Hoan Lạc Tụng

Tình yêu, là liều thuốc kích thích tốt nhất. Phòng 2202 sáng thứ bảy, chỉ có Khưu Oánh Oánh khí thế ngút trời thức giấc, tắm rửa trang điểm, chuẩn bị cùng quản lý Bạch đi nghe giảng. Phàn Thắng Mỹ nghe thấy động tĩnh, vốn muốn bịt tai ngủ tiếp, nhưng bỗng nghĩ đến việc thân phận tự nhiên tăng cao sau khi ở cùng Andy tối qua và sự thay đổi thái độ của những người bạn khác giới đó, trong lòng cô chộn rộn không thể nằm được nữa. Ba mươi tuổi, hình như cũng không phải tận cùng của thế giới.

Khưu Oánh Oánh nhìn thấy Phàn Thắng Mỹ với quầng thâm ở mắt, không nhịn được trao cho một nụ cười xán lạn. Phàn Thắng Mỹ ngẫm nghĩ một hồi mới lĩnh ngộ được là chuyện gì. Cô muốn nói nhưng lại thôi, đi vào phòng tắm. Đợi khi cô trở ra, việc quan trọng đầu tiên chính là uống một ly nước sôi để nguội, nghe nói như vậy sẽ có thể loại bỏ độc tố bảo vệ nhan sắc. Khưu Oánh Oánh nhìn thấy, cũng vội rót một ly nước rồi uống, bây giờ cô đang có nhu cầu cấp thiết về sắc đẹp.

“Hôm nay chị Phàn đi đâu chơi vậy?”

“Lát nữa đưa một cô gái đi phá thai. Mấy hôm trước một kỹ sư bỏ đi, hôm qua cô gái đó đòi sống đòi chết đòi nhảy lầu, hỏi ra mới biết là bất cẩn mang thai con của kỹ sư đó, bây giờ kỹ sư người ta chiếm được xong rồi không chịu thừa nhận, bỏ chạy mất rồi. Cô gái ở ký túc xá, không dám nói với gia đình, cũng không dám tìm bạn bè, chỉ có công ty cử người nhân ngày nghỉ đưa cô ấy đi phá thai. Một cô gái đang yên đang lành, trước khi kết hôn không chú ý, chỉ có thể gặp phải thằng chồng không ra gì.”

“Nhưng mà cũng rất nhiều người có con trước rồi mới cưới.”

Phàn Thắng Mỹ liếc xéo Khưu Oánh Oánh, “Em có thể thử kết hôn sinh con khi đang ở nhà thuê không có hộ khẩu đi, xin đừng mời giúp việc, mỗi ngày hoặc mẹ vợ cãi nhau với chồng, hoặc là em khai chiến với mẹ chồng, cuộc sống hỗn loạn, kết hôn một năm nhanh chóng biến thành bà vợ xanh xao. Nói cho em biết, cho dù là chim én, trước khi đẻ trứng cũng phải xây tổ cho mình, huống hồ là con người.”

Gương mặt tươi rói từ đêm qua đến sáng nay của Khưu Oánh Oánh cuối cùng cũng biến sắc. “Nhưng em cũng không thể kén cá chọn canh lần lữa đến ba mươi tuổi được, em kén chọn người ta, người ta còn kén chọn em ấy, em thì là cái gì chứ.”

Mặt Phàn Thắng Mỹ co lại, tức thì cười ha hả cho qua, “Cũng đúng, khi yêu uống nước cũng thấy no. Đừng quên còn kỳ thi kế toán nữa đấy, hai người cùng học đến cùng là đủ động lực thôi.”

“Phải đó, phải đó.” Khưu Oánh Oánh lập tức chuyển từ trạng thái nhiều mây sang ánh nắng rực rỡ. “Bọn em đều đang nghĩ rằng, nếu thi trượt thì sẽ chuyển nghề.”

“Nên vậy.” Phàn Thắng Mỹ không nhiều chuyện nữa, “Chị hỏi một câu nhé, lần trước công ty em tổ chức tiệc gì vậy, chính là lần bắt em mặc sườn xám làm tiếp tân đó, rốt cuộc là có ai đến, người không quen thân làm sao nói chuyện được?”


“Không biết nữa, em bận quá, chỉ biết họ bưng rượu nói chuyện, ai biết họ là những ai chứ. Chị Phàn có tiệc rượu phải tham gia à?”

“Không có, làm gì có chứ, bọn chị cùng lắm chỉ là tụ tập cùng ăn bữa cơm với Hiệp hội lao động nhân sự toàn khu vực để huấn luyện, đến bia cũng không có mà uống nữa là.” Phàn Thắng Mỹ nhìn Khưu Oánh Oánh vui vẻ ra khỏi nhà, trong tay cầm chặt bữa sáng chuẩn bị cho quản lý Bạch. Đợi Khưu Oánh Oánh vào thang máy rồi Phàn Thắng Mỹ mới thu lại tầm mắt. Sáng nay thật ra cô không có việc gì cả, chỉ là để thức tỉnh Khưu Oánh Oánh nên tạm thời bịa ra câu chuyện cô gái sảy thai mà thôi, nhưng cô không ngờ Khưu Oánh Oánh căn bản không coi chuyện này ra gì, hơn nữa suýt chút còn lôi kéo cả cô.

Cô uống nốt ngụm nước cuối cùng, vừa định đóng cửa nấu nước pha mì gói thì bỗng thấy Khúc Tiêu Tiêu tung tăng bước từ thang máy ra. “Ủa, hôm nay sớm sủa quá nhỉ.”

“Muộn rồi, đám bạn hẹn đi ăn cua đồng, tôi sắp trễ rồi. Nói chuyện sau nhé chị Phàn. À, bộ đồ này của chị mua ở đâu thế, sáng nay mẹ tôi cũng mặc bộ này đấy.”’

Phàn Thắng Mỹ không biết nói gì, nhìn bóng lưng Khúc Tiêu Tiêu tối qua vẫn còn khổ sở đáng thương nhờ họ giúp đỡ bước vào 2203. “Chết tiệt!” Phàn Thắng Mỹ không nhịn được văng tục. Sao ai cũng đều mang cái tuổi ba mươi của cô ra để nói vậy chứ, giống như cô đã hoa tàn nhụy rữa không bằng.

Hôm nay thật là nhiều chuyện, Phàn Thắng Mỹ một lần nữa định đóng cửa nấu nước pha mì gói thì thấy Andy mặc đồ công sở đang vội vàng bước đến thang máy. “Andy, chào buổi sáng, hôm nay vẫn đi làm à?”

“Có một diễn đàn, đây là lần đầu tiên tôi tham gia diễn đàn sau khi về nước, không định đến trễ.” Vì thang máy vẫn chưa lên tới nên Andy lại bổ sung thêm một câu, “Tối qua mãi giúp Tiểu Khúc cho đến sáng mới ngủ nên ngủ quên mất.”

“À, Tiểu Khúc còn dậy sớm hơn cô đấy, cô ấy chuẩn bị xuất phát đi ăn cua đồng cùng bạn. Oa, mới đó mà Tiểu Khúc đã thay đồ xong rồi.”

Khúc Tiêu Tiêu trừng mắt ngăn Phàn Thắng Mỹ nhưng đã không kịp, rồi nhìn Andy, chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, rồi lại quay về hướng thang máy. Cô tin Andy chắc chắn đã nổi giận trong lòng. Khúc Tiêu Tiêu không thèm để ý đến Phàn Thắng Mỹ, bước nhanh đến bên cạnh Andy, cười nói: “Sáng nay bọn em không ngủ mà làm xong báo cáo luôn.” Nói đến đây, thang máy mở ra, Khúc Tiêu Tiêu lùi lại một bước, nhường Andy vào trước. Nhưng trước khi vào thang máy, cô không quên liếc Phàn Thắng Mỹ một cái. Cho dù cô một đêm không ngủ nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, vô ý nói Phàn Thắng Mỹ mặc đồ giống mẹ cô là đã đắc tội với bà cô đó rồi. Cửa thang máy vừa đóng, cô liền tiếp tục báo cáo, “Sau đó ăn sáng với Tiểu Quan xong, em lập tức mang báo cáo đến cho bố xem, nhận được đánh giá rất tốt. Không nghi ngờ gì nữa, đây là bản báo cáo tốt nhất trong đời này của em. Thật không biết phải cảm ơn chị và Tiểu Quan như thế nào nữa. Bây giờ em phải đi tham gia một bữa tiệc cua đồng, trong đó có một người, có thể sẽ là khách hàng đầu tiên của sản phẩm GI. Ớ, không biết lúc em ăn cua liệu có ngủ quên không nữa. Nhưng bạn bè phát triển kinh doanh trong nước chỉ có thể như vậy, làm quen nhiều bạn, bạn giới thiệu cho bạn, bạn giúp đỡ cho bạn, không còn cách nào khác, giống như bố mẹ em đều chỉ có thể sáng sớm tóm lấy bọn họ, đến tối thì không biết lần lượt bao phòng ở nhà hàng nào, từ nhỏ đã như vậy, em là được bảo mẫu trông lớn. Andy chị thích cua đồng không? Em mang về cho chị vài con.”


“Đâu phải ai cũng như vậy. Đi đường cẩn thận, hôm nay tôi lái xe cũng hơi phiêu.” Andy ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu, “Bố em thích là được, công việc tiếp theo cần tự em làm thật rồi.”

Khúc Tiêu Tiêu gần như khéo léo chặn đường Andy đi từ thang máy đến chỗ xe, “Tối nay chị có bận việc gì không? Em rất muốn mời chị và Tiểu Quan ăn bữa cơm để cảm ơn.”

“Em không cần ngủ bù sao? Không cần phải hầu hạ tôi như khách hàng đâu, chúng ta là hàng xóm.”

Khúc Tiêu Tiêu khẽ thở phào, bây giờ mới thả cho Andy đi lái xe.

Khúc Tiêu Tiêu khó khăn lắm mới mở được mắt đến địa điểm tập hợp, người bạn dẫn đầu sắp xếp tập hợp mọi người lại, nhét hết nữ vào trong xe có tài xế nam để bảo đảm tốc độ, một đoàn xe hàng hiệu uy phong xuất phát. Nhưng Khúc Tiêu Tiêu lại ngửa đầu ngủ gục, cô thật sự không trụ được nữa rồi. Trước khi ngủ cô nghĩ đến một chuyện, cô nộp báo cáo trước nửa tiếng, chi nhánh công ty đăng ký thì có một người bạn trong đoàn xe này giúp đỡ, tăng tốc đến thứ hai là có thể nhận được toàn bộ đăng ký công thương và thuế vụ. Cho dù mỗi một việc cô đều hoàn thành bằng cách đầu cơ trục lợi, nhưng cô đã hoàn thành tất cả trước thời hạn. Hoàn thành, chính là tất cả.

Andy là người đầu tiên nhìn thấy quản lý Bạch ngoài Khưu Oánh Oánh. Cô lái xe ra ngoài dừng trước đèn đỏ, thấy Khưu Oánh Oánh cùng một chàng trai trẻ gần như là dính lấy nhau, cũng đang đợi đèn xanh. Thái độ của hai người vô cùng thân mật, người đi đường cũng xôn xao nhìn ngó. Andy quan sát chàng trai trẻ đó, trông rất trắng trẻo gọn gàng, nho nhã lịch sự. Trông tư thế của hai người, có vẻ Khưu Oánh Oánh chủ động mạnh dạn hơn. Andy đợi đèn xanh sáng, liền lái xe rời đi, mà không chào hỏi một tiếng. Cô không thích Khưu Oánh Oánh.

Đến hội trường diễn đàn, đăng ký ghi tên xong, có người mang đến bông hoa cài ngực bằng hoa tươi. Andy ký tên xong đứng dậy, hai mắt vừa khéo đối diện với bông hoa, không khỏi biến sắc, lùi vội ba bước. Nhưng cô bình tĩnh lại ngay, mỉm cười nói: “Xin lỗi, tôi bị dị ứng phấn hoa nặng. Cảm ơn hoa cài ngực của các bạn.” Cô né bông hoa cài ngực giống như đi qua bãi mìn rồi bước vào hội trường. Bên trong hội trường đương nhiên khắp nơi đều là hoa tươi, Andy chỉ có thể coi như không nhìn thấy. Đây là một diễn đàn mang tính thương mại, cho dù Andy mới về nước, nhưng vì trong ngành này không ít quản lý cấp cao cũng là Hoa kiều giống như Andy, ít nhiều cũng có chút thân quen. Tóm một người thân nhất trước, sau đó giống như Khúc Tiêu Tiêu nói, bạn giới thiệu cho bạn, bạn giúp đỡ bạn. Đàm Tông Minh là một tấm biển hiệu, bản thân Andy cũng vậy, người mang thương hiệu rất dễ dàng gia nhập vào vòng tròn xã giao. Giống như tướng quân trên sân khấu kinh kịch, cột cờ đằng sau cắm càng nhiều càng cao, xuất hiện sẽ là trung tâm của sự uy nghiêm trên sân khấu.

Một lát sau người dẫn chương trình lên sân khấu, mọi người trở về chỗ ngồi, Andy liền lấy máy tính ra đặt lên đùi. Cô nghe kiểu hội nghị này trước giờ luôn một công đôi việc. Đợi kết nối mạng xong, cô hỏi người bạn bên cạnh cách sử dụng QQ. Người bạn có MSN mà không có QQ, nhưng nhớ QQ thuộc tập đoàn Chim Cánh Cụt. Andy lần theo đó tìm ra, tải về, cài đặt, đọc cách sử dụng. Cuối cùng, mở thanh tìm kiếm dãy số trong trí nhớ, thêm bạn. Sau đó thì cô không biết làm thế nào nữa, tuy đang mở QQ, nhưng trên màn hình không có gì thay đổi. Hiển nhiên, có thể Kỳ Điểm đang không online.

Giữa trưa, bạn bè mới cũ tụ tập trong một phòng bao ăn cơm, mọi người nhân cơ hội bầu không khí thoải mái không câu nệ mà trao đổi ý kiến. Một bữa cơm trưa mà ăn những ba tiếng đồng hồ, lâu gấp đôi thời gian diễn đàn. Andy ăn xong quay lại xe, không vội lên đường, không nhịn được mở máy tính ra kiểm tra tình hình. QQ vẫn im thin thít. Andy không kìm được sốt ruột, giơ tay đấm lên chiếc ghế bên cạnh một cái. Nhưng lại vẫn không chịu lấy điện thoại ra, cho dù là gửi một tin nhắn cho Kỳ Điểm.


Phàn Thắng Mỹ buồn chán, gọi điện cho bạn, nhưng bạn bè ở tuổi cô phần lớn đã có gia đình, cuối tuần không ai ở cùng cô, cô chỉ có thể đeo túi một mình ra ngoài đi dạo phố.

Tầng 22 chỉ có Quan Sư Nhĩ là còn ngủ khò. Ngủ đến trưa, Quan Sư Nhĩ bị ánh sáng chiếu từ cửa sổ vào làm thức giấc, tưởng là trễ giờ đi làm, đợi khi bật người dậy xông vào nhà bếp mới nghĩ tới hôm nay là cuối tuần, thế là ôm ngực cảm nhận tim đập như trống gõ một hồi, rồi quay trở lại giường tiếp tục ngủ.

Khúc Tiêu Tiêu thì không được tốt số như vậy, cô xuống xe bị ép phải tỉnh dậy, vực lại tinh thần cùng bạn bè ăn cua đồng, làm quen với người lạ. Cô ăn cua mà không cảm nhận được mùi vị gì, nhưng không quên bỏ tiền ra mua một sọt cua lớn, mang về tặng Andy và Quan Sư Nhĩ để cảm ơn. Tất nhiên, những việc này không cần cô ra tay, cô chỉ cần yểu điệu ngồi yên mở miệng, Diêu Tân sẽ giúp cô thu xếp mọi chuyện. Diêu Tân là cậu bạn cô chơi thân nhất sau khi về nước.

Một đám người ở bên bờ hồ chơi mãi cho đến khi mặt trời xuống núi mới lần lượt về lại thành phố, rồi lại tụ tập ăn cơm tối, mới tự ai người nấy về tiếp tục cuộc sống về đêm. Khúc Tiêu Tiêu bảo Diêu Tân đưa cô về Hoan Lạc Tụng, cô nói không chịu được nữa rồi, cho dù cảnh đêm chỉ mới vừa mở ra bóng dáng mê hoặc của nó.

Đường phố chiều cuối tuần đông đúc, Andy theo lời hẹn, lái xe nửa ngày trời mới đến được cổng nhà Đàm Tông Minh. Cho dù có Đàm Tông Minh đích thân ra đón, tận tay mở cửa, cô vẫn không tha, “Có ai, ừm, sống ở nơi xa xôi hẻo lánh thế này, vứt bỏ cuộc sống đầy tươi đẹp trên bốn chiếc bánh xe hay không?”

Đàm Tông Minh cười nhưng không nói gì, bảo Andy dừng xe vào nhà xe, sau đó mới ra đòn phản kích: “Em chắc chắn trên quãng đường xa đến đây không bao gồm một đoạn đường dài oan uổng?”

“Trừ phi tài xế taxi lái chiếc xe trống đi trước dẫn đường gạt em. Ủa, anh đã lấy được chiếc Panamera chưa? Đổi cho em đi, chứ chiếc màu trắng này khoa trương quá.”

“Em gái à, nhìn ‘turbo’ trên đuôi xe đi có được không, xe của anh có chiếc nào không khoa trương đâu? Cố ý muốn hốt chiếc xe mới của anh, tốt xấu gì cũng nên bịa ra một lý do hay hơn chút chứ.”

“Em mới làm quen được bốn người bạn mới, không dùng GT2 được, em nhất quyết mượn chiếc Panamera này. Nếu không thì em sẽ trở mặt ngay đó.”

“Đúng là làm ơn mắc oán mà. Tự tìm chìa khóa đi, tức quá, con xe này chuyển đến anh cũng chỉ mới lái được hai lần. Bọn anh đợi em ở sân sau.”


Andy cười ha ha, vào trong xe rút chìa khóa. Nhưng lấy được chìa khóa xong lại ngồi trên ghế hít thở sâu vài cái, mới đứng dậy bước ra. Đi dọc theo con đường đá xanh đến sân sau, thấy ở bên bờ hồ ở giữa là hai con thiên nga trắng đã có một người đàn ông trung niên khác đang ngồi. Đàm Tông Minh giới thiệu đây chính là bạn cũ của anh, giúp Andy hỏi thăm tin tức về em trai của Andy, Nghiêm Lữ Minh. Nghiêm Lữ Minh bắt tay Andy, câu đầu tiên lại là: “Tôi đoán được cô chắc sẽ là một mỹ nữ, quả nhiên đúng vậy.”

Andy cười nói với Đàm Tông Minh: “Lão Đàm, anh không giới thiệu kỹ quan hệ của chúng ta cho anh Nghiêm biết.”

“Anh cho rằng lão Nghiêm nghĩ như vậy cũng không có gì sai, ngoài vợ chưa cưới ra, em nói xem ai dám ra vào nhà xe của anh giống như chốn không người.”

Andy cười nói với Nghiêm Lữ Minh: “Tôi vừa hỏi mượn lão Đàm chiếc xe mới nhất, trước mắt chiếc xe này có thù với tôi. Có số liệu thống kê cho biết, mẫu hình người đẹp mà lão Đàm thích không phải kiểu của tôi. Đặc biệt là đối với kiểu đàn ông trung niên như lão Đàm, số liệu thống kê luôn đáng tin hơn nói miệng.”

Nghiêm Lữ Minh nói: “Số liệu thống kê cũng cho biết, tùy tiện xen vào cuộc nói chuyện giữa nam và nữ luôn không biết sẽ chết như thế nào. Chúng ta trở lại chuyện chính đi. Tháng này tôi đã đích thân đến quê của cô Andy để điều tra thực địa, phát hiện thanh niên trẻ tuổi ở đó ra ngoài làm thêm kiếm sống nhiều, cho dù mấy năm gần đây hộ tịch vẫn ở quê, nhưng dân số sớm đã phân bố rải rác ở các vùng duyên hải. Tôi đã làm vài mẫu điều tra, phát hiện phí tìm người giá trên trời không nói, hơn nữa rất nhiều người trừ phi phạm tội bị truy nã trên mạng, nếu không cả đời cũng không thể tìm được, cũng không thể trở về quê nhà. Vì vậy tôi cảm thấy nhiệm vụ tìm em trai cô tôi không hoàn thành được, vô cùng áy náy nên tôi đặc biệt đến đây trực tiếp xin lỗi cô.

Andy sững sờ, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Đàm Tông Minh. Đàm Tông Minh giơ hai tay ra, “Lúc nãy lão Nghiêm đã kể chi tiết việc cậu ấy làm cả tháng nay, cho dù chi phí có thể bỏ qua thì vẫn còn rất nhiều vấn đề thực tế cũng không thể giải quyết. Trừ phi ông trời ban cho may mắn. Có điều lần này đích thân lão Nghiêm đi cũng không phải quay về tay trắng, cậu ấy đã làm rõ thân phận của em, hơn nữa còn có ngày sinh mà em rất tiếc nuối vì mãi không biết được, anh để lão Nghiêm tự nói với em, có cần anh tránh đi một lát không?”

Andy lại lần nữa ngây người, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi lừa mình dối người rồi, anh Nghiêm cố gắng giúp tôi tìm em trai, thật ra tôi đã biết rõ từ sớm rằng anh có thể điều tra ra được thân thế của tôi. Lão Đàm đừng tránh mặt, trước đây anh luôn nói em kỳ quái, hôm nay anh nghe rồi sẽ hiểu.”

“Nếu em không muốn chuyện quá khứ bị đào bới, anh có thể đảm bảo chuyện này chỉ đến miệng lão Nghiêm mà thôi, sẽ không truyền ra ngoài. Anh cũng sẽ không hỏi. Có một số chuyện không cần thiết phải làm rõ mới được.”

Andy lại suy nghĩ một lúc lâu, mới nói: “Em cũng muốn làm rõ, trong lòng em có rất nhiều nghi vấn đang đợi lý giải. Lão Đàm, những lời anh nói, đầu óc quá hữu dụng, nhớ quá nhiều chuyện khi còn bé ngược lại sẽ rất mệt mỏi. Mong anh Nghiêm cứ nói hết ra đừng giấu diếm.”

Đàm Tông Minh nghe thấy liền bảo người giúp việc mang một chai nước lớn đến, trực tiếp đặt trước mặt Andy. Quả nhiên Andy không khách sáo mà uống một ly to trước để định thần. Nghiêm Lữ Minh nhìn thấy tất cả mọi chuyện, khó hiểu nói: “Tại sao hai người không phải là một cặp?”

“Tôi từng chịu đủ mọi khổ cực từ Andy trong công việc, ký ức vẫn còn hiện rõ mồn một. Đối tác nữ đầu óc quá giỏi rất đáng sợ, chỉ có thể làm bạn, chứ không thể làm vợ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui