"Anh Hạo Vân, nghĩ cái gì vậy... lại đây này..." Ngay trong lúc Phương Hạo Vân đang trầm tư suy nghĩ, thì trong phòng khách truyền đến giọng nói của Hàn Tuyết Nhi.
Buổi tối, lại là cảnh một rồng vs hai phượng rồi.
Có lẽ là sắp phải rời xa nhau, cho nên Trần Thanh Thanh có vẻ điên cuồng, làm ra những động tác vô cùng táo bạo và gào thét vô cùng lớn, làm cho ngay cả Phương Hạo Vân cũng phải bội phục.
Cuối cùng, khiến cho Hàn Tuyết Nhi ngượng ngùng cũng bị lôi vào, và hai cô vận động cả đêm với Phương Hạo Vân, cho đến gần sáng mới dừng lại.
Vì không muốn sự đau buồn lúc chia tay, cho nên Phương Hạo Vân đã rời giường lúc hừng đông, và len lén ra khỏi Trần gia, chỉ để lại một bức thư trên bàn.
Giữ trưa, Phương Hạo Vân nhận được email của dì Bạch, là bản đồ hướng dẫn đi vào gia tộc thủ hộ. Theo nội dung của hướng dẫn, gia tộc thủ hộ nằm trong một khu rừng nguyên thủy cực lớn. Chỉ khi di xuyên qua khu rừng nguyên thủy ấy thì mới có thể nhìn thấy Thiên Phạt thành của gia tộc thủ hộ.
Đúng vậy, trải qua rất nhiều thế hệ,nơi này đã phát triển thành một ngôi thành quy mô, nó tồn tại như một khu vực độc lập vậy.
Dựa theo lời dặn của dì Bạch, trong quá trình đến đây, mọi người sẽ không cung cấp trợ giúp gì cho Phương Hạo Vân, hắn phải tựa dựa vào năng lực của mình để tìm đến.
Nói cách khác, khi Phương Hạo Vân nhận được email, cũng là lúc khảo nghiệm bắt đầu.
Trước khi xuất phát, Phương Hạo Vân nhận được điện thoại trong nhà, Trác Nhã nói là Phương Tử Lân có chuyện muốn gặp.
Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn quyết định xuất phát chậm, về nhà gặp Phương Tử Lân một chuyến. Bởi vì tính mạng của Phương Tử Lân đã sắp hết rồi, gặp được thì cứ gặp thôi.
Đương nhiên, Phương Tử Lân không hề có quan hệ huyết thống với hắn, nhưng đối mặt với nhau đã lâu, Phương Tử Lân cũng đã làm cho hắn cảm nhận được tình thương của một người cha.
Phương Hạo Vân lái xe đến nhà mình, hắn ngồi trong xe, ánh mắt có vẻ mơ màng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ước chừng khoảng hai phút sau, Phương Hạo Vân mở cửa xe đi vào, nhẹ nhàng nhấn chuông cửa, khóe miệng lộ ra một nụ cười ấm áp. Tuy rằng trước mắt hắn đang có phiền não, nhưng mà đối mặt với người nhà, hắn cảm thấy cần phải mỉm cười mới đúng.
Người mở cửa cho Phương Hạo Vân chính là Trác Nhã.
Trác Nhã vẫn xinh đẹp như trước, ánh mắt đầy vẻ thâm tình. Từ hôm đó đến giờ, bà đã xem Phương Hạo Vân như con ruột của mình.
"Hạo Vân, lần này ra ngoài bao lâu mới trở về..." Trác Nhã hỏi. Tại https://truyenfull.vn
Cảm nhận được sự quan tâm thân thiết, ánh mắt của Phương Hạo Vân hơi ướt : "Nhanh thì mười ngày, chậm thì một tháng... chỉ cần mọi chuyện thuận lợi, con sẽ nhanh chóng trở về..."
Trác Nhã gật đầu : "Hạo Vân, con trưởng thành rồi, con có chuyện của con, mẹ tin tưởng con sẽ xử lý tất cả mọi chuyện được tốt..."
"Đi thôi, ba đang chờ con ở phòng sách..." Trác Nhã vỗ vai Phương Hạo Vân, ý bảo hắn đi đi.
Phương Hạo Vân gật đầu, đi lên cầu thang, gõ cửa phòng sách. Bây giờ, tâm tình của hắn hơi khó chịu, nghĩ đến việc Phương Tử Lân không còn bao nhiêu ngày nữa, hắn muốn khóc lớn một trận.
"Vào đi!" Giọng nói của Phương Tử Lân vang lên : "Là Hạo Vân à... cửa không khóa, con đẩy cửa vào đi..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Phương Tử Lân vẫn ngồi trước bàn đọc sách như trước, đang nghiên cứu về một quyển sách kinh tế.
Sống đến già, học đến già, là châm ngôn của Phương Tử Lân, ông làm được, và đã làm đến cùng.
Điểm này, Phương Hạo Vân vô cùng khâm phục.
"Ba, nghe mẹ nói, ba muốn tìm con?" Phương Hạo Vân đi đến ngồi xuống trước mặt Phương Tử Lân, hắn đã thấy rõ mái tóc bạc của Phương Tử Lân, ông đã thật sự già rồi.
"Hạo Vân, con lại muốn xa nhà? Có thể trở về sớm một chút được không? Ba sợ lúc đi không được nhìn thấy con..." Phương Tử Lân nói chuyện cũng không cố kỵ gì, nói thẳng ra việc mình sẽ chết.
Phương Hạo Vân vội nói : "Ba, không được nói bậy, thân thể của ba rất cường tráng... Đừng quên ước định của chúng ta, ba còn phải đặt tên cho cháu nội của ba nữa"
"Đúng vậy"
Phương Tử Lân nghe thấy thế, con mắt vốn mờ mịt hiện lên tia sáng, khóe miệng hiện lên một nụ cười : "Hạo Vân, con nói đúng, cho dù là vì cháu nội của ba, thì ba cũng phải sống tốt... Hạo Vân, thật ra ba rất rõ ràng tình huống của mình, cơ thể của ba đã không còn nhiều ngày rồi... Có một số việc ba cảm thấy ba cần phải nói với con... Hy vọng con có thể nghe ba nói hết..."
"Ba, ba muốn nói cái gì nói đi..." Tuy rằng thời gian của Phương Hạo Vân rất gấp, nhưng bây giờ Phương Tử Lân có chuyện muốn nói, cho nên bất kể thế nào thì hắn cũng phải dành thời gian ra.
Đối với Phương Tử Lân, Phương Hạo Vân chỉ tràn ngập sự kính nể và cảm kích.
Mặc kệ là sau này thế nào, Phương Hạo Vân đều đã hạ quyết tâm, nhất định phải bảo đảm sự phồn vinh và hưng thịnh cho Phương gia.
"Hạo Vân, ba hy vọng khi ba đi, con có thể thừa kế di chí của ba, tiếp tục phát triển sự nghiệp của Phương gia. Tập đoàn Thịnh Hâm là tâm quyết của ba, ba không hy vọng nó bị suy tàn" Phương Tử Lân thở dài nói : "Ba biết sự nghiệp của con bây giờ còn lớn hơn ba. Nhưng mà tập đoàn Thịnh Hâm là tâm quyết của ba, cũng là vốn của Phương gia, cho nên, ba hy vọng con đừng xem nhẹ Thịnh Hâm.... Đương nhiên, người nối nghiệp, chị của con cũng có thể làm được. Có điều, con nhất định phải giúp chị của con, giúp mẹ Trác Nhã của con..."
"Ba, ba yên tâm, việc này cho dù ba không dặn, con cũng sẽ để ý..." Phương Hạo Vân vội vàng tỏ thái độ : "Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, Thịnh Hâm vĩnh viễn sẽ đứng vững tại thương giới Hoa Hải... Căn cứ theo suy nghĩ của con, sau này đợi khi Đằng Phi đi vào quỹ đạo, con sẽ trợ giúp cho Thịnh Hâm lớn mạnh, trở thành tập đoàn đứng đầu Hoa Hải...."
"Haha!"
Phương Tử Lân nghe thấy thế, liền cười vui vẻ nói : "Nói cũng đúng, đây mới giống con của ba... Hạo Vân, hôm nay có thể nghe thấy lời này của con, ba đã cảm thấy rất vui"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...