà chúng ta đang sống đây, thật ra phần lớn đều dùng để chứa nước.”
Câu nói này làm cho không chỉ Mị Lục, cả Bạch Nhụy và Mị Tinh đều dùng ánh mắt làm sao có thể, điều này thật vô lý nhìn Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt phe phẩy quạt cười cười, không giải thích tiếp, đối với cổ nhân mà nói có một số việc quá mức không thể tưởng tượng nổi, ít nói đến thì tốt hơn.
Khi chủ tớ đang định đi dọc theo bãi cát ngắm nhìn một chút, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào náo động truyền ra từ miếu Hải Thần ở sau lưng, thu hút ánh mắt mọi người.
“Là Trân Châu Quận Chúa kìa, không ngờ Trân Châu Quận Chúa lại tới chỗ này của chúng ta!”
“Thật đấy, thật đấy, vị bên cạnh nàng hẳn là Hải Minh Vương!”
“Oa, Quận Chúa đẹp quá, không thua gì Trinh Nguyên Công Chúa, nhưng mà không phải Hải Minh Vương đã ra biển đánh giặc sao, sao có thể bỗng nhiên trở về đất liền chứ!”
“Có người nói Hải Minh Vương mang rất nhiều vàng bạc bảo bối trở về cho Quận Chúa chọn, Vương gia trở về chắc vì hôn sự của Trân Châu Quận Chúa, gần đây không phải Hải Vân Vương đang đề xuất với Thái Hậu về hôn sự của Quận Chúa à, Hải Vân Vương chỉ có một tiểu nữ nhi, nhất định hy vọng nàng gả vào nơi tốt.”
“Hừ, không phải Quận Chúa đã định là hôn thê của Hải tiểu Vương gia sao?”
“Chậc, ai biết được…”
Tây Lương Mạt nghe vậy trong mắt lóe lên tia khác lạ, thật không ngờ vừa tiến vào Tây Địch không bao lâu đã gặp được hoàng tộc Tây Địch, hơn nữa thân phận còn không thấp.
Nàng nhìn phía xa, quả nhiên thấy nhiều binh sĩ Tây Địch chầm chậm đi tới bao vây miếu thờ, đồng thời dồn những người không liên quan vào một góc.
“Ngươi ngươi… Cả ngươi nữa, còn không mau dẹp vào trong kia, không được phép đứng ở đây cản đường!” Mấy tên lính vênh váo cầm định hải câu trên tay vung về phía bọn họ, lớn tiếng kêu.
Người của Mị bộ trước nay mới bị người ta chào đón, chưa từng bị người ta đuổi đi, đáy mắt Mị Lục và Mị Tinh hiện lên tia sắc lạnh, nhưng Tây Lương Mạt khoát tay, sau đó dẫn đầu nhanh chóng đứng vào trong đám đông.
Mị Lục và Mị Tinh cũng rũ mắt đi theo, đứng trong đám đông.
Quả nhiên không bao lâu đã thấy nhiều chiếc xe hoa lệ chạy tới, ông lão miếu tế dẫn vài sai vặt đèn nhang nhanh chóng nâng bậc cửa, hai chiếc xe một xanh một tím dẫn đầu chạy thẳng vào miếu.
Xe còn lại dừng ngoài miếu.
Tây Lương Mạt nhìn nha đầu sai vặt cung trang xinh đẹp lần lượt đi xuống, sai vặt kia vừa nhìn đã biết là thái giám trong cung, môi hồng răng trắng, hành vi có chút nữ khí.
Sau đó, vài cung nữ vươn tay giúp đỡ thiếu nữ xinh đẹp xuống xe.
Tây Lương Mạt không thấy rõ hình dáng của nữ tử kia, cho đến khi nàng ta quay đầu qua đây, lộ ra đôi mắt long lanh có chút thâm thúy, mà cùng lúc nhìn rõ dung mạo của nàng ta nàng không thể không nghĩ thầm, thiếu nữ này quả nhiên đúng thời xuân sắc, rất xứng với cái tên hoặc phong hào Trân Châu, cảm giác đầu tiên cho người đối diện chính là – trắng, thiếu nữ này thật sự rất trắng, giống như trân châu màu trắng sáng bóng, giữa hai hàng lông mày có một nốt ruồi son làm cho nàng trông giống Ngọc Nữ bên cạnh Quan Thế Âm.
Đây là một thiếu nữ được che chở rất tốt.
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta một lúc, trong lòng hạ kết luận, nếu có phương pháp thích hợp, tiếp cận cũng không khó! Huống chi nữ tử quý tộc Tây Địch tự do hơn nữ tử Thiên Triều, ở nơi công chúng như vậy cũng không cần đội mũ trùm, hơn nữa ánh mắt phong cách đều có vẻ phóng khoáng.
Tây Lương Mạt vẫn còn đang suy tính làm sao để tiếp cận vị Trân Châu Quận Chúa kia, bỗng nhiên thấy Trân Châu Quận Chúa vội vã chạy đến chiếc xe đầu tiên, tự tay xốc màn xe lên.
Tây Lương Mạt không khỏi tò mò, có thể khiến vị Quận Chúa này tự mình hầu hạ xuống xe hẳn là vị Hải Minh Vương!?
Sau đó, một bóng người cao gầy màu chàm xuất hiện, Tây Lương Mạt ngẩn người nhìn bóng người kia chốc lát, trong đầu như có tiếng chuông đang gõ vang vang.
Nàng không dám tin nhìn tấm lưng kia, cảm thấy trước mắt như bị vật gì bao phủ, che giữa nàng và bóng lưng đó, ngăn cách tất cả âm thanh, nàng không nghe thấy, không nhìn thấy, chỉ có thể kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng đó, toàn thân run rẩy!
Sự khác thường của Tây Lương Mạt rất nhanh khiến Bạch Nhụy và Mị Tinh bên cạnh chú ý, hai người nhìn Tây Lương Mạt có chút kỳ quái, các nàng chưa từng thấy chủ tử của mình mất khống chế như vậy.
Thậm chí đôi mắt to của Tây Lương Mạt trong nháy mắt tràn đầy nước mắt, từng giọt như trân châu rơi xuống.
“Chủ tử… Chủ tử làm sao vậy?” Bạch Nhụy lo lắng nhìn Tây Lương Mạt, nhìn theo ánh mắt của Tây Lương Mạt, nàng và Mị Tinh đều nhìn thấy bóng lưng màu chàm kia, chẳng lẽ chủ tử nhìn thấy Thiên Tuế gia!?
Tuy dáng người nam tử kia trông rất giống gia, nhưng gia không thích mặc màu khác ngoài màu tím, hơn nữa áo choàng đều phải hoa mỹ, thậm chí chiếc áo choàng người kia mặc còn không phải vải lụa, được rồi, các nàng phải thừa nhận cho dù hắn không mặc trường bào hoa lệ nhưng vẫn có thể khiến chiếc áo choàng đó trở nên đẹp đẽ quý giá khác thường.
Hơn nữa người này rõ ràng là Hải Minh Vương mà dân Tây Địch nhắc đến, nếu nói Thiên Tuế gia trở thành Vương gia Tây Địch nên bỏ qua tất cả mọi thứ ở Thiên Triều, có đánh chết thì người Mị bộ cũng không tin!
Tây Lương Mạt ngơ ngác nhìn bóng người đó, toàn thân càng run rẩy, mỗi một tế bào trên cơ thể tràn ngập một cảm giác khó nói thành lời, là đau đớn, là vui mừng, là mê hoặc… Là vô số tình cảm phức tạp nàng không hiểu.
Loại cảm xúc này khiến nàng cảm thấy mình sẽ không nhịn được lập tức xông lên, nhưng… Nhưng khi bóng lưng kia như có cảm giác quay mặt nhìn về phía nàng, Tây Lương Mạt bỗng lùi một bước vào trong đám đông, để thân hình của mình biến mất trong đám người xem náo nhiệt.
Nàng thậm chí không biết vì sao mình làm như vậy, là sợ hắn quay mặt lại khiến mình mình thất vọng, hay… sợ nếu gương mặt đó là thật, nàng sẽ làm ra một số chuyện mà mình không hiểu được và không khống chế được.
Mà trong một giây khi người kia quay đầu, Bạch Nhụy cùng Mị Tinh đều thất vọng “ồ” lên một tiếng trong lòng, bởi vì gương mặt đó tuyệt đối không phải gương mặt của Bách Lý Thanh, tuy cũng coi như anh khí, nhưng đó là một loại anh khí ngông cuồng, ngũ quan không tính là đặc biệt xuất sắc, chỉ có thần thái lãnh lẽo và hơi thở khó lường khiến người ta cảm thấy đây là một nam nhân vô cùng đặc biệt và sâu không lường được.
Ánh mắt Hải Minh Vương hoài nghi cảnh giác nhìn lướt qua đám người xung quanh nhưng không phát hiện ánh mắt khiến mình như có gai sau lưng.
Mà Trân Châu Quận Chúa bên cạnh thấy hắn dừng bước cũng dừng lại, nhìn hắn kỳ quái nói: “Tiểu hoàng thúc, ngài làm sao vậy?”
Hải Minh Vương nhàn nhạt nói: “Không có gì, không phải ngươi muốn tới đây cầu duyên sao, đi nhanh một chút, cầu xong ta còn phải tiễn ngươi hồi kinh.”
Trân Châu nghe vậy ngước mắt nhìn hắn một cái, gò má đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Tiểu hoàng thúc, Trân Châu cũng cầu bùa nhân duyên cho thúc được không?”
Hải Minh Vương vẫn lạnh nhạt nói: “Hầu hết thời gian trong năm ta không ở đất liền, luôn đi đánh trận cho nên không cần cái này, ngươi cầu cho Tố Nhi đi!”
Trân Châu bị từ chối lại không tức giận chút nào, nở nụ cười ngượng ngùng dịu dàng: “Không sao, ta cầu cho hắn, cũng cầu cho thúc, ta vẫn xem Tố Nhi như ca ca thôi.”
Hải Minh Vương giống như không nghe thấy câu nói gần như tỏ tình của thiếu nữ, mặt không biểu cảm nói: “Vậy à, ngươi nhanh lên một chút, tối muộn gió lớn, nước biển ở đây nông, thuyền lớn không di chuyển được, bến tàu tốt đều bị khách thuyền chiếm.”
Dứt lời, hắn đi vào miếu trước, thiếu nữ có chút thất vọng nhìn bóng lưng hắn, sau đó cắn môi đi vào theo.
Mà ở ngoài cửa miếu, Tây Lương Mạt vừa được Bạch Nhụy gọi tỉnh lại, sờ lên hai má mới phát hiện nước mắt đầy mặt, khiến người xung quanh ghé mắt.
“Công tử, ngài làm sao vậy, đó không phải gia!” Bạch Nhụy khó hiểu hỏi.
Tây Lương Mạt khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời, khóe môi cong lên một nụ cười hư vô: “Thật không, nếu ta nói phải thì sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...