Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Trác Nhã liền sầm xuống :"Mẹ không đồng ý... Mẹ tuyệt đối không đồng ý để con gái của mẹ làm ra loại chuyện này..."
"Rầm rầm!"
Phương Hạo Vân đang muốn nói gì, thì bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, hẳn là của Phương Tử Lân.
Phương Hạo Vân vội vàng mở cửa ra, hy vọng Phương Tử Lân có thể giải quyết Trác Nhã. Hắn còn phải nhanh chóng đi đến gia tộc thủ hộ nữa, không thể tiếp tục kéo dài như vậy. Truyện Tiên Hiệp -
"Trác Nhã... việc này vốn tôi tính trước khi chết mới nói với mình, nhưng mình đã nghe được, tôi cũng không giấu mình nữa... mình đi theo tôi..."
Nói đến đây, Phương Tử Lân lại nhìn Phương Hạo Vân, nhẹ giọng nói : "Hạo Vân, con đi làm chuyện của con đi, mẹ con để cho ba xử lý..."
"Dạ"
Phương Hạo Vân gật đầu, xoay người ra ngoài.
Trác Nhã vốn muốn gọi Phương Hạo Vân lại dặn dò vài câu, nhưng mà nhìn thấy sắc mặt giận dữ của Phương Tử Lân, bà đành phải im lặng.
"Tử Lân, mình điên rồi à, sao mình lại ủng hộ cho con gái ruột và con trai ruột sinh đứa nhỏ... Đây chính là loạn luân đấy?" Trác Nhã oán giận nói.
"Con gái đúng là con ruột, nhưng con trai chưa chắc là thân sinh..." Nói đến đây, Phương Tử Lân liền đổi giọng : "Mình theo tôi đến phòng sách, có một số việc tôi phải giải thich rõ ràng với mình, nhưng mình phải đồng ý với tôi việc này, mình không được nói cho bất kỳ người nào cả, cho dù là Tuyết Di cũng không được..."
Trác Nhã hơi kinh hãi, trong lòng cẩn thận suy nghĩ về câu nói của chồng, con trai chưa chắc là thân sinh?
Trong lòng chợt động, Trác Nhã thầm nghĩ, hay là thân phận của Hạo Vân còn có vấn đề khác?
Nghĩ đến đây, tâm tình của bà trở nên bình thường lại, hơi phức tạp một chút, không biết là tức giận hay là lo lắng nữa. Bà muốn biết, Phương Tử Lân rốt cục là muốn nói cái gì.
.................................
Thân phận của Phương Hạo Vân đúng là một chuyện khó giải quyết.
Vì an toàn của hắn, và cũng vì an toàn của những người xung quanh hắn, hắn không thể để lộ bí mật này được.
Nhưng mà Phương Tử Lân đã biết, hơn nữa Trác Nhã cũng có thể sẽ biết. Nếu như để nhiều người biết, thì thân phận của hắn quả thật có thể bị lộ.
Điều Phương Hạo Vân lo lắng nhất chính là kẻ thù của hắn sẽ tìm đến cửa trả thù, mà những kẻ thù này không phải là loại yếu đuối. Hắn có thể không sợ, nhưng mà những người bên cạnh hắn sẽ lâm vào nguy cơ.
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân không khỏi lo lắng.
"Hạo Vân, em có tâm sự à?" Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai của Phương Hạo Vân. Quay đầu lại nhìn, thấy Long Hi Phượng đang đi đến hướng của hắn.
"Chị Phượng, thật trùng hợp..." Phương Hạo Vân chào hỏi.
Long Hi Phượng cười thản nhiên : "Đúng vậy, thật trùng hợp, chị vừa mới đi ngang qua đây, liền nhìn thấy em cau mày từ xa, xem ra em đang gặp phải phiền phức"
"Thật ra cũng không có gì... Chị Phượng, nếu không có gì quan trọng, em nghĩ em phải đi rồi, chờ khi em trở về rồi chúng ta nói chuyện..." Phương Hạo Vân nói.
"Gấp quá vậy... chậm trễ công việc của em một chút không được sao?" Long Hi Phượng hỏi, trên mặt lộ ra vẻ chờ mong.
"Ầm!" Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên một tiếng sấm, vốn bầu trời đang trong sạch đột nhiên thay đổi, xem ra là muốn mưa.
"Trời sắp mưa rồi... như vậy đi, em đưa chị về, chỉ một lát thôi, không làm chậm trễ chuyện của em đâu..." Long Hi Phượng nói xong, liền đi về hướng chiếc Lamborghini của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút, cuối cùng cũng đi vào xe.
Rất nhanh, bên ngoài đã mưa đã rớt hột, theo tình hình thì có vẻ là mưa rất lớn. Tâm tình vốn không được vui, nhìn mưa ngoài cửa kính xe càng làm cho Phương Hạo Vân trở nên phiền muộn hơn.
Qua lớp cửa kính, Phương Hạo Vân nhìn những giọt mưa rơi xuống, thở dài một hơi, chuyện này dường như càng lúc càng phiền toái.
"Hạo Vân, xem ra em thật sự có tâm sự... Cho đến giờ chị cũng chưa từng thấy vẻ mặt phiền não của em như vậy" Long Hi Phượng thấy Phương Hạo Vân cau mày, liền thân thiết hỏi.
Phương Hạo Vân cũng không thể che dấu được sự phiền não trên khuôn mặt, cười nói : "Quả thật là có vài chuyện phiền phức, có điều cho dù có nói chị nghe, chị cũng không giúp gì em được... Nói đi, muốn em đưa chị đi đâu? Lát nữa em còn phải đi nữa..."
"Có cần gấp vậy không?" Long Hi Phượng nói xong, đột nhiên nhích người lại gần, nằm trong lòng ngực của Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân, chẳng lẽ em còn không biết, em bị người ta theo dõi..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, sắc mặt hơi đổi : "Nói cụ thể đi...
"Có vài tin truyền đến, nói em sắp đi đến chổ dựa lớn mạnh của em, có nhiều người đều chú ý đến hành động này... là một số gia tộc trong nước, thậm chí còn có cả gia tộc Morgan và nhân viên chính phủ..." Long Hi Phượng nói xong, xoay thân người lại, đổi một tư thế thoải mái, cười nói : "Bây giờ hắc bạch đều đang dòm ngó em... em nên cẩn thận một chút..."
Nghe Long Hi Phượng nói vậy, Phương Hạo Vân lập tức kinh hãi, cẩn thận cân nhắc một chút, hắn đã nhanh chóng phát hiện ra. Nếu hắn đoán không sai, thì chuyện này hẳn là do một tay gia tộc thủ hộ bày ra.
Là bọn họ tiết lộ với bên ngoài.
Nói cách khác, bọn họ đang gia tăng độ khó của chuyện này lên.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Hạo Vân cũng trở lại bình thường rất nhiều, nếu đã quyết định chịu khảo nghiệm, thì hắn cũng không bận tâm cái gì...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...