Gần đây tâm trạng của Nhan Nhất Minh cực kỳ tốt, nhân viên trong công ty nhận ra, người lớn trong nhà cũng phát hiện được.
Không chỉ như vậy, người lớn trong nhà còn phát hiện số lần Nhan Nhất Minh về nhà bắt đầu ngày một tăng dần.
Điều này đối với người lớn trong nhà cả ngày đều mong cho Nhan Nhất Minh yêu đương kết hôn mà nói, không phải là một hiện tượng tốt.
Cậu Nhan cảm thấy cứ tiếp tục thế này không được, bây giờ bệnh tình của mẹ Nhan dần dần có chuyển biến tốt, bác sĩ Nhan lại ở lại thành phố S, cũng không cần Nhan Nhất Minh liên tục bên cạnh chăm sóc như vậy nữa.
Nghĩ đến đứa cháu gái mới chớp mắt đã hai mươi bảy, cậu Nhan cảm thấy bọn họ mà còn không giúp đỡ, thì đứa nhỏ này thật sự sẽ định tiếp tục độc thân mất.
Còn về đối tượng, cậu Nhan cũng đã có được mấy người, công tử thiếu gia có sắc có tài gia thế to lớn ở thành phố S cũng không ít.
Có điều, ông chỉ nhìn trúng có một người, điều vừa lòng nhất chính là cậu nhóc này từ lần trước gặp được Nhan Nhất Minh vẫn nhớ mãi không quên.
Cậu Nhan cảm thấy có thể giúp đỡ thúc đẩy một chút tình cảm giữa đám tiểu bối với nhau.
Vì vậy đợi lần sau khi Nhan Nhất Minh về nhà, cậu Nhan chào hỏi với Giang Dật đã rất quen thuộc xong, chờ Giang Dật xem xong bệnh cho mẹ Nhan rồi mấy người ngồi lại bên nhau cùng nhau nói chuyện.
Cậu Nhan không xem Giang Dật như người ngoài, cũng muốn nhờ Giang Dật khuyên giúp Nhan Nhất Minh, thuận miệng liền nhắc đến chuyện bảo Nhan Nhất Minh chọn thời gian gặp vị thiếu gia nào đó của nhà nào đó, sợ cô không đồng ý còn bổ sung vào nói gia thế cậu ta tốt, tướng mạo tốt, tính cách cũng tốt, vả lại còn thích con.
Nhan Nhất Minh suýt thì sặc nước.
Đôi mắt xinh đẹp của Giang Dật chan chứa ý cười, dáng vẻ như đang xem chuyện vui.
Thấy vậy còn chu đáo đưa cho cô một tờ khăn giấy: “Uống chậm thôi, vội gì chứ.”
Nhan Nhất Minh trừng anh một cái, duỗi tay từ chối người cậu của mình: “Con không…”
Trên mặt cậu mang vẻ cậu biết con định nói gì, vậy là cắt ngang lời Nhan Nhất Minh, thở dài nói: “Cái con nhóc này, cũng đâu bảo con kết hôn ngay bây giờ đâu, chỉ cần gặp mặt thử, hợp thì yêu, không hợp thì thôi.”
“Khụ khụ…” Nhan Nhất Minh ho khan hai tiếng: “Cậu, cậu đang hại con đấy.”
Hai mắt cậu trừng lên: “Cái gì mà cậu hại con hả?”
“Cậu ở ngay trước mặt bạn trai con còn muốn làm mai cho con, cậu nói xem đây không phải hại con thì là gì?”
Cậu sững ra, nhất thời chưa kịp phản ứng, tầm mắt rơi vào trên mặt Nhan Nhất Minh, lại có hơi luống cuống mà liếc Giang Dật một cái: “Bạn trai? Ở đâu cơ?”
Giang Dật thành khẩn gật đầu: “Cậu, ở đây này.”
Nhan Nhất Minh: “Ha ha ha ha ha ha!”
Cậu: “…???”
Cả nửa ngày sau mới phản ứng kịp, nhất thời còn có hơi lắp bắp.
“Hai hai hai đứa ở bên nhau rồi?”
Mợ vừa cắt trái cây xong bưng đến, không nghe thấy câu khác chỉ nghe được một câu này.
Nhưng có một câu này thôi cũng đủ rồi.
Bà sửng sốt suýt tý nữa đã làm đĩa trái cây rớt luôn xuống đất: “A Minh và bác sĩ Nhan yêu nhau rồi sao?”
Nhan Nhất Minh giả vờ cực kỳ áy náy: “Con xin lỗi ạ, không sớm nói cho mọi người.”
Giang Dật nhìn bộ dáng cố ý trêu cậu mợ của cô, khóe môi tự nhiên nhếch lên, cũng đùa dai giống như Nhan Nhất Minh mà giải thích với cậu mợ: “Con cũng vừa định nói với cậu, không ngờ cậu đột nhiên lại nhắc đến chuyện muốn giúp A Minh xem mắt.”
Gương mặt già của cậu không còn chỗ để nữa rồi, mợ trừng cậu một cái rồi hưng phấn nói: “Hai đứa bên nhau khi nào thế, sao lại nhanh như vậy?”
“Bọn con.” Giang Dật liếc Nhan Nhất Minh một cái.
“Đã quen biết rất nhiều năm rồi.”
Nhan Nhất Minh quay đầu nhìn sườn mặt của anh, vừa anh tuấn lại vừa mê người, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn qua kia lại càng dịu dàng khiến cô không chống đỡ nổi, trong lòng lần nữa trào lên cảm giác thỏa mãn như sắp nổ tung.
Trước giờ Nhan Nhất Minh đều chưa từng nghi ngờ tài ăn nói của Giang Dật.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã biên ra một câu chuyện hoàn mỹ, hoàn toàn khiến cậu và mợ tin rằng khi xưa hai người đã nhìn trúng nhau, bây giờ cuối cùng gặp lại nhau một lần nữa, thật đúng là nhân duyên có dứt cũng không đứt được.
Nhan Nhất Minh nghe thấy chỉ muốn cười, nhưng lại cười không nổi.
Tuy đều là giả, nhưng có một số cái lại là thật.
Bọn họ đúng thật là trùng phùng lần nữa, đúng thật là gặp lại lần nữa, nhưng đây không phải duyên phận, mà là tâm nguyện Giang Dật dùng trọn cả đời cuối cùng mới cầu được.
Trong lòng đột nhiên lại nhói lên.
Rốt cuộc anh đã chịu bao nhiêu cực khổ, trải qua bao nhiêu khó nhọc.
Trong đoạn thời gian gặp lại nhau này, Nhan Nhất Minh đã hỏi anh rất nhiều lần, nhưng anh đều cười lắc đầu, sau đó rất tự nhiên mà chuyển chủ đề.
Anh không muốn nhắc đến, anh nói quá dễ dàng nên chẳng có gì đáng để nói cả.
Nhưng so với Giang Dật của khi xưa, rõ ràng anh đã thay đổi rất nhiều.
Vì vậy Nhan Nhất Minh cảm thấy, bởi những gì đã trải qua quá mức tàn nhẫn, anh không muốn cô buồn nên mới không nhắc đến.
Anh chẳng bao giờ nỡ khiến cô buồn dù chỉ một chút xíu.
Suy nghĩ bay hơi xa rồi, khi hồi thần lại một lần nữa thì đã thấy cậu và mợ kéo Giang Dật nói không biết bao nhiêu chuyện trong nhà, hận không thể đem hết những chuyện xấu lúc nhỏ của Nhan Nhất Minh ra nói cho Giang Dật, mà Giang Dật lại còn nghe rất nghiêm túc.
Nhan Nhất Minh bất lực phải lần nữa ho khan hai tiếng để thu hút sự chú ý của mấy người, cậu mợ vui vẻ cả nửa ngày: “Vậy sau này hai đứa có dự định gì?”
Giang Dật nhìn cô, Nhan Nhất Minh suy tư chốc lát rồi trịnh trọng nói: “Sang năm kết hôn, năm sau nữa sinh con.”
Cậu mợ: “…”
Ban đầu là ai nói sẽ không kết hôn không sinh con, bây giờ mới đó mà đã tự vả mặt mình, dùng từ mà người trẻ tuổi bây giờ thích dùng.
Nghiệp quật!
Tuy ông rất vừa lòng với đáp án này.
Trước kia không suy xét đến bác sĩ Nhan, bây giờ nghĩ lại, thật đúng là không tìm ra được chút khuyết điểm nào, đúng thật hoàn mỹ.
Thân phận kiếp này của Giang Dật so với khi xưa còn đỉnh hơn rất nhiều.
Nghe nói là y học thế gia rất nổi tiếng, tuy không giàu bằng nhà họ Nhan, nhưng rất có căn cơ, mà Giang Dật lại còn là người xuất sắc nhất trong gia tộc.
Nhan Nhất Minh không hề cảm thấy bất ngờ, người này là Giang Dật, anh đương nhiên là người ưu tú nhất.
Bệnh tình của mẹ Nhan dần dần chuyển biến tốt, Nhan Nhất Minh không cần mỗi ngày đều phải về nhà.
Sau khi Giang Dật về thành phố S liền bị bệnh viện quyền uy nhất đào đi.
Nghe nói công việc của anh rất nhiều, phải bận cả một ngày, nhưng mỗi ngày khi Nhan Nhất Minh rời khỏi công ty, ánh nhìn đầu tiên sẽ thấy được người ngồi trong xe, khuôn mặt dù mở nửa cửa sổ xe cũng không che hết được.
Anh không còn mang dáng vẻ tóc dài nhã nhặn trước kia nữa, bây giờ so với trước kia thì nhiều thêm vài phần góc cạnh sắc bén, tóc đen mắt đen, cô biết các cô gái dưới lầu cứ luôn lén nhìn anh, nói anh đẹp quá mức.
Nhưng sau khi thấy cô liền đồng thời im miệng, sau đó mới nhỏ giọng ngưỡng mộ, có sắc có tiền lại còn có bạn trai đẹp trai như vậy, thật đúng là cuộc đời viên mãn.
Nhan Nhất Minh vừa lòng nhận lấy lời tán dương này.
Sau khi lên xe, vào lúc Giang Dật nghiêng người qua thắt dây an toàn cho cô, cô liền hôn anh một cái.
Giang Dật nghiêng mặt qua nhìn chằm chằm cô không động đậy, Nhan Nhất Minh lại hôn một cái lên bờ môi xinh đẹp của anh, Giang Dật vừa cười vừa ngồi xuống lại.
“Lần sau nhớ tìm đúng vị trí.”
Nhan Nhất Minh cười một lúc lâu: “Ừm, không thành vấn đề.”
Giang Dật cũng cười, bên ngoài xe ánh đèn sáng rọi, trong xe tiếng nhạc du dương, Nhan Nhất Minh yên tĩnh ngủ say.
Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp kiêu ngạo kia, lông mi cong dài, bờ môi đỏ mọng dụ người, tóc dài đen như mực hơi uốn cong, so với năm xưa càng khiến anh không dời nổi tầm mắt.
Anh đưa cô về nơi ở của cô, Nhan Nhất Minh mở mắt ra, dường như đang mơ thấy gì đó mà không muốn động, Giang Dật nhéo mặt cô: “Anh cõng em lên.”
“Không cần, em tỉnh rồi.” Nhan Nhất Minh cười, vừa nãy cô mơ thấy Giang Dật vẫn là dáng vẻ tóc dài thanh y, chỉ là dáng vẻ có hơi không giống với trong ký ức của cô, dường như càng gầy hơn một chút, càng tiều tụy hơn một chút, làn da trắng bệch khiến lòng cô đau đớn.
Trong mộng dường như Giang Dật đang nói gì đó với Lý bá, cô mơ thấy anh vẫn luôn ho, Lý bá bưng thuốc đến anh lại phất tay bảo Lý bá bưng đi.
Nhan Nhất Minh rất muốn nói, nhưng lại không nói được, Giang Dật cũng không nhìn thấy cô.
Cho đến khi Giang Dật gọi, cô mới tỉnh dậy, bóng tối trong xe phủ lên khuôn mặt quen thuộc của Giang Dật, tim Nhan Nhất Minh đập nhanh có hơi mất khống chế, Giang Dật cười nói cõng cô lên, cô nghĩ cũng không nghĩ liền từ chối.
Vốn chỉ là một thư sinh, còn bệnh thành như vậy, Nhan Nhất Minh nhớ tới bóng dáng khi đó của Giang Dật, một trận gió cũng có thể thổi anh ngã,
Cô bỗng nhiên tóm lấy cánh tay Giang Dật, Giang Dật sửng sốt, dịu giọng hỏi cô sao thế, Nhan Nhất Minh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên nói: “Khi xưa sau khi em đi rồi, anh, đã sống thế nào?”
Ánh mắt Giang Dật hơi run rẩy, nhưng trong xe quá tối không thấy rõ được, anh vén lọn tóc dài hơi rối của cô ra sau tai, bật cười: “Em đoán xem.”
Trong lòng Nhan Nhất Minh còn khó chịu, vẫn luôn túm lấy cánh tay Giang Dật không chịu buông: “Không đoán.”
“Thật đúng là chẳng thay đổi chút nào…” Giang Dật thở dài một hơi, trong giọng nói còn mang theo vài phần cười cợt: “Năm xưa sau khi em rời đi ấy à…”
“Ừm.” Nhan Nhất Minh gật đầu.
Giang Dật im lặng một lát: “Sau khi em đi, anh cưới mười mấy di thái thái, sinh ra một đống con, cuộc sống cũng coi như dễ chịu…”
Cảm giác tim đập nhanh vừa rồi biến mất sạch sẽ, Nhan Nhất Minh lườm Giang Dật một cái, không chút nể nàng mà đẩy anh ra.
Nhưng đột nhiên nhớ lại bây giờ sức lực của mình hơi lớn, sợ sẽ đẩy đau anh, cô liền sốt ruột kéo anh lại.
Giang Dật xuống xe, thuận thế nắm lấy tay cô: “Giận à?”
“Không có…” Nhan Nhất Minh không chút cảm xúc: “Nói không chừng các di thái thái khi xưa cũng luân hồi rồi đó, anh có muốn đi tìm bọn họ không…”
Lời còn chưa nói xong đã bị Giang Dật nhấc bổng lên ôm vào, Nhan Nhất Minh thốt lên một tiếng, sợ khiến cái thân thể nhỏ bé của Giang Dật bị mệt.
Cô liền định dùng sức nhảy xuống, ai ngờ lại bị Giang Dật giữ chặt lấy.
Nhan Nhất Minh sững sờ, Giang Dật thầm cười trong lòng, ôm lấy cô đi thẳng vào phòng.
Vừa định đứng dậy đi bật đèn, lại bị một đôi cánh tay vòng lấy cổ kéo lại, Nhan Nhất Minh cắn vào môi anh, đầu lưỡi linh hoạt đẩy kẽ răng ra chui vào.
Nhan Nhất Minh khi đã không còn cố kỵ gì nữa thật đúng là một yêu tinh.
Đối với Giang Dật, lại càng là như vậy.
Đèn chưa kịp bật, Giang Dật bóp lấy cằm cô chủ động hôn lên, nhiều thêm vài phần điên cuồng so với trước kia, hoàn toàn không còn vẻ nho nhã ngày thường, Nhan Nhất Minh cũng bám lấy anh.
Nụ hôn quá nặng, ngay cả hô hấp cũng hơi khó khăn, hô hấp có hơi gấp gáp của Nhan Nhất Minh cứ thế trần trụi quanh quẩn bên tai, càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh hơn.
Giang Dật cảm thấy hình như mình đã quên gì đó, nhưng lúc này đã nhớ không ra nữa rồi, cũng có thể là không muốn nghĩ, tay anh, môi anh không muốn rời khỏi cô dù chỉ một chút, cứ như rời khỏi một giây thôi cũng cảm thấy nghẹt thở.
Môi dọc theo cằm dần dần dời xuống, rơi vào trên cổ, rơi vào xương quai xanh, răng anh nhẹ nhàng cắn mở cúc áo sơ mi của Nhan Nhất Minh.
Nhan Nhất Minh ôm chặt lấy anh, tuy là cô chủ động, nhưng cúi đầu nhìn dáng vẻ cắn cúc áo của anh, Nhan Nhất Minh vẫn đỏ mặt.
Lại thêm một cái cúc áo bị cởi ra, tay trái Giang Dật giữ lấy eo cô ôm chặt cô vào người, Nhan Nhất Minh nghe tiếng hô hấp có hơi gấp gáp của anh cuối cùng cũng nhớ ra gì đó.
Đầu gối cô hơi nâng lên, cảm nhận được sự biến đổi rõ ràng, nhìn sắc mặt hơi thay đổi của Giang Dật, cô cười mỉm nói.
“Đây là bản lĩnh sau khi đã cưới mười mấy di thái thái đó à?”
Thì ra chủ động như vậy là vì câu này đây, Giang Dật cắn cô một cái thật mạnh: “Đám di thái thái đó sao có thể so với em được.” Giang Dật thật sự sợ cô lại nói thêm gì nữa, liền dứt khoát hôn lên chặn miệng cô lại.
Nhan Nhất Minh đâu biết được anh cố ý nói những lời này là để chọc tức cô, đừng nói mười mấy di thái thái, nhiều năm như vậy có lẽ ngay cả phụ nữ anh cũng chưa từng chạm vào.
Giang Dật không đoán ra lúc này Nhan Nhất Minh đang suy nghĩ bậy bạ gì, anh chỉ biết mặc kệ hôm nay Nhan Nhất Minh bắt đầu vì ý đồ gì, nhưng anh sẽ không đồng ý dừng lại.
Khi xưa bởi vì không có kết quả, nên thậm chí không muốn làm tổn thương cô, sợ sau này cô không gả cho người khác được.
Nhưng bây giờ anh sắp nhận lấy nửa đời sau của cô, nghĩ nhiều năm như vậy rồi, cũng đã không còn gì cố kỵ nữa.
Đã đợi quá lâu rồi.
Làn da dưới tay so với trong ký ức càng khiến anh yêu thích không thể buông tay hơn, không còn gì phải bận tâm nữa.
Tình yêu lúc này cũng khiến anh càng động lòng hơn, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên sô pha tối màu, càng tôn lên làn da trắng nõn, đường cong mê người của cô.
Nhan Nhất Minh nhìn Giang Dật vẫn còn ăn mặc chỉnh tề, đột nhiên có hơi xấu hổ che mắt lại.
Khi xưa lúc đang công lược Giản Ngọc Diễn cũng từng ‘bán đứng thân thể’, nhưng lúc đó cơ thể không phải của cô, cũng không có tình cảm, Nhan Nhất Minh chẳng cảm thấy gì cả.
Nhưng giờ phút này, mỗi một chỗ ngón tay Giang Dật đi qua, cô đều nhịn không được mà run lên.
Cô nhỏ giọng gọi tên Giang Dật, Giang Dật đáp lại từng tiếng bên tai cô, dịu dàng vô đối, nhưng động tác dưới thân lại không hề dịu dàng chút nào.
Nhan Nhất Minh tóm lấy cánh tay Giang Dật, hô hấp ngày càng không ổn định.
Cô vốn tưởng rằng cơ thể Giang Dật yếu ớt, nhưng không ngờ lực cánh tay của anh lại mạnh như vậy.
Cô vốn nghĩ rằng lần đầu tiên của anh, có cần mình chủ động chút không, nhưng lúc này lại bị đè trên sô pha mềm mại ngay cả động cũng động không nổi.
Tính sai mất rồi, Nhan Nhất Minh mơ mơ màng màng nghĩ.
Ngón tay cô véo lên cánh tay anh, rồi lại lung tung tóm lấy bờ vai vững chắc của anh, cơ bắp dẻo dai, sờ vào rất thích.
Là cô nghĩ sai rồi, Nhan Nhất Minh nhắm mắt lại.
Ngón tay Giang Dật nhẹ nhàng gỡ từng lọn tóc ướt đẫm của cô, cô đã vô cùng mệt mỏi, ngay cả mắt cũng không muốn mở.
Giang Dật cười nhẹ một tiếng ôm cô dậy, Nhan Nhất Minh ôm chặt lấy cổ anh, hai đùi thon dài vòng lấy eo anh.
“Muốn tắm.” Giọng Nhan Nhất Minh vô cùng biếng nhác.
Nằm trong bồn tắm đầy nước ấm, Nhan Nhất Minh mới cảm giác được toàn thân đau đớn.
Ngón tay Giang Dật lướt qua bụng cô, Nhan Nhất Minh như phát giác ra được “mùi nguy hiểm”, cô thốt lên một tiếng rồi mở mắt ra, vừa định nói gì đó thì lại bị tiếng rêи ɾỉ cắt ngang, sau đó cũng quên luôn mình định nói gì.
Ra khỏi phòng tắm khi nào, Nhan Nhất Minh cũng đã quên mất rồi.
Khoảnh khắc khi đầu tựa vào gối cô đã ngủ luôn, mấy phút sau Giang Dật đi vào, nghiêm túc dùng máy sấy tóc từng chút một sấy khô mái tóc còn hơi ướt của cô.
Thời gian đã rất trễ, nhưng dường như Giang Dật cũng không muốn xem thử rốt cuộc chính xác là mấy giờ.
Nhan Nhất Minh đã ngủ say, Giang Dật kéo mền đắp lên bờ vai bởi vì lật người mà lộ ra ngoài của cô, sau đó mới thuận tay tắt đèn, nhưng lại phát hiện bên dưới gối lộ ra một góc của cái gì đó.
Giang Dật có hơi kinh ngạc mà rút cái góc này ra, nét chữ quen thuộc, mặt giấy hơi cũ, đột nhiên vô số cảm xúc không thốt nên lời đều xông thẳng vào tim.
Khi xưa anh cho cô sự tự do cuối cùng, để lại cho cô một bức thư, anh chưa từng nghĩ tới, hôm đó sau khi mình đi, Nhan Nhất Minh sẽ đau lòng đến nhường nào, cũng không biết Nhan Nhất Minh cất giữ bức thư này bên người, thậm chí mỗi đêm đều xem, trở thành nỗi hoài niệm của cô mấy năm nay.
Trong thư anh nói cảm ơn cô đã tặng mình quãng thời gian này, cảm ơn cô đã bằng lòng ở lại trong thế giới của anh một đoạn thời gian như vậy.
Anh vẫn yêu cô, anh vẫn không nỡ để cô rời đi, nhưng có bên nhau nhất định sẽ có lìa xa, cô vẫn muốn rời đi, cô vẫn không vui, anh không thể nhìn cô không vui không thể nhìn cô buồn, vì vậy cuối cùng anh lựa chọn buông tay.
Anh nói mong cho ngày tháng sau này của cô sẽ được vui vẻ, anh nói đợi sau khi về rồi đừng nhớ đến người đã làm tổn thương cô là anh nữa, anh nói hi vọng sẽ có một người yêu cô hơn anh đến yêu cô.
Giang Dật thở dài một hơi.
Thật ra anh đã nhớ không rõ năm xưa mình đã viết những gì nữa.
Bởi vì thời gian trôi qua quá lâu, bởi vì trong bức thư đó, ngoại trừ câu anh vẫn yêu cô thì tất cả những thứ còn lại đều không phải ý nghĩ chân thực của anh.
Anh lừa cô nói rằng mình đã thỏa mãn, nói anh sẽ sống thật tốt phần đời còn lại của mình.
Nhưng anh đã thất hứa hết tất cả, anh nói hy vọng cô có thể tìm được một người yêu cô hơn anh, từ đó quên đi anh, nhưng anh rõ ràng không hề nghĩ như vậy.
Anh vẫn muốn tự mình ôm cô vào lòng, chỉ có anh, cũng chỉ có thể là anh.
Mà giờ đây, anh đã làm được rồi.
Cho dù trước kia trải qua bao nhiêu khó khăn, anh đều gắng gượng chịu đựng được hết rồi.
So với nước mắt không chịu khống chế của Nhan Nhất Minh khi một lần nữa gặp lại nhau, so với bức thư cũ đã được xem vô số lần này, so với việc cô nói cô từng yêu một người, thậm chí vì người đó mà định cả đời này cứ tiếp tục sống như vậy.
Giang Dật cảm thấy, tất cả đều đáng giá.
Bây giờ Nhan Nhất Minh đang ở bên cạnh anh, ngủ rất yên lành.
Ngày mai thức dậy bọn họ cũng sẽ giống như mọi ngày mà cùng nhau ăn sáng, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau làm bất cứ chuyện gì muốn làm.
Bọn họ còn có thời gian cả đời để vĩnh viễn ở bên nhau, đây là ảo tưởng mà trước kia anh chưa từng nghĩ đến, ngay cả nằm mơ cũng không có được một kết cục viên mãn như vậy.
Anh rất yêu cô.
Cũng sẽ luôn yêu cô.
Cho đến khi hai người cùng già đi.
Giang Dật gập bức thư lại, đặt nó về lại bên gối, ôm lấy Nhan Nhất Minh đã ngủ say vào lòng.
Cô hơi hơi động đậy rồi một lần nữa ngoan ngoãn ngủ say, Giang Dật mỉm cười, hôn nhẹ một cái lên trán cô.
Thỏa mãn nhắm mắt lại.
….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...