Edit: Tử Nguyên Nhi
Giản Ngọc Diễn lần đầu tiên tinh tường nhận tri đến, hắn là thật sự có chút thích Nhan Nhất Minh.
Trên đời này trừ bỏ Giản Ngọc Nhi, Nhan Nhất Minh là nữ nhân thứ hai làm hắn nhịn không được đau lòng, nhịn không được quan tâm.
Cho dù ngay từ đầu bởi vì gương mặt kia cùng Ngọc Nhi lớn lên quá mức tương tự, nhưng ở chỗ Nhan Nhất Minh quen biết nửa năm này, hắn đã hiếm khi sẽ ở trên người Nhan Nhất Minh đi tìm thân ảnh Giản Ngọc Nhi.
Nhan Nhất Minh là nữ tử cực kỳ mâu thuẫn rồi lại mạc danh hài hòa, so sánh lên thì nữ tử câu lan cũng không bằng nàng, nhưng dưới ngòi bút quân cờ so với nhiều thế gia tiểu thư còn ổn trọng hiền thục, rõ ràng là thân phận bất kham nhất, lại có loại khôn kể tự phụ.
Giản Ngọc Diễn bất đắc dĩ cười cười, gần đây vẫn luôn không có đi thăm A Minh, thời điểm nhớ tới nàng càng ngày càng tăng.
Thủ hạ hắn đang vẽ một trương mỹ nhân đồ, vốn là vì A Minh sở họa lại vô ý bị Ngọc Nhi thấy, Ngọc Nhi hai ngày này thường thường sẽ hỏi bức họa kia họa xong chưa, Giản Ngọc Diễn chỉ có thể một lần nữa vì Giản Ngọc Nhi làm một bức họa.
Bút pháp quen thuộc như cũ, hắn họa quá quá nhiều mỹ nhân đồ, nhưng nhiều nhất vẫn là Giản Ngọc Nhi, tùy tay cầm lấy bút, trong chốc lát liền đã là một hình dáng rõ ràng, tiện đà tinh tế miêu tả ngũ quan mặt mày.
Đưa họa bồi cho Giản Ngọc Nhi, Giản Ngọc Nhi có chút kinh ngạc, "Di, sao không phải bức ngày ấy? Bức họa kia đã cực đẹp"
"Bức kia không cẩn thận họa sai một bút", Giản Ngọc Diễn cười nói, "Có thích bức này hay không?"
"Đương nhiên thích", thân xiêm y trong họa này vừa vặn là nàng mặc mấy ngày hôm trước, cho nên chắc là mấy ngày ca ca cố ý họa lại cho nàng, Giản Ngọc Nhi tỉ mỉ nhìn vài lần, "Ca ca hoạ thật sự càng ngày càng tốt.
"
Giản Ngọc Diễn sủng nịch sờ sờ tóc Giản Ngọc Nhi, "Ngọc Nhi thích thì tốt.
"
Giản tướng phái người tới tìm Giản Ngọc Diễn, Giản Ngọc Diễn trên mặt tươi cười biến mất, đôi mắt đào hoa xinh đẹp sau khi từ biệt Giản Ngọc Nhi, nhanh chóng trở nên sâu thẳm mà phức tạp.
Giản tướng bên này tìm Giản Ngọc Diễn, vẫy lui những người bên người khác, lúc này mới thản nhiên cùng Giản Ngọc Diễn thấp giọng nói, "Bệ hạ bệnh nặng.
"
Giản Ngọc Diễn chợt ngẩng đầu.
Đương kim hoàng đế kỳ thật tuổi tác cũng không lớn, tuổi vừa mới bất hoặc thôi, nhưng cùng giống Thái Tổ, kế vị giả Nam Cung nhất tộc tựa hồ đều không dài thọ.
Bệ hạ đăng cơ vẫn luôn là bí mật mọi người không dám vọng luận, rốt cuộc lúc trước bệ hạ không phải đích cũng không phải trưởng, có lẽ đúng là bởi vì như thế, từ sau khi bệ hạ đăng cơ liền cần cù dị thường, hiện giờ tứ hải thái bình, cũng ngao đổ thân thể.
Giản tướng trên mặt vui mừng khôn kể, trong lòng Giản Ngọc Diễn lại là phức tạp cùng bi thương nói không nên lời.
Nhan Nhất Minh nhìn cốt truyện sau khi Giản Ngọc Diễn từ biệt Giản Ngọc Nhi thần sắc nháy mắt thay đổi, đột nhiên có loại cảm giác dị dạng.
Lúc sau Giản Ngọc Diễn cùng Giản tướng rốt cuộc nói gì đó Nhan Nhất Minh không biết, bất quá lúc sau đại bối cảnh trò chơi có một đoạn ngắn tóm tắt, đại để là nói bệ hạ lập tức ngã bệnh, mệnh Thái Tử giám quốc, các hoàng tử đất phiên phụng mệnh hồi kinh.
Nhan Nhất Minh nhìn mấy chữ, đột nhiên ý thức được, "Tiểu ngũ phải về kinh?"
Tiểu quả táo sửng sốt một chút, "A! ! Đúng nga.
"
Bắc Bình là khu bắc địa cũng không thái bình, trong trò chơi một vị nam chủ khác Thiệu Kinh Vũ, ở Bắc Bình lấy Bắc đại doanh trung.
Việt Vương Nam Cung Diệp trấn thủ Bắc Bình đã một năm, năm trước ngay cả năm mạt cũng không hồi kinh, có thể thấy được chính sự Bắc Bình thực sự bận rộn.
Lần này Nam Cung Diệp nếu hồi kinh, nhưng thật ra lần đầu tiên hồi kinh sau khi hắn ly kinh.
Nhớ tới Nam Cung Diệp, Nhan Nhất Minh đột nhiên có chút thương cảm thở dài, khoảng cách rời đi cái thế giới thứ nhất đã một năm rưỡi, Nam Cung Diệp hiện giờ cũng đầy 18 tuổi chân chính tính là người trưởng thành rồi.
Cũng không biết hiện tại cùng lúc trước sẽ có biến hóa gì.
Tiểu quả táo nghĩ nghĩ, nhưng Nam Cung Diệp rốt cuộc không phải tứ đại nam chủ, cho nên trong trò chơi chuyện liên quan với hắn thật sự cực kỳ bé nhỏ, duy nhất có một đoạn bút mực nhưng là phát sinh trong tương lai, cho nên tiểu quả táo cũng nói không nên lời cái nguyên cớ.
Cũng may Nhan Nhất Minh không có hỏi lại, nhưng thật ra lấy ra thẻ bài công lược Giản Ngọc Diễn lần này.
Thẻ bài sau khi hoàn toàn hoàn thành công lược lúc sau mới có thể biểu hiện ra hết tất cả chuyện xưa, hiện giờ thẻ bài mặt trái chỉ có một câu, "Tin cậy cùng cứu rỗi, cho ngươi hạnh phúc trong thế giới bóng đêm.
"
Ngay từ đầu khi không biết thân phận Giản Ngọc Diễn, Nhan Nhất Minh xem những lời này chỉ cho là Giản Ngọc Diễn trải qua yêu đương cảm thấy hắc ám, nhưng sau khi biết được thân phận của hắn, hàm nghĩa sau lưng những lời này đã so với lúc trước phong phú mà khắc sâu rất nhiều.
Bề ngoài ôn hòa hoàn toàn bất đồng thân phận hắc ám, từ một khắc sinh ra đã bắt đầu, lưng đeo thù hận vĩnh viễn cũng không thoá
Thẻ bài mặt trái, trừ bỏ Giản Ngọc Diễn soái chiếu, là bốn cái số liệu thẻ bài này.
Chỉ số thông minh: 155, EQ: 197, hành động lực: 98, quyết sách lực: 89.
Nhan Nhất Minh nhìn hai số liệu cuối cùng, mặt mày hơi hơi nhăn lại.
Chỉ số thông minh cùng hành động lực, Giản Ngọc Diễn đều là so với Nam Cung Huyền cao hơn 10 phân, nhưng bởi vì đây là một thẻ bài SSR, cơ sở số liệu vốn dĩ phải cao, cho nên chỉ số thông minh cùng hành động lực so, Giản Ngọc Diễn cùng Nam Cung Huyền hẳn là tương đương.
Mà Giản Ngọc Diễn EQ tối cao ở trong bốn người, 187 điểm trực tiếp treo lên đánh EQ 22 tàn tật của Nam Cung Huyền.
Nhưng cuối cùng hạng nhất, quyết sách lực, thẻ bài SR Nam Cung Huyền trị số quyết sách lực cao tới 178, Giản Ngọc Diễn rõ ràng là thẻ bài SSR, quyết sách lực lại chỉ có 89.
Thân là thượng vị giả, đặc biệt là làm một cái đế vương, quyết sách lực xuất sắc, không thể nghi ngờ là yêu cầu quan trọng nhất, nhưng quyết sách lực của Giản Ngọc Diễn lại thấp đáng sợ.
Quen biết cùng Giản Ngọc Diễn trong khoảng thời gian này, Giản Ngọc Diễn kỳ thật là một người rất dễ dàng mềm lòng, cho nên lúc sau Nhan Nhất Minh yếu thế mới có thể nhanh chóng thay đổi ý tưởng.
Cùng nàng quan hệ đoạn mà không được, cùng Giản Ngọc Nhi, nhiều năm qua không bỏ xuống được lại nói không ra, cảm tính dễ dàng bị dao động, nói dễ nghe chút là ôn nhu săn sóc, nói không dễ nghe, rõ ràng chính là do dự không quyết đoán.
Giản Ngọc Diễn tính tình như vậy, Nhan Nhất Minh thật sự hoài nghi, hắn có thích hợp làm một thượng vị giả sát phạt quyết đoán hay không.
Tiểu quả táo ngay lúc này nhất định sẽ hoàn toàn giả chết, Nhan Nhất Minh hỏi không ra cái gì, lúc trước tiểu quả táo nói lậu miệng, Nhan Nhất Minh nhớ rõ câu nói kia là nói Nam Cung Huyền không có thuận lợi đăng cơ.
Chữ Hán thật là bác đại tinh thâm, Nhan Nhất Minh hiện tại cũng không nghĩ ra lời trọng điểm rốt cuộc là "Thuận lợi" hay là "Đăng cơ", cho nên lại nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra cuối cùng kết cục sẽ là như thế nào.
Cho nên vẫn là không nghĩ, Nhan Nhất Minh quơ quơ đầu quay lại đi ngủ.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì, nên phát sinh tổng hội phát sinh, nàng chỉ cần theo tiến trình chuyện xưa nước chảy bèo trôi là được.
Giản Ngọc Diễn tuy nói không có cùng Nhan Nhất Minh đề cập chuyện không hề tới mai viên, nhưng rốt cuộc đã đáp ứng Giản Ngọc Nhi rồi, cho nên Giản Ngọc Diễn không còn có ở mai viên lưu qua đêm, ban ngày tới thời gian cũng ít rất nhiều.
Luyến tiếc cự tuyệt Giản Ngọc Nhi, cũng luyến tiếc bỏ xuống Nhan Nhất Minh, hiện giờ phát triển trở thành cục diện như vậy, chính Giản Ngọc Diễn cũng không biết nên như thế nào.
Nhan Nhất Minh đã từng cùng tiểu quả táo tham thảo qua tâm lý rối rắm Giản Ngọc Diễn.
Không bỏ xuống được Giản Ngọc Nhi, yêu đến trong xương cốt đây là thứ nhất, thứ hai, Giản Ngọc Diễn kỳ thật vẫn ôm ảo tưởng, không cho rằng xác suất mình cùng Giản Ngọc Nhi cuối cùng ở bên nhau là 0.
Không bỏ xuống được mình, một đoạn thời gian ở chung chậm rãi có hảo cảm đây là thứ nhất, thứ hai, Giản Ngọc Diễn không cho rằng xác suất mình cùng Giản Ngọc Nhi cuối cùng ở bên nhau là 0, nhưng cũng tuyệt không phải trăm phần trăm, nói cách khác hắn cũng làm tốt sau khi ảo tưởng tan biến sẽ có sự chuẩn bị bổ sung.
Nếu là Nam Cung Huyền, căn bản sẽ không có băn khoăn như vậy, hắn người như vậy, nếu thích vậy chỉ có trăm phần trăm.
Lòng mềm yếu, đem quyền chủ động chuyện này giao cho Giản Ngọc Nhi, đây là nguyên nhân Giản Ngọc Diễn lâm vào loại lựa chọn lớn nhất này.
Tiểu quả táo mơ mơ màng màng nghe xong, cuối cùng tổng kết một câu, "Cho nên nói đến cùng ngươi vẫn là cái bổ sung, một khi Giản Ngọc Diễn thật sự có thể cùng Giản Ngọc Nhi thành một đôi, ngươi nhất định sẽ bị đá?"
Nhan Nhất Minh:!!???
Lời này một chút cũng không dễ nghe, nhưng xác thật là có chuyện như vậy?
Nếu Giản Ngọc Nhi thật sự nguyện ý cùng Giản Ngọc Diễn, Giản Ngọc Diễn có mềm lòng như thế nào hay áy náy như thế nào cũng sẽ không lưu tại bên người nàng.
"Cho nên nói", Nhan Nhất Minh dùng bút đem tên của mình vòng ra, "Không muốn bị đá, hiện tại cũng chỉ có một cái biện pháp.
"
"Biện pháp gì.
"
"Để ảo tưởng Giản Ngọc Diễn hoàn toàn tan biến", Nhan Nhất Minh nhẹ giọng nói, "Ta muốn đánh cuộc một phen, đánh cuộc Giản Ngọc Nhi sẽ lưu lại Giản Ngọc Diễn, hay là đưa hắn đến bên người ta.
"
Hai ngày sau Giản Ngọc Diễn tới mai viên một lần, tới khi Nhan Nhất Minh đang vẽ tranh.
Bởi vì bảo trì ký ức Nhan tiểu thư trước kia, Nhan Nhất Minh cầm kỳ thư họa đều lấy ra, bất quá rốt cuộc so ra kém Giản Ngọc Diễn tinh thông.
Giản Ngọc Diễn khẽ cười một tiếng đi qua, đứng ở phía sau Nhan Nhất Minh nắm lấy tay nàng kiên nhẫn dạy nàng, nhìn Nhan Nhất Minh tự mình chậm rãi miêu tả, chỉ chốc lát sau liền phác họa ra hình dáng nam tử tuấn dật.
Nhan Nhất Minh cười khanh khách ngẩng đầu hỏi hắn, "Ta học nhanh không?"
Giản Ngọc Diễn nhìn lên mới phát hiện Nhan Nhất Minh họa chính là mình, buồn cười nở nụ cười, trong lòng ấm áp, hoảng hốt đột nhiên nhớ tới, lúc trước cũng đã dạy Ngọc Nhi vẽ tranh, bất quá Ngọc Nhi chậm rãi lớn lên thì không đi theo hắn học.
Phục hồi tinh thần mới phát hiện Nhan Nhất Minh đang nghiêm túc nhìn hắn, Giản Ngọc Diễn trong lòng sinh ra vài phần vẻ xấu hổ, duỗi tay nắm lấy tay Nhan Nhất Minh kéo nàng ngồi ở trên đùi nhẹ giọng hỏi nàng, "Gần đây có phải cảm thấy nhàm chán hay không? Ta mang ngươi đi ra ngoài chơi chơi.
"
Tự lần trước hắn tới ít, càng sợ bị Ngọc Nhi nhìn thấy lần nữa cho nên không còn có mang Nhan Nhất Minh đi ra ngoài, Nhan Nhất Minh kỳ thật là người tính tình cực mê chơi, để nàng mỗi ngày ở trong phòng thực sự không thú vị.
Không ngờ Nhan Nhất Minh lắc lắc đầu, "Ta gần đây trứ lạnh, thân mình không tốt lắm cũng không muốn đi, Diễn ca ca vừa vặn không ở, miễn cho cũng bị nhiễm phong hàn.
"
Giản Ngọc Diễn không có nói gì nữa, chỉ là thừa dịp Nhan Nhất Minh không chú ý hỏi nha đầu bên người, Nhan Nhất Minh mấy ngày nay có phải hay không thân mình không khoẻ.
Kia nha đầu không thể hiểu được lắc đầu, "Cô nương thân mình hảo a.
"
Giản Ngọc Diễn thở dài, A Minh chắc là cố ý nói như vậy, nữ tử thông thấu thông minh như vậy lại săn sóc, làm sao có thể để hắn phóng túng.
Rốt cuộc không có vạch trần, quay đầu kêu người đưa tới đồ bổ tốt nhất, mệnh tiểu nha đầu bên người Nhan Nhất Minh có thời gian nhiều bồi Nhan Nhất Minh ra mai viên đi một chút, mình không thể bồi nàng, vậy để nàng tự mình chơi.
Đến mùa xuân tháng ba, Phù Ngọc sơn cây đào hoa khắp nơi, Giang Dật bồi Giản Ngọc Nhi đi chùa Phù Ngọc.
Mấy ngày nay ca ca không hề ngày ngày ra cửa, cha cũng đối Giang Dật cực kỳ vừa lòng, Giản Ngọc Nhi trong lòng cũng vui vẻ, đợi từ chùa Phù Ngọc trở về, đang cùng Giang Dật nói cái gì, nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Nàng kia thân ảnh tuy nói chỉ liếc mắt một cái, nhưng Giản Ngọc Nhi lại nhớ rõ, đặc biệt hôm nay nàng vừa vặn lại ăn mặc váy lụa thân thuần trắng màu bạc nạm biên la ngày ấy.
Tuy nói Giản Ngọc Diễn cùng nữ tử này không hề lui tới, nhưng Giản Ngọc Nhi lại sinh ra vài phần tò mò, trái lại muốn nhìn một chút nữ tử có thể làm ca ca nhà mình thích như vậy rốt cuộc là bộ dáng gì, vì thế đã hướng về nàng kia đi đến.
Giang Dật ở lúc Giản Ngọc Nhi quay đầu đã phát hiện nàng kia, tức khắc nhớ tới ngày ấy nàng kia đột nhiên quay đầu lại con ngươi mang theo ý cười, cũng sinh ra vài phần hứng thú, khẽ cười một tiếng nhắc nhở Giản Ngọc Nhi chậm một chút, vài bước đuổi kịp, vừa vặn nàng kia xoay người lại.
Trong lúc nhất thời, mọi người biểu tình đều cương trên mặt.
Nàng kia bởi vì quá mức khiếp sợ mở to hai mắt, nhưng như là tiện đà minh bạch cái gì, cuống quít lấy ra khăn che mặt che lên, cường cười một tiếng xoay người rời đi.
Lưu lại Giang Dật ánh mắt sâu thẳm không biết nghĩ chút gì đó, dưới khiếp sợ, liên thủ đều ngăn không được Giản Ngọc Nhi run rẩy.
Giản Ngọc Nhi không biết chính mình là như thế nào hồi Giản phủ, thẳng đến thanh âm quen thuộc bên tai vang lên, Giản Ngọc Diễn nhìn nàng sắc mặt trắng bệch, cực kỳ tự nhiên duỗi tay sờ sờ trán Giản Ngọc Nhi, "Cảm lạnh sắc mặt kém như vậy?"
Giản Ngọc Nhi đột nhiên tỉnh lại, nhìn đến là ai khi chợt lui ra phía sau hai bước né tránh tay Giản Ngọc Diễn.
Giản Ngọc Diễn cứng đờ ở không trung, tươi cười có chút miễn cưỡng gọi nàng một tiếng, "Ngọc Nhi?"
"Ta! ! Ta đi về trước", Giản Ngọc Nhi tránh đi tầm mắt Giản Ngọc Diễn, không có để lại cho Giản Ngọc Diễn cơ hội hỏi lại, vội vàng rời đi.
Giản Ngọc Diễn tuấn mỹ ngũ quan mất đi tất cả biểu tình, nhìn chăm chú vào thân ảnh Giản Ngọc Nhi dần dần biến mất, không biết qua bao lâu, xoay người ra phủ hướng mai viên đi đến.
Tác giả có lời muốn nói: Nhan Nhất Minh: Ta vô tội ta oan uổng ta ủy khuất, ngươi kêu ta đi ra ngoài chơi, ta như thế nào biết Giản Ngọc Nhi cũng đi!
Tiểu quả táo: Ha hả ~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...