*
Từ xa tới gần, có âm thanh vừa nhốn nháo vừa ầm ĩ vọng vào tai mọi người ở đây:
- Các cô cậu đợi đã, trao đổi đồ ăn với tôi đi! Tôi có rất nhiều tiền!!
- Làm ơn cho tôi ít vật tư, gia đình tôi đã mấy ngày không có gì vào bụng cả.
- Mọi người đang đi đâu?
- Cho bọn tôi đi cùng với!
- Mang chúng tôi đi với!! Chúng tôi muốn đến căn cứ thành phố...
- Gia đình tôi có người thân làm quan chức ở thành phố H, nếu các người mang chúng tôi đến đó, chúng tôi sẽ trả thù lao....
"...bla bla blo blo..."
"Lại gì nữa vậy?" Nhựt Thư nhăn mày bực bội.
Các huyện bên ngoài người sống cũng còn khá.
Từ lúc bước ra giao lộ giữa các huyện này.
Những chuyện như bây giờ xảy ra nhiều nhất.
Đa số là những người trước đó chỉ thích sống suиɠ sướиɠ nhàn nhã, nào có thích thể thao vận động gì.
Mạt thế đến, họ càng co rụt lại, trốn ở trong nhà không dám bước ra ngoài tìm đường sống.
Một khi đồ dự trữ trong nhà sài hết, khi đó hệ thống cũng sẽ không còn cung cấp nước sạch.
Lúc này nhất thiết, họ phải tự ra ngoài tìm vật tư, hoặc như nhóm người bọn họ, di chuyển đến căn cứ an toàn.
Nhưng nào có dễ như vậy.
Chỉ mới hơn tuần, mà nhóm bọn họ đã đối mặt với biết bao lần suýt mất mạng, biến thành miếng thịt vụn mặc tang thi nuốt sống...
Dọc đường vừa qua, nhóm bọn họ hầu như chưa gặp tình huống như thế này.
Nên vẫn còn rất nhiều người trong nhóm mềm lòng.
Mạng của mình trong đoạn đường tới còn chưa chắc giữ được, Nhựt Thư không hiểu sao mấy người này lại có thể lo chuyện bao đồng nhiều lần như vậy.
Cô ấy còn chưa kịp nói gì thì đã có người lên tiếng trước, giọng nói của anh ta hơi kìm nén cơn giận:
- Như Ý!! Em còn muốn lôi kéo đám người này theo vướng chân sau nữa hả?
Như Ý vừa mới bước từ đám người kia lại đây, nghe Thiện Thuật trách mắng, cô hơi xấu hổ.
Vật tư trong ba lô của cô đa số đã đem phân phát cho vài đứa bé và người già bên khu nhà trọ kia, giờ cũng chẳng còn bao nhiêu.
Nhưng cô đâu thể trơ mắt nhìn bọn họ chết đói được.
Không riêng gì Thiện Thuật, Tần vài hai nam sinh kia cũng lên tiếng trách cô ấy.
Ngọc Thảo bước tới lớn tiếng cãi lại:
- Đồ cũng không phải là của mấy người! Như Ý muốn giúp mấy người bình thường đó thì có gì sai...Chúng ta có dị năng có thể tự bảo vệ mình, còn họ thì không.
Chúng ta góp chút sức lực không được sao?
"Mình giúp người ta, rồi ai có thể giúp mình"...!Đây là Từ Phong nói "Đừng nói với tôi là không cần trả ơn hay tiện tay gì gì đó! Trước khi nhận cái ân, chưa chắc đã còn sống để nói điều này này!!"
Mặt Ngọc Thảo hơi hơi đỏ lên, muốn cãi lại gì nữa, nhưng Như Ý tái mặt, kéo kéo cô ấy.
Ngọc Thảo hơi ấm ức:
"Tùy mấy người.
Đi, chúng ta đi một vòng tìm đồ!"
Ngọc Thảo kéo Như Ý đi qua một cửa hàng khác.
Kỳ Kỳ tự lúc nào đã đi qua, ác ý nói vọng với bóng lưng hai người, cô ta hơi bị vui vẻ:
- Muốn làm người tốt thì trước mắt tự giữ mạng đi chứ! Đi xa lỡ như có bầy zombie thì nguy đó!
Đột nhiên Nhựt Thư cảm thấy phiền phức sắp kéo đến.
Cô ấy không phải là người máu lạnh.
Nhưng những gì Từ Phong nói là sự thật không thể phủ nhận.
Cô có thể bảo vệ một người, nhưng không thể bảo vệ một đám người thích gây hấn và ồn ào được.
Cô ghét điều này.
Nhóm bọn họ - và cô - không phải quân nhân, mà lại muốn đặt sự an toàn của người dân lên hàng đầu.
Cô, và họ cũng có gia đình riêng, có người cần họ bảo vệ hơn những người dân qua đường này.
Và chính bản thân cũng cần sự bảo vệ rất lớn.
Một cánh tay kéo kéo ống tay áo cô.
Nhựt Thư quay đầu nhìn.
Kỷ Nguyên cùng Kim Như đứng phía sau.
Mấy ngày này Kim Như vẫn luôn chiếu cố Kỷ Nguyên.
Kỷ Nguyên hỏi nhỏ, đôi mắt có một chút u ám ảm đạm: "Chị Thư, chị của em..."
Nhựt Thư biết cậu bé hỏi về Lam Anh, nhưng chính cô ấy (NT) cũng không đoán được cô (LA) hiện tại như thế nào?
Tuy nhiên, tiềm thức có một loại trực giác, Lam Anh sẽ không dễ dàng bỏ xuôi như vậy được, cô ấy đã từng nói muốn đến Thành phố H tìm cha mẹ.
Nhựt Thư an ủi:
- Lam Anh sẽ trở về, nhóc tự lo cho bản thân trước đi.
Nhóc mà có mệnh hệ gì, Lam Anh còn không nổi bạo với nhóm bọn chị sao!?
Nhựt Thư hơi hoảng hốt.
Tự trong tiềm thức của cô lại nhận định tính cách của Lam Anh, bạo ngược.
__________
_____
Mạt thế ngày 24 tháng 5.
Hoàn Lam Anh và đại bàng của cô sau bảy ngày nghỉ ngơi thì ra khỏi Không Gian Quãng Trường.
Cô đeo một cái đồng hồ lấy được hồi mạt thế ngày đầu tiên, ngày trên đồng hồ đã biểu thị cho cô biết mạt thế đã hơn nửa tháng.
Lam Anh đánh giá hoàn cảnh xung quanh, cô vẫn đang đứng ở trung tâm bình địa.
Nhìn nhìn bán kính một km không có một bóng người.
"Chắc là đã đi một quãng đường rồi."
Trong lòng lo lắng cho Kỷ Nguyên.
Nhưng nghĩ lại bản thân nó có dị năng hệ thổ, lại đi chung với một nhóm người biếи ŧɦái (toàn mang dị năng) cô lại yên tâm đôi chút.
Lam Anh lấy tạm một chiếc xe gắn máy còn xăng ven đường mà sử dụng.
Tay lái cô vốn yếu, chạy cũng có thể coi là tạm ổn.
Đường rất khó đi, khúc bị hỏng, bị đám lớn xác sống chặn, hoặc vận cản nhiều, vô số loại xe bị va chạm, hư hỏng nằm giữa đường...
Đi liên tục cả ngày.
Thuận tiện gặp được cửa hàng còn nhiều đồ đạc, cô trực tiếp thu thập.
Bây giờ không gian lớn cỡ quảng trường, trước mắt không biết nó có thể lại biến mất hay không, nhưng Lam Anh vẫn thu nhập đồ vật dùng được ném vào.
Gặp mấy đám xác sống nhỏ, hoặc là trực tiếp nhấn số chạy, hoặc dừng xe lại luyện tập dị năng thủy và không gian.
Đợt lôi điện của Thiên Đạo lần trước đã "tặng" cô một số vốn lớn...
Thứ nhất là đánh thức ám hệ dị năng của tang thi (trong cô).
Ám hệ hấp thụ một ít tia điện, chủ động chuyển hóa thành năng lượng cho dị năng không gian.
Lại tự do sử dụng được không gian vật tư rất tiện lợi.
Thứ hai là khóa trạng thái tang thi của cô.
Có thể hiểu nôm na là phong ấn tạm thời, không cho phép cơ thể hóa thành cái xác sống.
Điều này khiến Lam Anh hơi thấp thỏm, trạng thái tang thi cần điều kiện gì mới có thể biến trở về!??
Tuy nhiên cô cũng không muốn...
Thứ ba mới đặc biệt.
Chính là tác dụng chủ yếu của lôi điện: sửa đổi kinh mạch, tẩy tủy và hoán cốt.
Thiên Đạo chắc tức chết!!!
Đột nhiên muốn học Sênh ca* giơ ngón giữa chỉ trời..!
Lam Anh thầm cười trộm, dù đau đớn như xé nát linh hồn, nhưng tác dụng phía sau lại lợi hại như vậy.
_____Tuy nhiên_____ , nếu lại yêu cầu cô chịu đựng loại đau đớn thấu tâm can này thêm một lần nữa, cô sẽ tuyệt đối nói "không".
Xương cốt, da thịt, được lôi điện phá hủy và tái tạo lại; biến đổi đến không ngờ.
Cộng thêm thủy hệ dị năng trong cơ thể, Lam Anh bây giờ như biến thành một người khác.
Cô không chắc khi gặp lại Kỷ Nguyên, cậu bé có nhận ra hay không.
Còn rất nhiều điều thắc mắc, Hệ Thống bỏ lại một món đồ cho cô, rồi biến mất.
Lam Anh cũng suy nghĩ miên man.
Cô không quá tiếc về hệ thống, vì tự lúc đầu, tiềm thức của cô đã nhận định...!Hệ Thống vốn không phải của mình.
Còn cả việc Thiên Đạo buông tha cho cô, nhưng không có nghĩa là sẽ không tạo thêm cản trở sau này.
Còn có cái ánh sáng màu lục trước khi ngất đi...???
???×???
Mọi chuyện đều đã hóa thành dấu chấm hỏi.
Chạy đến năm giờ chiều thì hết xăng.
Hoàn Lam Anh dừng lại trước một cửa hàng bán hạt giống.
Loáng thoáng còn nghe âm thanh đập cửa rầm rầm của xác sống.
Trên đường lại không có cái xác sống nào, ngã rẽ bên phải lại có âm thanh va chạm.
Cô thấy hơi lạ, đồng thời cũng cảnh giác.
Trước mắt không vào cửa hàng hạt giống mà đi vòng qua ngã rẽ bên phải, nghe ngóng âm thanh đánh nhau ở đó.
Gì vậy? Nóng quá...
Lam Anh dời cặp đeo từ sau lưng ra trước ngực, một tiếng "uỳnh" từ phía đánh nhau truyền tới, nhiệt độ và hình ảnh từ bên kia báo cho cô biết nguy hiểm đang cận kề:
Tang thi biến dị!
.
Huyết Kỳ Đồ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...