"Được rồi!"
Trần Thanh Thanh nhếch miệng nói : "Những cái này tôi đều biết, anh không cần nhắc nhở, nếu anh không có việc gì, tôi đi..."
"Thanh Thanh tiểu thư, tôi đã đặt tiệc rượu rồi, nếu đã đến, việc gì phải gấp như vậy...." Hoàng Kỳ Anh cười nói : "Tôi đã cho bọn họ mang đồ ăn lên, chúng ta vừa ăn vừa tâm sự, nói chuyện. Bây giờ chúng ta là người cùng chiến tuyến... tin rằng hai chúng ta sẽ có nhiều tiếng nói chung..."
Trần Thanh Thanh thoang do dự, rồi cũng không từ chối, gật đầu đáp ứng.
Đồ ăn quả rất ngon, và hợp khẩu vị của Trần Thanh Thanh. hiển nhiên là Hoàng Kỳ Anh đã sớm chuẩn bị rồi, tìm hiểu về sự yêu thích của Trần Thanh Thanh.
"Thế nào? Có hợp khẩu vị của cô không?" Hoàng Kỳ Anh hỏi.
"Cũng được!"
Trần Thanh Thanh buông đũa xuống, dùng khăn tay lau miệng, thản nhiên cười nói : "Hoàng thiếu gia, nể mặt bữa cơm này, tôi nhắc nhở anh một câu, đừng có qua lại với Hà Thanh. Thân phận của anh rất dễ lộ ra ngoài ánh sáng..."
"Tôi không lo lắng, bởi vì tôi biết cô sẽ lo cho tôi, không phải sao?" Hoàng Kỳ Anh cười nói.
Trần Thanh Thanh nhìn Hoàng Kỳ Anh một cái, không nói gì cả.
Lát sau, Hoàng Kỳ Anh đột nhiên nói : "Thanh Thanh tiểu thư, hôm nay tôi hẹn cô đến đây, trừ chuyện trước đó ra, tôi còn có một tin tức quan trọng muốn báo cho cô. Hơn nữa chuyện này có liên quan trực tiếp đến cô, không biết cô có hứng thú để nghe hay không..."
"Tùy tiện!"
Trần Thanh Thanh nói : "Anh muốn nói, tôi sẽ nghe, anh không muốn nói, tôi cũng không bắt buộc..."
"Thanh Thanh tiểu thư rất ngay thẳng ..." Hoàng Kỳ Anh trầm giọng nói : "Phương Tuyết Di yêu thương Phương Hạo Vân, cô biết không?"
"Chị thương em, có cái gì kỳ quái" Trần Thanh Thanh bĩu môi, thản nhiên nói.
"Cô hiểu sai rồi, cái tôi nói, không phải là tình cảm chị em..." Hoàng Kỳ Anh sửa lại : "Cái tôi nói là Phương Tuyết Di yêu chính em ruột của mình..."
"Nói bậy!"
Trần Thanh Thanh tức giận nói : "Hoàng Kỳ Anh, anh đang nói bậy gì đó... Sao Tuyết Di lại có thể làm ra loại chuyện này... Tôi cảnh cáo anh, không được nói bậy, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh..."
Nghe Trần Thanh Thanh nói vậy, sắc mặt của Hoàng Kỳ Anh liền trở nên ảm đạm : "Thanh Thanh tiểu thư, cô đừng nóng giận, đừng có gấp... Chuyện này đúng là sự thật, tuyệt đối không có giả dối.... Nếu cô không tin, có thể đến chổ của Trác Nhã của tập đoàn Thịnh Hâm để hỏi, nếu tôi mà nói láo, tôi tùy tiện để cho cô xử lý"
Thấy Hoàng Kỳ Anh nghiêm túc như vậy, Trần Thanh Thanh lập tức nhíu mày. Cô hầu như có thể khẳng định rằng Hoàng Kỳ Anh không nói dối.
Loại vấn đề nhạy cảm như vậy, tin rằng hắn không dám nói dối.
Nghĩ đến đây, Trần Thanh Thanh nhìn Hoàng Kỳ Anh, nói :" Anh nói chuyện này với tôi, rốt cục là có ý gì?"
"Thanh Thanh tiểu thư, cô là đàn bà của Phương Hạo Vân, tin rằng cô không dễ dàng tha thức ho người đàn ông của mình xảy ra quan hệ với chị gái ruột đúng không?" Hoàng Kỳ Anh cười nói : "Tôi nói với cô chuyện này, hoàn toàn là vì tốt cho cô, tôi hy vọng chúng ta có thể giúp Phương Tuyết Di có được tình yêu chính xác, sớm chấm dứt sai lầm này..."
"Hoàng thiếu gia, chuyện này tôi cần phải chứng thật... Chờ sau khi tôi chứng minh xong, tôi sẽ liên hệ với anh" Nói đến đây, Trần Thanh Thanh nghiêm mặt nói : "Hoàng thiếu gia, bây giờ tôi dùng thân phận đàn bà của Hạo Vân cảnh cáo anh, chuyện này không được truyền ra ngoài, nếu không anh sẽ hối hận..."
"Haha!"
Hoàng Kỳ Anh cười gượng vài tiếng : "Thanh Thanh tiểu thư, cô nghĩ nhiều quá rồi, nếu tôi thật sự muốn nói chuyện này ra ngoài, thì tôi sẽ không hẹn cô đến đây thương lượng..."
"Tôi chỉ nhắc nhở thôi!" Trần Thanh Thanh nói.
"Thanh Thanh tiểu thư, nếu đã nhắc nhở, tôi cũng nhắc nhở cô luôn... Tình cảm của Phương Tuyết Di dành cho Phương Hạo Vân vô cùng sâu, chuyện này vô cùng khó giải quyết, cô cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt" Khóe miệng của Hoàng Kỳ Anh hiện lên một nụ cười : "Trác Nhã vẫn đang cố gắng, nhưng không có hiệu quả gì..."
"Tôi sẽ đi tìm hiểu..." Sắc mặt của Trần Thanh Thanh trở nên xanh mét.
Chuyện này đối với cô mà nói, quả thật không phải là một tin tức tốt. Đầu tiên là việc phải chia xẻ người đàn ông của mình ra nhỏ thêm, tiếp theo, người kia lại chính là chị gái của Hạo Vân. Chuyện vi phạm luân lý đạo đức như vậy, thật sự là làm cho người ta xấu hổ và giận dữ không chịu được.
Trần Thanh Thanh cũng đã nghĩ tốt, mau chóng xác nhận ở chổ Trác Nhã. Sau đó nghĩ biện pháp ngăn cản đoạn tình cảm này...
........................................
Mấy ngày nay Phương Hạo Vân cũng sống không được vui, tuy rằng bốn thành chủ bây giờ chỉ còn Nguyệt Nha Nhi và Hoa Thiết Thụ. Nguyệt Nha Nhi lại là tình nhân của hắn, nhưng thế cục không được lạc quan, lão bất tử tự cho mình là tôn giả, cùng Hoa Thiết Thụ khống chế Phong thành, Tuyết thành... Tính luôn Hoa thành của Hoa Thiết Thụ, thì hắn ta đã khống chế được 3/4 Thiên Phạt thành rồi. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Theo bố cục của Thiên Phạt thành bây giờ, cái chết của Phong Vân và Tuyết Như Vân không hề có ảnh hưởng gì đến với Phong thành và Tuyết thành.
Ngược lại, dưới sự khống chế của tôn giả, thế lực của ba thành đã ngưng tụ lại, có ý giống như muốn bạo loạn tạo phản vậy.
Sau khi cân nhắc mãi, Phương Hạo Vân quyết định đi đến Phong thành một chuyến, nếu có thể, hắn muốn xúi giục võ sĩ Phong thành. Nếu tùy ý để cho lão bất tử sai khiến, thì sau này cho dù bọn họ có thắng lợi, thì Thiên Phạt thành cũng có tổn thất rất lớn.
Khi Phương Hạo Vân tiến vào Phong thành cứ cho rằng thần không biết quỷ không hay, ai ngờ vừa đến cửa đã cảm thấy khí tức của mình bị người ta tập trung.
Không cần nghi ngờ, khẳng định là lão bất tử, người khác không có năng lực này.
"Phương thiếu gia, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt" Tôn giả mặc bộ tây trang màu trắng, nhìn qua vô cùng đẹp trai, hắn xuất hiện phía sau Phương Hạo Vân, chậm rãi đi đến, vẻ mặt mang ý cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...