Tiểu Huyền bị nói trúng vào điểm yếu, lập tức thầm chấn động. Từ nhỏ nó đã được nghe phụ thân kể rất nhiều chuyện về Ám khí vương, trong lòng sớm đã coi Ám khí vương là thần tượng lớn nhất của mình, sau khi ở cùng nhau mấy ngày lại càng khâm phục võ công siêu việt và tác phong hành sự quyết đoán của y. Quan trọng nhất là Lâm Thanh tuy danh vang giang hồ nhưng lại luôn cư xử khiêm nhường, hòa nhã, đến một đứa bé như nó mà cũng coi như bè bạn, không hề ra vẻ trưởng bối. Ngay đến phụ thân nó thi thoảng còn làm bộ làm tịch răn dạy nó mấy câu, so sánh thử thì mấy ngày ở cùng Ám khí vương dường như còn có cảm giác gần gũi hơn một chút. Có điều, nghe Thủy Nhu Thanh nói vậy, dù trong lòng không muốn thừa nhận nhưng nó cũng biết đó là sự thực. Lâm Thanh một lòng muốn khiêu chiến với Minh Tướng quân, đương nhiên sẽ không thể mang theo một “gánh nặng” như nó bên người.
Tiểu Huyền vừa nghĩ đến đây, trái tim lập tức nguội lạnh, chỉ là không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt Thủy Nhu Thanh, bèn miễn cưỡng nói một câu: “Ta nhất định sẽ khổ luyện võ công để sau này trở thành trợ thủ đắc lực cho Lâm thúc thúc.”
Thủy Nhu Thanh cũng cảm thấy lời nói vừa rồi của mình hơi quá đáng, liền thừa cơ nói: “Ôn Nhu hương bọn ta không thu nhận đệ tử nam, vừa hay lần này ngươi đi tìm Cảnh đại thúc nhờ trị thương, chi bằng để ta xin ông ấy nhận ngươi làm đệ tử của Điểm Tình các...”
Tiểu Huyền bị những lời vừa rồi của Thủy Nhu Thanh làm tổn thương rất nặng. Tuy nó thường ngày ương bướng, nghịch ngợm nhưng tâm khí rất cao, nghe thấy vậy liền tức giận nói: “Cô yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không dây dưa với bốn đại gia tộc các cô đâu.” Nói xong, vẫn chưa thấy hết giận, nó lại bồi thêm một câu: “Ta xem thường nhất là loại con cháu thế gia ỷ vào phụ thân và trưởng bối mà đi diễu võ dương oai khắp nơi.”
Thủy Nhu Thanh nào đã từng bị chê bai như vậy, lập tức sầm mặt, suýt thì buột miệng nói: “Ngươi có giỏi thì đừng đi tìm Cảnh đại thúc nhờ trị thương nữa.” May mà lời vừa ra đến miệng thì nàng đã kịp nuốt lại, nhất thời cứng họng, bèn giậm chân một cái thật mạnh, xoay người chạy vào khoang thuyền.
Tiểu Huyền thầm giận dữ, ngẩn ngơ nhìn dòng nước không ngừng cuộn chảy bên dưới, một mặt suy nghĩ sau này mình nên làm thế nào để luyện được võ công cao cường, sau đó còn khoe khoang trước mặt Thủy Nhu Thanh, mặt khác lại không kìm được lòng nhung nhớ phụ thân và Lâm Thanh...
Thuyền đi được hai ngày thì tới Vạn huyện ở Xuyên Đông. Hoa Tưởng Dung dẫn Tiểu Huyền và Thủy Nhu Thanh đi tìm huynh đệ họ Đoàn.
Tiểu Huyền và Thủy Nhu Thanh hai ngày nay không để ý gì đến nhau, chỉ đi tìm Hoa Tưởng Dung nói chuyện. Hoa Tưởng Dung tuy cũng cảm thấy kỳ lạ nhưng đã quá quen với việc hai đứa nhóc này giận dỗi nhau, trong bụng cười thầm, nghĩ rằng mấy ngày nữa mọi việc chắc sẽ trở lại như cũ.
Vừa tới trước cửa Đoàn gia trang, không đợi Hoa Tưởng Dung sai người vào thông báo, Thủy Nhu Thanh đã lớn tiếng gọi: “Đoàn lão tam mau ra đây, lần trước thua ngươi ta rất không phục, chúng ta hãy thi đấu lại nào!” “Ha ha, ta còn tưởng là ai kêu to gọi nhỏ, thì ra là tiểu nha đầu ngươi.” Ba người sánh vai nhau đi từ trong sân ra, người đi đầu tuổi chừng hai mươi bảy, hai mươi tám, vận một chiếc áo dài màu xanh, khuôn mặt hòa nhã như thể một vị tiên sinh dạy học. Y mỉm cười, gí tay vào trán Thủy Nhu Thanh một cái, sau đó mới quay sang cung tay chào Hoa Tưởng Dung: “Xin chào Hoa tiểu muội!”
Người thứ hai thì nhỏ hơn chừng hai, ba tuổi nhưng mặt lại đỏ như táo tàu, râu mọc tua tủa, vận một bộ kình trang ngắn, trông vô cùng dũng mãnh. Y khẽ gật đầu với Hoa Tưởng Dung, sau đó quay sang phía Thủy Nhu Thanh, cười hề hề, nói: “Một tiểu cô nương cớ sao lại thích tranh hơn thua như vậy, làm gì còn chút dịu dàng nào?”
Ánh mắt Thủy Nhu Thanh lại chỉ nhìn về phía người thứ ba. “Đoàn lão tam, lần này ngươi cùng bọn ta tới đỉnh Minh Bội, thời gian trên đường đủ để chúng ta đại chiến một trăm ván, tới lúc đó xem rốt cuộc ai lợi hại hơn ai.”
Đoàn lão tam chỉ chừng mười bảy, mười tám, có khuôn mặt trẻ con rất đáng yêu. “Được lắm, một ván một hạc. Nếu cô không sợ thì kể cả chơi một ngàn ván cũng được.”
“Một ván một hạc?” Thủy Nhu Thanh dường như có chút lo lắng. “Vậy nếu ngươi thua thì sao? Chẳng lẽ ngươi cũng biết thêu thùa?”
Đoàn lão tam cười, nói: “Nếu ta thua thì sẽ bắt hạc sống cho cô. Có điều chúng ta phải giao hẹn trước, tuyệt đối không được đòi đi lại!”
“Phì! Ta từng đòi đi lại sao?” Thủy Nhu Thanh cười, nói.
Vị hán tử vận kình trang tiếp lời: “Ta có thể làm chứng, lần trước Thủy muội tử lớn tiếng đòi đi lại khiến ta suốt đêm không thể chợp mắt.”
Thủy Nhu Thanh nghe vậy thì vô cùng tức tối, kêu gào ầm ĩ, mọi người đều không kìm được, cười vang.
Hoa Tưởng Dung giới thiệu với Tiểu Huyền một lượt, thư sinh lớn tuổi nhất tên Đoàn Tần; hán tử vận kình trang là lão nhị nhà họ Đoàn, tên chỉ có một chữ Du; còn Đoàn lão tam có tên là Đoàn Thành. Tiểu Huyền chỉ đối đáp qua loa, nó không hiểu “một ván một hạc” mà Thủy Nhu Thanh và Đoàn Thành giao hẹn với nhau là có ý gì, trong lòng còn cảm thấy kỳ lạ vì ba huynh đệ này chẳng có điểm nào giống nhau, thực chẳng rõ được cha mẹ sinh ra như thế nào.
Thế rồi Hoa Tưởng Dung nói ra mục đích của mình, sau đó lại thầm nói với Đoàn Tần điều gì đó. Ba huynh đệ họ Đoàn cũng là người sảng khoái, biết thương thế của Tiểu Huyền không thể chậm trễ, chỉ hàn huyên một chút rồi Đoàn Thành liền vào nhà thu dọn, sau đó theo hai nàng Hoa, Thủy và Tiểu Huyền rời khỏi Vạn huyện, ngồi thuyền Tu Nhàn xuôi dòng đi về phía đông.
Vừa mới lên thuyền, Đoàn Thành đã lấy từ cái bọc sau lưng ra một chiếc hộp gỗ lớn, thì ra là một bộ cờ tướng, sau đó cùng Thủy Nhu Thanh sát phạt nhau.
Tiểu Huyền vốn tính hiếu động, vậy mà suốt dọc đường ngồi thuyền lần này chẳng thể đi đâu, thêm vào đó lại đang giận hờn Thủy Nhu Thanh nên quả thực rất buồn bực. Bây giờ Thủy Nhu Thanh đã có bạn, nó lại càng cảm thấy cô đơn, muốn đi tìm Hoa Tưởng Dung nói chuyện nhưng lại sợ quấy rầy nàng nên đành ngồi một mình trên đầu thuyền, ngắm cảnh vật hai bên bờ sông, vô cùng buồn chán.
Dù sao nó cũng là trẻ con, tuy thầm hạ quyết tâm không thèm để ý đến Thủy Nhu Thanh nữa nhưng quả thực rất tò mò về cái gọi là “một ván một hạc” kia, sau khi ngẩn ngơ một lát bèn không kìm được, trở vào trong khoang xem Thủy Nhu Thanh và Đoàn Thành đánh cờ.
Đoàn Thành tính tình hòa nhã, nhìn thấy Tiểu Huyền liền mỉm cười, cất tiếng chào, còn Thủy Nhu Thanh thì mặt mày nghiêm túc, dường như lúc này trong đầu nàng chỉ có ván cờ đang đánh, thỉnh thoảng còn khẽ thở vắn than dài.
Tiểu Huyền lần đầu tiên nhìn thấy người ta đánh cờ, thấy trên những quân cờ có viết xe, mã, pháo, sĩ, tượng, còn có Sở hà Hán giới cùng với binh, tốt, tướng, soái[3], thế là lập tức sinh lòng hứng thú, đặc biệt là khi thấy mặt mày Thủy Nhu Thanh nhăn nhó thì lại càng thích chí. Nó cũng không hỏi han gì nhiều, chỉ lặng lẽ nhìn hai người đánh cờ. Đoàn Thành nhận ra giữa Tiểu Huyền và Thủy Nhu Thanh dường như có khúc mắc, cảm thấy không khí hơi kỳ quặc, bèn chủ động trò chuyện với nó.
[3] . Trên bàn cờ tướng, quân tướng phe đỏ được viết chữ “soái”, quân tốt phe đỏ được viết chữ “binh”, “Sở hà Hán giới” chính là “sông” ở giữa bàn cờ - Dịch giả (DG).
Sức cờ của Thủy Nhu Thanh vốn kém hơn đối thủ, hơn nữa có Tiểu Huyền ở bên cạnh nên nàng ngại không dám sử tuyệt chiêu đòi đi lại, thế là sau khi miễn cưỡng cầm hòa được hai ván đã thua liền ba ván. Nàng xưa nay vốn rất để tâm đến chuyện hơn thua, vậy mà ở trước mặt tên “đối thủ” Tiểu Huyền này lại liên tiếp gặp thất bại, trong lòng nôn nóng, nước cờ càng trở nên rối loạn, ván thứ sáu đã sắp thua đến nơi. Thế là nàng dứt khoát kéo dài thời gian, cứ ngồi đó nghĩ ngợi, có nói gì cũng không chịu để cho Tiểu Huyền nhìn thấy cảnh mình thua cờ nữa.
Tiểu Huyền từ nhỏ đã được học Thiên Mệnh bảo điển, có trực giác cực kỳ nhạy bén đối với vạn vật trong thiên hạ, do đó mới chỉ nhìn vài ván đã đại khái hiểu được cách chơi. Nó đang tập trung quan sát bàn cờ, không kìm được buột miệng hỏi Đoàn Thành mấy câu. Đoàn Thành chiếm được thế thượng phong, trong lòng đang vui, tất nhiên biết gì nói nấy.
Thủy Nhu Thanh cảm thấy hai người này thực không coi mình ra gì, vậy nhưng lại chẳng có cách nào vãn hồi cục diện trên bàn cờ. Nàng không trách Đoàn Thành liên tục sử sát chiêu, chỉ trách Tiểu Huyền nhiều chuyện, bèn trút hết cơn giận lên người Tiểu Huyền, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên tiểu quỷ kia, có biết thế nào là “xem đánh cờ không lên tiếng mới là quân tử” không?”
Tiểu Huyền cũng không chịu kém, đáp: “Ta là tiểu quỷ, không phải quân tử.” Nó cố ý chọc tức Thủy Nhu Thanh nên quay qua hỏi Đoàn Thành: “Đoàn đại ca, thế nào gọi là “một ván một hạc”?”
Đoàn Thành dường như khá sợ Thủy Nhu Thanh, bèn khẽ nháy mắt ra hiệu với Tiểu Huyền. “Khụ khụ, đợi mấy ngày nữa đệ sẽ biết thôi.”
“Không chơi nữa!” Thủy Nhu Thanh vung tay áo làm rối loạn bàn cờ. “Ván này coi như hòa.”
Đoàn Thành cười tủm tỉm, không nói gì. Tiểu Huyền thoáng quan sát liền biết ván này Thủy Nhu Thanh thua chắc, bèn cười hì hì, nói với vẻ như đang lẩm bẩm một mình: “Ta biết rồi, muốn nhận thua cứ trực tiếp nói “ta thua rồi”, còn nếu muốn nhận hòa thì chỉ cần phá rối bàn cờ là được.”
Thủy Nhu Thanh cả giận. “Tên tiểu quỷ ngươi nếu có bản lĩnh thì thắng ta trước đã rồi hãy nói lời châm chọc.”
Tiểu Huyền kỵ nhất bị người khác gọi là “tiểu quỷ”, lúc trước chỉ có hai người với nhau thì không sao, bây giờ bị Thủy Nhu Thanh mắng như vậy trước mặt Đoàn Thành, từ đáy lòng nó liền trào lên một cơn lửa giận, buột miệng nói: “Việc này có gì là khó, bây giờ đầu óc cô đang căng thẳng, ta không thèm chấp, đợi ngày mai xem ta thắng cô thế nào.”
“Được!” Sắc mặt Thủy Nhu Thanh tái xanh. “Sáng sớm ngày mai, ai thua sẽ phải... sẽ phải...” Nàng nhất thời không nghĩ ra thứ gì dùng để đánh cược, đột nhiên nhớ đến những lời thường được nói trong các cuộc tỷ võ trên giang hồ, bèn buột miệng nói: “Ai thua sẽ phải nghe theo mệnh lệnh của đối phương cả đời!”
Tiểu Huyền ngẩn người. Vừa rồi xem mấy ván cờ, nó đã nhớ được các quy tắc chơi cơ bản, cảm thấy đánh cờ không quá khó, lại đoán sức cờ của Thủy Nhu Thanh cũng chẳng ra sao, mình chỉ cần nghiên cứu một chút là nhất định có thể đánh bại nàng. Nhưng nghe nàng nói ra những lời như vậy, nó bỗng cảm thấy có chút do dự.
Đoàn Thành đứng ra dàn hòa. “Thanh muội hà tất phải nghiêm túc như vậy, Tiểu Huyền hôm nay mới học chơi cờ, sao có thể là đối thủ của muội được?”
“Ai là Thanh muội của ngươi?” Thủy Nhu Thanh trợn trừng hai mắt. “Tên tiểu quỷ này âm hiểm muốn chết, ngươi làm sao biết hôm nay nó mới học chơi cờ? Có lẽ nó đã biết chơi từ lâu rồi, chẳng qua chỉ cố ý giả bộ không biết rồi lên tiếng hỏi ngươi để quấy rối dòng suy nghĩ của ta mà thôi.”
Đoàn Thành dở khóc dở cười, không dám nói gì thêm. Trong bốn đại gia tộc, mọi người đều biết Thủy Nhu Thanh tuy thường ngày ngoan ngoãn, đáng yêu nhưng một khi đã nổi nóng thì sẽ chẳng nể nang ai, cũng chẳng bao giờ chịu nói đạo lý.
Tiểu Huyền lại bị Thủy Nhu Thanh gọi là “tiểu quỷ”, còn được tặng thêm hai chữ “âm hiểm”, nhất thời cơn giận trào lên, thiếu chút nữa đã cất lời đồng ý ứng chiến. Nhưng dù sao nó cũng đã tu luyện Thiên Mệnh bảo điển nhiều năm, vẫn còn giữ được sự bình tĩnh, nghĩ bụng lỡ như bị thua, ngày sau phải nghe lệnh của tiểu nha đầu này thì thực chẳng phải việc gì hay ho, bèn nói: “Cô chớ có bá đạo như vậy, trước khi xuống thuyền, ta nhất định thắng được cô.” Nó từng nghe Hoa Tưởng Dung nói con thuyền này sẽ xuôi theo Trường Giang về phía đông, đến Nhạc Dương thì đi vào hồ Phàn Dương rồi rẽ qua Tương Giang, đến tận Chu Châu mới dừng thuyền lên bờ đi bộ, ít nhất cũng phải đi hơn mười ngày đường thủy. Nó nghĩ bụng hơn mười ngày này, mình chỉ cần chuyên tâm học đánh cờ, dù thế nào cũng không thể thua Thủy Nhu Thanh được.
“Được, nhất ngôn vi định, nếu là nam tử hán thì chớ có nói lời không giữ lời!” Thủy Nhu Thanh hậm hực trừng mắt nhìn Tiểu Huyền lần nữa, sau đó xoay người trở về phòng mình.
Đoàn Thành nhìn những quân cờ rơi đầy trên sàn rồi lại nhìn Tiểu Huyền. “Đệ thật sự mới học đánh cờ lần đầu sao?”
Tiểu Huyền ngẩn ngơ khẽ gật đầu một cái. Lúc này, trong đầu nó vẫn đang thấp thoáng tia địch ý ẩn hiện trong ánh mắt Thủy Nhu Thanh vừa nãy, không biết tại sao lại cảm thấy hối hận. Thực ra nó không hề sợ thua nàng mà chỉ sợ cả đời này phải đối địch với nàng. Nhớ lại lúc nắm tay nàng ở đuôi thuyền rồi hai người cùng nói ra thân thế, lòng nó bỗng mềm lại, muốn lập tức đi tìm nàng nhận thua, chỉ cần nàng đừng coi nó như kẻ thù sinh tử nữa là được...
Đoàn Thành thì không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ thấp giọng khuyên nhủ: “Tính khí của Thanh Nhi mọi người đều biết, thường ngày ai cũng nhường nhịn đôi phần, không muốn làm muội ấy tức giận.” Thấy Tiểu Huyền có vẻ mặt phức tạp, dường như có chút xao động, y lại nói: “Hay là để ta nói giúp đệ đôi câu, người xưa đã nói rồi, đàn ông không đấu với phụ nữ, vì một ván cờ mà thành ra như vậy có đáng không? Hơn nữa, chẳng phải đệ còn cần nhờ Cảnh đại thúc trị thương sao? Cảnh đại thúc thương Thanh Nhi nhất đấy...”
Tiểu Huyền vốn hơi xao động nhưng nghe Đoàn Thành nói tới việc trị thương, trong lòng lập tức dâng lên một luồng ngạo khí, lớn tiếng nói: “Cảnh đại thúc thương cô ta thì ghê gớm lắm sao? Cho dù đệ có trọng thương sắp chết cũng quyết không cầu xin cô ta...”
Giọng nói khác hẳn thường ngày của Thủy Nhu Thanh vọng vào từ ngoài cửa: “Bớt nói lời thừa thãi đi, mau mau tận dụng thời gian mà theo Đoàn lão tam học lấy mấy chiêu cờ.”
Đoàn Thành thở dài, không nói gì.
Hoa Tưởng Dung sau khi biết chuyện liền vội vàng đến khuyên Tiểu Huyền và Thủy Nhu Thanh, nhưng cả hai đều cực kỳ cố chấp, một lòng muốn quyết hơn thua. Tuy chỉ là hành động trong lúc giận dỗi nhất thời song bọn họ đều coi đây là việc lớn hàng đầu, người khác có khuyên gì cũng vô ích.
Đêm ấy, Tiểu Huyền chuyên tâm theo Đoàn Thành học cờ. Tiểu Huyền vốn cho rằng kỳ đạo chỉ là một môn tạp học cỏn con, với sự thông minh của mình nhất định vừa học đã biết, nhưng sau khi chơi thử với Đoàn Thành một ván nó mới hiểu ra sự thật không phải như vậy. Muốn ghi nhớ hết luật để có thể chơi cờ thì rất đơn giản, nhưng muốn chơi giỏi thì lại rất khó, không những phải biết nhận định tình hình, còn cần tính toán các nước tiếp theo của đối phương, bình thường cứ mỗi khi đánh ra một nước cần phải tính toán đến mấy chục nước sau...
Đoàn Thành cũng cảm thấy rất khó xử. Y chỉ lớn hơn Tiểu Huyền năm, sáu tuổi, tất nhiên hiểu rất rõ cái tâm lý hiếu thắng của một đứa trẻ đang ở độ tuổi này, vừa không nhẫn tâm để Tiểu Huyền giống như con nhặng không đầu học cờ bừa bãi, vừa sợ lỡ như dạy cho Tiểu Huyền thắng được Thủy Nhu Thanh thì nàng sẽ hận mình. Nhưng thoáng ngẫm lại, y thấy Thủy Nhu Thanh tuy hơi kém mình nhưng sức cờ quả thực không yếu, Tiểu Huyền chỉ học mười mấy ngày thì làm sao mà thắng nổi nàng? Nghĩ tới đây, khi dạy Tiểu Huyền y liền dốc hết lòng hết sức, không giấu giếm ngón nghề riêng nào.
Ngày thứ hai, Thủy Nhu Thanh không đi tìm Đoàn Thành đánh cờ mà ngồi một mình trong phòng, thầm tức giận. Tiểu Huyền thấy vậy, vừa đúng ý mình, liền quấn lấy Đoàn Thành học cờ bất kể ngày đêm. Chỉ khổ cho Đoàn Thành, sáng sớm vừa mở mắt đã bị Tiểu Huyền kéo đến bên bàn cờ, trên đường đi qua những nơi như thành Bạch Đế, Tam Hiệp cũng không có thời gian ghé thăm, còn phải thường xuyên khép nép với Thủy Nhu Thanh. Giờ đây, y đã bắt đầu cảm thấy hơi hối hận vì chuyến đi tới đỉnh Minh Bội này rồi.
Tiểu Huyền được Hứa Mạc Dương mang về nuôi từ nhỏ. Hứa Mạc Dương thương xót thân thế của nó, chưa từng nhẫn tâm trách cứ, do đó ngay cả khi học võ công nó cũng chỉ học theo hứng thú, đây là lần đầu tiên nó nghiêm túc học một thứ bản lĩnh như vậy. Nó cũng không có thời gian để ghi nhớ các kiểu khai cuộc và tàn cuộc, chỉ biết mò mẫm tính toán theo từng nước cờ, suốt mấy ngày liền lúc nào cũng suy nghĩ không ngừng, ngay cả khi ngủ cũng mơ về các ván cờ.
Hoa Tưởng Dung vốn lo Tiểu Huyền mệt nhọc như vậy sẽ khiến thương thế tái phát, nhưng thấy Tiểu Huyền giống như đã nhập ma, đắm chìm trong kỳ đạo, cho dù có trói nó lại, không cho đụng vào bàn cờ thì chỉ e trong lòng nó vẫn nghĩ đến việc đánh cờ, nên đành để mặc nó học cờ, đồng thời lén dặn Đoàn Thành chú ý chăm sóc nó cẩn thận.
Ngày thứ ba, Tiểu Huyền và Đoàn Thành đang đánh cờ với nhau, Thủy Nhu Thanh bỗng đi vào, mặt mày lạnh băng, vung tay vứt cho Đoàn Thành một vật. “Cầm lấy, sau này chớ có đi nói linh tinh là ta không giữ lời hứa!”
Đoàn Thành nhanh tay đón lấy, đoạn cười giả lả, nói: “Trong bốn đại gia tộc, ai mà không biết Thủy cô nương là người trọng lời hứa nhất dưới gầm trời này, ta làm sao dám nói bừa chứ!” Lần này y thật sự không dám gọi Thủy Nhu Thanh là “Thanh muội” nữa.
Thủy Nhu Thanh nghe Đoàn Thành nói một cách khoa trương như vậy thì không sao giữ được bộ mặt lạnh lùng, bèn bật cười khúc khích, nhưng ngay sau đó lập tức nghiêm mặt lại. “Ngươi đừng có tâng bốc quá đáng như vậy, dù sao ta cũng không gàn dở, càn quấy, không nói đạo lý như người nào đó.” Nói rồi, nàng vừa ngâm nga một khúc hát vừa xoay người, tha thướt rời đi.
Tiểu Huyền biết nàng đang mỉa mai mình, nghĩ bụng tám chữ “gàn dở, càn quấy, không nói đạo lý” này phải dùng cho nàng mới là thích hợp nhất, có điều nó không dám nói ra miệng. Chợt nó thấy Đoàn Thành đang tỉ mỉ ngắm vật trong tay, miệng tấm tắc nói: “Đừng trông Thanh muội thường ngày dữ dằn mà lầm, tài thêu thùa của nha đầu này trong môn phái chẳng mấy ai so được đâu.”
Tiểu Huyền định thần nhìn kĩ, thấy thứ Thủy Nhu Thanh ném cho Đoàn Thành là một chiếc khăn tay, bên trên thêu ba con hạc. Ba con hạc đó có dáng vẻ khác nhau, con thì ngẩng đầu kêu, con thì giương cánh tung bay, con thì lại đang cúi đầu uống nước, thực khó có thể nhận ra Thủy Nhu Thanh thường ngày cẩu thả, tùy tiện như thế mà lại có được bản lĩnh thêu thùa khéo léo nhường này.
Đoàn Thành cười hì hì, nói: “Công phu thêu thùa của Thanh muội quán tuyệt đồng môn, ta vốn định sẽ thắng muội ấy một trăm con hạc, nếu không phải bị đệ quấy rối, sau khi trở về Vạn huyện ta đã có thể khoe khoang một phen với hai vị ca ca rồi.”
Tới lúc này Tiểu Huyền mới biết “một ván một hạc” là có ý gì, không khỏi cười thầm, lại nghĩ nếu Thủy Nhu Thanh thật sự đánh với Đoàn Thành một nghìn ván cờ, chỉ e sẽ phải thêu thêm mấy trăm con hạc, mình rõ ràng đã cứu nàng một phen. Nó tuy thầm kinh ngạc về bản lĩnh của Thủy Nhu Thanh nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng: “Đệ từng thấy rất nhiều cô gái còn thêu đẹp hơn cô ta cả trăm lần.”
“Suỵt! Đừng để cho muội ấy nghe thấy, nếu không, đệ thì không sao nhưng ta sẽ thảm đấy!” Đoàn Thành vội vàng đưa tay bịt miệng Tiểu Huyền, sau đó gật gù thấp giọng nói: “Ôn Nhu hương có bốn doanh là Sách phong, Khí tường, Kiếm quan, Đao lũy, trong đó thứ võ công lợi hại nhất được sử ra bằng Triền Tư sách[4]. Tuy phụ thân của Thanh Muội là Mạc Liễm Phong, quan chủ Kiếm quan, nhưng muội ấy lại thích dùng nhuyễn sách. Thủ pháp sử dụng Triền Tư sách thiên biến vạn hóa, phức tạp vô cùng, muốn luyện giỏi thì trước tiên phải học thêu thùa, may vá.
[4] . Sách có nghĩa là sợi dây - DG.
Thanh muội có đôi tay khéo léo hàng đầu trong môn phái, dù tìm khắp thiên hạ e là cũng chẳng có mấy ai thêu khéo hơn muội ấy đâu. Những lời này của đệ lỡ như bị Thanh muội nghe thấy, muội ấy há lại chẳng giận dữ lắm ư, đến lúc ấy sẽ lại tranh cãi với đệ một phen à xem.”
Tiểu Huyền không ngờ muốn luyện võ công lại phải học thêu thùa, may vá trước, nghe mà thích chí vô cùng. “Vậy lỡ như huynh thua thì phải làm sao?”
Đoàn Thành cười hề hề, nói: “Ta đương nhiên không biết mấy trò của con gái đó rồi, nếu ta thua thì sẽ đi bắt mấy con hạc sống về cho Thanh muội là xong.”
Tiểu Huyền từng được phụ thân kể cho nghe một số chuyện về bốn đại gia tộc. Bốn đại gia tộc này là những môn phái thần bí nhất trong võ lâm, Hứa Mạc Dương năm xưa chẳng qua thi thoảng được nghe Đỗ Tứ nói đến, cũng không biết rõ lắm về những điều bí mật bên trong, Tiểu Huyền lại càng mù mờ, lúc này thấy Đoàn Thành chẳng lớn hơn mình bao tuổi mà khi nói đến chuyện bắt hạc lại có vẻ tự tin như vậy, nhất thời càng thêm tò mò về bốn đại gia tộc thần bí này, không kìm được cất tiếng hỏi: “Đệ nghe cha đệ nói bốn đại gia tộc lần lượt là các, lâu, hương, chủng, mang họ Cảnh, Hoa, Thủy, Vật, huynh rõ ràng họ Đoàn, tại sao cũng là người của bốn đại gia tộc?”
Đoàn Thành không biết lai lịch của Tiểu Huyền nhưng thấy Hoa Tưởng Dung rất xem trọng nó, nghĩ bụng nó chắc hẳn có quan hệ rất sâu với Phiên Thiên lâu, do đó cũng không giấu giếm. “Điểm Tình các nhân đinh hưng vượng, là gia tộc đứng đầu. Ôn Nhu hương chỉ cho phép nữ tử nắm quyền, chọn về không ít người ở rể ngoại tính, do đó mới phải chia ra bốn doanh Sách phong, Khí tường, Kiếm quan, Đao lũy, thanh thế chỉ dưới Điểm Tình các. Phiên Thiên lâu nhất mạch đơn truyền, Khứu Hương công tử siêu nhiên thoát tục, xưa nay không để ý tới mấy việc tầm thường, nhưng lời nói cũng khá có trọng lượng. Anh Hùng chủng thì chỉ những người giữ thân đồng tử mới có thể tu luyện võ công, do đó thu nhận rất nhiều đệ tử nhưng mỗi năm chỉ có ba người võ công lợi hại nhất được mang họ “Vật”, trở thành truyền nhân chính thức của Anh Hùng chủng. Sư phụ của ba huynh đệ ta chính là Anh Hùng chủng chủ Vật Thiên Thành.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...