Nhìn thấy vẻ mặt điềm đạm đáng yêu của Nguyệt Nha Nhi, trong lòng Phương Hạo Vân không khỏi dâng lên cảm giác thương tiếc. Hắn mạnh mẽ bước lại, đưa tay ôm lấy thân thể mềm mại của Nguyệt Nha Nhi, lập tức cúi đầu xuống hôn lên môi của cô.
Nguyệt Nha Nhi kinh ngạc, cô dường như không ngờ rằng Phương Hạo Vân lại to gan như vậy, lại dã man như vậy.
Khi miệng của cô bị hôn, thân thể liền giãy dụa theo bản năng, nhưng mà hai tay của Phương Hạo Vân đã ôm chặt lấy cô, mặc kệ cô giãy thế nào thì cũng không thể làm nên chuyện.
Hơn nữa trong quá trình hôn nhau, cô dần dần cảm thấy được sự vui sướng và tình cảm mãnh liệt, bất chợt, cơ thể của cô đã quên mất chống cự, tùy ý để cho hắn hôn lên miệng cô, hôn lên cổ cô.
Sau một hồi hôn hít, Nguyệt Nha Nhi mới dùng tay đánh vào ngực của Phương Hạo Vân, tức giận nói : "Cái tên xấu xa này, thật to gan, cậu có tin tôi sẽ giết cậu hay không..."
Phương Hạo Vân cười hắc hắc, tay của hắn vẫn ôm lấy eo của Nguyệt Nha Nhi, nói : "Chị sẽ không làm vậy đâu... Chị sẽ không giết em.... em tin tưởng chị, chị sẽ không làm vậy..."
Nói xong, Phương Hạo Vân lại hôn lên ngực của cô một cái.
Tuy rằng vẫn còn cách lớp quần áo, nhưng sự kích thích mãnh liệt kia đã làm cho cơ thể của cô run rẩy.
"Thoải mái không?" Phương Hạo Vân ngẩng mặt lên hỏi.
"Vô sỉ!" Đừng tưởng ngày thường Nguyệt Nha Nhi tùy tiện, nhưng thực tế lại không có cởi mở vậy đâu. ngực bị tấn công làm cho mặt cô đỏ rừng. Tuy rằng đang mắng chửi, nhưng trong giọng nói tràn ngập sự thẹn thùng.
Cái này giống như là tình nhân mắng yêu nhau vậy đó.
" Nguyệt Nha Nhi, em thích chị..." Phương Hạo Vân nhân cơ hội nói ra một câu tràn ngập tình cảm...
Nguyệt Nha Nhi nghe thấy thế, lập tức sửng sốt.
Sau khi ngây người trôi qua, cô liền nhào vào lòng của hắn, nói : "Em là người đàn ông đầu tiên làm vậy với chị.... Tuy rằng em rất xấu, nhưng trong lòng chị rất vui vẻ.... Chỉ mong lời nói ngày hôm nay của em là sự thật..."
"Đương nhiên là thật"
Phương Hạo Vân sửa thái độ đùa giỡn lại, nghiêm mặt nói : "Nguyệt Nha Nhi, chị biết không? Thật ra ngay từ lần đầu tiên em nhìn thấy chị, em đã thích chị rất nhiều rồi. Nụ cười của chị, mỗi động tác của chị đều đã khắc sâu trong lòng em ... Tin tưởng em, sự yêu thích của em dành cho chị là thật, làm một người đàn ông, em sẽ không để cho chị thất vọng. Có lẽ em không thể cho chị được tình yêu chung thủy, nhưng em tin rằng em sẽ làm cho chị trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này... Tin tưởng em, tin tưởng duyên phận và tình yêu của chúng ta..."
Những lời thổ lộ như vậy đã làm cho tim của Nguyệt Nha Nhi đập nhanh vô cùng.
Đừng tưởng Nguyệt Nha Nhi là chu hầu một phương tại Thiên Phạt thành, là nữ cường nhân không ai bì nổi, nhưng trong phương diện tình cảm, cô lại trống rỗng.
Ít nhất là trước khi Phương Hạo Vân đến, cô chưa từng nghe thấy người đàn ông nào nói những lời ngọt ngào này với mình, những lời ấm áp và chân thành như thế. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Nguyệt Nha Nhi bây giờ giống như thiếu nữ hoài xuân vậy, trên mặt tràn ngập sự ngượng ngùng và chờ mong, có vài phần hạnh phúc nữa. Thân thể của cô dường như đã nằm gọn trong ngực của Phương Hạo Vân rồi.
"Lời em nói là thật sao?" Nguyệt Nha Nhi thản nhiên hỏi.
"Đương nhiên là thật..." Phương Hạo Vân nói : "Phương Hạo Vân tuy rằng không phải là đàn ông chung thủy, nhưng trước giờ vẫn chưa lừa gạt đàn bà bao giờ... Đàn bà là nước, chỉ có thể dùng để yêu để thương, chứ không phải để lừa gạt...." Nói xong, Phương Hạo Vân lại hôn lên miệng của cô.
Lần này, Nguyệt Nha Nhi không hề khán cự, mà ngược lại còn chủ động vươn lưỡi ra để đón lấy hắn.
Dưới cái hôn nhiệt liệt của Phương Hạo Vân, Nguyệt Nha Nhi cảm thấy rằng trái tim lạnh băng của mình đang tan chảy, trở nên nóng rực lên.
Không biết là trải qua bao lâu thì môi hai người mới tách ra.
Phương Hạo Vân vuốt ve khuôn mặt của Nguyệt Nha Nhi, nhẹ nhàng nói : "Nguyệt Nha Nhi, cảm ơn chị khoan dung cho em... Về sau em sẽ quý trọng gấp đôi chị..."
"Tiểu bại hoại, chị nói là tha thứ cho em khi nào...." Nói xong, hai mắt của Nguyệt Nha Nhi đỏ lên, nói : "Tiểu bại hoại, nói cho chị biết, bên cạnh em rốt cục có bao nhiêu đàn bà?"
Sao lúc nào cũng là câu hỏi mẫn cảm này nhĩ.
Mỗi khi đối mặt với câu hỏi như vậy, Phương Hạo Vân đều chọn cách giữ im lặng.
Im lặng là vàng, lúc này không nên nói gì cả.
"Nói... em phải nói cho chị biết!" Nguyệt Nha Nhi bất mãn vì sự im lặng của Phương Hạo Vân, ha tay lại đánh lên ngực hắn, nói : "Em phải nói cho chị biết, nếu không chị sẽ không tha thứ cho em..."
Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút rồi nói : "Hãy nghe em nói, mặc kệ là em có bao nhiêu người đàn bà, thì trong lòng em, chị vẫn là độc nhất vô nhị..."
"Em không muốn nói, chị cũng không ép em, nhưng mà em phải hứa với chị , tại Thiên Phạt thành em chỉ có một mình... à không... hai, nhiều nhất chỉ có được hai người đàn bà, nếu không chị tuyệt đối không bỏ qua cho em...." Trong lúc khẩn cấp mà Nguyệt Nha Nhi vẫn không quên người chị của mình.
Nghe Nguyệt Nha Nhi nói như vậy, Phương Hạo Vân vội vàng gật đầu : "Ừ, em hứa với chị..." Hắn âm thầm suy nghĩ, Nguyệt Nha Nhi nói ra hai người, có phải là tính luôn cả dì Bạch vào không nhĩ?
Tưởng tượng như vậy, làm cho Phương Hạo Vân có thêm một chút hiểu biết về quan hệ của Nguyệt Nha Nhi và dì Bạch.
"Có lẽ bọn họ thật sự là chị em...."
"Hạo Vân, từ hôm nay trở đi, chị chính thức thăng cấp cho em, em làm tiểu tình nhân của chị nhé..." Nguyệt Nha Nhi nâng má Phương Hạo Vân lên, hôn lên bờ môi của hắn.
Phương Hạo Vân ôm lấy Nguyệt Nha Nhi vào trong lòng, nói : "Chị gái xinh đẹp.... chị thật tốt"
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Nha Nhi nhìn về hướng Phương Hạo Vân, ánh mắt ôn nhu như nước : "Tiểu tình nhân... nhớ kỹ, không được gạt chị, nhất định phải yêu chị, nếu không, chị sẽ không bỏ qua cho em"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...