Lâm Thanh thấy hai mắt Hoa Tưởng Dung đều vằn đỏ, liền cười, hỏi: “Hoa tiểu muội cũng cả đêm không ngủ sao?”
Hai má Hoa Tưởng Dung ửng hồng nhưng bên khóe miệng lại xuất hiện nét cười thấp thoáng. Nàng ngoảnh đầu nhìn ánh bình minh ở đằng đông, trông lại càng xinh đẹp. “Thanh Nhi lần đầu tiên làm khách dạ hành, vô cùng hưng phấn, liền kéo muội tới nói đi nói lại việc này, hại muội chỉ có thể thức cùng mà thôi.”
Lâm Thanh bật cười, nói: “Tiểu nha đầu đó hưng phấn cái gì chứ? Nếu không phải ta kịp thời phát hiện Ninh Hồi Phong chuẩn bị ra tay, e là lần đầu tiên làm khách dạ hành của Thanh Nhi sẽ phải kết thúc bằng việc trở thành tù nhân dưới thềm của người ta rồi.”
“Lâm đại ca nói bừa!” Thủy Nhu Thanh tung tăng nhảy nhót đi vào, đầu tiên là làm mặt quỷ với Trùng đại sư, sau đó hai tay chống nạnh nói với Lâm Thanh: “Cho dù đại ca không kéo, muội cũng sẽ tránh được một trảo đó.”
Hoa Tưởng Dung nhìn vầng thái dương chậm rãi mọc lên trên mặt sông, ung dung nói: “Ấy, không biết là ai nói với ta đến bây giờ nghĩ đến một trảo đó vẫn còn cảm thấy tim đập chân run, còn muốn kéo ta đi tạ ơn Bồ Tát nữa...” Lâm Thanh và Trùng đại sư đều cất tiếng cười vang.
Thanh Nhi tức tối giậm chân bình bịch xuống sàn thuyền. “Trời ơi, không ngờ Dung tỷ tỷ lại không đứng về phía muội mà đứng về phía Lâm đại ca. Hừ hừ, đúng là thấy lợi quên nghĩa... À không, là thấy sắc quên nghĩa.” Lần này đến lượt Hoa Tưởng Dung phải xấu hổ giậm chân. Nàng từ nhỏ đã sống trong sự bao bọc của gia đình, phụ thân Hoa Khứu Hương nổi danh phong lưu khắp thiên hạ, ngửi hương là đi, chạm hương là bỏ, cái tiếng phong lưu thực chẳng có ai sánh bằng, còn ca ca Hoa Tiễn Lệ cũng là người phong lưu tiêu sái, tài cao vời vợi, cầm kỳ thi họa không ngón nào là không thông, từng tỏ rõ ước nguyện rằng muốn quen hết các anh hùng trong thiên hạ, vẽ hết các cảnh đẹp núi sông, ngó hết các trang tuyệt sắc trên đời, dáng vẻ thực là một tay công tử khôi ngô, tuấn tú. Do đó, hôm qua ở Tam Hương các, vừa nhìn thấy Ám khí vương Lâm Thanh nàng đã lập tức bị cái hình tượng nam nhi ngạo nghễ, bất khuất của y làm xao động, lại thấy Lâm Thanh ra mặt thay tài nữ nổi danh thiên hạ Lạc Thanh U, chỉ loáng cái đã khiến Tề Bách Xuyên phải kinh hãi bỏ chạy, cái khí khái anh hùng quang minh lỗi lạc ấy lại càng khắc sâu vào tâm trí nàng. Thế là trái tim thiếu nữ bất tri bất giác đã gắn chặt vào người Lâm Thanh nhưng lại không đoán được Lâm Thanh và Lạc Thanh U rốt cuộc có quan hệ gì, nên suốt đêm qua nàng không sao ngủ được, cứ trằn trọc suy nghĩ mãi. Bây giờ, việc này bị Thủy Nhu Thanh nói toạc ra, người nói vô tâm, người nghe hữu ý, khuôn mặt nàng sớm đã đỏ bừng vì thẹn thùng, xấu hổ.
Trùng đại sư vốn hiểu rõ về nhân tình thế thái, làm gì mà không nhận ra Hoa Tưởng Dung đã nảy sinh tâm tư nhi nữ với Lâm Thanh. Thấy nàng thẹn thùng, ông bèn cất tiếng chuyển chủ đề: “Hai nhóc con các ngươi hôm nay lại nghĩ ra trò gì thế? Bây giờ thành Phù Lăng đang hỗn loạn, người của rất nhiều thế lực đều đã đến đây, các ngươi chớ nên làm chuyện gì để người ta chú ý.”
Thủy Nhu Thanh còn nhỏ tuổi, chưa hiểu gì về chuyện nam nữ, thấy Hoa Tưởng Dung tỏ ra ngượng ngập thì thích thú vô cùng. Nàng và Hoa Tưởng Dung tỷ muội tình thâm, lại vốn tính tinh nghịch, liền nói tiếp: “Trùng đại thúc chắc đã mệt rồi, cháu cũng buồn ngủ đến mức sắp không mở nổi mắt, chi bằng hãy để Lâm đại ca đưa Dung tỷ tỷ vào thành Phù Lăng chơi đi.” Dứt lời, nàng liền đưa tay che miệng, cười khúc khích.
Lâm Thanh cũng có chút không được tự nhiên, liền ngoảnh đầu qua một bên, không dám nhìn Hoa Tưởng Dung. “Trùng huynh quá lo rồi. Ta thấy chúng ta cứ vào thành nghênh ngang đi lại một phen, để xem đối phương sẽ có phản ứng thế nào.”
“Phải lắm, phải lắm! Vẫn là Lâm ca ca có khí phách hơn.” Thủy Nhu Thanh thấy như vậy đúng ý mình, lập tức vỗ tay cười, nói. “Bốn người chúng ta mà đi cùng nhau, đừng nói là một tòa thành Phù Lăng nhỏ bé, cho dù có là đầm rồng hang hổ cũng có thể xông vào!”
Lâm Thanh thấy Trùng đại sư có điều suy tư, liền cười, nói: “Tuy Cầm Thiên bảo đã biết thân phận của chúng ta nhưng bây giờ tình hình đang phức tạp, người của các thế lực ở kinh sư đều mang ý đồ riêng, không ai chịu để lộ thực lực của mình trước, sự cân bằng miễn cưỡng được duy trì, thành ra chúng ta là những người dễ phá vỡ cục diện cân bằng này nhất. Chỉ cần tình hình trở nên hỗn loạn, chúng ta sẽ có cơ hội để lợi dụng.” Sau đó, y lại ngoảnh đầu nói với Thủy Nhu Thanh: “Tiểu nha đầu ngươi sau này không được chạy loạn lên như đêm qua nữa, nếu không nhờ có ta đi theo, chỉ sợ bây giờ ngươi đã trở thành con tin trong tay người ta rồi.”
Thủy Nhu Thanh thấy Lâm Thanh không giống như đang nói đùa, bèn thè lưỡi, ngoan ngoãn “vâng” một tiếng.
Trùng đại sư đưa mắt nhìn Lâm Thanh, trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ Lâm huynh cố ý làm vậy để dụ hắn hiện thân?” Ông muốn nói tới Quỷ Thất Kinh, chỉ là hiện giờ còn chưa muốn cho hai người Hoa, Thủy biết về sự tồn tại của tên sát thủ siêu cấp này, kẻo bọn họ lại lo lắng.
Khuôn mặt dần khôi phục vẻ bình thường, Hoa Tưởng Dung liếc mắt nhìn Trùng đại sư với vẻ ngạc nhiên, không biết “hắn” mà ông nói tới là ai?
“Đây chỉ là một trong các nguyên nhân.” Lâm Thanh thở dài, than. “Đêm qua ta nhìn thấy Ninh Hồi Phong, cảm thấy người này lắm mưu nhiều kế, thâm sâu khó lường, nếu chúng ta không làm rối loạn tình hình, chỉ e mọi việc đều nằm trong sự khống chế của hắn. Bây giờ, điều ta lo nhất không phải là Cầm Thiên bảo có đồng ý với điều kiện của Thái thân vương hay không, mà là bề ngoài bọn chúng giả vờ khách sáo với Tề Bách Xuyên, Quan Minh Nguyệt, thực tế thì ngầm liên minh với Minh Tướng quân.” Những lời này của y là một phán đoán được đưa ra sau khi suy nghĩ kĩ càng, tuyệt đối không phải nói năng bừa bãi. Đêm qua, Ninh Hồi Phong một mực để yên cho Thủy Nhu Thanh nấp bên ngoài nghe lén, hiển nhiên là vì tưởng nàng là Quỷ Thất Kinh.
Trùng đại sư thoáng suy nghĩ rồi cũng nghĩ đến khả năng này, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc. “Chuyện này rất có khả năng, chúng ta nhất định phải vạch ra một kế hoạch vẹn toàn.”
Thủy Nhu Thanh ngạc nhiên nói: “Cầm Thiên bảo liên minh với phủ tướng quân thì không tốt sao? Như thế tên hòa thượng Trát Phong kia há chẳng phải sẽ phải cúp đuôi lủi thủi trốn về Thổ Phồn?”
Hoa Tưởng Dung khẽ nói: “Năm ngoái, Trùng đại thúc đã phái người giết chết tham quan Lỗ Thu Đạo vốn được phủ tướng quân bảo vệ, Thủy Tri Hàn cũng bị thương trong tay ca ca ta, Lâm... Lâm đại ca lại càng là đối thủ không đội trời chung của Minh Tướng quân, nếu phủ tướng quân và Cầm Thiên bảo kết thành liên minh, chỉ e người đầu tiên bọn họ muốn đối phó chính là chúng ta.”
Lâm Thanh giơ một ngón tay cái lên với Hoa Tưởng Dung, khen nàng thông minh sáng dạ, chợt lại nghĩ tới một việc. “Đêm qua Ninh Hồi Phong đã ngâm mấy câu thơ rồi mới ra tay với Thanh Nhi, bây giờ nghĩ lại đó chắc là ám hiệu, thấy Thanh Nhi không phải là người đó, hắn mới đột ngột ra tay. Như vậy, e là hắn và người đó đã có ước định với nhau từ trước, đây không phải là một tin tức tốt đối với chúng ta.” Y khẽ gượng cười một tiếng. “Tên Ninh Hồi Phong này thực quá cao thâm khó lường, bây giờ, ngay đến ta cũng phải nghĩ đến khả năng khi đó hắn đã phát hiện ra ta, do đó mới cố ý ra lệnh cho Lỗ Tử Dương không được trêu chọc đến ta hòng làm ta yên lòng...”
Thủy Nhu Thanh rốt cuộc đã cất tiếng hỏi: “Rốt cuộc Lâm đại ca vừa nói tới người nào vậy?”
Lâm Thanh và Trùng đại sư đưa mắt nhìn nhau, rồi Trùng đại sư trầm giọng nói: “Quỷ Thất Kinh!”
Thủy Nhu Thanh vốn mang tâm tính trẻ con, chẳng để Quỷ Thất Kinh vào lòng. “Thì ra là hắn. Tự cổ tà không thắng chính, cháu chẳng tin rằng hắc đạo đệ nhất sát thủ lại có thể so với bạch đạo đệ nhất sát thủ đâu. Huống chi chúng ta còn có Ám khí vương Lâm đại ca thanh danh lừng lẫy ở đây áp trận nữa.”
Hoa Tưởng Dung hơi cau mày, hiển nhiên là có biết sự lợi hại của Quỷ Thất Kinh. “Động thủ một cách quang minh chính đại thì đương nhiên không có gì đáng sợ, chỉ e Quỷ Thất Kinh sẽ không từ thủ đoạn bày trò ám sát, như vậy thì thực khiến người ta khó có thể đề phòng.”
Thủy Nhu Thanh vẫn chưa phục. “Kẻ tới chiều hôm qua nhất định là hắn, nhưng vừa nhìn thấy Trùng đại thúc và Lâm đại ca, không phải hắn đã sợ chạy mất đó sao?”
Lâm Thanh thấy Thủy Nhu Thanh xem nhẹ chuyện này, cảm thấy cần phải nhắc nhở một chút, vừa hay Trùng đại sư cũng có ý này. “Đó là bởi lúc ấy hắn muốn giết ta. Nếu người hắn tìm tới là nhóc con ngươi thì sao?”
“Cháu ư?” Thủy Nhu Thanh đưa tay chỉ vào mũi mình, tỏ vẻ không tin. “Hắn tìm một đứa bé như cháu để làm gì chứ?” Ngoài miệng tuy nói cứng như vậy nhưng nàng đã bắt đầu chột dạ. Theo những lời đồn trên giang hồ, Quỷ Thất Kinh chính là một trong những nhân vật đáng sợ nhất, dưới hắn còn có hai mươi tám tên đệ tử được đặt tên theo nhị thập bát tú trên trời, hợp xưng là Tinh Tinh Mạn Thiên, xét về danh vọng tuy không so được với tứ đại đệ tử Cầm Kỳ Thư Họa của Trùng đại sư nhưng thanh thế thì rõ ràng là mạnh hơn rất nhiều.
Trùng đại sư có ý dọa dẫm Thủy Nhu Thanh một phen, bèn nghiêm túc nói: “Chỗ lợi hại nhất của Quỷ Thất Kinh chính là tính cách để đạt mục đích không từ thủ đoạn, hơn nữa hắn còn không sợ trời không sợ đất, tâm trí kiên định. Nếu hắn thật sự tìm đến cháu, đừng nói là ta và Lâm đại ca của cháu, cho dù là cha mẹ cháu cũng khó mà bảo vệ cháu được. Dù thế nào bọn ta cũng không thể cả ngày từ sáng đến tối theo sát cháu không rời...”
Thủy Nhu Thanh không nói gì, trên khuôn mặt đã xuất hiện vẻ sợ hãi. Lâm Thanh cười, nói: “Yên tâm đi, chỉ cần Thanh Nhi ngoan ngoãn đừng chạy lung tung là sẽ không sao hết. Như việc đêm qua vậy, nếu muội không may gặp phải hắn thì chẳng phải chuyện đùa đâu.”
Hoa Tưởng Dung ôm Thủy Nhu Thanh vào lòng, dịu dàng nói: “Thanh Nhi chớ có nghe bọn họ dọa dẫm, Quỷ Thất Kinh là nhân vật đã thành danh, sao lại đi đối phó với một cô bé như muội được. Chỉ là sau này muội đừng chạy lung tung nữa, nếu lỡ rơi vào tay đối thủ, ắt sẽ khiến cho Trùng đại thúc và Lâm đại ca ném chuột sợ vỡ đồ, làm việc vướng tay vướng chân, gặp nhiều rắc rối.” Lâm Thanh và Trùng đại sư đều thầm gật đầu, nghĩ bụng vẫn là Hoa Tưởng Dung suy nghĩ chu đáo, mấy câu nói này so với dọa dẫm thì hiệu quả hơn nhiều.
Thủy Nhu Thanh trề môi. “Muội biết rồi!” Trong lòng thoáng yên tâm, cô nhóc lại bắt đầu tinh nghịch. “Cái gì mà ném chuột sợ vỡ đồ chứ, muội rõ ràng là một con người mà.”
Mọi người đều cười rộ.
Hoa Tưởng Dung vẫn không dám nhìn Lâm Thanh, khi nói chỉ nhìn về phía Trùng đại sư. “Thanh Nhi cứ để cháu trông chừng là được, nhưng Trùng đại thúc và Lâm đại ca ra ngoài cũng phải cẩn thận một chút. Phủ tướng quân có thù oán sâu sắc với hai người, nếu Quỷ Thất Kinh thấy có cơ hội ắt sẽ không bỏ qua đâu.”
Lâm Thanh trầm ngâm nói: “Chỉ có một mình Quỷ Thất Kinh thì không đáng sợ, nhưng nếu có thêm những kẻ như Ninh Hồi Phong ngầm bày mưu tính kế, nhất định sẽ phiền phức hơn nhiều.”
Trong mắt lóe lên ánh tinh quang, Trùng đại sư đưa mắt liếc nhìn Lâm Thanh. “Có mấy phần nắm chắc?”
Lâm Thanh không nói gì, chỉ đưa bốn ngón tay ra phía trước, ý rằng kẻ địch có bốn phần mười khả năng sẽ ra tay. Y thầm nghĩ, với thực lực của Cầm Thiên bảo, chỉ cần Long phán quan, Ninh Hồi Phong, Cầm Thiên lục quỷ, bốn đại hương chủ đồng thời ra tay, lại thêm Quỷ Thất Kinh mai phục ở một bên, muốn một lưới bắt gọn cả bốn người bọn họ cũng không phải là không có khả năng. Đương nhiên Cầm Thiên bảo chưa chắc đã chịu nghe theo mệnh lệnh của phủ tướng quân, Quỷ Thất Kinh cũng chưa chắc đã dám mạo hiểm đắc tội với bốn đại gia tộc và mình để đối đầu với Trùng đại sư, huống chi trong khi hỗn chiến, ám khí vô cùng nguy hiểm, đối phương hẳn cũng phải có điều cố kỵ. Nhưng khả năng này không phải là không thể xảy ra, do đó nhất định phải có sự đề phòng.
Mục đích của bọn họ vốn chỉ là ngăn chặn cuộc liên minh giữa Thái thân vương và Cầm Thiên bảo, sự việc phát triển đến như bây giờ quả thực là nằm ngoài ý liệu.
Hoa Tưởng Dung nói: “Cứ nên cẩn thận là tốt nhất. Hôm nay cháu vốn định bảo Lâm tẩu vào thành mua sắm ít vật phẩm, nhưng xem ra không nên đi thì hơn.”
“Ừm!” Lâm Thanh tỏ vẻ kiên nghị, nói. “Cứ để Lâm tẩu ở lại thuyền đi, nhưng Hoa tiểu muội và Thanh Nhi thì vẫn cần đường hoàng vào thành dạo chơi một phen mới được!”
Trùng đại sư cũng nói: “Không sai, lúc này tuyệt đối không được tỏ ra yếu thế. Huống chi nếu chúng ta tỏ ra thản nhiên như không có việc gì, Cầm Thiên bảo và Quỷ Thất Kinh sẽ không làm rõ được hư thực của chúng ta, ắt không dám khinh cử vọng động.”
Lâm Thanh cười, nói: “Tốt nhất hai người hãy mua nhiều đồ một chút, làm ra vẻ như chuẩn bị rời khỏi thành Phù Lăng trong thời gian ngắn vậy.”
Thủy Nhu Thanh hỏi với giọng nghi hoặc: “Hai người không đi sao?”
Trùng đại sư đáp: “Nhóc con ngươi biết rõ là ta rất sợ phải vào thành đi dạo với các ngươi mà, huống chi việc mua đồ này chỉ cần có nữ giới là được, nếu có thêm hai gã nam nhân bọn ta đứng ở bên cạnh thì làm sao còn mặc cả được nữa.” Nói xong, ông lại lén nháy mắt ra hiệu với Lâm Thanh một cái.
Lâm Thanh hiểu ý, bèn đưa tay che miệng ngáp dài. “Suốt đêm không ngủ, ta phải ngủ bù một giấc mới được.”
Thủy Nhu Thanh nghĩ đến việc Quỷ Thất Kinh vẫn đang rình mò ở một bên, không khỏi có chút sợ hãi, đang định lên tiếng phản đối thì đã bị Hoa Tưởng Dung đưa tay kéo áo. “Được rồi, vậy bọn muội sẽ xuất phát ngay bây giờ đây, không thể để người ta chê cười chúng ta nhát gan được.” Nàng không ngây thơ như Thủy Nhu Thanh, biết rằng Lâm Thanh và Trùng đại sư ắt đã dự tính ngầm bám theo sau, thừa dịp đó điều tra hành tung của Quỷ Thất Kinh.
Nhìn hai người Hoa, Thủy chậm rãi đi xa, Trùng đại sư bất chợt thở dài một tiếng. “Dung Nhi là một cô bé rất thông minh.”
Lâm Thanh đương nhiên hiểu rõ tại sao Trùng đại sư lại nhắc tới việc này, nhưng chỉ khẽ gật đầu. “Cả đời này tiểu đệ chỉ có một người trong lòng thôi.”
Trùng đại sư mỉm cười, nói: “Có cần ta đoán tên của người đó không?”
“Trùng huynh nhất định không đoán được.” Lâm
Thanh cười rộ, lật tay vỗ nhẹ lên Thâu Thiên cung sau lưng. “Bởi người trong lòng tiểu đệ chính là nó!”
Lúc này hãy còn sớm, dưới ánh ban mai dìu dịu, mọi thứ đều bị sương mù bao phủ, cách vài bước là khó có thể nhìn rõ người trước mặt. Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh vào một quán nhỏ bên đường ăn sáng, chọn món cay vị Tứ Xuyên. Thủy Nhu Thanh ăn mà mồ hôi tuôn đầy mặt, nhưng miệng thì vẫn không ngớt khen ngon.
Một hán tử mặt mày vàng vọt, vẻ ốm yếu bưng bát tào phớ mặn đi ngang qua chỗ hai người, chân bỗng loạng choạng, nhào thẳng về phía Thủy Nhu Thanh. Thủy Nhu Thanh đang lau mồ hôi, bất thình lình thấy hán tử đó lao tới thì kinh hãi vô cùng. Vừa rồi lúc đi trên đường, nàng và Hoa Tưởng Dung đã bàn về thuật dịch dung của Quỷ Thất Kinh, cho rằng bất cứ người nào cũng có thể do hắn hóa trang thành nên trong đầu chỉ nghĩ tới tên sát thủ đáng sợ nhất trên giang hồ ấy. Trong cơn nghi thần nghi quỷ, nàng còn tưởng rằng Quỷ Thất Kinh đã tìm tới, thế là chẳng nghĩ ngợi gì đã ngả người sử ra một chiêu Bá Vương Tá Giáp, chui qua dưới cánh tay hán tử kia. Nàng vốn còn định phản kích nhưng vì kinh sợ trước uy danh của Quỷ Thất Kinh nên vội vàng tránh thật xa. Cũng may mà nàng né tránh nhanh nên mới không bị bát tào phớ nóng bỏng đó hắt vào người.
Gã hán tử đó đứng không vững, ngã nhào về phía trước, may mà được Hoa Tưởng Dung nhanh tay nhanh mắt kịp thời đỡ lấy. Gã vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, ta không cẩn thận trượt chân, vị cô nương này không sao chứ?”
Thủy Nhu Thanh đã qua cơn kinh sợ, liền cười thầm rằng bản thân thần hồn nát thần tính, khi ngẩng lên lại thấy các thực khách xung quanh đều nhìn qua phía này, hiển nhiên là kinh ngạc vì thân thủ linh hoạt mà mình vừa thể hiện, trong lòng không khỏi đắc ý. “Không sao rồi, sau này nhớ cẩn thận là được!”
Gã hán tử vẫn không ngừng xin lỗi, sau đó thì bưng bát tào phớ rời đi. Hoa Tưởng Dung không muốn ăn sáng giữa ánh mắt của bao người như vậy, bèn kéo Thủy Nhu Thanh đi thanh toán tiền rồi rời khỏi đó luôn.
Vừa đi được mấy bước, Thủy Nhu Thanh chợt kêu lớn một tiếng, xoay người chạy ngược trở lại. “Mau bắt lấy người đó!”
Hoa Tưởng Dung không biết đã xảy ra chuyện gì, vội hỏi: “Sao vậy?”
Thủy Nhu Thanh ủ rũ mặt mày, trề môi mắng lớn: “Tên trộm chết tiệt, dám ăn trộm chiếc khóa vàng bảo bối của muội.”
Hoa Tưởng Dung định thần nhìn kĩ, thấy chiếc khóa vàng Thanh Nhi vốn luôn đeo trên cổ quả nhiên đã biến mất, bèn đưa mắt nhìn quanh nhưng làm gì còn thấy bóng dáng của người kia nữa. “Muội thử nghĩ kĩ lại xem, liệu có phải đã đánh rơi trên thuyền không?”
“Không đâu, chiếc khóa vàng này muội đã đeo trên người mấy chục năm rồi, chưa từng bỏ xuống.” Thủy Nhu Thanh chừng như sắp khóc đến nơi.
Hoa Tưởng Dung có ý chọc cho Thủy Nhu Thanh vui, bèn nói: “Xấu hổ chưa kìa, muội mới bao nhiêu tuổi chứ, lại dám nói là đã đeo mấy chục năm. Thanh Nhi đừng lo, để tỷ tỷ đi nhờ người đúc uội một cái khác là được.”
“Đó là vật mà mẫu thân để lại uội, còn nói sau này sẽ dùng làm tín vật đính ước cho muội nữa.” Thủy Nhu Thanh cũng biết muốn tìm được tên hán tử kia còn khó hơn lên trời nên đành bỏ qua, nhưng miệng thì vẫn không ngừng mắng lớn.
“Có cần báo quan không?” Hoa Tưởng Dung biết mẫu thân của Thủy Nhu Thanh đã lên kinh thành từ hồi cô nhóc còn nhỏ, mấy năm rồi chưa về nhà, vật này nhất định là vô cùng quan trọng với cô bé, do đó cũng cảm thấy lo lắng thay cho tỷ muội của mình.
Thủy Nhu Thanh thở dài, nói: “Dung tỷ tỷ đúng là đã hồ đồ mất rồi, chúng ta lợi hại như vậy mà còn không tìm được, báo quan thì có ích gì chứ?” Dù sao nàng cũng vẫn mang tâm tính trẻ con, lại rất háo thắng, tuy trong lòng buồn bực nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ như không có việc gì. “Mất rồi thì thôi vậy, dù sao muội cũng không muốn lấy chồng...”
Hoa Tưởng Dung thấy Thủy Nhu Thanh nghĩ được như vậy thì rất mừng, bèn cười hì hì, nói: “Phải đấy, phải đấy! Nhân duyên do trời định, nói không chừng việc bị mất khóa này sẽ là khởi nguồn ột câu chuyện thú vị ấy chứ. Có lẽ sau này muội sẽ có thể ngầm định chung thân, không cần phải nghe theo cha mẹ trong việc hôn nhân đại sự nữa...”
Thủy Nhu Thanh nghe thấy thế thì làm sao chịu để yên, giả bộ muốn bắt lấy Hoa Tưởng Dung. Hoa Tưởng Dung có ý làm Thủy Nhu Thanh phân tâm, bèn nghiêng mình né tránh, miệng thì vẫn cất tiếng trêu chọc cô bé.
Gã hán tử mặt vàng đó chính là do Diệu thủ vương Quan Minh Nguyệt đóng giả. Hôm qua hắn vừa tới thành Phù Lăng đã lập tức đi gặp Lỗ Tử Dương, vừa khéo gặp lúc Nhật Khốc quỷ đang tra xét nguyên nhân cái chết của tên lái thuyền đã ám hại mình, do đó Nhật Khốc quỷ cũng biết việc Diệu thủ vương đã tới thành Phù Lăng.
Nhật Khốc quỷ sau khi nghe Tiểu Huyền nói bừa liền nghĩ rằng chiếc khóa vàng kia thật sự là vật của Tiểu Huyền. Tình cảm của hắn với Tiểu Huyền hiện giờ đã rất sâu sắc, thật sự không nỡ từ chối lời van nài của nó, hắn bèn nói việc này với Diệu thủ vương Quan Minh Nguyệt. Quan Minh Nguyệt biết Nhật Khốc quỷ là kẻ đứng đầu Cầm Thiên lục quỷ, được Long phán quan xem trọng, nếu có hắn nói giúp vài câu trước mặt Long phán quan thì ắt là một việc hay. Huống chi Diệu thủ vương có tài ăn trộm thiên hạ vô song, một việc cỏn con thế này hẳn nhiên dễ dàng làm được, do đó đã đáp ứng ngay mà chẳng hề do dự.
Quan Minh Nguyệt xưa nay vốn ngoan cố, kiêu ngạo. Trước khi tới thành Phù Lăng đã khoác lác trước mặt Thái tử, nghĩ bụng chuyến đi lần này ắt sẽ thành công. Đêm qua, sau khi gặp Lỗ Tử Dương và Ninh Hồi Phong hắn mới thấy đối phương thâm sâu khó lường, hơn nữa hắn sớm đã phát hiện ra Thủy Nhu Thanh nấp ngoài cửa, nhưng do đối phương không nói gì nên còn tưởng đó là người mà đối phương đã hẹn trước. Tới lúc đó hắn mới biết tình hình vô cùng phức tạp, cục diện đã hoàn toàn nằm ngoài tầm khống chế của mình. Sau khi trở về khách điếm bàn bạc hồi lâu với đám thủ hạ mà vẫn chẳng nghĩ ra được kế sách vẹn toàn nào, trong lòng hắn thầm buồn bực, từ sáng sớm đã ra ngoài đi dạo, vừa khéo gặp được Thủy Nhu Thanh và Hoa Tưởng Dung, bèn thi triển thuật Diệu Thủ Không Không, thần bất tri quỷ bất giác ăn trộm chiếc khóa vàng của Thủy Nhu Thanh. Thủ pháp của hắn cực kỳ cao siêu, khi đó Thủy Nhu Thanh chẳng hay biết gì, tới khi phát hiện khóa vàng bị mất thì Quan Minh Nguyệt sớm đã đi xa.
Quan Minh Nguyệt thầm đắc ý. Nhìn bộ dạng của Nhật Khốc quỷ lúc nhờ mình ăn trộm khóa, vật này ắt hẳn cực kỳ quan trọng với hắn. Mình đã giúp hắn một việc lớn như vậy, hắn tất nhiên sẽ nói giúp mình vài câu trước mặt Long phán quan, việc này thực sự là có lợi cho cả hai phía...
Đang nghĩ thế, hắn chợt phát hiện sau lưng có điều khác thường, dường như có kẻ bám theo. Hắn vốn là một tay giang hồ lão luyện, lập tức gia tăng kình lực vào chân, không ngoảnh đầu mà tiếp tục đi về phía trước. Tốc độ của hắn không nhanh nhưng lại rẽ ngoặt liên tục, sau nháy mắt đã biến mất giữa đoàn người dậy sớm đi họp chợ. Hắn rẽ vào một con ngõ nhỏ, cho rằng đã cắt đuôi được kẻ bám theo, vừa định quay trở về khách điếm thì sống lưng chợt lạnh ngắt, trong lòng trào lên cảm giác bị người ta nhìn chằm chặp.
Quan Minh Nguyệt từng đi ăn trộm khắp thiên hạ, sớm đã quen với việc bị người ta theo dõi, nhưng cái cảm giác như có con sâu bám chặt vào xương tủy hiện giờ quả thực là khó chịu. Hắn thầm phán đoán xem là cao thủ nào bám theo mình, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh, sau đó không trở về khách điếm mà đi thẳng tới một chỗ hoang vắng ở thành đông.
Sau khi tới chỗ không người, Quan Minh Nguyệt đột nhiên dừng lại, đưa tay lên vuốt mặt, gỡ ra một tấm mặt nạ da người mỏng như cánh ve, cất giọng sang sảng: “Là Lâm huynh hay Trùng huynh? Xin hãy hiện thân gặp mặt!”
Lâm Thanh nhảy ra từ phía sau một thân cây lớn rồi khẽ vỗ tay. “Mấy năm không gặp, tai mắt Quan huynh lại càng tốt hơn xưa, thực đáng chúc mừng!” Y vẫn luôn bám theo Thủy Nhu Thanh và Hoa Tưởng Dung, vốn định dụ Quỷ Thất Kinh ra, chẳng ngờ lại phát hiện thấy Quan Minh Nguyệt trước, sau đó bám theo tới tận đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...