Bàn tay đặt trên vai Giang Dật khẽ run lên trong chốc lát rồi vô thức vân vê y phục trên người hắn.
Hai tay Giang Dật ôm eo nàng như chững lại, sau đó lại càng dùng sức ôm nàng vào lòng.
Giang Dật và Nhan Nhất Minh ở chung với nhau bốn năm, hắn biết tính tình nàng dù lười để ý nhưng lại cứng rắn không chịu nhượng bộ, cơ thể gầy yếu nhưng tính cách lại cố chấp vô cùng, dù vậy trái tim nàng lại cũng rất mềm yếu.
Giang Dật là người thông minh, khi còn là một thiếu niên hắn đã từng tỏ ra yếu đuối và làm nũng để khiến Nhan Nhất Minh phải cúi đầu, tính cách của nàng trước giờ luôn là ăn mềm không ăn cứng.
Chẳng qua khi ở một mình hắn cũng đã nghĩ tới những lời nói này hàng ngàn hàng vạn lần, cho nên dù giờ phút này đang có ý đồ thì cảm xúc của hắn vẫn là thật.
Hắn chưa bao giờ cúi đầu trước mặt người ngoài, nhưng nếu là Nhan Nhất Minh thì Giang Dật cảm thấy thật ra không có gì là không thể.
Nhan Nhất Minh đột nhiên thấy chua xót, thấy rất đau lòng.
Nhớ lại từ trước đến giờ, cho dù khi còn là một cậu thiếu niên đứng trong màn tuyết cũng không có ai muốn liếc mắt nhìn thì người này vẫn luôn ôm hoài bão rộng lớn trong lòng, chưa từng lộ ra trước mặt nàng dáng vẻ hèn mọn giống như bây giờ.
Nhan Nhất Minh chưa bao giờ nghĩ tới khi đi qua đi lại vào trò chơi nàng sẽ gặp rắc rối với hắn.
Nhưng cho dù chỉ là một trò chơi thì Giang Dật cũng là đứa trẻ nàng tận tâm che chở suốt bốn năm trời, nhìn hắn lớn lên từng ngày.
Vì sao lại biến thành tình huống như thế này, vì sao hắn lại phát hiện ra, vì sao nàng lại mềm lòng.
Nàng khẽ thở dài, ngón tay thon dài mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc hơi rối của hắn, giống như những năm tháng hai người ở bên nhau khi đó.
Nhan Nhất Minh cụp mắt nói: “Thiếu Quân, ngươi say rồi.”
Khóe môi Giang Dật nở một nụ cười dịu dàng: “Rượu không làm người say được, chỉ có người tự say.
Từ ngày nhìn thấy nàng ta chưa từng tỉnh táo.” Cuối cùng Giang Dật cũng buông lỏng Nhan Nhất Minh ra, đột ngột đứng dậy.
Nhan Nhất Minh sửng sốt lui về phía sau theo bản năng, lại bị Giang Dật ôm lấy.
Bên tai nàng vẫn là tiếng cười dễ nghe của Giang Dật, hai người ngã vào chăn nệm mềm mại, hai má kề sát trong gang tấc.
Nhan Nhất Minh kinh ngạc nhìn vào đôi mắt đen như mực của Giang Dật, còn chưa kịp nhìn rõ tình cảm ẩn giấu dưới đôi mắt kia thì Giang Dật đã hôn xuống.
Hắn hôn mắt nàng, chóp mũi nàng, cuối cùng dừng lại ở môi nàng, đầu lưỡi cạy mở hàm răng nàng, nụ hôn mang theo mùi rượu vừa nghiêm túc vừa cẩn thận.
Bàn tay bị ép trước ngực của Nhan Nhất Minh như không có sức lực đẩy lồng ngực Giang Dật, nhưng dường như cũng không có tác dụng.
Khó khăn lắm mới có lúc dừng lại để thở dốc, Nhan Nhất Minh vội giữ mặt Giang Dật lại nói.
“Thiếu Quân ngươi làm gì vậy...”
Giang Dật lưu luyến tách ra trong chốc lát, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười vô lại.
“Hôn nàng.” Giang Dật nói: “Là nàng nói mà, ta say rồi.” Nói xong lại thuận thế hôn vào lòng bàn tay nàng.
Sau đó cầm lấy bàn tay run rẩy đang định rút ra của nàng.
Hắn cúi đầu xuống nhẹ nhàng cắn vành tai nàng, mặt mày cong cong, nhìn nàng cười nói: “Cho một con ma men vào phòng, A Minh, nàng không nghĩ đến hậu quả sao?”
Nhan Nhất Minh nhất thời ngẩn ra, nhưng đã nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu, nàng không đẩy Giang Dật ra nữa, để mặc cho hắn hôn một hồi lâu.
Chỉ có điều, bây giờ nghe thấy những lời này của Giang Dật, Nhan Nhất Minh lại mỉm cười, tay dùng lực giãy ra khỏi tay Giang Dật.
Nàng xoay người, nhanh nhẹn ngồi dậy trước ánh mắt ngạc nhiên của Giang Dật.
“Hậu quả là gì?” Nhan Nhất Minh liếc mắt nhìn hắn, xoa xoa vành tai hơi ngứa ngày của mình, nở nụ cười: “Một tên thư sinh đến cả trèo tường cũng phải có người hỗ trợ ta không thèm để vào mắt.”
“Vậy à, hóa ra A Minh của chúng ta vừa giỏi văn vừa giỏi võ, lợi hại quá.” Giang Dật tỏ vẻ ngạc nhiên trong giây lát rồi ý cười lại càng tăng lên: “Cho nên, vừa rồi rõ ràng có thể đẩy ra nhưng nàng lại không từ chối ta, vậy là thích phải không?”
Cánh tay Nhan Nhất Minh chợt run lên, trong một khoảnh khắc chỉ muốn bịt miệng Giang Dật lại.
Giang Dật nhìn dáng vẻ cứng ngắc của nàng, rất khéo hiểu lòng người không tiếp tục nói đến đề tài này nữa.
Thừa dịp nàng không để ý hắn lại túm lấy thắt lưng nàng kéo về phía giường.
Tuy trước đó Nhan Nhất Minh đã mở miệng cảnh cáo, nhưng hiển nhiên Giang Dật cũng phát hiện ra nàng không thật sự muốn ra tay, nên không hề tỏ vẻ sợ hãi.
Nhan Nhất Minh quay đầu định nói gì đó thì Giang Dật đã đè nàng lên gối, giơ tay ôm lấy mặt nàng, tỏ vẻ “được rồi bỏ qua cho nàng”: “Ta hơi choáng đầu, nàng đừng lộn xộn.” Giang Dật nói xong lại cúi đầu nhìn mặt nàng: “Vậy đây chính là dáng vẻ nguyên bản của nàng sao?”
Đề tài thay đổi rất nhanh, Nhan Nhất Minh thầm nghĩ, rồi gật đầu “Ừ” một tiếng.
Dường như Giang Dật đang nghĩ tới điều gì, một lát sau lại nói.
“Lúc trước là ta đón nàng từ Hàng Châu về Kinh Thành.”
“Ừ.” Nhan Nhất Minh đáp lại, vì sao hắn đột nhiên nhắc tới chuyện này.
“Cho nên dù còn có ai khác thì lần này người đầu tiên gặp được nàng, người đầu tiên nhận ra nàng cũng đều là ta, có phải không?”
Miệng Nhan Nhất Minh há hốc, ngước mắt nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Giang Dật, trong lòng lại thấy chua xót.
Nàng tàn nhẫn một chút có phải là tốt hơn không, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ấy nàng lại không nỡ.
“Phải.” Nhan Nhất Minh nói: “Đều là ngươi.”
Người đầu tiên nhìn thấy ta, người đầu tiên nhận ra ta, tất cả đều là ngươi.
Nhan Nhất Minh đột nhiên đoán được tại sao Giang Dật lại đến đây, tại sao bỗng dưng hắn lại uống rượu, và tại sao hắn ta lại nói ra những lời vừa rồi.
Hắn nói rằng không cần biết còn ai khác nữa nghĩa là hắn đang so sánh với người khác.
Giang Dật chưa từng để ý đến Thái tử, cho nên tất nhiên không phải là vì Thái tử.
Bỏ qua Thái tử thì cũng chỉ còn hai người Giản Ngọc Diễn và Thiệu Kinh Vũ.
Thiệu Kinh Vũ còn đang trên đường về Kinh Thành.
Hơn nữa, ngoài Hoàng đế và Thiệu Kinh Vũ ta thì không có người nào biết danh tính đích thực của vị nữ tướng quân kia, vậy nên Giang Dật sẽ không đoán ra được.
Còn về phần Giản Ngọc Diễn, gần đây Giang Dật hay hợp tác với Giản Ngọc Diễn, nếu Giản Ngọc Diễn không đề phòng thì việc bị Giang Dật phát hiện cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nàng chưa bao giờ là người chịu kìm nén, nghĩ tới thì sẽ hỏi ngay.
“Thiếu Quân.” Nhan Nhất Minh gọi hắn: “Có phải ngươi đã biết cái gì rồi không?”
“Đúng vậy.” Giang Dật cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh: “Hóa ra đào kép khiến Giản Ngọc Diễn nhớ mãi không quên nhiều năm cũng tên là A Minh, đuôi mắt phải cũng có một nốt ruồi son.
Có phải là trùng hợp không?”
“Không phải.” Nhan Nhất Minh nhìn sang chỗ khác: “Đó cũng là ta...”
“Ngươi đoán không sai.”
Bàn tay ẩn trong bóng tối của Giang Dật lập tức nắm chặt lại, trái tim đau nhói, nhưng hắn vẫn cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt: “Mấy ngày trước Giản Ngọc Diễn đã nói cho ta biết về những kẻ ẩn núp mà Giản thừa tướng cài cắm vào, là nàng chỉ cho hắn làm như vậy phải không.”
Quả nhiên, Giang Dật đã biết tất cả mọi việc.
“Ta đã dùng thân phận A Minh để thuyết phục hắn nói cho ngươi biết kế hoạch của Giản thừa tướng.”
“Cho nên nàng làm như vậy là để tìm đường sống cho hắn.” Trên môi Giang Dật rõ ràng có ý cười, nhưng giọng nói đã lạnh đến thấu xương: “Tại sao?”
“Tại sao phải cứu hắn?” Giang Dật hỏi, khi nói ra những lời này vì quá mức đau đớn nên trong tai hắn còn thấy ù ù, giọng nói run run, giọng điệu hung hăng như muốn ép người: “Thân phận của hắn như vậy căn bản khó thoát khỏi cái chết, vì sao nàng phải cứu hắn, nàng yêu hắn sao?”
“Ta không yêu hắn.” Nhan Nhất Minh thở dài, nhìn thẳng vào mắt Giang Dật: “Không hề yêu.”
Tiếng tim đập ầm ỹ bên tai dường như đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.
Giang Dật cẩn thận hồi tưởng lại lời nói của Nhan Nhất Minh thật nhiều lần.
Lúc này hắn mới như đã lấy lại tinh thần, nhưng trong đôi mắt thâm thúy kia lại dần nổi lên sự hưng phấn.
Nếu đã không yêu… Giang Dật lại hỏi nàng.
“Vậy hắn chết thì nàng có đau lòng không?”
“Không.” Nhan Nhất Minh vừa dứt lời lại đột ngột mở to hai mắt nhìn hắn, sự bất an khó hiểu chợt dâng lên trong lòng.
Vẻ ngoài luôn luôn dịu dàng của Giang Dật khiến nàng bị mê hoặc, nhưng lúc này nàng mới đột nhiên nhận ra, hắn là một công tử luôn nở nụ cười trên miệng, nhưng cũng là một Thủ phụ đại nhân máu lạnh vô tình giẫm lên vô số người để trở thành kẻ dưới một người trên vạn người.
Người này bao dung với nàng bao nhiêu thì cũng sẽ tàn nhẫn với người khác bấy nhiêu.
“Thiếu Quân, ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn tiễn hắn vào chỗ chết.” Giang Dật nói.
“Ta muốn hắn chết.
A Minh, nàng biết lý do mà, ta cũng thế, ta biết hắn đã từng làm gì.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...