Tiểu Huyền cảm thấy thân thể mình như đang đằng vân giá vũ giữa không trung, trong lòng vừa sợ hãi vừa choáng váng, nhưng một đôi tay lạnh băng đã siết chặt lấy cổ nó, lúc này đừng nói là gào khóc, ngay đến việc hít thở cũng trở nên hết sức khó khăn. Ban đầu nó vẫn còn nghe thấy tiếng hò hét của cha, đoán chừng ông đang dốc sức giao đấu với Điếu Ngoa quỷ, nhưng một lúc sau đã không thể nghe thấy gì nữa, chỉ còn tiếng gió rít vù vù không ngừng vang lên bên tai.
Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, sau khi đi qua mấy ngọn núi, Nhật Khốc quỷ rốt cuộc cũng giảm tốc độ, buông lỏng tay, vứt Tiểu Huyền xuống đất.
Tiểu Huyền bị ngã đến nỗi đầu choáng mắt hoa, sau khi bò dậy liền xoay người bỏ chạy, nhưng chợt cảm thấy dưới chân như bị mắc phải thứ gì đó, ngã bịch một cái nặng nề. Nó lại bò dậy nhưng còn chưa kịp đứng vững đã bị vấp ngã thêm lần nữa. Sau đó, nó khôn ngoan hơn, không bò dậy ngay mà chống hai tay xuống đất, ngẩn ngơ nhìn đôi chân trần đen thui dính đầy bùn đất trước mặt, chỉ hận không thể lập tức lao tới cắn một cái.
Một giọng nói lạnh băng vang lên bên tai nó: “Chạy nữa đi, để ta xem ngươi có thể chạy đến nơi nào?”
Tiểu Huyền nghe thấy đối phương nói năng hằn học, lại nghĩ đến việc vừa rồi loáng thoáng nghe thấy Phùng Phá Thiên kêu lên “Nhật Khốc quỷ”, Triền Hồn quỷ thì gọi một tiếng “đại ca”, đoán chừng mình đã rơi vào tay kẻ địch, bèn giở trò vô lại, cứ ngồi đó, nói: “Ta không chạy nữa đấy, dù sao cũng sẽ bị ngã.”
Tiểu Huyền còn chưa dứt lời, chợt cảm thấy hông đau nhói, thì ra Nhật Khốc quỷ đã vung chân đá một cái thật mạnh vào huyệt Hoàn Khiêu của nó. Đây vốn là một đại huyệt trên cơ thể, Tiểu Huyền đau quá liền tung mình nhảy bật dậy nhưng sau đó lại vấp ngã, lần này còn ngã đau hơn, dường như suýt gãy cả răng. Nó bèn dứt khoát duỗi thẳng hai tay, toàn thân buông lỏng nằm bò trên mặt đất.
Nhật Khốc quỷ lại đá thêm mấy cái nữa, Tiểu Huyền cố kìm nén cơn đau, có thế nào cũng kiên quyết không chịu bò dậy. Cảm thấy lực đạo trên chân đối phương càng lúc càng mạnh, nó lớn tiếng kêu lên: “Ngươi chỉ biết ức hiếp trẻ con như thế thì tính là bản lĩnh gì chứ?”
“Ngươi nói không sai.” Nhật Khốc quỷ nghiêm túc nói. “Ta đây chỉ thích ức hiếp trẻ con thôi.”
Tiểu Huyền căm phẫn thốt lên: “Tại sao?”
Giọng nói của Nhật Khốc quỷ càng khản đặc: “Bởi vì trẻ con thích khóc.”
Tiểu Huyền ngạc nhiên hỏi: “Trẻ con khóc thì có ích gì cho ngươi?”
Nhật Khốc quỷ cười lạnh, đáp: “Hễ trẻ con khóc là cơ thịt toàn thân căng cứng, khi ăn sẽ càng tuyệt vời.”
Tiểu Huyền nghe thấy giọng nói lạnh băng của hắn, không kìm được rùng mình một cái. “Vậy thì sao chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn ăn thịt ta?”
Nhật Khốc quỷ nở nụ cười quái dị. “Đúng là ta muốn ăn thịt ngươi đấy, trẻ con da non, thịt mềm, rất hợp khẩu vị của ta.”
Tiểu Huyền chậm rãi ngẩng lên, nhìn thấy một khuôn mặt dài như mặt ngựa bị mái tóc rối bời che mất một nửa, trên đó có một cặp mắt lạnh băng, hiểm độc đang nhìn mình chằm chằm. Trong lòng trào lên một cơn kinh sợ, nó hoang mang cúi xuống, không dám nhìn tiếp nữa. “Đừng nói là ngươi cũng nghèo như tên Điếu Ngoa quỷ không có tiền mua quần áo kia nhé! Ăn cái gì không ăn mà lại phải ăn thịt ta?”
Nhật Khốc quỷ nói: “Ta ghét nhất là những đứa bé đáng yêu, hôm nay thấy ngươi thông minh, lanh lợi như vậy, nếu không ăn thì thực là đáng tiếc.” Vẻ lạnh lùng trong mắt hắn càng rõ ràng hơn, trong cổ họng phát ra những tiếng lách cách, miệng thì lẩm bẩm: “Hình như đã bảy, tám năm nay ta chưa ăn thịt người rồi...”
Tiểu Huyền càng nghe càng sợ hãi. “Ta không thông minh đâu, ngươi đừng ăn thịt ta...” Sau đó nó miễn cưỡng nở một nụ cười. “Đã lâu ngươi không ăn thịt người rồi, việc gì phải vì ta mà phá giới chứ?”
Nhật Khốc quỷ nhe răng cười dữ tợn. “Chính vì đã lâu chưa ăn thịt người cho nên ta mới càng nhung nhớ. Ngươi mau khóc đi! Ông đây khó khăn lắm mới có cơ hội ăn thịt người, không thể để lãng phí thứ nguyên liệu tốt được.”
Thì ra gã Nhật Khốc quỷ này vốn có tên Tề Chiến, là một đại ma đầu mấy năm trước thường xuyên qua lại ở vùng Thiểm Bắc, tính tình quái đản, dị hợm, thích ăn thịt trẻ con, bị người đời căm hận. Chỉ là võ công của hắn quá cao, quan phủ đã mấy lần cho quân đi truy bắt mà không làm gì được. Cuối cùng, việc này đã làm kinh động cả chưởng môn phái Hoa Sơn là Vô Ngữ đại sư, Tề Chiến vô cùng kinh sợ, liền mai danh ẩn tích mấy năm liền.
Thấy không thể tiếp tục ở lại vùng Thiểm Bắc nữa, Tề Chiến bèn chạy đến đất Xuyên Đông, đi theo Long phán quan, mượn thế lực của Cầm Thiên bảo để tự bảo vệ mình. Long phán quan một lòng muốn khuếch trương thế lực, thu nạp nhân mã các nơi, tuy cũng biết Tề Chiến từng làm quá nhiều việc ác, bị người trong võ lâm căm hận nhưng vẫn muốn dùng một thân võ công bất phàm của hắn nên đã miễn cưỡng thu nhận. Tề Chiến tự biết mình có quá nhiều kẻ thù, cũng không dám kiêu căng, sau khi theo về Cầm Thiên bảo liền ngoan ngoãn làm lão đại Nhật Khốc quỷ trong Cầm Thiên lục quỷ, không ăn thịt người nữa. Hắn trước giờ vẫn giấu kín lai lịch, do đó đám người Điếu Ngoa quỷ đều không biết gì về quá khứ của hắn.
Lần này Nhật Khốc quỷ phụng mệnh dẫn theo Điếu Ngoa quỷ và Triền Hồn quỷ lẻn vào Mị Vân giáo đánh gãy Việt Phong đao, vốn còn định thừa dịp Mị Vân giáo nội loạn mà ra tay trừ bỏ đám đại địch của Cầm Thiên bảo này nhưng thấy Phùng Phá Thiên sau khi phát hiện đao gãy liền lập tức ruổi ngựa về hướng núi Doanh Bàn, bọn chúng nghĩ bụng, Mị Vân giáo hẳn là còn có viện binh, do đó mới vội vã bám theo tới đây. Bởi vì còn chưa biết rõ tình hình ở Thanh Thủy trấn nên Triền Hồn quỷ và Điếu Ngoa quỷ được phái ra khiêu chiến với Phùng Phá Thiên trước, Nhật Khốc quỷ thì nấp ở một bên chờ thời cơ hành động.
Mấy năm nay, Nhật Khốc quỷ rất sợ thân phận của mình bại lộ khiến Vô Ngữ đại sư tìm tới, do đó vẫn luôn ngoan ngoãn ẩn nấp trong Cầm Thiên bảo, sớm đã chất chứa đầy một bụng oán hận. Liệu chừng thời gian trôi qua lâu như vậy, việc này chắc cũng đã lắng xuống, lần này ra ngoài hành động, đột nhiên nhìn thấy một đứa bé hoạt bát, đáng yêu như Tiểu Huyền, hắn không sao kìm nén được nữa, sở thích bệnh hoạn ngày xưa rốt cuộc lại bùng lên. Hắn nghĩ bụng, dựa vào võ công của Điếu Ngoa quỷ và Triền Hồn quỷ thì hoàn toàn đủ sức địch lại Phùng Phá Thiên và Hứa Mạc Dương, do đó mới đột nhiên xuất hiện bắt Tiểu Huyền, muốn tìm một nơi hoang vắng để thưởng thức món thịt trẻ con tươi sống.
Tiểu Huyền thấy Nhật Khốc quỷ hằn học nhìn mình như sói đói, trong mắt lóe lên ánh tinh quang, chừng như sắp nhào đến thì cảm thấy rất sợ hãi, bèn run giọng nói: “Ta đi bắt cá, bắt chim cho ngươi ăn được không? Ta còn nấu ăn rất ngon, nếu ngươi ăn món ăn ta nấu rồi thì đảm bảo sẽ không bao giờ muốn ăn thịt người nữa đâu.” Tuy trước đây nó thỉnh thoảng cũng nấu ăn nhưng đều coi đó như một trò đùa, làm gì biết nấu cái gọi là “món ăn ngon”, bây giờ trong lúc cấp bách đành nói bừa một tràng, dù gì cũng tốt hơn là bị Nhật Khốc quỷ ăn thịt.
Nhật Khốc quỷ ngoác rộng miệng, để lộ mấy cái răng nhọn hoắt, cười quái dị, nói: “Ta không đợi được nữa rồi, bây giờ ta muốn ăn thịt ngươi.”
“Khoan đã!” Tiểu Huyền khua khoắng hai tay, lớn tiếng kêu lên. “Nhưng ta còn chưa khóc mà, chính ngươi vừa nói trẻ con chưa khóc thì thịt sẽ không ngon...”
“Việc này đơn giản thôi!” Nhật Khốc quỷ đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó bỗng cất tiếng khóc lớn, âm thanh vang vọng khắp bốn phía xung quanh.
Tiểu Huyền thấy hai mắt Nhật Khốc quỷ đỏ ngầu, nước mắt trào ra như nước vỡ bờ, trong tai thì tràn ngập tiếng khóc nghe vô cùng thê thảm, tựa như có vô số oan hồn đang không ngừng gào réo. Lúc đầu, nó chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, nhưng về sau âm thanh đó càng lúc càng ngưng tụ, rồi như biến thành một con sâu nhỏ chui vào trong trái tim nó, khiến tâm trạng nó trở nên rối bời...
Trong lòng ngợp nỗi bi thương, Tiểu Huyền bỗng cảm thấy sống mũi cay cay, suýt chút nữa thì bật khóc, nhưng nó sợ mình mà khóc thì sẽ bị tên quái nhân này ăn thịt, bèn cố gắng kìm nén cảm xúc, cắn chặt hai hàm răng, dù cặp mắt đã ầng ậng nước nhưng kiên quyết không để một giọt nào rơi xuống. Sau khi nhìn Nhật Khốc quỷ khóc một lúc lâu, nó không còn cảm thấy sợ nữa, bắt đầu nghĩ đến những việc vui vẻ thường ngày, không thèm để tâm tới tiếng khóc kia, thế là dần bình tĩnh trở lại... Cuối cùng, khi nhìn thấy bộ dạng thê lương, sầu thảm của Nhật Khốc quỷ, nó đột nhiên cảm thấy tức cười.
Thì ra đây vốn là một thứ bí thuật truyền âm của Nhật Khốc quỷ, có thể làm nhiễu loạn tâm trí người ta, khi đương đầu với kẻ địch mà sử ra thường thu được hiệu quả đặc biệt, cái tên Nhật Khốc quỷ của hắn cũng từ đó mà ra.
Có điều, đây là lần đầu tiên hắn dùng tuyệt chiêu này với một đứa bé. Trước đây, những đứa bé mà hắn bắt được vừa nhìn thấy tướng mạo của hắn đã khóc váng lên, làm gì có ai nói chuyện với hắn được lâu như Tiểu Huyền. Hắn cũng không nhất quyết phải bắt Tiểu Huyền khóc mới được, chỉ là đã lâu không được ăn thịt người, lúc này lại bắt được một đứa bé thông minh, lanh lợi như Tiểu Huyền nên không nỡ ăn ngay, mà muốn mặc sức trêu đùa thằng bé một hồi như mèo vờn chuột. Từ nãy đến giờ, hắn đã dùng hết thủ đoạn để dọa dẫm, nghĩ bụng thần công của mình một khi sử ra, thằng bé này ắt hẳn sẽ sợ đến nỗi tè ra quần, toàn thân mềm nhũn, mặc ình muốn làm gì thì làm...
Ai ngờ Nhật Khốc quỷ khóc suốt thời gian đốt hết một nén hương, lúc đầu còn thấy hai mắt Tiểu Huyền ầng ậng nước nhưng về sau lại trở nên trong veo. Nhật Khốc quỷ vận thêm công lực, tiếng khóc nghe càng thê thảm hơn nhưng Tiểu Huyền vẫn chỉ nhìn hắn bằng vẻ hết sức tò mò, đã thế bên khóe miệng còn thấp thoáng nét cười vui vẻ. Nhật Khốc quỷ không khỏi vừa giận dữ vừa kinh sợ.
Hắn đâu biết rằng từ nhỏ Tiểu Huyền đã được học Thiên Mệnh bảo điển, đối mặt với vạn vật trên thế gian đều có thể trấn tĩnh như thường, nếu xét về tâm trí kiên định, e là những ông lão trải đủ bể dâu bình thường cũng chưa chắc đã có thể so sánh với nó. Khi thoạt nghe thấy tiếng khóc, Tiểu Huyền còn có chút xao động nhưng chỉ một lát sau đã quen ngay, huống chi từ nơi đáy lòng nó đã hạ quyết tâm không được khóc, cho nên loại tà thuật này chẳng thể thu được hiệu quả.
Nhật Khốc quỷ dùng hết một hơi chân khí, rốt cuộc đành dừng tiếng khóc, trong lòng cảm thấy khó hiểu vô cùng, thực sự không nghĩ ra tại sao ngón thần công lợi hại của mình lại không có tác dụng với một đứa bé như vậy. Hắn ngẩn ngơ nhìn Tiểu Huyền, hỏi: “Tại sao ngươi không khóc?”
Tiểu Huyền thấy Nhật Khốc quỷ hỏi với giọng nghiêm túc nhưng trên mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô thì cảm thấy hết sức nực cười, vì thế dù biết rõ không nên nhưng vẫn bật cười khúc khích, rồi sau đó lại vội đưa tay bụm miệng, thấp giọng nói: “Ngươi là hảo hán giang hồ nổi tiếng, nói lời phải giữ lấy lời, ta mà không khóc thì ngươi không được ăn thịt ta đâu đấy!”
Nhật Khốc quỷ cả giận, quát: “Ta không tin là không thể khiến thằng nhóc ngươi phải bật khóc thành tiếng.” Sau đó, vẫn cảm thấy nghi hoặc, hắn bèn lẩm bẩm hỏi: “Chẳng lẽ ngươi trời sinh đã không biết khóc sao?”
Tròng mắt thoáng đảo qua đảo lại, Tiểu Huyền vội vàng nói: “Muốn ta khóc cũng dễ thôi, trước đây ta không nghe lời, bị cha đánh, liền khóc lớn một trận. Nếu ngươi quả thực không có bản lĩnh làm ta khóc, vậy thì cứ đánh ta một trận là được.” Trên thực tế, Hứa Mạc Dương yêu thương nó vô cùng, ngay cả nói nặng lời cũng chẳng mấy khi chứ nói gì đến đánh. Nhưng nó từ nhỏ đã thông minh, nhanh trí, giờ lại đang là lúc sinh tử quan đầu[8], phép khích tướng liền được sử ra một cách thuần thục.
[8] . Sinh tử quan đầu: thành ngữ, ý chỉ khoảng thời gian cấp bách, giờ phút quan trọng, nguy ngập.
Quả nhiên Nhật Khốc quỷ lập tức “hừ” lạnh một tiếng. “Ta mà lại phải đánh một thằng nhóc như ngươi sao? Ta vẫn còn có mấy chục cách để làm ngươi khóc đấy.”
Tiểu Huyền nói: “Đúng rồi, ngươi cũng có thể véo ta, cấu ta, cắn ta, dù sao ngươi cũng khỏe hơn ta, võ công lại cao như thế...” Vừa nói, nó vừa lén đưa mắt nhìn vẻ mặt của Nhật Khốc quỷ. “Chẳng phải trên giang hồ có câu: “Vì đạt mục đích, không từ thủ đoạn” đó sao, giờ ta đã rơi vào tay ngươi rồi, ta mà cau mày một cái thì không phải là con của cha ta.”
Nhật Khốc quỷ càng nghe càng giận dữ, bèn lớn tiếng nói: “Được, ta đánh cược một ván với ngươi, nhất định phải làm ngươi khóc một cách tâm phục khẩu phục!”
Tiểu Huyền thừa cơ đưa một bàn tay ra, nói: “Lời nói gió bay, chúng ta hãy đập tay giao hẹn. Nếu ngươi có bản lĩnh không chạm vào người ta mà vẫn có thể khiến ta khóc thì thân thể này của ta sẽ giao cho ngươi, ngươi muốn hầm, xào, hấp, luộc thế nào cũng được.” Nó trời sinh đã có tính gặp sao yên vậy, lúc này thấy có cơ hội xoay chuyển tình hình, ít nhất trong thời gian ngắn cũng không bị người ta ăn thịt, bèn cố ý thở dài một tiếng. “Không ngờ ta cũng có cơ hội tham gia một ván cược sinh tử thế này!”
Nhật Khốc quỷ thấy Tiểu Huyền làm bộ làm tịch như vậy, thiếu chút nữa thì bật cười thành tiếng, nhưng ngay sau đó đã nghiêm mặt, đập tay một cái thật mạnh với Tiểu Huyền. “Bây giờ ta sẽ đưa ngươi về Cầm Thiên bảo, trên đường đi kiểu gì cũng có cách khiến ngươi phải khóc. Nếu ngươi chịu đựng được không khóc lần nào thì hãy đi làm công tử của bảo chủ đi!”
Tiểu Huyền thấy mưu kế đã thành công thì trong lòng yên tâm hẳn, lại tò mò hỏi: “Thì ra gã Điếu Ngoa quỷ kia nói đem ta về tặng cho bảo chủ gì đó là muốn ta làm con trai của ông ta sao? Vị bảo chủ này lợi hại lắm à? Làm con trai ông ta thì có gì tốt không?”
Nhật Khốc quỷ đáp: “Công tử của bảo chủ đã chết từ mấy năm trước, phu nhân sinh liền cho ông ta ba cô con gái, cuối cùng lại sinh ra một đứa con trai ngốc, do đó bảo chủ một lòng muốn tìm một đứa con nuôi thông minh. Nếu ngươi có thể chống lại thủ đoạn của ta, coi như có tư cách làm thiếu chủ của Cầm Thiên bảo.”
Tiểu Huyền thấy hung quang trong mắt Nhật Khốc quỷ đã nhạt dần, liền vui vẻ tán gẫu với hắn: “Vậy ngươi còn không mau bợ đỡ ta đi, nói không chừng sau này ta chính là cấp trên của ngươi đấy!”
“Đánh rắm!” Trên khuôn mặt Nhật Khốc quỷ xuất hiện vẻ giận dữ nhưng giọng nói thì đã hòa hoãn hơn nhiều. “Trên đường đi, tốt nhất ngươi hãy nấu cho ta nhiều món ăn ngon, nếu không ta sẽ mặc kệ ba bảy hai mươi mốt ăn thịt ngươi luôn đấy!”
Tiểu Huyền để ý quan sát, biết rằng Nhật Khốc quỷ chỉ vờ giận dữ nên không còn sợ hãi như trước nữa. “Vậy chúng ta hãy giao hẹn với nhau trước nhé, cho dù ngươi cảm thấy tài nấu nướng của ta thực sự phi phàm thì cũng không được ép ta cả đời phải nấu ăn cho ngươi, ta còn phải ra giang hồ tìm kiếm tiền đồ rộng mở nữa chứ...”
Nhật Khốc quỷ nghe Tiểu Huyền nói năng loạn xị như vậy thì cảm thấy rất tức cười nhưng vẫn cố kìm nén mà đe dọa một câu: “Ta thấy tiền đồ của ngươi chỉ có thể là ở trong bụng ta thôi!” Nói xong, hắn rốt cuộc không kìm nén nổi nữa, vội vã xoay người qua một bên, sợ để Tiểu Huyền nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh băng của mình xuất hiện nụ cười...
Tiểu Huyền thấy Nhật Khốc quỷ xoay người đi bèn lén đưa mắt ngó nghiêng bốn phía, thấy nơi đây là một lũng núi vô danh, chẳng biết tình hình bên phía cha thế nào rồi, cho dù có tìm được mình thì chỉ e cũng phải tốn rất nhiều công sức. Bây giờ mà chạy trốn rõ ràng chẳng phải là quyết định sáng suốt, nhưng nếu mấy ngày tới đều phải ở bên gã quái nhân này, cách tốt nhất vẫn là phải cố gắng lấy lòng hắn, kẻo lại bị hắn ăn thịt thì nguy. Nghĩ đến đây, nó bèn quay sang hỏi Nhật Khốc quỷ: “Này đại thúc, không biết cháu phải xưng hô với đại thúc thế nào nhỉ?”
Nhật Khốc quỷ bị một tiếng “đại thúc” ngọt lịm này làm cho mềm nhũn, thầm nhủ tên thật của ta sao có thể nói cho ngươi biết được, bèn tiện miệng đáp: “Ta chính là Nhật Khốc quỷ trong Cầm Thiên lục quỷ.” Lời vừa nói xong, hắn bật cười một tiếng, người bình thường nghe thấy danh hiệu của hắn tất nhiên sẽ cả kinh thất sắc nhưng thằng bé này thì làm sao biết được tiếng tăm của hắn trên giang hồ.
“Oa!” Tiểu Huyền đột nhiên kêu lớn một tiếng vẻ hết sức khoa trương. “Thì ra đại thúc chính là Nhật Khốc quỷ trong Cầm Thiên lục quỷ! Cháu thường xuyên nghe người ta nhắc đến tên tuổi của đại thúc, thực đúng là... như sấm bên tai. Cháu sớm đã muốn xem xem đó là một vị anh hùng hào kiệt như thế nào, chẳng ngờ lại ở ngay trước mặt mà không biết, thật là xấu hổ quá, xấu hổ quá...”
Nhật Khốc quỷ lập tức xoay người lại. “Ồ, bọn họ nói về ta thế nào?” Đây là lần đầu tiên hắn nghe người ta nói rằng mình là anh hùng hào kiệt, tuy cảm thấy bán tín bán nghi nhưng vẫn không khỏi sinh lòng tò mò, muốn nghe xem người ta nói thế nào về mình.
“Chuyện này...” Thường ngày Tiểu Huyền đều ở Thanh Thủy trấn hẻo lánh, nào đã từng nghe nói đến Nhật Khốc quỷ? Chẳng qua nó chỉ tiện miệng nói bừa một phen, ai ngờ Nhật Khốc quỷ lại muốn hỏi rõ ngọn ngành, nhất thời cứng họng chẳng biết phải nói gì.
Trước đây ở vùng Thiểm Bắc, tiếng xấu của Nhật Khốc quỷ đồn xa, sau khi đến Cầm Thiên bảo đã giảm đi rất nhiều, hắn còn hết sức coi trọng thanh danh. Thấy Tiểu Huyền muốn nói song lại thôi, hắn chỉ nghĩ rằng đó không phải lời gì hay ho, trong mắt liền lóe lên ánh hung quang. “Bọn họ nói về ta thế nào? Mặc kệ là tốt hay xấu, ngươi cứ nói thực với ta là được.”
Tròng mắt Tiểu Huyền thoáng đảo qua đảo lại. “Cháu nói thật nhưng đại thúc không được tức giận đâu đấy! Thanh danh của Cầm Thiên lục quỷ các người thực chẳng hay ho chút nào!”
“Những lời đồn trên giang hồ phần lớn đều điên đảo thị phi, làm sao tin được!” Nhật Khốc quỷ cố tỏ vẻ ung dung, cất giọng lạnh lùng, nhưng rốt cuộc vẫn có chút thiếu tự tin: “Rốt cuộc bọn họ đã nói những gì?”
Tiểu Huyền nói: “Năm ngoái có một người đến tìm cha cháu nhờ rèn đao giúp, người đó hình như là một nhân vật rất nổi tiếng trên giang hồ, sử một thanh loan đao, bên má trái còn có một nốt ruồi rất to...” Nó chỉ tiện miệng nói bừa hòng kéo dài thời gian, trong lòng bắt đầu cố gắng lục lọi những lời vụn vặt mà hôm nay đã nghe được, hy vọng có thể nối liền những chi tiết đó với nhau rồi bịa ra một câu chuyện có thể khiến Nhật Khốc quỷ tin tưởng.
Nhật Khốc quỷ thoáng suy nghĩ rồi nói: “Ồ, kẻ đó nhất định là Minh nguyệt thất trảm Tả Thiên Lô chuyên đi lại ở hai vùng Vân Nam, Quý Châu rồi. Hắn dựa vào bảy thức đao pháp để xông pha giang hồ, có được thanh danh không nhỏ, võ công cũng coi như tàm tạm... Không đúng, ngươi nhất định đã nhớ lầm rồi, cái nốt ruồi nổi tiếng của hắn không phải ở má trái, mà là ở dưới tai bên phải.”
Tiểu Huyền trợn tròn mắt, há hốc miệng, ngàn vạn lần không ngờ được Nhật Khốc quỷ lại có thể nghĩ ra một người phù hợp với những lời nói bừa của mình. Tuy trong bụng cười thầm nhưng ngoài mặt nó vẫn tỏ ra nghiêm túc, nói: “Đúng đúng! Đại thúc quả nhiên biết rõ các điển cố trên giang hồ, giống như là... giống như là đếm đàn gà trong nhà. Đúng là cháu đã nhớ nhầm, nốt ruồi đó nằm ngay dưới tai phải của ông ta...”
“Là đếm của báu trong nhà.” Nhật Khốc quỷ mỉm cười sửa lại lời của Tiểu Huyền, thầm nghĩ Tả Thiên Lô được coi là một tay hảo hán có tiếng trên giang hồ, hẳn cũng có chút kiến thức. Lúc này hắn đã tin lời của Tiểu Huyền đến bảy, tám phần. “Tả Thiên Lô vốn không có giao tình gì với ta, chẳng hay vì sao lại nói đến ta?”
Tiểu Huyền thấy Nhật Khốc quỷ chẳng còn quá nghi ngờ, sự tự tin liền tăng lên hẳn, bịa chuyện cũng trôi chảy hơn: “Trong thời gian chờ cha cháu rèn đao, tay Tả Thiên Lô kia chẳng có việc gì làm bèn kể cho cháu nghe một số chuyện trên giang hồ, khi nói về mấy thế lực lớn ở vùng này tất nhiên là có nhắc tới Mị Vân giáo và Cầm Thiên bảo...”
Nhật Khốc quỷ nói chen vào: “Chắc là còn có Diệm Thiên Nhai nữa!”
Tiểu Huyền đưa tay chống nạnh, trề môi, nói: “Đại thúc cái gì cũng biết rồi, vậy cháu không nói nữa.” Trò này vốn là sở trường của nó khi chơi đùa với những đứa trẻ khác trong trấn, càng tỏ ra cao thâm thì càng khiến người ta cảm thấy tò mò.
“Được rồi, được rồi, ngươi mau nói đi, ta không chen vào nữa!” Nhật Khốc quỷ đang nóng lòng muốn biết Tả Thiên Lô rốt cuộc đã nói về mình thế nào, quả nhiên trúng chiêu, đành tỏ ra nhượng bộ trước Tiểu Huyền.
Tiểu Huyền cười thầm, lại nói tiếp: “Hôm đó khi nói về Cầm Thiên bảo, Tả Thiên Lô có nhắc đến Cầm Thiên lục quỷ, ông ta nói...” Nó ưỡn ngực, làm điệu bộ của người lớn. “Võ công của đám Cầm Thiên lục quỷ đó cũng coi như là hạng nhất trên giang hồ, tiếc là nhân phẩm quá kém, chỉ biết làm ma trành cho hổ, trợ Trụ vi ngược[9]... Thúc thúc, không biết “trợ Trụ vi ngược” có nghĩa là gì vậy?”
[9] . “Trụ” ở đây chỉ vua Trụ, một tên bạo chúa đời nhà Thương. “Trợ Trụ vi ngược” có nghĩa đen là giúp vua Trụ làm điều ác, rộng ra thì ý nghĩa cũng tương tự như “làm ma trành cho hổ” - DG.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...