"Chỉ một câu xin lỗi là có thể xong chuyện sao?'
Phương Tuyết Di đến gần hơn, nói : "Hạo Vân, chuyện trước kia chị không nói nữa ... Em đến Phương gia không có ác ý, cái này là sự thật .... Chị hy vọng em có thể chấp nhận tình yêu của chị dành cho em ... Bây giờ giữa chúng ta đã không còn cách trở gì nữa ... Chị muốn em toàn tâm toàn ý yêu chị, em có thể làm được không?"
"Cái này ...."
Phương Hạo Vân cười gượng một tiếng, nói : "Chị Tuyết Di, chị hẳn là cũng biết, bên cạnh em có rất nhiều đàn bà ... Em không có khả năng rời bỏ các cô ấy được... Cũng không có khả năng vứt bỏ được ... Em càng không thể làm tổn thương các nàng được ..."
Phương Tuyết Di lạnh nhạt nói : "Đúng vậy, những người ấy không thể bị tổn thương, chẳng lẽ chị thì có thể sao? Hạo Vân, em tự đặt tay lên ngực mà hỏi đi, bởi vì em, chị đã chịu bao nhiêu nổi khổ rồi ..."
Phương Tuyết Di nghiêm túc nói : "Chuyện này đã được sáng tỏ, chuyện trước kia chị không muốn truy cứu nữa, chị cũng không có yêu cầu gì cả, chị muốn một phần tình yêu thôi ... Những người phụ nữ kia có thể làm được, chị cũng có thể làm được.... Chị hoàn toàn có thể phù hợp và thích nghi mà ..."
Phương Tuyết Di nhìn Phương Hạo Vân, thở dài nói : "Hạo Vân, em có thể nói cho chị biết không, em có thích chị hay không, hay là sợ hãi cái gì?"
Phương Hạo Vân thỉnh thoảng cũng thích nói dối, nhưng đối với Phương Tuyết Di, hắn quả thật là có hảo cảm.
Hắn nghiêm túc gật đầu nói : "Chị Tuyết Di, em cũng không gạt chị, em thích chị ..."
Nước trong đôi mắt của Phương Tuyết Di đã rơi xuống, ngơ ngác nhìn hắn : "Em xác định là em nói thật đấy chứ ...Chị ... rất vui, rất hạnh phúc ... Hạo Vân, em biết không? Không biết từ lúc nào, cái bóng của em đã khắc thật sâu trong lòng của chị.... những ngày em không ở đây, hầu như mỗi phút mỗi giây chị đều nghĩ đến em, chị thật không ngờ, nhớ một người thì ra lại đau khổ như vậy ... Ba mẹ luôn thúc giục chị kết hôn, thật ra chị cũng muốn kết hôn lắm chứ. Nhưng chị hy vọng chú rể là em. Chị từng thề rằng, người đàn ông của chị phải là người khiến cho chị động tâm, khiến cho con tim của chị đập thật nhanh ... Mà em là người đàn ông duy nhất khiến cho tim của chị đập nhanh, khiến cho chị động tâm ..."
"Nhưng mà ..." Phương Tuyết Di nhẹ nhàng nhắm đôi mắt xinh đẹp của mình lại, nước mắt trong suốt chậm rãi chảy dài xuống hai má của cô, hàng lông mi không ngừng run run : "Nhưng mà chị không muốn cùng nhiều người phu nữ chia xẻ người đàn ông mình yêu, tình yêu là ích kỷ, đàn ông cũng giống như đàn bà, đàn ông không chấp nhận việc người phụ nữ của mình có nhiều người đàn ông, đàn bà cũng như vậy, cũng không chấp nhận người đàn ông của mình có nhiều người phụ nữ ... Chị thật sự không chịu nổi ... lòng chị đau quá ..." Phương Tuyết Di nhẹ tay che ngực, khóc nức nở lên.
Phương Hạo Vân im lặng và im lặng. Nhẹ nhàng vỗ về hai vai của cô, thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy như đang bị một khối đá nặng cả tấn đè lên vậy. Lúc này nói cái gì cũng là dư thừa, huống chi hắn cũng không thể nói cái gì cả. Tại https://truyenfull.vn
Lời nói của Phương Tuyết Di, theo lý thuyết mà nói, chẳng hề sai bất cứ lúc nào cả.
Nhất là trong thời đại mà nữ quyền đang thịnh hành, một chồng mà nhiều vợ đúng là khiến cho người ta khó chấp nhận được.
Phương Tuyết Di vừa khóc là không thể dừng lại, ghé vào góc sofa, nước mắt như là nước lũ vậy, chảy xuống liên tục. Phương Hạo Vân thấy bờ vai của cô không ngừng run run, nghĩ đến những áp lực rất lớn mà cô phải chịu đựng, cảm thấy không đành lòng. Đi qua, nhẹ nhàng vỗ về bờ vai của cô, nói : "Chị Tuyết Di, em sẽ bồi thường cho chị ...."
Phương Tuyết Di chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, cười buồn bả, nói : "Có phải chị rất ngốc không? Trong mắt của em, có lẽ chị là một đứa ngốc ... Em nhất định là sẽ cười chị ... Cười chị là một người không biết liêm sỉ, yêu em trai của mình ... mặc dù trên thực tế em không phải. Cho đến bây giờ em cũng không phải... Em đã biết từ sớm, vì sao lại không nói cho chị biết, cho dù chỉ là một chút ám chỉ cũng được ..."
"Em biết không? Chị hận em ..." Phương Tuyết Di yếu ớt nói : "Chị thật sự, thật sự rất hận em!"
Trong lòng Phương Hạo Vân giống như bị kim đâm vào vậy, vội nói : "Chị Tuyết Di, hãy nghe em nói ... Em giữ bí mật thân phận của em, hoàn toàn là vì tốt cho chị ..."
"Tốt?"
Phương Tuyết Di đột nhiên ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn hắn : "Cho dù chị tin tưởng em, em là vì tốt cho chị, tốt cho Phương gia, vậy thì em cũng phải nói cho chị biết, em có chấp nhận tình yêu của chị không, em có thể cho chị một tình yêu chung thủy không ..."
Phương Hạo Vân ... lắc đầu ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...