Hoàn Mỹ Bạch Nguyệt Quang Chuẩn Bị Tu Dưỡng


Cũng là ngày tháng yên bình như nhiều năm về trước, cũng là Giang Dật chăm sóc mọi cách chu toàn, nhưng lúc này tâm thái đã hoàn toàn khác.
Đã vào đông rồi, trong phòng đốt than, rất ấm áp, nha đầu không tới mười ba mười bốn tuổi có hơi hoạt bát tò mò đánh giá Nhan Nhất Minh.
Nơi này không có ai biết nàng là Lâm An quận chúa, chỉ thấy được nàng có tướng mạo cực kỳ đẹp lại còn được Giang Dật yêu thích, liền cười hì hì hỏi nàng một câu: “Cô nương cãi nhau với công tử sao? Sao vẫn luôn buồn bực không vui thế?”
Nhan Nhất Minh không ngờ Giang Dật đã thượng triều rồi, không thấy được hắn mà vẫn còn phải tiếp tục chủ đề về hắn, vì vậy liền dời chủ đề của tiểu nha đầu: “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Sao còn nhỏ như vậy đã phải hầu hạ người ta như thế.
“Bẩm cô nương, ta năm nay mười ba rồi…” Giọng nói của tiểu nha đầu lanh lảnh như tiếng chuông, tính cách cũng rất khiến người khác yêu thích: “Bởi vì trong phủ bọn ta ngoại trừ trù nương thẩm thẩm ra thì toàn là nam đinh, là do cô nương đến nên công tử mới bảo Lý bá đi tìm một nha đầu đáng tin về hầu hạ, gia gia liền dứt khoát để ta làm luôn.”
Nhan Nhất Minh nhìn gương mặt bầu bĩnh của tiểu nha đầu, liền cười nói: “Thì ra ngươi là cháu gái Lý bá à.”
Trẻ con suy cho cùng vẫn là trẻ con.

Nhan Nhất Minh tùy ý nhắc đến rất nhiều chủ đề liền mau chóng bị dời sự chú ý.

Tiểu nha đầu chưa từng rời khỏi Kinh Thành, nàng nghe Nhan Nhất Minh kể về biên cảnh Tây Bắc hoang vu, kể về cảnh đẹp Tô Hàng, trong vô thức thậm chí còn kể về chuyến du lịch Tây Tạng mà khi ở thế giới hiện thực mình đã từng đi.
Tiểu nha đầu vừa kinh ngạc vừa cảm thán, không ngừng thốt lên rằng mình cũng muốn đi xem thử.
Lúc Giang Dật về tiểu nha đầu vẫn còn giữ được tinh thần cực kỳ hưng phấn.

Nhan Nhất Minh liếc Giang Dật một cái liền quay người đi đến phòng bếp tìm trù nương hỏi xem hôm nay có món gì ngon.

Bây giờ bị nhốt ở đây, mỗi ngày điều duy nhất đáng để chờ đợi chính là đồ ăn ngon của trù nương.
Tiểu nha đầu tay chân nhanh nhẹn thu dọn phòng, tuổi nhỏ gan lớn, thậm chí nhìn thấy Giang Dật cũng không sợ, lại còn hỏi Giang Dật thế này: “Công tử, cô nương từng đi qua rất nhiều nơi luôn, ngài cũng từng đi qua nhiều nơi như vậy sao?”
Giang Dật cầm lấy tiểu thuyết Chí Quái mà Nhan Nhất Minh đặt ở bên gối, hỏi nàng ấy: “Nàng ấy nói gì với ngươi?”
“Cô nương nói trong sa mạc ở Tây Bắc có bầy sói, vừa đến tối thì mắt sói sẽ biến thành màu xanh, còn phát sáng nữa, nói cách Thổ Phiên chúng ta rất xa có một nơi gọi là Tây Tạng, nói rằng người ở nơi đó đại đa số đều tin Phật, nói sau khi bọn họ chết rồi sẽ bị đặt trên một cái bục để tiến hành thiên táng*…”
(*: Bỏ xác cho chim kền kền mổ rồi bay đi)
Tiểu nha đầu mặt mày hớn hở kể lại, nhưng trên mặt Giang Dật lại không hề có chút ý cười nào.

Sau khi im lặng thậm chí còn mang theo một nỗi đau mà người khác không thể hiểu được.
Lệnh cho tiểu nha đầu đi hầu hạ Nhan Nhất Minh, trong phòng liền khôi phục vẻ yên tĩnh như ngày thường.

Giang Dật dựa vào trên ghế nhắm hai mắt lại, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy mệt mỏi, sau đó lại cười khổ một tiếng, một lúc lâu sau lại khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Lúc Nhan Nhất Minh trở về từ chỗ trù nương, Giang Dật đang nằm trên giường nhắm mắt, hình như đã ngủ say rồi.
Nhan Nhất Minh liếc một cái liền xoay người đi ra phía sau bình phong thay quần áo, lúc trở ra Giang Dật vẫn giữ nguyên tư thế như khi nãy.

Nhan Nhất Minh hơi do dự bước lên trước nhìn một cái, lúc này mới phát hiện dưới mắt Giang Dật giấu không hết vẻ mệt mỏi.
Mới chớp mắt mà từ lúc về Kinh thành đã hơn một tháng, Nhan Nhất Minh không biết trước kia Giang Dật có phải vẫn luôn bận rộn như vậy không, hay là gần đây mới như vậy.
Cúi đầu nhìn hàng mày cho dù ngủ say vẫn còn nhíu chặt của Giang Dật, một lúc lâu sau, Nhan Nhất Minh kéo tấm chăn dưới chân ra nhẹ nhàng đắp lên người Giang Dật, quay người bỏ vào trong lư hương thêm vài nén hương an thần, sau đó chầm chậm đi ra khỏi phòng, yên tĩnh đóng cửa lại.
Động tác cẩn thận, ngay cả việc kéo cửa cũng không để phát ra âm thanh nào, hương an thần chầm chậm lan ra, người trong phòng cũng ngủ vô cũng an ổn.
Tạm thời không suy nghĩ đến sự lạnh nhạt của những ngày qua, giữa hai người vẫn giữ nguyên rất nhiều thói quen quan tâm, hoặc được quan tâm.
Quả Táo yên lặng nhìn Nhan Nhất Minh làm xong hết mọi thứ, rồi lại nhìn nàng ngồi trong đình tránh gió bên đường lẳng lặng ngơ ngác, hồi lâu sau không nhịn được nửa liền hỏi nàng: “Ký chủ, thật ra, hình như, ta cảm thấy ngài vẫn rất quan tâm Giang Dật mà.”
Nhan Nhất Minh không đáp lại tiếng nào, Quả Táo dùng cái đầu số hóa của mình suy nghĩ, từ bên trong lấy ra rất nhiều khoảnh khắc Nhan Nhất Minh đối xử với Giang Dật không giống với những người khác, nó giống như đang chứng mình ý nghĩ của mình mà tiếp tục nói: “Ngài nhìn đi, hắn đã ép bức ngài tới mức này rồi, mà ngài cũng đâu có giận.”
“Dù gì cũng thành tâm thành ý cùng nhau trải qua nhiều năm như vậy, quan tâm thì vẫn sẽ quan tâm thôi…” Chẳng qua… Nhan Nhất Minh nhìn bầu trời u ám đằng xa: “Chẳng qua còn có rất nhiều thứ quan trọng hơn sự quan tâm này.”
Nàng không thể chấp nhận được việc bị người khác khống chế mà sống hết một đời.
Quan tâm, hảo cảm, đương nhiên là có, cho dù là ở thế giới hiện thực cũng chưa từng gặp được người xuất sắc như Giang Dật.

Thanh mai trúc mã lại còn chung sống nhiều năm, phàm là người thì đều sẽ có hảo cảm, nhưng cho dù thế nào đây cũng chỉ là một trò chơi, khi trò chơi kết thúc, hai người cũng nên chia xa rồi.
Vả lại cho dù thật sự ở bên nhau, nàng cũng không thích sống trong kiểu hình thức này.


Nếu đây thật sự là tình yêu, thì nó cũng đã biến chất rồi.
Một người không cam nguyện, một người trộn lẫn quá nhiều cảm xúc khác, tình yêu như vậy không bình thường, sẽ không lâu dài được.
Tình yêu thế này, ở kiếp trước nàng đã từng chứng kiến hai người cứ thế mà lãng phí hai mươi năm trời, bi kịch thế này, nàng rất quen thuộc, cũng rất phản cảm.
Giang Dật có vẻ thật sự rất mệt, nếu không phải Nhan Nhất Minh gọi hắn dậy, có khi hắn sẽ vẫn ngủ thẳng cho tới tận sáng mai.
Tiểu nha đầu đưa bữa tối đến, xếp từng đĩa từng đĩa một, Giang Dật có lẽ là vì vừa ngủ dậy nên có hơi ngơ ngác, Nhan Nhất Minh đưa đũa cho hắn, hắn sững sờ một lát mới nhận lấy, liền nghe Nhan Nhất Minh nói: “Gần đây hình như ngươi rất mệt.”
Bàn tay đang nắm đũa của Giang Dật hơi cứng lại, một lát sau lại mau chóng khôi phục bình tĩnh, giọng nói vẫn mang ý cười không khác ngày thường là mấy: “Chỉ là gần đây chuyện trên triều có hơi nhiều thôi.”
Nhan Nhất Minh ‘à’ một tiếng, sau đó không nói gì nữa, đợi sau khi dùng bữa tối xong, Giang Dật đột nhiên nói với nàng: “A Minh, nàng đợi ta vài ngày nữa nhé.”
Đợi ngươi vài ngày nữa làm gì, Nhan Nhất Minh không hỏi ra lời, bởi vì nàng không có hứng muốn biết cho lắm.
Mãi cho đến nửa tháng sau, Hoàng đế hạ lệnh Thiệu Kinh Vũ dẫn binh xuống nam, thảo phạt Giang Hạ Vương.

Trong phủ có một nhân vật bất ngờ đến, Thiệu Kinh Vũ.
Cho dù đã nghe Giang Dật nói, nhưng trước khi rời đi, Thiệu Kinh Vũ vẫn muốn gặp Nhan Nhất Minh một lần.

Có lẽ là do nhiều năm trước người kia rời đi quá lâu, cũng có thể là do trên người Lâm An quận chúa có một loại cảm giác quen thuộc hắn không nói nên được, càng là vì có lẽ sau này sẽ không còn được gặp lại bóng dáng người này nữa.
Năm xưa tránh còn không kịp, bây giờ ngược lại vô cùng hào phóng.

Thiệu Kinh Vũ nói e là sau này không thể nào gặp lại nữa, Nhan Nhất Minh cười một tiếng: “Tướng quân rồi sẽ có ngày về Kinh thôi, sao có thể không gặp được?”
Thiệu Kinh Vũ nhướng mày cười: “Thì ra Quận chúa còn không biết.”
“Biết gì?” Nhan Nhất Minh kinh ngạc.
“Giang Dật xin từ quan, Bệ hạ đã ân chuẩn rồi…” Thiệu Kinh Vũ nói: “Tuy ta không thích cách làm người của Giang Dật, nhưng hắn đúng thật là nhân tài trời sinh, từ bỏ tiền đồ đúng thật đáng tiếc.”
Nhan Nhất Minh sững sờ ngay tại chỗ, Thiệu Kinh Vũ thả quả bom này xong liền thoải mái rời đi, giống hệt trò đùa dai của mấy đứa nhỏ trả thù nhau.
Giang Dật xin từ quan, trong cả triều không ai không khϊếp sợ, rất nhiều người xin Nệ hạ thu lại lời ân chuẩn.

Nhưng Hoàng đế và Thái tử lại nhất trí không phản đối, Giang Dật muốn đi, bọn họ cứ vậy mà đồng ý.
Giang Dật tạ ơn Hoàng đế liền đi vào Đông Cung, Nam Cung Huyền ngồi trên ghế không biết đang ngơ ngác nghĩ gì, nhìn thấy hắn vào mới sực tỉnh lại.
Nam Cung Huyền một lần nữa về lại Kinh Thành, dường như đã trưởng thành hơn nhiều so với năm đó rời đi, giống như đã nhìn rõ được một số thứ trước đây không nhìn rõ, Nam Cung Huyền thở một hơi thật dài: “Bây giờ rời đi, khi nào quay lại?”
Ánh mắt Giang Dật có hơi xa xăm, giống như đang đếm từng ngày từng ngày một, một lúc lâu sau mới đáp: “Chắc cuối xuân.”
Nam Cung Huyền nhìn khuôn mặt mệt mỏi của hắn, cuối cùng cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ vỗ vỗ bờ vai Giang Dật.
“Nếu đã như vậy, cuối xuân năm tới, ta đợi ngươi quay về.”
Lúc Nam Cung Huyền nhớ lại những ngày tháng trước kia, hắn từng đùa giỡn mà hỏi Giang Dật, không dễ gì mới cầu xin được một mạng cho Lâm An quận chúa, không biết khi nào mới có thể uống được rượu mừng của hai người đây.
Nam Cung Huyền thừa nhận, lúc hỏi ra câu này, trong lòng hắn vô cùng ghen tị.

Hắn vốn tưởng rằng Giang Dật sẽ cười nói không còn lâu nữa, nhưng Giang Dật lại chậm chạp không lên tiếng, cho đến khi hắn hỏi lại lần nữa, Giang Dật mới giống như tự lẩm bẩm một mình mà cất lời: “Không đợi được rồi.”
Sao lại nói không đợi được, Nam Cung Huyền không hiểu, nếu hai người đã yêu nhau, thì tại sao lại nói ra lời như vậy.
Giang Dật cười khổ một tiếng, nói: “Bởi vì cho dù là vậy, ta vẫn không giữ nàng lại được.”
Cho dù là thế nào? Chẳng phải nàng ấy yêu ngươi điên cuồng, hận không thể mỗi ngày đều dính theo bên cạnh ngươi sao, vậy thì sao lại cần ngươi phải trăm phương níu kéo?
Lần đầu tiên Nam Cung Huyền phát hiện, dường như giữa Giang Dật và Lâm An quận chúa không giống như những gì hắn tưởng tượng.

Khi hắn tưởng rằng vốn nên viên mãn, Giang Dật lại đau đớn hơn bất cứ lúc nào.
Lúc Giang Dật về đến Giang phủ, Nhan Nhất Minh đang ngồi ngơ ngác trong đình tránh gió bên hồ, dường như nàng rất thích nơi này.
Giang Dật bước chậm đến, ôm lấy Nhan Nhất Minh từ sau lưng nàng, người trong lòng giãy dụa vài cái, sau đó lại giống như từ bỏ mà dựa vào lồng ngực Giang Dật.
“A Minh…” Giang Dật gọi nàng một tiếng: “Chúng ta ra ngoài đi đây đi đó đi.”
Nhan Nhất Minh không lên tiếng, Giang Dật cũng không thấy lúng túng mà tiếp tục chậm rãi nói: “Chúng ta có thể đến Chu Trang ở Tô Châu, mùa đông ở đó ấm hơn ở đây nhiều, chúng ta có thể ở đó đón giao thừa.


Qua rằm tháng Giêng, rồi đợi ba tháng sau lại đến Lạc Dương ngắm mẫu đơn, khi xưa nàng nói rất tiếc chưa được nhìn thấy…”
“Giang Dật…” Nhan Nhất Minh rất hiếm khi, thậm chí gần như chưa từng gọi thẳng tên Giang Dật như vậy: “Ngươi điên rồi sao?”
Nhan Nhất Minh đứng dậy nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: “Ngươi là Thái Thường Tự Khanh do Bệ hạ tự mình thân phong, chức quan tam phẩm…”
Ngón tay Giang Dật đè lại môi nàng, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Không nhắc đến cái này, nàng cứ nói đi, có muốn đi hay không.”
Nhan Nhất Minh hít sâu một hơi, gằn giọng nói: “Không muốn.”
“Nói dối…” Giang Dật bật cười: “Rõ ràng nàng muốn đi, khi xưa lúc ở Giang gia nàng đã nói muốn đi, không phải chỉ là vì nàng, mà cũng là vì ta nữa, là ta muốn đi.”
Không phải qua loa lấy lệ, là thật sự muốn.
Nhan Nhất Minh không ngăn được hắn, trong triều còn chưa tiêu hóa xong tin tức Giang Dật xin từ quan, thì hắn đã rời khỏi Kim Lăng.
Trên bầu trời có màn tuyết lặng lẽ rơi, rơi vào dòng sông liền biến mất, Giang Dật đứng ở đầu thuyền, trên vai phủ một lớp tuyết mỏng, càng tôn lên gò má trắng nõn của hắn, giống như một bức tượng điêu khắc không hề động đậy.
Không biết đứng đã bao lâu, Giang Dật về lại khoang thuyền, Nhan Nhất Minh đã yên ổn ngủ say, chỉ là trên ghế ở đầu giường có đặt sẵn quần áo sạch, lò sưởi ấm tay cũng đặt ngay bên cạnh.
Cứ như không hề liên quan gì đến vị chủ nhân đã ngủ say trên giường kia.
Giang Dật cười nhẹ một tiếng, cầm lấy lò sưởi bình thường, nhưng lại giống đang cầm trân bảo hiếm có gì.
Lúc thuyền trôi dòng có rất nhiều người rời thuyền, bọn họ xuống thuyền ở Tô Châu, ở lại trong một viện nhỏ trong vùng sông nước Chu Trang.

Người đến người đi hiếu kỳ nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi tướng mạo xuất chúng này, nhìn vị công tử ca như ngọc kia mua kẹo đường tặng cho vị cô nương kia, nhưng cô nương kia lại không nhận.
Có người cười lớn huýt sáo, cười nói cô vợ nhỏ giận dỗi rồi, Nhan Nhất Minh lườm người đó một cái, đưa tay cầm lấy kẹo đường trong tay Giang Dật, mọi người thấy vậy lại càng cười lớn hơn.
Giang Dật cũng đang cười, nói một tiếng cảm ơn với đám người xong liền đuổi theo.

Đợi về đến trong viện, kẹo đường tinh xảo đã bị hung hăng cắn một mất một miếng, còn lại nửa cái đang cắm trong chậu mai đỏ xinh đẹp trong viện.
Ngày giao thừa, vùng sông nước nho nhỏ còn náo nhiệt hơn cả Giang phủ trước kia.

Đại thẩm nhiệt tình ở nhà bên kéo Nhan Nhất Minh đến nhà gói sủi cảo.

Nhan Nhất Minh nhìn Giang Dật và căn phòng tối đen, do dự một lúc, cuối cùng kéo tay Giang Dật cùng nhau đi.
Giang Dật vui đùa với mấy đứa nhỏ, đại bá cách đó không xa cười vui vẻ nói Giang Dật: “Chàng trai trẻ, qua vài năm nữa hai người cũng có thể sinh được mấy đứa thế này.”
Giang Dật véo véo gò má đông lạnh đỏ bừng của đứa nhỏ, quay lại nói lời cảm tạ với đại bá.

Sau đó quay đầu nhìn về phía bóng người bận rộn trong phòng bếp, dời tầm mắt đi.
Bưng sủi cảo lên, mấy đứa nhỏ liền nhào tới ăn ngấu nghiến.

Nhan Nhất Minh từ bên ngoài đi vào, trên mặt còn mang theo nụ cười đã lâu không thấy.

Tầm mắt liếc thấy Giang Dật thậm chí còn có hơi chột dạ muốn dời đi, nhưng Nhan Nhất Minh đã không còn lạnh nhạt như trước đó nữa, nàng cười cười ngồi bên cạnh hắn, thậm chí còn tự mình gắp sủi cảo cho hắn.
Trái tim Giang Dật ê ẩm đau đớn, nhưng lại còn kèm theo mùi vị ngọt ngào, lúc cắn sủi cảo ra, Giang Dật hơi sững sờ, một hạt đậu phộng* gói ở bên trong, Giang Dật đột nhiên quay đầu nhìn về phía Nhan Nhất Minh.

Nhan Nhất Minh giống như không biết gì cả mà gắp một cái cho đứa bé mập ngồi bên cạnh.
Đứa bé mập ngấu nghiến ăn sủi cảo, nhưng bên trong lại không có hạt đậu phộng như vậy.
Nhiều năm trước kia, đó là năm đầu tiên hắn đến Giang phủ, đêm giao thừa một mình cô đơn, Nhan Nhất Minh chạy đến đón giao thừa với hắn, hắn ăn được một cái sủi cảo có gói đồng tiền.

Nhan Nhất Minh chớp mắt nói với hắn, năm sau hắn nhất định sẽ mọi việc thuận lợi.
Đêm giao thừa, một ngày vui mừng thế này, hắn vốn đã không còn là trẻ con nhưng lại giống như tám năm trước mà hốc mắt ẩm ướt.

Cuối cùng Nhan Nhất Minh cũng không đối xử lạnh nhạt với hắn nữa, không phải đã từ bỏ việc về nhà, cũng không phải vì điều gì khác, chỉ là cuối cùng nàng đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi.
Quả Táo từng hỏi nàng, cho dù ở lại đây một đời thì có sao đâu, sống lâu hơn người khác một đời chẳng phải là một chuyện rất tốt sao.

Nhan Nhất Minh không nói quá nhiều, nàng chỉ nói với nó, đối với nàng, trước giờ nàng đều không cho rằng đây là một chuyện tốt.
Ý nghĩa sống của một người là nằm ở ký ức, trong ký ức có tình cảm, có ràng buộc, có thứ nàng không buông bỏ được, nàng là người của thế giới đó.
Nhưng nếu như vẫn luôn sống mãi ở đây, hai mươi, ba mươi năm, cuối cùng có khi sáu mươi năm bảy mươi năm, đến lúc đó ký ức của thế giới hiện thực dần dần tan biến, đến lúc đó nàng rốt cuộc là người của thế giới nào? Bây giờ người thân nàng nhớ mong vẫn còn ở thế giới hiện thực, nàng vẫn còn không cam lòng mà phản kháng.

Nếu như nhiều năm sau nàng dần dần tiếp nhận hiện thực, thật sự tiếp nhận Giang Dật, có lẽ bọn họ sẽ ở bên nhau, sẽ sinh con nuôi cái, ký ức mới ràng buộc mới lại được sinh ra, đến lúc đó có phải nàng sẽ không muốn rời khỏi nơi này nữa không?
Trước giờ Nhan Nhất Minh đều không dám coi thường sức mạnh thời gian, trong sự hao mòn của thời gian, tất cả đều tồn tại khả năng.
Đương nhiên nàng muốn quay về, cho dù thật sự không thể quay về chỉ có thể đợi rất nhiều năm sau, nàng cũng sẽ lựa chọn sống một mình.

Như vậy thì có lẽ nhiều năm sau khi quay về hiện thực, nàng vẫn là nàng của nhiều năm về trước.
Mà trước lúc đó, nàng sẽ dùng hết mọi khả năng trả lại những gì mình đã nợ Giang Dật, giống như những gì Giang Dật chăm sóc nàng vào năm đó.
Vào hôm rằm tháng Giêng, cả con phố đều treo đầy lồng đèn đỏ, hai người đi đoán đố đèn, chơi đùa cả một đường.

Bọn trẻ con nghịch ngợm đốt pháo ném vào đám đông, Giang Dật kéo Nhan Nhất Minh ra khỏi, mu bàn tay lại bị đốm lửa không cẩn thận đốt bỏng.
Nhan Nhất Minh kéo Giang Dật về nhà, cẩn thận dùng rượu thuốc xoa lên chỗ bị thương.

Giang Dật nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, đột nhiên nói: “A Minh, thắt cho ta thêm một sợi la anh đi.”
“Ừm…” Nhan Nhất Minh đáp một tiếng, một lúc lâu sau lại nói tiếp: “Vẫn nên thắt nhiều thêm vài dây đi.”
Nàng đợi Giang Dật hỏi nàng tại sao, nhưng Giang Dật không hề hỏi gì, chỉ cười nói: “Được vậy thì càng tốt.”
Qua năm mới, chớp mắt lại đến mùa xuân của một năm, mùa xuân ở Giang Nam dường như còn sớm hơn những nơi khác một chút, dương liễu hai bên bờ đã mọc chồi non, mà các tú tài ba năm một lần vào kinh thi cử cũng đã bắt đầu chuẩn bị vào kinh.
Nhan Nhất Minh nghe được hộ nhà ở cách đó không xa nói muốn đi bái Văn Khúc Tinh, để cho con nhà mình có thể thi được như Giang trạng nguyên năm đó, Nhan Nhất Minh khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Giang trạng nguyên đang ngồi trong viện đọc sách.
Áo trắng như tuyết, trong lòng Nhan Nhất Minh xẹt qua một chút dao động, thiếu niên thanh y năm xưa, bây giờ đã là công tử văn nhã.
Nhan Nhất Minh chầm chậm thu lại nụ cười, nhìn về đám mây trên trời, đại hạn của Hoàng đế sắp đến, cuối cùng nàng cũng phải ép hắn trở về rồi.
Bọn họ lại giống như nhiều năm về trước mà cùng nhau trải qua đoạn thời gian an nhàn yên tĩnh, rời khỏi Chu Trang lại đi đến Lạc Dương.

Lạc Dương tháng tư, mẫu đơn mọc đầy khắp nơi, đẹp đến nỗi khiến người say mê.

Hai người đi qua con phố ở Lạc Dương, có công tử tiểu thư con nhà quyền quý đàm luận về phẩm loại mẫu đơn, có cảnh tượng thân quen người lớn đều đặt hết tâm tư vào con cháu đang thi ở Kinh thành, không ngừng lặp lại hết lần này đến lần khác không biết con cháu ở nơi xa có thi đỗ hay không.
Nhan Nhất Minh vuốt nhẹ nhụy hoa trắng nõn, liếc nhìn Giang Dật một cái.
Người người đều mong con cái nhà mình đỗ cao, nhưng lại không ngờ rằng vị Trạng nguyên thiên tài đỗ liền tam nguyên kia lại vì một nữ nhân mà từ bỏ hết thảy.
Giang Dật vẫn làm như không hề nghe thấy, kéo nàng tiếp tục đi xem những loại hoa khác.
Trong âm thanh ồn ào náo nhiệt, dường như Nhan Nhất Minh nghe được hắn nói gì đó, nhưng lại giống như ảo giác, không nghe rõ được, hoặc cũng có thể là nghe nhầm.
Cuối cùng Nhan Nhất Minh cũng thắt dây la anh xong, buổi tối khi về tới phủ, Nhan Nhất Minh định thay cho hắn, nhưng lại bị Giang Dật giữ tay lại: “Sau này thay cũng không muộn.”
Nhan Nhất Minh ngẩng đầu nhìn hắn, một lúc lâu sau đột nhiên nói: “Nếu không còn sau này thì sao.”
Đôi mắt Giang Dật run lên, ngón tay lạnh lẽo đè lên môi nàng, chặn lại những lời nàng muốn nói.
“Đừng nói thế…” Giang Dật nói: “Ta không thích.”
Nhan Nhất Minh nhìn chằm chằm hắn rất lâu, bất lực nhắm mắt lại.

Đêm đó, Giang Dật ôm chặt nàng vào lòng mình.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, bên tai dường như có tiếng Giang Dật hỏi nàng, A Minh, nàng còn nhớ ngày mai là ngày gì không.
Là ngày gì?
Nhan Nhất Minh nhớ không ra, sinh nhật Giang Dật đã qua rồi, còn có thể là ngày gì được nữa.
“Không nhớ được thì thôi vậy…” Giang Dật thở dài một hơi: “Thật ra cũng không phải ngày đặc biệt gì.”
Nhan Nhất Minh lại nhắm mắt lại, nhưng không biết rằng Giang Dật một đêm không chợp mắt.
Không phải không ngủ được, mà là không nỡ ngủ.
Lúc Nhan Nhất Minh tỉnh dậy liền đụng phải tầm mắt Giang Dật.

Nhan Nhất Minh sững sờ, đưa ngón tay sờ vào quầng thâm dưới mắt hắn, nhăn mày hỏi: “Ngủ không ngon sao?”

“Không có…” Giang Dật dời tầm mắt đi: “Ngủ ngon lắm.”
Nhan Nhất Minh không hỏi thêm nữa: “Hôm nay chúng ta đi đâu?”
“Hôm nay…” Giang Dật nghĩ nghĩ: “Hôm nay ở lại trong phủ đi.”
Không có ai khác, không có việc gì khác, cứ ở bên nhau thế này đi, Giang Dật nói.
Nhan Nhất Minh hơi khó hiểu, nhưng mấy ngày liên tiếp vui chơi bên ngoài đúng thật là hơi mệt, nghỉ ngơi một chút cũng tốt.

Hai người cùng nhau ở thư phòng vẽ tranh, chơi cờ, Giang Dật nhìn Nhan Nhất Minh nghiêm túc vẽ tranh dưới ánh nến, trên mặt hắn vẫn mang ý cười, nhưng trong lòng đã đau tới nỗi mất tri giác.
Đôi mắt Nhan Nhất Minh đã hơi cay, đặt bút xuống nói ta không vẽ nữa.
“Vẽ cho xong đi…” Giang Dật nói, bóng dáng nữ tử trong giấy đã sơ lược hoàn tất: “Ít nhất cũng hãy vẽ cho xong ngũ quan đã.”
Ngày thường Giang Dật vẫn luôn khuyên nàng đừng vẽ tranh dưới ánh nến, hôm nay là lần đầu tiên.

Nàng có hơi bất ngờ nhưng cũng không từ chối, khi từng nét từng nét thêm xong ngũ quan quen thuộc của nữ tử vào thì thời gian cũng đã qua giờ Tý.
Nhan Nhất Minh chớp đôi mắt cay xè của mình: “Phần còn lại để ngày mai rồi vẽ.”
Giang Dật đứng dậy, không nói được, cũng không nói không được, hắn kéo nàng vào lòng, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Cảm ơn.”
Cái này thì có gì mà cảm ơn, Nhan Nhất Minh bật cười, vỗ vỗ vai Giang Dật: “Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi thôi.”
“Ừm…” Giang Dật lên tiếng đáp lại: “Nàng đi trước đi.”
Cả một ngày không nghỉ ngơi, lại chịu đựng đến tận bây giờ, Nhan Nhất Minh rất mệt, tắm rửa xong liền lên giường nằm, chưa đợi Giang Dật về đến đã ngủ mất.
Vào đêm đó, nàng lại mơ thấy Giang Dật, mơ thấy mình vẫn còn bị nhốt trong chiếc quan tài không thấy được mặt trời kia, chỉ là không biết tại sao, quan tài lại đột nhiên bị mở ra.
Giang Dật nhìn nàng, nói nàng đi đi, ta sẽ không giữ nàng lại nữa, Nhan Nhất Minh muốn hỏi hắn tại sao, nhưng Giang Dật đã quay người rời đi rồi.
Nhan Nhất Minh thình lình giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng, màn giường che lại ánh nắng bình minh, trong phòng tối tăm nhìn không rõ, gương mặt tươi cười của Giang Dật biến mất trong giấc mộng.

Nhan Nhất Minh đột nhiên ôm lấy ngực mình, sốt ruột gọi một tiếng Thiếu Quân.
Nhưng không có ai trả lời cả.
Lúc này dường như Nhan Nhất Minh mới nhận ra, buổi sáng hôm nay có vẻ lạnh hơn rất nhiều, nàng quay đầu nhìn lại, bên gối trống rỗng, sẽ không còn ai nghe thấy lời nàng nói, ôm nàng vào lòng nữa.
Nhan Nhất Minh sửng sốt rất lâu, đột nhiên kéo màn giường ra, bước xuống giường.
Trong phòng vẫn giống như hôm qua, nhưng lại thiếu mất một người, thiếu mất một bức tranh, bức tranh chưa kịp vẽ xong kia đã biến mất rồi, mà thay vào đó là một bức thư đã viết sẵn.
Trong mắt là nét chữ quen thuộc của Giang Dật, vẫn dịu dàng như ngày nào mà gọi nàng A Minh.
Hắn nói hắn đi rồi.
Hắn nói cảm ơn nàng đã tặng cho hắn quãng thời gian này, cảm ơn nàng đã bằng lòng ở lại trong thế giới của hắn một đoạn thời gian như vậy.
Hắn vẫn yêu nàng, hắn vẫn không nỡ để nàng rời đi, nhưng có bên nhau nhất định sẽ có lìa xa.

Nàng vẫn muốn rời đi, nàng vẫn không vui, hắn không thể nhìn nàng không vui, không thể nhìn nàng buồn, vậy nên cuối cùng hắn chọn lựa buông tay.
Hắn nói mong cho những ngày tháng sau này của nàng sẽ được vui vẻ.

Hắn nói sau khi về rồi đừng nhớ đến người đã làm tổn thương nàng là hắn nữa.

Hắn nói mong rằng có thể có một người yêu nàng hơn hắn đến yêu nàng.
“Cảm ơn nàng đã giúp ta khi nhớ lại quãng thời gian này sẽ không còn gặp ác mộng, nàng chưa từng nợ ta điều gì cả, nàng đã trả sạch rồi.”
Ngày này của bốn năm trước, hắn từ Kinh Thành chạy về, không nhìn thấy nụ cười của nàng, chỉ có ngập tràn sự trống rỗng.

Mỗi một ngày sau đó, hắn đều sẽ mơ thấy cái ngày khiến hắn tuyệt vọng lại đau khổ kia, khiến hắn không thể thoát ra cũng không thể quên được.
Cảm ơn nàng vào ngày này bốn năm sau đã ở lại bên cạnh hắn, mỗi một ngày sau này, hắn đều sẽ nhớ lại ngày hôm nay, mỗi giây mỗi phút bọn họ ở bên nhau, từ đây sẽ không bị ác mộng quấn thân nữa.
Ta ích kỷ giữ nàng ở lại lâu như vậy, khiến nàng sợ hãi lâu như vậy, nàng đã trả lại tất cả cho ta rồi, nàng cũng sẽ không còn nợ ta điều gì nữa.
“Từ đây…”
“Cuối cùng nàng cũng tự do rồi.”
Cuối cùng Nhan Nhất Minh cũng nhớ lại ngày hôm qua, nhớ lại Giang Dật cùng ngữ khí thăm dò hỏi nàng có nhớ hôm nay là ngày gì không.

Từ mùa xuân dằn vặt của bốn năm trước đến nay, thiếu niên quỳ trước cửa tràn đầy đau khổ tuyệt vọng kia đã buông bỏ tình cảm cố chấp, thành toàn cho nàng.
Nhưng hắn vẫn luôn cảm ơn nàng.
Thời khắc đó, Nhan Nhất Minh dường như nghe được giọng nói ấm áp của hắn, nàng bịt mắt lại, thế nhưng, nước mắt vẫn rơi như mưa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui