Edit + Beta: Ruby
----------
Phó Thịnh tuổi đã lớn, Viên Tinh Châu nghĩ không thông, đi yêu thích một lão nam nhân sao?
Diệp Hoài biết đối phương đang kích hắn, nhưng hắn hiện tại như con quỷ đói bụng đói cồn cào, thịt béo đến miệng mới vừa liếm hai cái, còn không có xuống bụng, nào có thể khoan dung người khác mơ ước? Bởi vậy biết rõ đang tại bị lừa, mà vẫn là không nhịn được tích cực.
"Thay loại cảm giác này vào thử xem." Phó Thịnh nói "Cậu sẽ cúi đầu xưng thần với tôi sao?"
Bọn họ quay bù chính là một hồi diễn đấu thủ trước khi, hai huynh đệ luận bàn võ nghệ, Phó Thịnh cố ý chỉ điểm con đường đối nhân xử thế của Diệp Hoài, Diệp Hoài lại tự cho mình siêu phàm, cùng huynh trưởng phân cao thấp.
Diệp Hoài tướng mạo cao lãnh anh tuấn, động tác đánh võ cũng thập phần gọn gàng, lẽ ra cùng vật nhân vật thập phần ăn khớp, thế nhưng ở quay diễn đấu thủ, đặc biệt là lúc diễn văn, hành vi ngây ngô người mới của hắn liền rõ ràng mà thể hiện ra, khí tràng bị Phó Thịnh áp chế vô cùng cứng đờ, không có cách nào biểu hiện lực giãn đối lập.
Điểm này Viên Tinh Châu cũng có thể cảm giác được, trên thực tế đừng nói Phó Thịnh loại diễn kỹ phái ấp bậc ảnh đế, chính là xuất thân chính quy nói chung, bọn họ mấy người nửa đường chuyển hình, với người khác cùng khuông cũng rất dễ dàng bị treo lên đánh.
Cho nên idol chuyển hình diễn viên, làm tốt ngoại trừ bản thân phải có thiên phú ra, đối tượng hợp tác cũng rất quan trọng, chịu kiên nhẫn đạo diễn tạo hình chỉ đạo, tiền bối thả xuống cấp bậc không cố ý áp diễn, cùng với người đại diện không chỉ vì lo lắng hoạt động thương nghiệp trước mắt... Đều hết sức cần thiết.
Viên Tinh Châu đang con đường diễn phim xem như là vận may tương đối khá, dù cho fan cũng là dùng hai chữ may mắn đến khái quát. Lúc trước cậu nhân họa đắc phúc, được đạo diễn bắt cầu chọn đi diễn xuất càng là thường xuyên được người ta đề cập.
Nhưng chỉ có Viên Tinh Châu chính mình rõ ràng, lúc đó cậu scandal bay đầy trời, diễn viên cùng tổ thường xuyên ở sau lưng bát quái nghị luận, thậm chí sẽ lấy trào ngạnh trên mạng cùng nói đùa với cậu. Nữ hai trận kia thiết lập tính cách thẳng thắn, thậm chí ngay mặt hỏi Tinh Châu "Cậu có phải là kẻ tâm cơ?"
Đoạn ngoài lề kia bị người nhiều lần truyền bá, người người đều cười khen nữ minh tinh chân thực không làm màu.
Viên Tinh Châu ban ngày đóng phim lần lượt đạo diễn mắng, buổi tối xem bình luận mạng liền trốn trong chăn khóc. Nhưng mà cậu đến cùng không dám hung hăn khóc, sợ đôi mắt sưng lên sẽ ảnh hưởng lên trang điểm.
Có lẽ là khi đó lên, trong lòng cậu liền vô cùng khát vọng chính mình nhanh nổi lên.
Chỉ cần hot rồi, liền sẽ không bị bắt nạt.
Hai năm qua, Lý Ngộ chọn lựa kịch bản cho cậu, Viên Tinh Châu cũng chính mình luồn cúi, lu ôn luôn nghe lời đoán ý, học tập người khác.
Mà rốt cuộc là thiếu chút tự tin, có lúc cậu cảm thấy chính mình có thể tiến thêm một bước, có khi lại cảm thấy mình ước chừng phải dừng lại như vậy...
Lần này sang đây thăm Diệp Hoài, ngoại trừ trong lòng mong nhớ ra, cậu cũng là lo lắng Diệp Hoài làm người mới bị bắt nạt. Nhưng mà lúc này lại nhìn, trong đoàn phim tuy có người không ưa vị tiểu thịt tươi từ trên trời rơi xuống này, mà đạo diễn là kiểu khích lệ, Phó Thịnh cũng đang dẫn Diệp Hoài nhập diễn.
"... Rất tuyệt!" Trận này diễn đấu thủ quay bù một lần liền qua, đạo diễn hiển nhiên hết sức hài lòng, khích lệ hai người, "Các cậu nắm rất tốt, đêm nay liền đặc biệt có cảm giác đối chọi gay gắt, Diệp Hoài tiến bộ rất lớn!"
Diệp Hoài nghiêm túc lắng nghe, chính mình cũng cảm thấy lần này nắm đúng cảm giác, ngượng ngùng maà cười cười.
Phó Thịnh cũng gật đầu, tiếp sau phần diễn những người khác, Diệp Hoài xoay người đi tìm Viên Tinh Châu, trở lại chỉ thấy Phó Thịnh dĩ nhiên theo lại đây.
Phó Thịnh chủ động cười cười cùng Viên Tinh Châu.
Viên Tinh Châu bị sợ hết hồn, vội thụ sủng nhược kinh chào hỏi anh: "Chào Phó lão sư!"
"Tốt, đều tốt." Phó Thịnh cười nói, "Viên Tinh Châu đúng không? Tôi xem qua chương trình của cậu."
Viên Tinh Châu sững sờ.
"Cậu đàn cây đàn kia, " Phó Thịnh bắt chước làm động tác đàn ghita của cậu, sau đó giơ ngón tay cái lên, "Cực kỳ dễ nghe."
Viên Tinh Châu đối với Phó Thịnh từng biết rõ, biết vị này chính là xuất thân đoàn ca múa, cầm qua thị đế sau đó liên tục chiến đấu ở các màn ảnh lớn, liền cầm lấy ảnh đế, người đã trung niên, được cả danh lợi, cũng coi như là một vị lão nam thần.
Mãi đến tận gần hai năm tác phẩm giảm bớt, chậm chạp không có chiếu phim điện ảnh mới, nhiệt độ lúc này mới hạ xuống đi.
Diệp Hoài thấy mắt Viên Tinh Châu lộ ra sùng bái, có chút bất mãn, không để lại dấu vết mà tới gần, cầm tay Viên Tinh Châu.
Phó Thịnh lại bắt đầu cười ha hả.
" Sau khi cậu đến, Diệp Hoài biểu hiện tự tin hơn nhiều." Phó Thịnh bảo người cầm hai bang ghế lại đây, ra hiệu ba người ngồi xuống nói chuyện.
Diệp Hoài cầm lấy tay Viên Tinh Châu, đặt ở trên đùi mình, ánh mắt lại nhìn sang về phía giữa trường.
" Phải học được thả lỏng." Phó Thịnh nói "Năm đó thời điểm tôi mới diễn xuất cũng là vẫn căng thẳng, cơ thể vẫn luôn kéo căng. Sau đó bái sư học nghệ, bài học thứ nhất lên lớp chính là phải học được thả lỏng. Lúc người đang hồi hộp đại não thiếu máu, ngũ quan sẽ phản ứng trì độn, quên kịch bản quên động tác là tất nhiên..."
Diệp Hoài quay đầu, liếc mắt nhìn anh, lại nhìn một chút Viên Tinh Châu.
Viên Tinh Châu đoán Phó Thịnh là đang dạy hai người bọn họ diễn phim, nhưng lại không chắc chắn lắm.
"Tinh Châu, cậu bộ thứ nhất diễn là tìm cảm giác thế nào?" Phó Thịnh quay đầu lại hỏi.
Viên Tinh Châu lúc trước không dám tùy ý nói cùng Diệp Hoài, sợ chính mình nói dối người, lúc này có tiền bối giao lưu, liền như thực nói: "Tôi tương đối dốt nát, chính là... bắt chước. Bộ thứ nhất trình diễn một người tâm cơ sâu đậm, tôi liền quan sát chung quanh, có người như vậy hay không..."
Trên thực tế, cậu quan sát chính là biểu hiện của nữ hai, bởi vì sau khi Viên Tinh Châu bị cô bắt nạt, biết vị này tuyệt đối không phải người lương thiện.
Lúc thường đợi lên diễn, một ít động tác nhỏ cùng biểu tình của nữ hai, cậu thì sẽ âm thầm ghi nhớ, chờ lúc đóng phim lại bắt chước theo.
Không thể không nói những chi tiết này khiến nhân vật thập phần chân thực. Nhưng mà vị đạo diễn kia là loại hình đả kích giáo dục, rất ít khen người, cho nên sau khi Viên Tinh Châu đã phát sóng hồi lâu, đều hoài nghi mình có phải là làm không tốt.
"Diễn viên là rất yếu đuối. Cậu đừng nhìn tôi già đời, có kinh nghiệm, mà thời điểm đóng phim, đạo diễn vừa chau mày liền nôn nóng, tôi cũng sẽ trong lòng thầm nói, cảm thấy bất an. Mỗi lần đạo diễn nói muốn quay lại, áp lực của tôi đều rất lớn."
Phó Thịnh cười cười, lúc này mới nhìn về phía Diệp Hoài, "Cậu ưu thế tự nhiên rất rõ ràng, mấy ngày nay tiến bộ cũng rất nhanh, thế nhưng cũng không đủ, chỉ dựa vào khí lực dựa vào chịu khổ cũng không thể bù đắp khuyết điểm của cậu. Cậu bây giờ vấn đề là không tự tin, tâm thần rời rạc, cho nên biểu hiện không đủ tự nhiên."
Viên Tinh Châu theo bản năng mà nắm chặt lại tay Diệp Hoài.
Diệp Hoài từ trước đến giờ là được người khen, lần này trên mặt quả nhiên có chút lúng túng, lại có chút khó chịu.
"Cảm tạ Phó ca, " Viên Tinh Châu nặn nặn tay hắn, đối Phó Thịnh nói "Tôi cũng có vấn đề này, cái này có biện pháp giải quyết sao?"
"Không có. Các cậu có thể xem sách, nghe một chút trên mạng giảng bài, mà thứ này xem ngộ tính cá nhân." Phó Thịnh nói "Đối với tôi mà nói, chính là mấy chữ kia, thả lỏng thân thể, tập trung tinh lực, mặc kệ dưới tình huống nào, chỉ cần cậu đang biểu diễn, cũng không cần chính mình xuất diễn, nghĩ chuyện khác... Cậu phải chuyên tâm."
Phó Thịnh quay đầu, đối Diệp Hoài cường điệu nói, "Nhất định phải chăm chú, không nên nghĩ chứng minh chính cậu như thế nào, để cho người khác tín phục. Cậu làm diễn viên, toàn bộ lực chú ý cần phải đều tại trên nhân vật."
" Cám ơn." Diệp Hoài rõ ràng đối phương làm sao chỉ điểm mình, mặc dù có chút biệt nữu, nhưng vẫn là nói cám ơn, lại hỏi, "Trước anh tại sao không nói?"
Phó Thịnh nhìn một chút Viên Tinh Châu, sau đó cười cười: "Sợ cùng cậu ở riêng, bị truyền chuyện phiếm."
Diệp Hoài: "..."
"Đoàn phim có mấy người thích nói huyên thuyên, nói cái gì đều nói, có người nói hai cậu là kết hôn giả, cậu sát lên tôi cho nên mới bị trói trở vào." Phó Thịnh nói "Tôi cũng rất khổ não a, nhà có vợ dữ, căn bản không dám một chỗ với cậu. Cũng may vợ cậu đến, a, tôi an toàn rồi."
Diệp Hoài thần sắc lập tức thả lỏng ra, cùng Phó Thịnh liếc mắt nhìn nhau, lại thêm loại hiểu ngầm ăn ý.
Viên Tinh Châu còn bên cạnh cười ngây ngô, sau một lát mới phản ứng được, kháng nghị nói, "Không đúng, ai nói em là vợ anh? Không phải là chồng anh sao?"
Nửa đêm, Phó Thịnh đã đến xe bão mẫu, Diệp Hoài tại trên ghế nằm che kín thảm nhắm mắt dưỡng thần, Viên Tinh Châu mặc áo khoác ngồi bên cạnh, hai tay nhét vào phía dưới thảm, bị Diệp Hoài cầm lấy chơi.
Diệp Hoài hơi giương mắt: "Làm sao, muốn tạo phản a?"
Viên Tinh Châu trên mặt toả nhiệt, nhưng vẫn là nhỏ giọng phản bác: "Lại không đánh giặc, nói cái gì tạo phản?"
Chung quanh không có người nào, hai người ghé vào một khối nói khẽ, cảm giác kia vừa ấm áp lại kích thích.
"Làm sao, " Diệp Hoài đụng đụng cậu, "Muốn ca ca mở rộng súng sao "
Viên Tinh Châu da mặt không đủ dày, liếc xéo hắn một cái.
"Em lại dám nói kính hiển vi..." Diệp Hoài xem chung quanh không ai nhìn hướng này, cầm lấy tay cậu liền ấn xuống, "Thế nào?"
Viên Tinh Châu lập tức mặt đỏ lên.
Trước mặt mọi người, Diệp Hoài dĩ nhiên căng lều lên, sẽ không sợ đạo diễn đột nhiên gọi hắn đi qua sao?!
Bất quá kích thước này... Viên Tinh Châu có chút trợn mắt ngoác mồm, nghĩ thầm ở nước ngoài sống mấy năm, bố trí cũng sẽ cùng thay đổi sao?
"... Đều là em gây ra." Diệp Hoài cũng không dám để cho cậu lưu lại lâu, hung hăng gãi gãi trên tay Viên Tinh Châu, lúc này mới nhìn cậu nở nụ cười.
"Quá đột nhiên." Sau một lát, nhiệt độ trên mặt Viên Tinh Châu lui chút, có tật giật mình mà nhìn bốn phía, lúc này mới quay lại mặt, "Anh khi nào thì... có cảm giác đối với em?"
Diệp Hoài nhíu mày: "Em thì sao?"
Viên Tinh Châu: "..."
Viên Tinh Châu cũng không mơ hồ từ khi nào thì bắt đầu yêu thích Diệp Hoài. Yêu thích hoặc là nói quý mến, nhưng thật ra là một khái niệm rất không rõ ràng. Đó là tổng hợp lại của nhiều loại cảm xúc, khả năng từ hâm mộ cùng ngóng trông chuyển hóa mà thành, cũng có thể là thói quen ỷ lại chuyển hóa mà thành.
Điều này thật sự là chuyện rất cá nhân, không có gì tiêu chuẩn để cân nhắc. Nếu như nói trong nháy mắt động tâm, vậy lúc đó nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, hẳn là cũng tính. Ngay cả tim đập thình thịch rõ ràng, phỏng chừng thuộc về đêm giáng sinh hôm đó
—— Cậu dựa vào trên bả vai Diệp Hoài thở hổn hển, tim đập như sấm, vừa lo lắng cho mình bị người ta đẩy ra, liền không nhịn được mặt dày dựa vào thêm một lát.
Lúc đó Diệp Hoài vẻ mặt cao lãnh mà đứng dựa vào tường, chẳng biết vì sao không có đẩy cậu ra, thậm chí để cho cậu dựa vào rất lâu.
"Tại lúc trong đoàn." Viên Tinh Châu đột nhiên không muốn nói quá cụ thể, cậu biết Diệp Hoài là muốn chính mình tỏ rõ động trước tâm, vì vậy thức thời nói "Em thầm mến anh trước."
"A, anh biết." Diệp Hoài quả nhiên thần sắc sung sướng, sau đó suy nghĩ một chút, nói " Anh..."
Viên Tinh Châu trợn to mắt, chăm chú chờ đáp án.
Gió đêm từng trận, thỉnh thoảng vén lên tóc mái trên trán cậu, lộ ra cái trán cậu trắng nõn cùng sống mũi duyên dáng. Mắt hai mí của là khai phiến điển hình, đến đuôi mắt độ cong từ từ mở ra biến rộng, bởi vậy trên mặt thanh thuần, thỉnh thoảng sẽ có loại ý nhị đa tình.
Diệp Hoài biết cậu lúc thường rất chú ý bảo dưỡng, lúc này nhìn kỹ, càng cảm thấy Viên Tinh Châu tự nuôi mình đích thực tốt, ánh mắt trong suốt, thời điểm nhìn sang như có nước xao động dập dờn.
"Nhóc con..." Diệp Hoài lại giơ tay, ôm lấy cằm của cậu, "Em khi đó thổ lộ, nói không chắc anh cũng đồng ý."
"Lừa người!" Viên Tinh Châu mới không tin hắn, "Khi đó nói, anh khẳng định sẽ nện vỡ đầu chó em, sau đó ném em từ cửa sổ đi."
Diệp Hoài hơi sững sờ, sau đó nở nụ cười.
"Được thôi." Diệp Hoài này mới nói: "Là thời điểm quay show tạp kỹ, Hermaphroditus."
Viên Tinh Châu ngoài ý muốn ngơ ngác, cố gắng nghĩ lại chính mình hai ngày kia làm gì.
Diệp Hoài nhưng từ phía dưới thảm rút tay ra, cầm qua điện thoại, thao tác một phen đưa cho cậu.
Viên Tinh Châu cúi đầu nhìn sang, nhất thời minh bạch —— trên trang Web xuất hiện chính là điêu khắc của bảo tàng Louvre, Hermaphroditus trong lúc ngủ mơ. Vị mỹ thiếu niên này nghiêng người nằm lỳ ở trên giường, lộ ra phía sau lưng cùng eo mông trơn bóng, tốt đẹp rồi lại tràn ngập nhục dục.
Chính mình tuy rằng yêu thích tư thế ngủ này, mà rõ ràng mặc quần áo được không?
Viên Tinh Châu: "..." Viên Tinh Châu đột nhiên sững sờ, lẫn nhau nhớ tới có một ngày Diệp Hoài mang vòng chân cho chính mình, mình là mặc T shirt ngủ...
"Em vừa không có ngực!" Viên Tinh Châu phát hiện hoa điểm, liền hiếu kỳ nói, "Đây là một người song tính?"
Diệp Hoài gật đầu: "Ừ, lưỡng tính dị dạng trong y học chính là Hermaphroditism. Bất quá hắn vốn là mỹ thiếu niên, sau đó bị thuỷ thần coi trọng, người sau tỏ tình không được, liền cầu khẩn cùng hắn hợp hai làm một."
Mặc dù biết Diệp Hoài là khen chính mình đẹp mắt, mà điểm chú ý của Viên Tinh Châu vẫn là lệch.
"... Thật sự là câu chuyện xui xẻo." Viên Tinh Châu có chút đồng tình, "Mỹ thiếu niên trêu ai ghẹo ai?"
"Trêu chọc anh." Diệp Hoài liền nắm lấy tay cậu, lật tới lật lui chơi, đè thấp giọng nói, "... Em nếu không đồng ý, anh cũng trói chặt em, cho em muốn chạy cũng chạy không được."
Viên Tinh Châu buồn cười nhìn hắn: "Anh lấy cái gì trói?"
"Hợp đồng a, " Diệp Hoài chuyện đương nhiên nói: "Nhìn em có dám chạy hay không."
Hai người nói chuyện phiếm đến đây, không hẹn mà cùng nghĩ tới lời nói Phó Thịnh vừa nãy.
Trong đoàn phim làm sao cũng có tin đồn hai người bọn họ kết hôn giả? Việc này làm sao hình như mọi người đều biết...
Viên Tinh Châu càng nghĩ càng kỳ quái, không biết tin tức này là làm sao truyền đi. Cậu chỉ biết là Nguyên Trừng cùng nhóm khách quý nói qua, nhưng mà phạm vi giao tiếp của Nguyên Trừng có thể có bao nhiêu? Còn nữa cậu cùng Diệp Hoài luôn luôn đang " kinh doanh ", chính là biết là kết hôn giả, thảo luận lên cũng không có ý gì đi?
Vừa nghĩ như thế, may mắn chính mình đến tham ban. Không quản người ngoài làm sao suy đoán, bọn họ chỉ cần cắn chết không có chuyện này, liền sẽ không xuất hiện ngọn gió phong ba gì. Hơn nữa hai người hiện tại đang dính lấy nhau, người có tâm nhìn thấy, hẳn là cũng sẽ nghi vấn tin đồn.
Diệp Hoài nghỉ ngơi một lát, lại bị gọi đến tiếp tục màn kế tiếp, liền như vậy cách quãng mà quay tới 6 giờ rạng sáng mới kết thúc công việc.
Viên Tinh Châu thay Tiểu Lữ, luôn luôn ở bên cạnh trong coi, tình cờ tranh thủ chợp mắt. Chờ một hồi cuối cùng quay xong, Diệp Hoài rõ ràng có chút thể lực không chống đỡ nổi.
Tính ra hắn đã gần tới ba mươi tiếng không ngủ, quá nửa đêm lại liên tục luôn treo via, cuối cùng thời điểm đi xuống dưới quả thực huyệt thái dương đều phồng lên.
Viên Tinh Châu đau lòng viền mắt đỏ lên, lần này khuyên tiếp, Diệp Hoài do dự nửa ngày, rốt cục chịu dùng thế thân.
Tiểu Thiết thấy hắn không kiên trì, như gặp đại xá, lập tức xoay người đi tìm đoàn phim thương lượng. Viên Tinh Châu thì lại đỡ người về khách sạn. Diệp Hoài đơn giản xối nước một chút, liền đi trên giường ngủ bù. Viên Tinh Châu nhìn hắn mệt cuống lên, đi qua giúp hắn cởi quần áo, lúc này mới phát hiện trên eo lưng Diệp Hoài cùng với vai gáy nhiều chỗ vết bầm.
"Không có chuyện gì..." Diệp Hoài nằm lỳ ở trên giường, hàm hồ nói lầm bầm, "Tất cả mọi người giống nhau..."
Nói xong liền vỗ vỗ gối, "Em lại đây cùng ngủ."
Diệp Hoài tật xấu nhiều, không cho trợ lý tiến vào phòng ngủ hắn, càng sẽ không để người ta thoa thuốc cho hắn.
Viên Tinh Châu ừ một tiếng, đi ra ngoài tìm Tiểu Lữ lấy dầu thuốc, chọn chỗ không rách da đẩy ra cho hắn. Lúc đầu, Diệp Hoài còn đau đến cơ nhục căng cứng, nhưng mà rất nhanh lại liền thanh tĩnh lại.
Viên Tinh Châu giúp hắn xử lý xong mấy vết bầm, liền nắn bóp thả lỏng tứ chi một chút cho hắn.
Trong phòng tràn ngập mùi dầu thuốc gay mũi, Viên Tinh Châu đặt chiếc lọ ở đầu giường, nhẹ nhàng cởi quần áo, cũng vén chăn lên chui vào.
Diệp Hoài quả nhiên đã ngủ, mặt đều vùi vào bên trong gối. Viên Tinh Châu cẩn thận giúp hắn trở mình, đổi thành nằm nghiêng, hai người liền trở thành mặt đối mặt.
Những việc trải qua ngày đó giống như trong mộng.
Viên Tinh Châu nghĩ thầm Diệp Hoài mới phải vị con trai tuấn mỹ của Thần, mà chính mình càng giống như là thủy tinh linh, nhất kiến chung tình sau đó liền tâm tâm niệm niệm, chôn sâu đáy lòng. Đặc biệt là sau đó thời điểm nói đến đề tài Hoài Châu, ai nào biết đây không phải là cầu nguyện của cậu đối chúng thần chứ.
Bây giờ Diệp Hoài dĩ nhiên thật sự bị chính mình trói lại...
Cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, Viên Tinh Châu lại không nỡ lòng thiếp đi, mãi đến tận cuối cùng ngáp liên tục, cậu nhẹ nhàng gần lên trước, tại khóe miệng Diệp Hoài hôn một cái, lúc này mới hài lòng nằm xuống lại, kéo tay Diệp Hoài ngủ thiếp đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...