Thời điểm Cung Nghị và Sở Hiểu Phong đưa Cung papa nhập viện, đầu sỏ của mọi hiểu lầm đang ở nhà đàm phán cùng Trầm Huyên.
Một tiếng gầm giận dữ điên cuồng từ trong tiệm hoa truyền ra, phá vỡ màn đêm yên tĩnh, khiến đám cún và mèo ở cửa hàng thú nuôi đối diện cũng hùa theo giúp vui.
“Ách ba thúi, ngươi đền lại lông mày cho ta! Đền lại lông mày cho ta!!”
Gâu gâu gâu gâu……
Meo meo meo meo……
Vệ Đinh xếp bằng ngồi trên giường, hí hoáy viết vài từ lên giấy với tốc độ sét đánh, sau đó đưa cho Trầm Huyên xem.
“Bình tĩnh một chút?” Đọc xong nội dung trên đó, Trầm Huyên tựa hồ đã hoàn toàn không khống chế được cảm xúc, xé tờ giấy thành từng mảnh, gân cổ rống: “Ngươi bảo ta bình tĩnh thế nào?! Không có lông mày, sau này ta làm sao ra ngoài a!!”
Vệ Đinh vùi đầu tiếp tục viết.
Trầm Huyên xem xong tiếp tục xé: “Sớm muộn lông mày cũng sẽ mọc lại?! Ngươi nói nghe dễ nhỉ, đâu phải sáng chiều liền mọc ra a?! Ít nhất cũng phải một tháng! Một tháng đó!”
Vệ Đinh ném quyển tập qua một bên, bày ra bộ dáng vô lại, dùng khẩu hình hỏi: Vậy ngươi muốn sao đây?
Trầm Huyên lôi dao cạo râu ra khỏi túi quần: “Cạo luôn lông mày của ngươi!”
Vệ Đinh kinh hãi, lùi về góc giường. Trầm Huyên vèo một cái vọt tới, áp hắn dưới thân, dấn dứ dao cạo râu trong tay, cười lạnh: “Đinh Đinh ngoan, để ta xén lông mày, việc này ta sẽ không truy cứu nữa.”
Vệ Đinh có chết cũng không chịu, liều mạng giãy dụa, nhìn dao cạo râu càng lúc càng gần hàng mày của mình, trong lòng đột nhiên lóe lên một sáng kiến, ngẩng đầu hôn môi hắn.
Khoảnh khắc hai đôi môi thiếp vào nhau, Trầm Huyên đang đóng vai trùm khủng bố bị động tác bất thình lình này làm cho ngốc lăng, lửa giận trên người chậm rãi bay đi hết, ánh mắt cũng trở nên mê muội, lập tức giành lại quyền chủ động, vứt cả dao cạo râu, ôm chặt lấy Vệ Đinh, hôn thật sâu.
Vệ Đinh ở trong lòng cười trộm, chiêu này quả nhiên hữu hiệu.
Nụ hôn kết thúc, được dỗ ngon dỗ ngọt Trầm Huyên cũng lười so đo nữa, dù sao lông mày cũng sẽ mọc ra thôi.
Vệ Đinh quả biết cách lấy lòng người, mở ngăn tủ lấy ra một sợi dây đeo tay đưa Trầm Huyên, còn nói đây là quà sinh nhật chuẩn bị cho hắn.
Sợi dây đeo tay này là chính Vệ Đinh làm, kiểu dáng rất đơn giản, được thắt từ dây tơ hồng, phía trên kết thêm một mảnh ngọc nhỏ.
Mảnh ngọc xanh biết, không lẫn chút tạp chất, bề mặt trơn tru nhẵn nhụi, sáng bóng như tơ. Nó là bảo bối quý nhất của Vệ Đinh, là vật gia truyền mà tổ tiên Đinh gia lưu giữ qua bao thế hệ.
Phải có ý nghĩa, lại không quá tốn kém, suy đi nghĩ lại, Vệ Đinh quyết định làm một sợi dây đeo tay. Hắn tặng bảo bối mình trân quý cho Trầm Huyên, đủ chứng minh trong lòng hắn Trầm Huyên là quan trọng nhất, là không thể thay thế.
Biết rõ lai lịch của mảnh ngọc, Trầm Huyên lập tức đeo vào cổ tay, nhìn sợi dây, vừa vô cùng cảm động, vừa có chút lâng lâng. Tâm tình thật tốt, hắn vỗ ngực khoa trương hứa hẹn, để hồi đáp tấm lòng Vệ Đinh, sau này bất luận Vệ Đinh muốn hắn làm gì hắn cũng đều nghe theo.
Vệ Đinh nhướn mày cười, cười đến tà ác, viết lên tờ giấy mấy chữ to đùng — Vậy ngươi làm ngựa cho ta cưỡi đi.
Trầm Huyên giận dữ: “Làm cái rắm!”
Vệ Đinh mếu máo, chớp chớp mắt nhìn hắn, trong mắt nhất thời ngân ngấn một tầng nước, thoạt trông cực kỳ đáng thương.
-_- Trầm Huyên thừa biết hắn đang giả vờ, nhưng lại không nỡ nhìn hắn chịu nửa điểm ủy khuất, đen mặt lại, tâm không cam tình không nguyện mà quỳ rạp xuống, tứ chi làm thành hình con ngựa, cắn răng than thở: “Cưỡi đi, cưỡi đi, lão tử gì cũng làm cho ngươi.”
Vệ Đinh hí hửng, sải bước phóng lên “lưng ngựa” vững vàng ngồi, sau đó còn vỗ vỗ mông “ngựa”, toét miệng cười ngố.
“Ngươi đừng được nước làm tới a! Không được vỗ mông ta!”
……
“Ngươi còn vỗ sao!”
……
“Vỗ nữa ta liền hất ngươi xuống!”
……
“Ta hất đấy! Hất thật đấy!”
……
Trầm Huyên tuy ngoài miệng oán hận đến lợi hại, nhưng vẫn không hất hắn xuống. Một bên càu nhàu, một bên bò khắp phòng, thoáng chốc đã bò được hơn mười vòng.
Vừa vặn ngay lúc A Bố từ trên lầu đi xuống, nàng nghe thấy tiếng ai oán hận, liền nổi lên lòng hiếu kỳ, mở cửa ra đã thấy một màn, mi mắt giật khí thế.
Trầm mặc vài giây, nàng hỏi: “Các ngươi đây là đang sắm tuồng sao? Điều giáo? Hay Nô lệ?”
Trầm Huyên hướng về phía nàng ra sức rống: “Ngươi có hiểu cái gì gọi là quyền riêng tư không? Sao cứ tùy tiện xông vào phòng người khác thế? Sao không lần nào gõ cửa vậy hả?!”
“Nga, lần sau ta nhất định sẽ nhớ gõ cửa, các ngươi cứ tiếp tục sắm tuồng đi.” A Bố còn tận tâm đóng cửa giúp bọn họ.
Cửa vừa khép lại, Trầm Huyên liền quay đầu dặn dò: “Sau này nhớ khóa cửa luôn đi, một chút riêng tư cũng bị bọn họ thấy hết.”
Vệ Đinh gật gù, lại nhắm ngay mông hắn mà vỗ cho mấy cái.
“Ngươi nghiện vỗ mông a!” Trầm Huyên tức giận, đứng bật dậy, đang định tính sổ với Vệ Đinh thì nghe thấy A Bố từ bên ngoài nói vọng vào: “Tiểu chủ nhà, ta qua cửa hàng thú nuôi mua giúp ngươi cái vòng cổ cho cún a, như vậy cho có hình tượng một chút.”
Trầm Huyên mặc niệm: Đám người này không có tên nào tốt lành cả!
Trầm Huyên tuy hơi xấu tính, nhưng đối với Vệ Đinh luôn răm rắp nghe lời, trung thành và tận tâm.
Cưỡi “ngựa” một lát, Vệ Đinh đã đói bụng, hắn muốn ra ngoài ăn tối, nhưng Trầm Huyên không chịu bước ra khỏi cửa, không có lông mày đi ngoài đường nhất định sẽ bị người ta chê cười.
Vệ Đinh lại nảy ra ý đồ xấu, lôi ra bộ trang điểm rẻ tiền kia, định vẽ lông mày cho hắn.
Nhìn bộ dáng không có hảo ý kia của Vệ Đinh, Trầm Huyên đương nhiên không đồng ý, rủi tên tiểu yêu tinh này vẽ cho hắn cặp mày lá liễu thì làm sao bây giờ? Chỉ tưởng tượng thôi hắn liền nổi da gà.
Cự tuyệt không có hiệu quả. Hắn vừa định lắc đầu, Vệ Đinh liền xụ mặt xuống, này thì mếu máo, này thì dụi mắt, y như phải chịu ủy khuất thấu trời xanh.
Trầm Huyên trong lòng căm giận nói, tiểu tử ngươi cứ làm bộ nữa đi!
Hai người giằng co nửa ngày, Trầm Huyên nghe thấy bụng Vệ Đinh sục sôi biểu tình, không khỏi mềm lòng, ngồi lên giường, than thở: “Vẽ đi, vẽ đi, nhớ là đừng vẽ mày liễu a!”
Thực tế cho thấy, không thể quá sủng nịch người yêu.
Lông mày vừa vẽ xong, Trầm Huyên liền vội vàng soi gương, nhìn khuôn mặt trong gương, hắn nhịn không được, khóe miệng co giật liên hồi.
Nhìn hai hàng lông mày này, hắn bất giác muốn thu lại câu nói vừa rồi, sớm biết thế đã vẽ mày liễu cho rồi, tuy nữ tính một chút, nhưng ít nhất còn có thể ra ngoài.
Hắn trừng mắt nhìn Vệ Đinh, rít ra từng chữ từ kẻ răng: “Ngươi cho ta là cậu bé bút chì sao?!”
Vệ Đinh cười tủm tỉm tiến đến trước mặt hắn, dùng sức hôn hắn một cái thật kêu, tiếp theo dùng bút vẽ lông mày viết vào lòng bàn tay hắn — ta đói bụng a.
Viết xong, còn chớp chớp mắt vô tội.
Trầm Huyên bất đắc dĩ thở dài: “Đi thôi, mua nguyên liệu rồi về nhà ta, ngươi làm cho ta ăn.”
Vệ Đinh liên tục gật đầu.
Cứ như vậy, Trầm Huyên mang cặp lông mày của cậu bé bút chì bước ra khỏi cửa.
Từng khắc nhung nhớ tụ lại thành thích, rồi từng chút thích kia tích lũy thành yêu.
Trầm Huyên cảm thấy mình đã hoàn toàn lọt vào tay Vệ Đinh, suốt một năm trên mạng, hắn không lúc nào không nhớ tới Vệ Đinh, gặp mặt rồi, từ thích thăng hoa thành yêu, hắn hy vọng luôn mang đến niềm vui và hạnh phúc cho đối phương.
Hai người bên nhau thì nơi nào cũng là thiên đường, giống như bây giờ vậy, Vệ Đinh ở trong bếp nấu cơm, hắn đứng tựa cửa yên lặng nhìn, tuy không thể trao đổi bằng ngôn ngữ, nhưng trong lòng hắn đã phi thường thỏa mãn.
Vệ Đinh cũng có suy nghĩ như thế, bởi vì thích mới có thể bộc lộ tính cách trẻ con trước mặt hắn, mới có thể đùa giỡn không kiêng nể gì, yêu sự ôn nhu của hắn, yêu sự chu đáo của hắn, cứ như vậy, bất giác đã yêu hắn mất rồi.
Từ đáy lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm động không biết diễn tả thế nào, Vệ Đinh lén dụi dụi mắt.
Ba mẹ, các ngươi có thấy không? Trên đời này hắn là người thương yêu ta nhất, bao dung ta nhất, ta hiện tại tuyệt không cô độc nữa rồi.
Tuy hắn có chút trái tính trái nết, lại hay sĩ diện, nhưng hắn lại chịu làm ngựa cho ta cưỡi, chịu để ta vẽ thành mặt hề. Ta không thể nói chuyện, hắn lại có thể làm miệng của ta, hắn chưa từng ghét bỏ ta, chỉ toàn tâm toàn ý yêu thương ta.
Có hắn bên cạnh, ta thật sự rất hạnh phúc.
Vệ Đinh bày ra một bàn toàn món ngon, còn làm hai bát mỳ trường thọ đầy vung.
Đồ ăn vừa dọn lên, hai người liền lao vào ăn như hổ báo đói mồi, ăn được vài đũa lại ngẩng đầu nhìn nhau cười, trong lòng tràn ngập tư vị hạnh phúc.
Một bầu không khí ấm áp hòa hợp bảo phủ cả căn phòng, bất luận ai cũng không muốn quấy rầy thế giới riêng của hai người họ.
Sau đó, thật không ngờ còn có người cố tình không cảm thấy thế, vô tư ấn chuông cửa nhà Trầm Huyên.
Người tới chính là cậu của Trầm Huyên, tức là Đại Thần Hỏa Viêm mà Vệ Đinh luôn sùng bái.
Trầm Huyên xụ mặt mời hắn vào, sau đó lại ngồi vào ăn cơm .
Trái lại Vệ Đinh thấy người lạ đến nhà, đương nhiên phải tỏ ra lễ phép, buông đũa đứng lên, tỉ mỉ đánh giá nam nhân này, càng nhìn càng cảm thấy quen quen. Nhã nhặn tuấn tú, da dẻ trắng trẻo, toàn thân toát ra dáng vẻ thư sinh, người này không phải là thầy giáo lần trước giúp ta nhặt lại hộp thịt heo xông khói sao?!
Nam nhân thấy Vệ Đinh lộ vẻ ngạc nhiên, liền cười khẽ: “Tiểu bằng hữu, ngươi còn nhớ ta không?”
Vệ Đinh gật gật đầu.
Nam nhân tự giới thiệu:“Ta là cậu của Tiểu Huyên.”
Vệ Đinh bừng tỉnh đại ngộ, chả trách hôm đó Trầm Huyên ở trong lớp lại tự tung tự tác như vậy, thì ra là ỷ đối phương là người thân của mình, sẽ không trách cứ hắn, cho nên muốn làm gì thì làm .
Nam nhân lại nói: “Hôm nay sinh nhật Tiểu Huyên, ta đặc biệt tới chúc mừng hắn.”
Đúng là người cậu tốt a! Vệ Đinh bắt đầu thấy kính trọng, lập tức chạy vào bếp lấy thêm một đôi bát đũa, mời hắn ngồi vào bàn.
Nam nhân không chút khách khí, ngồi đối diện bọn họ, cầm đũa liền gắp đồ ăn. Vừa ăn, vừa khen: “Tiểu bằng hữu, đây là ngươi làm sao? Tay nghề thực không tệ a!”
Vệ Đinh ngượng ngùng gãi đầu, sau đó gắp cho cậu một miếng sườn.
Trầm Huyên đang ăn cơm liền ngẩng đầu lên, đưa chén tới trước mặt Vệ Đinh: “Ta cũng muốn ăn sườn, không được gắp cho hắn.”
Vệ Đinh vẻ mặt đầy hắc tuyến, hướng về phía cậu cười xấu hổ, lập tức gắp cho hắn mấy miếng sườn một lượt.
Nam nhân lắc đầu cười, vẫn cười đến thanh nhã: “Tiểu Huyên, ngươi có thể sửa cái tật thích ăn dấm chua này không a?”
“Ai cần ngươi lo.” Trầm Huyên đột nhiên kéo Vệ Đinh vào lòng, hôn chụt một cái, tuyên bố với đối phương quyền sở hữu của mình: “Ta có thể cho ngươi ở đây ăn cơm coi như đã hết tình hết nghĩa rồi, ăn xong thì đi mau, đừng quấy rầy hai người chúng ta.”
Nam nhân không chút để ý, như thể đã quá quen với thái độ này của hắn, sau đó lẳng lặng ăn cơm, không nói lấy một câu.
Cơm nước xong, Vệ Đinh đi rửa chén.
Trầm Huyên cùng cậu hắn ngồi trong phòng khách nói chuyện nhà.
“Tiểu Huyên, mẹ ngươi nhờ ta giao cho ngươi thứ này.” Nam nhân từ trong cặp lấy ra một cái hộp màu lam tinh xảo: “Đây là quà sinh nhất nàng tặng ngươi.”
Trầm Huyên nhìn thoáng qua: “Ném đại ở đây đi.”
Nam nhân thở dài: “Mẹ ngươi thực lòng quan tâm ngươi.”
Trầm Huyên ân một tiếng, lập tức lái sang chuyện khác: “Thế ngươi chuẩn bị quà gì cho ta?”
“Sách của ta.” Nam nhân lại lấy ra mấy quyển sách, liếc mắt về hướng nhà bếp: “Lần trước ngươi tìm ta nói muốn có vài bộ, là để cho hắn phải không? Bộ này vừa phát hành, trên đó còn có chữ ký của ta.”
Trầm Huyên mỉm cười: “Cảm ơn.”
Nam nhân cũng cười: “Ngươi cũng biết khách khí sao?”
Trầm Huyên bất mãn quát: “Ta không phải kẻ không biết tôn ti trật tự.”
“Nếu hiểu lí lẽ, sẽ không đối xử với mẹ ngươi như vậy.”
Trầm Huyên bĩu môi: “Ta biết rồi, dài dòng quá, ngươi thay ta cám ơn nàng là được chứ gì.”
“Tiểu Huyên, ngươi thay đổi rồi.” Nam nhân vươn tay vuốt tóc hắn: “Trở nên tình cảm hơn, vui vẻ hơn nhiều so với trước kia.”
Trầm Huyên bày ra bộ dáng vùng vằng sắp chịu hết nổi: “Ngươi có thôi đi không!”
“Đây là tiểu tử kia vẽ sao?” Nam nhân lại rê ngón tay lên hàng mày đen kịt của Trầm Huyên, ha ha cười: “Tiểu Huyên, xem ra ngươi thật sự rất thích hắn nga.”
“Vô nghĩa, ta đi đưa sách cho hắn xem.” Trầm Huyên cau có, một phen hất tay hắn ra, ôm sách đi vào nhà bếp.
Nhìn quyển sách, Vệ Đinh lập tức hiểu được thân phận nam nhân. Thật ra trước đó hắn cũng từng nghĩ qua vấn đề này, Trầm Huyên biết hắn viết văn, lại biết số QQ của hắn, còn tặng một bộ tiểu thuyết do đích thân Hỏa Viêm kí tên, tất cả những điều này chứng minh lần trước là Trầm Huyên đưa số QQ của hắn cho Hỏa Viêm, Trầm Huyên chính là cầu nối giữa hai người.
Vì muốn khiến mình vui, đối phương đã âm thầm làm nhiều chuyện như vậy, vừa nghĩ đến đây, Vệ Đinh liền thấy thực cảm động.
Kiễng chân hôn hắn một cái, nụ hôn ẩn chứa biết bao cảm xúc, vui sướng có, cảm kích cũng có, và nhất là còn có tình yêu sâu sắc.
Ra khỏi nhà bếp, gặp được người bấy lâu mình sùng bái, Vệ Đinh lập tức vọt tới, hệt như cún con đang phẩy đuôi, xun xoe nịnh nọt nam nhân.
Vệ Đinh lôi ra giấy bút, hưng phấn viết — cậu, ta hảo sùng bái ngươi a! Ta rất thích giọng văn của ngươi! Được gặp ngươi, ta thật hảo vui vẻ! [≧▽≦]
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì kích động kia, nam nhân kìm lòng không đậu cười lớn: “Cám ơn ngươi đã ủng hộ.”
Vệ Đinh lại viết — ta có thể đưa ra một yêu cầu nhỏ không?
“Cứ nói.”
Vệ đinh viết tiếp — ta biết yêu cầu này thực đường đột, nhưng không nói ra ta lại thấy khó chịu trong lòng, ngươi xem xong đừng bực mình nga!
Nam nhân dở khóc dở cười: “Không tức không giận, ngươi nói đi.”
Vệ đinh múa bút thành văn — ta đang theo dõi bộ ‘Bất tử giả’ của ngươi, van ngươi, đừng hành hạ Nina nữa có được không? Tuy nàng đã phạm sai lầm, nhưng nàng cũng nếm quá nhiều đau khổ rồi, nàng là một người đáng thương, cho nàng được hưởng kết cục có hậu đi, ngàn vạn lần đừng để nàng chết! T_T còn nữa, ngươi có thể bật mí tình tiết một chút được không a?
Đọc xong nam nhân bật cười: “Ta nhớ có lần ngươi đã đề cập qua yêu cầu này thì phải.”
Vệ Đinh gật đầu liên miên.
“Ân, được rồi, ta sẽ xem lại.”
Vệ Đinh cảm động, nước mắt lưng tròng: Hắn thật sự là một người cậu tốt a!
Sau đó hai người say mê thảo luận tình tiết trong truyện, hoàn toàn quên mất trong phòng còn có một người.
Nhìn Vệ Đinh cứ tíu tít vây quanh người khác, Trầm Huyên tức giận đến tóc dựng cả lên, hắn từng vô số lần ê a này nọ muốn thu hút sự chú ý của Vệ Đinh, có điều hiệu quả vẫn không được như ý muốn.
Giận tới cực điểm, hắn bắt đầu bộc phát, một mình nhảy tới nhảy lui trong nhà, gầm rú với cái TV, gào thét với cái tủ lạnh, coi gối đệm trên sô pha như bao cát mà đấm đá trút giận.
Ầm ĩ nửa ngày trời, vậy mà hai người kia ngay cả liếc cũng không thèm liếc hắn lấy một cái.
Lửa giận bừng bừng nổi dậy, hắn thật sự mất hết kiên nhẫn, cặp mắt đỏ ngầu vọt tới trước mặt hai người, nhấc bổng Vệ Đinh ôm lên lầu.
Đi được hai bước quay đầu cười lạnh: “Đường Thiếu Hiền, ngươi tự mình về, hay là nhờ người kia tới đón? Ta có thể giúp ngươi gọi hắn một cú điện thoại a.”
Nghe xong lời này, Đường Thiếu Hiền trở nên mất bình tĩnh, trên mặt lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn bật dậy khỏi sô pha, dường như sợ Trầm Huyên sẽ thật sự gọi cú điện thoại kia, ôm cặp vội vội vàng vàng lao ra khỏi nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...