Ep 25: Lý Tố Y
Đơn giản căn phòng hé ra một nam một nữ đắm chìm vào giấc ngủ, hắn ôm nàng vào lòng, giấc ngủ thật hương do kì lạ cảm giác mang lại, còn nàng lại cảm nhận được sự ấm áp của hắn.
Phong Nha Họa mở mắt, nhìn đối diện một cái tuyệt mỹ mỹ nam tử đầu óc xẹt qua cái gì đó khó nắm được, thủ như bị ma lực hấp dẫn giơ lên, chạm vào một đầu như mực tóc đen rối tung ẩm ướt, rất mềm mại.
Giống như cảm giác được sự dễ chịu, nam tử cũng cũng đầu, tỏ vẻ thích ý, lăn ra ngủ mê, nử tử ngược lại cảm thấy việc này thật sự thú vị, xuất phát từ mẫu tính, ẩn ẩn có chút ngọt ngào.
-"Nếu có duyên, ta và ngươi sẽ gặp lại" Nữ nhân bỗng thủ thỉ lên tiếng, giọng nói nhỏ cơ hồ chỉ có một mình nàng nghe thấy.
Chốc lát, nữ nhân nọ nhẹ nhàng thoát khỏi nam tử ma trảo, đi đến mở rộng cửa sổ, nhảy xuống.
Một cái bóng đen nhanh chóng tiến đến, tiếp nàng vào lồng ngực, cuối cùng biến mất trong bóng đêm.
Ở một nơi khác ánh trăng nhàn nhạt thẳng chiếu xuống gầy gò đôi vai, một thân tử y bị nguyệt ảnh rọi mờ có chút đượm buồn, giống như cảm xúc của hắn giống nhau phiền chán.
Ba ngàn sợi chỉ bạc không trói buộc chảy thẳng xuống, theo phong đùa nghịch, tuấn mỹ khuôn mặt mang theo lạnh lùng xa cách, mày kiếm trói buộc nhìn về thiên không.
Tiểu thư, nếu có thể tiếp tục chuỗi ngày đó, ta tình nguyện tiếp tục gọi ngươi như thế, ta tình nguyện không bao giờ nhớ đến hết thảy trách nhiệm, buông bỏ mọi thứ vật chất đi theo ngươi lăn lộn.
Chỉ tiếc ta không thể làm thế.
Chảy trong người dòng máu hoàng tộc đó là mơ ước của biết bao người, nhưng họ không biết rằng thứ trách nhiệm vô hình mà họ gánh phải còn nặng hơn rất nhiều, bên ngoài lẫn bên trong, mạng sống luôn phải lẫn nhau đe dọa, tranh quyền đoạt lợi từ đời này đến đời khác nhượng người ta mệt mỏi.
Hắn hiện tại cũng không khác, phải đối mặt với những thứ đó, phải tìm kiếm đường sống của riêng mình, chỉ mong kế hoạch của hắn sẽ nhanh chóng thành công, nhưng hắn lại sợ rằng khi đạt thành, khoảng cách của hắn và nàng sẽ càng xa.
Hắn không thể nghĩ quá nhiều, hắn chỉ mong rằng thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng là một câu nói không sai. Ân, đúng vậy.
-"Hoàng huynh, thân ái ca ca, ngươi đang suy nghĩ cái gì đâu" Miêu mễ tròng mắt ý cười nồng đậm, mang theo một chút vô ý tứ, bồng bềnh bóng bẩy tóc xoăn múa lượn trong gió. Một thân bạch y trong trẻo lạnh lùng hòa tùy ý, nam tử bước đi nhẹ nhàng.
-"Không có gì" Phong Viễn Tri Tâm đạm mạc trả lời, trầm thấp giọng nói chợt lóe qua ảm đạm.
-"Ngươi chính là nhớ nàng đi" Phong Miêu Tịnh tiếu tiếu, hắn đương nhiên hiểu rõ hắn ca ca a.
Phong Viễn Tri Tâm không có đáp lời, liễm liễm mâu, đáp lại hắn bằng một nghi vấn khác "Miêu Tịnh, trọng trách sau này, ngươi có thể hay không gánh thay ta đâu?" Hắn than nhẹ, bầu không khí chốc lát lâm vào trầm trọng.
Phong Miêu Tịnh ngước đầu nhìn thiên không, quay đầu đối mặt với Phong Viễn Tri Tâm khuynh thành cười "Ca ca, ngươi còn không hiểu rõ ta sao?" Hắn từ trước đến nay đều không màng chính sự, chỉ thích an nhàn cuộc sống, theo đuổi hoàn mỹ cái đẹp chính là mục tiêu duy nhất của hắn.
-"Có lẽ đây là số mạng" Phong Viễn Tri Tâm nhỏ giọng điểm, u khuất thanh âm rơi thẳng vào tai Phong Miêu Tịnh, hắn tự hỏi thiên có phải hay không đang trêu đùa hắn.
-"Ca ca, ngòai việc thay ngươi gánh vác sứ mệnh, những thứ khác ta đều đứng cùng chiến tuyến với ngươi, giúp ngươi hết thảy. Sau đó, ngươi cứ làm những việc ngươi cho là đúng, bao gồm tìm kiếm hạnh phúc" Phong Miêu Tịnh ấm áp tiếu, thủ bắt lấy vai tử y nam tử.
-"Cám ơn ngươi, Miêu Tịnh" Phong Viễn Tri Tâm ôn hòa thanh âm, có lẽ hắn giúp hắn chỉ có thể như thế đi.
-"Ta là hoàng đệ ruột của ngươi, ngươi không cần như thế" Bạch y nam tử đạm mạc, ý tứ trách móc.
-"Hắn không phải sao?" Người nào đó phản bác.
-"Hắn khác"
Hai người nhìn nhau đạm cười, "hắn" là người nào, hai người đều biết a.
Hai cái độc lập cao lớn thân hình lẳng lặng đón phong ảnh, một đêm không miên.
Hắc y nhân ôm nhỏ bé thân ảnh rời đi, không hay biết rằng phía sau lại mang theo cái đuôi.
Sau ba ngày ba đêm đi không ngừng nghỉ, cuối cùng Phong Nha Họa cũng đến được nơi cần đến.
Ngưu thành.
Yên tĩnh buổi tối nhà nhà chìm vào giấc ngủ, chỉ chừa lại một vài ngọn đèn hiu hắt, bóng đêm bao trùm tất cả, lại phá lệ âm trầm.
Khô nóng bầu không khí bị một cái nóng hầm hập ngọn lửa cắn nuốt, hỏa hoa nở rộ giữa trung tâm Ngưu thành.
-"Cháy, cháy... Mau dập lửa"
-"Cháy... a"
-"Dập lửa đi..."
Hoảng loạn tiếng thét vang lên khắp nơi, dồn dập tiếng bước chân hỗn loạn tại hiện trường, chỉ là ngọn lửa có dấu hiệu ngày càng lớn hơn.
Trầm trọng cánh cửa hé mở, âm trầm sắc mặt trung niên nam tử bị đánh thức có chút không hờn giận, lạnh lùng nhìn về phía người đến.
-"Đường chủ, chính điện bị cháy" Người nọ vì gấp gáp khẩn trương mà hãn ra rất nhiều, lại bị nam nhân liếc mắt một cái tâm bị lộp bộp một chút.
-"Cháy thì dập lửa, một cái chính điện nho nhỏ bị cháy cũng không ảnh hưởng gì" Nam tử lạnh lùng buông lời nói, mắt là một hố đen lạnh lẽo.
-"Bất quá, đường chủ, lửa này cơ bản không thể dập" Người nọ có chút lo lắng thông báo.
-"Tại sao không thể?" Lý Tố Y sắc mặt dần có chút không kiên nhẫn, băng lãnh lên tiếng.
-"Đường chủ, này ngọn lửa rất quỷ dị, người hãy mau đến đó xem xét" Người nọ hấp tấp nói, một bên nhanh chóng dẫn đường.
Lý Tố Y thấy người nọ phá lệ sợ hãi, đầu óc nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đi theo hắn đến nơi xảy ra hỏa hoạn.
Chỉ thấy cao vút ngọn lửa bùng cháy mạnh mẽ, tro tàn khói đỏ tạo thành một cái lượn lờ dòng chử cực kì quỷ dị.
Lý Tố Y nhìn thấy sắc mặt liền tối đen một mảnh, quát lớn một tiếng âm lãnh "Các ngươi mau đi theo ta"
Người này chính là đáng giận vô cùng, dám trước mặt hắn giở trò khiêu khích, lại còn đụng đến hắn điểm mấu chốt, dù thật hay giả, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Đi một vòng lớn trở lại chính mình căn phòng, Lý Tố Y hung hiểm ánh mắt cùng sát khí trỗi dậy, một bên mệnh lệnh "Đem tiểu viện bao vây, không chừa một kẻ hở, còn có ngươi đi trước vào căn phòng"
-"Đường chủ, chính là cái xấu nữ nhân lần trước" Người nọ tung cửa tiến vào liền thấy Phong Nha Họa ngồi tại giữa phòng, nhàn nhạt nhìn hắn.
Lý Tố Y liếc liếc một bên những người khác, ý đồ thăm dò bên trong động tĩnh. Sau đó được bọn hắn truyền lại là "Đường chủ, bên không không có người khác"
-"Hảo" Lý Tố Y đến lúc này mới bước vào, nhìn về phía Phong Nha Họa, bất giác nhíu mày.
-"Ngươi đến đây là để trả thù?" Hắn thanh âm không nhanh không chậm, lại cực kì thị huyết đến nghẹt thở. Lý Tố Y, chính là tên lần trước cầm đầu những người quỷ cốc sấm nơi bình yên của hai cái lão nhân, muốn lấy bí tịch, đốt trụi mọi thứ.
-"Ân" Nàng chỉ là nhạt nhat gật đầu, không nói gì nhiều.
-"Chỉ bằng ngươi" Lý Tố Y cười khinh miệt, nhìn về phía xấu xí khuôn mặt, một cái tay không tấc sắt nử tử nói những lời này, làm hắn thập phần nực cười.
-"Đương nhiên, ngươi có cảm thấy hiện tại chân tay vô lực, đầu óc một mảnh choáng váng" Phong Nha Họa lạnh lùng nhàm chán đáp lại hắn.
-"Ngươi..."
-"Không chỉ riêng ngươi, những người đã từng khiếm ta, hôm nay đều phải tử" Phong Nha Họa thoáng chốc sát khí dày đặc, đáy mắt dần dần nhiễm thượng một tầng sắc nhọn mũi dao, hàn khí tung ra bốn phía.
-"Người đâu, bắt lấy ả" Lý Tố Y lên tiếng, hắn biết này độc được hạ tại này căn phòng, những người khác ngoài phòng sẽ không bị ảnh hưởng, hắn vận dụng một chút nội lực cuối cùng đánh vào thông thoáng cửa, triệu hồi bọn thuộc hạ vào.
Chẳng mấy chốc một đám người đem Phong Nha Họa vây vào xung quanh, lại bị một cái bóng đen chặn lại, hắc y nhân sau đó lôi kéo tất cả ám vệ ra bên ngoài, một trận điên cuồng hỗn đánh diễn ra.
-"Người đâu, mau lại đây bắt thích khách" Lý Tố y sắc mặt dần trở nên trắng bệch, hắn gằn từng tiếng la lên, sau đó một đám tiểu tốt ùn ùn kéo đến, vây chặt như nêm cối.
Phong Nha Họa bị một đám vây bắt lấy, cuối cùng đưa đến trước mặt Lý Tố Y. Lý Tố Y kháp chặt yết hầu nàng, lạnh lùng thị huyết ánh mắt như muốn đâm thủng qua nàng "Đem thuốc giải đưa ra"
-"Nằm mơ" Môi đỏ mọng phun ra hai chữ, cực kỳ không khách khí đáp lời.
Lý Tố Y siết chặt lấy cổ Phong Nha Họa, muốn đem nàng cổ gãy đôi ra. Bất quá khi hắn thấy được thâm tím khuôn mặt gần tắt thở, họa bì tế bào bỗng nhiên vỡ đôi ra lộ ra trước mặt hắn cực kì quen thuộc dung nhan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...