Tô di nương, cũng chính là mẹ đẻ của Tây Lương Sương, vừa nghe thấy tiếng thét chói tai của con gái bảo bối mình, bụng đã quýnh lên, ba bước gộp làm hai vội vàng bước lên đình vén bức màn che kia lên, mới lại gần, thân hình đã run lên một cái, không dám vén màn lên nữa, chỉ quay mặt cười trừ với Hàn Nhị phu nhân: “Hàn Nhị phu nhân… chuyện này… không có gì đâu.”
Hàn Nhị phu nhân nhíu đôi mày liễu, Tử Mi bèn tiến lên trước mấy bước đẩy phắt Tô di nương ra: “Di nương cẩn thận đấy, đừng để ngã từ trên đình xuống.” Vừa nói vừa kéo tấm màn che kia ra, nhưng mặt mũi cũng cứng đờ: “Thế này là…”
Hàn Nhị phu nhân thấy tình hình không ổn, bèn dẫn mọi người chậm rãi đi lên, mới đi được mấy bước, tất cả đã thu hết toàn bộ tình cảnh bên trong vào đáy mắt, đồng loạt phát ra tiếng hút khí.
“Tam tiểu thư…!”
“Ngu Hầu…!”
Tây Lương Sương đã sớm hoảng hốt mất khống chế, chỉ có thể ôm lấy y phục đã nửa tán loạn của mình, không ngừng lắc đầu, mấp máy môi: “Không… không phải thế, sao có thể như vậy… Không…!”
Nhìn ánh mắt khinh bỉ và những tiếng bàn luận xôn xao của mọi người, nàng ta bối rối nhìn xung quanh, nói năng không mạch lạc: “Hoàng Hương, Hoàng Ngọc, tại sao Ngu Hầu lại ở đây, Tây Lương Mạt… không phải hắn nên ở chỗ Tây Lương Mạt hay sao!”
Hoàng Hương bị dọa cho sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, chỉ biết sợ hãi nói: “Tam tiểu thư, em không biết, em không biết!”
Hoàng Ngọc thì đã sớm quỳ xuống, dập đầu xuống đất, không dám nói câu nào, tiện bề che giấu đi sự bối rối và… hận thù nơi đáy mắt.
Sắc mặt Hàn Nhị phu nhân đã sớm xanh mét một mảnh: “Tô di nương, đây chính là đứa con gái do ngươi nuôi dạy tử tế đấy ư, còn không mau lôi về cho ta! Bổn phu nhân còn có chuyện phải bàn bạc cùng Ngu Hầu.”
Bà ta lập tức đổ hết tội lỗi lên đầu Tô di nương, hoàn toàn quên hẳn chuyện Tây Lương Sương được nuôi dưới gối của mình.
Tô di nương thầm oán hận trong lòng, lại chỉ có thể run rẩy đứng dậy tiến lên kéo Tây Lương Sương, Tây Lương Sương nghe ra ý tứ trong lời nói của Hàn Nhị phu nhân, lập tức đẩy mẹ đẻ của chính nàng ta ra.
Nàng ta gào khóc phủ phục dưới chân Hàn Nhị phu nhân: “Mẫu thân, không phải vậy, không phải vậy đâu, xin hãy nghe Sương Nhi giải thích, người Ngu Hầu đợi ở đây phải là Tây Lương Mạt mới đúng… bởi vì phải là đồ tiểu tiện nhân Tây Lương Mạt kia chứ!” Nàng không muốn lấy Ngu Hầu, nàng tuyệt đối không!
“Tam muội muội, muội đang tìm ta sao?” Trong một mảnh ồn ào, bỗng nghe thấy một giọng nói tựa như suối trong vang lên.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một chiếc thuyền con đang lướt sóng cập bờ bên đình, Tây Lương Mạt một thân váy lụa xanh biếc, tay áo bay bay như Hà Diệp tiên tử xinh đẹp bước từ trên thuyền xuống, đi cùng tới còn có Hàn Nhị công tử cao lớn chững chạc — Hàn Úy.
Hai người đều mang theo gã sai vặt và tỳ nữ, bước đi dưới ánh trăng, tựa như một đôi Kim đồng Ngọc nữ, lại phi thường xứng đôi.
Tây Lương Sương kinh ngạc nhìn tất cả trước mắt, đột nhiên nghĩ ra điều gì, chợt lao về phía Tây Lương Mạt vừa mới bước xuống thuyền:“Là ngươi, nhất định là đồ tiện nhân nhà ngươi, dụ dỗ biểu ca, còn hãm hại ta! Rõ ràng là người đứng ở đây phải là ngươi… là ngươi!”
Tây Lương Mạt nhanh nhẹn lùi lại một bước, lập tức nấp sau lưng Hàn Úy, kinh hãi nói: “Tam muội muội, ngươi sao lại, sao lại thành bộ dạng này….?”
“Đồ tiện nhân như ngươi mà cũng dám hại ta!” Gương mặt Tây Lương Sương vặn vẹo, một lần nữa bổ nhào về phía Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt lần trước hại nàng bị Tây Lương Đan quất roi, hôm nay lại hại danh tiết của nàng, thực là độc ác!
Nàng ta đã hoàn toàn quên mất mình mới là kẻ có lòng hại người trước. Tây Lương Mạt nhìn bộ dạng của nàng ta, cười lạnh trong lòng, Tây Lương Sương này đúng là một kẻ độc ác lại ngu xuẩn, gả cho đồ háo sắc vô sỉ như Ngu Hầu trái lại rất xứng đôi!
“Tam biểu muội!” Hàn Úy mặt đầy vẻ nghi ngờ nhíu mày, dùng cây quạt trong tay chặn lại cánh tay đang liều mạng muốn đánh Tây Lương Mạt của Tây Lương Sương: “Muội làm sao vậy?” Vừa nói vừa nhìn về phía cô mình — Hàn nhị phu nhân, ý bảo bà ta đưa người về, một tiểu thư nhà danh giá sao có thể để người khác nhìn thấy bộ dạng quần áo xộc xệch như vậy.
Lại thấy Hàn Nhị phu nhân chẳng giống trước kia, không hề có ý ngăn cản.
Tây Lương Sương nhìn Hàn Úy, lại nhìn Ngu Hầu mặt mày xám xịt đang chỉnh lại y phục trong đình, lòng lập tức lạnh lẽo, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà nhào vào người Hàn Úy, nước mắt lưng tròng nói: “Nhị biểu ca, không phải chúng ta đã hẹn cùng thả đèn hoa sen ở đây rồi sao, huynh… tại sao huynh lại cấu kết ở cùng với đồ điếm này, nàng rõ ràng phải ở phía sau rừng trúc làm trò tằng tịu với Ngu Hầu mới đúng! Sao lại thành huynh!”
Một tràng những lời bừa bãi, khiến cho gương mặt tuấn tú của Hàn Úy nhất thời mất kiên nhẫn, hắn dù gì cũng xuất thân từ đại gia tộc thư hương thế gia, cho dù có trẻ tuổi nhưng cũng rất trọng danh tiếng, sao chịu nổi bị người khác nói như vậy.
Hắn lập tức lạnh mặt, gọi nha hoàn đến kéo Tây Lương Sương ra, nghiêm mặt nói: “Tam biểu muội, chúng ta tuy là thân tộc nhưng cũng không thể bôi nhọ ta như thế được, ta là tình cờ gặp được Đại biểu muội trong rừng trúc, chẳng qua là vì muội ấy bị trật chân lúc đi ra ngoài giải sầu nên ta mới dìu muội ấy mà thôi, chuyện này Tước gia cũng biết.”
“Tước gia?” Hàn Nhị phu nhân không khỏi sửng sốt, bà ta là người khôn khéo như thế nào kia chứ, vừa nghe những gì Tây Lương Sương nói là đã có thể đoán ra được sự việc, biết Tây Lương Sương có ý đồ dạy dỗ Tây Lương Mạt không thành, lại còn hại đến mình nên mới có ý để cho Tây Lương Sương nói thêm vài câu nữa, xem có thể kéo theo Tây Lương Mạt xuống nước được không, nhưng chẳng ngờ lại liên quan đến cả Tĩnh Quốc công.
“Không sai, là ta bảo điệt nhi (*cháu) đi cùng Mạt tỷ nhi tới đấy.” Giọng nói dày dặn của Tĩnh Quốc công vang lên đằng sau mọi người.
“Phụ thân!” Tây Lương Sương ấm ức nhìn Tĩnh Quốc công, gào khóc.
Tất cả nhanh chóng chừa ra một lối đi để Tĩnh Quốc công bước tới, Tĩnh Quốc công lạnh nhạt liếc Tây Lương Sương một cái, lại lạnh lẽo nhìn Hàn Nhị phu nhân, nhìn cho đến khi Hàn Nhị phu nhân phải cúi đầu, sai người chặn miệng Tây Lương Sương lại, kéo về.
Tĩnh Quốc công lạnh nhạt nói: “Mạt tỷ nhi trật chân, trong rừng trúc lại không có lấy một bà tử thô sử hay gia đinh nào, chỉ có thể bảo Úy nhi và Ninh An đến giúp một tay, đỡ lên thuyền là được, không ngờ lại thấy một màn bẽ mặt ở đây! Còn không mời Ngu Hầu ra nhà trước ngồi!”
Ngu Hầu thấy Tĩnh Quốc công đến, sắc mặt hiếm hoi lại biến đổi, ngượng ngập đi theo Ninh An.
“Hừ, nàng quản lý nhà cửa giỏi lắm!” Tĩnh Quốc công nhìn Hàn Nhị phu nhân khiển trách một câu, chắp tay sau lưng bỏ đi trước.
Chỉ còn lại đám người hai mắt nhìn nhau, Hàn Nhị phu nhân sắc mặt trắng bệch, bà ta chưa từng bị Quốc công làm cho mất mặt trước mọi người, cũng biết trong rừng vốn có bà tử và gia đinh trông nom lâm viên cây hoa núi đá, chiều nay chẳng biết lại đi đâu mất, nhất định là do Tây Lương Sương động tay động chân, định trừng trị Tây Lương Mạt, lại ngu xuẩn bị người ta chơi lại một vố, trong lòng bà ta sớm đã mắng chửi Tây Lương Sương xối xả.
Bà ta lạnh lùng nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Tây Lương Mạt, đầu ngón tay trắng xanh đã niết đến xanh tím, cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng, đôi mắt lạnh lẽo quét qua từng người, chỉ bỏ lại một câu: “Chuyện tối hôm nay, kẻ nào dám nhiều chuyện huyên thuyên nửa câu, đều đánh chết, bán đi hết!”
Chờ đến khi mọi người đã đi xa, Hàn Úy mới cúi đầu nhìn về phía Tây Lương Mạt, trong mắt lóe lên một tia quan tâm: “Biểu muội, chân muội ổn rồi chứ?”
Tây Lương Mạt ưu nhã gật đầu với Hàn Úy, mắt ngấn lệ dịu dàng nói: “Đạ tạ biểu ca đã quan tâm, không nói với Hàn Nhị phu nhân là muội mời biểu ca đến rừng trúc, Mạt Nhi vốn định cầu xin biểu ca nói hộ Mạt nhi với Hàn Nhị phu nhân một tiếng, đừng gả Mạt nhi cho Ngu Hầu, không biết tại sao lại xảy ra lắm chuyện như vậy.”
Hàn Úy nhìn vẻ bàng hoàng bất đắc dĩ trên gương mặt nhỏ nhắn xương xương dịu dàng của Tây Lương Mạt, trong lòng không khỏi rung động, nhất thời thương xót, nhẹ giọng nói: “Đại biểu muội, muội biết là ta vẫn không quen nhìn người khác ỷ mạnh hiếp yếu mà, chuyện của muội chắc chắn ta sẽ nói với tiểu cô, nếu cô cô cứ nhất quyết bắt muội lấy chồng…. Ta…”
Hắn dừng một chút, vẫn không nói cho hết, chỉ đỡ nàng dậy xong thì giống như đã hạ quyết tâm gì đó, xoay người đi về phía Tuyên Các.
Nhìn Hàn Úy đã đi xa, bên đình không còn sót lại ai, khóe miệng Tây Lương Mạt lặng lẽ dâng lên một nụ cười nhàn nhạt, nào có lấy nửa phần điềm đạm đáng yêu, quay về phía Bạch Nhụy nói: “Sao hả, đã hả giận chưa, ta đã nói là mối hôn sự này của ta sẽ không thành mà!”
Bạch Nhụy mặt đầy vẻ sung sướng, căm ghét nói: “Tuy rằng cách làm có hơi độc địa, nhưng cũng là do Tam tiểu thư kia gieo gió gặt bão,nếu không phải nàng ta muốn hại tiểu thư, chúng ta cũng chẳng tương kế tựu kế như vậy! Tam tiểu thư e là sẽ bị Quốc công gia gả cho Ngu Hầu, còn Hàn Nhị công tử, con người đúng là không tệ, tiểu thư có lấy cũng phải lấy người như thế chứ, cũng may là Hoàng Ngọc phối hợp như vậy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...