"Tôi muốn chị chấp nhận làm bạn gái của tôi!"
Phương Hạo Vân nói ra mục đích của mình.
Phương Hạo Vân cần tìm một người bạn tình, hắn muốn không ngừng tiếp trợ cho chuyện nam nữ để giải phóng cảm xúc phiếm diện của mình. Còn Trương Mỹ Kỳ lại là một món quà trời sinh. Một người con gái như vậy chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Đơn giản quan hệ của hai người đã tới mức như vậy rồi, Phương Hạo Vân cũng không cố kị làm chi nữa, dứt khoát làm ác nhân phải làm cho tới bến, bức hiếp cô làm bạn tình của mình.
Xét về phương diện ý nghĩa nào đó mà nói, Phương Hạo Vân kỳ thực không cho rằng mình làm như vậy là quá đáng. Trương Mỹ Kỳ thật ra rất đáng thương, một người con gái vô cùng đáng thương. Từ việc kết hôn mười năm qua của cô đã có thể nhận ra, cô rất đáng thương, điều này thì không còn nghi ngờ gì nữa. Tuy rằng xã hội hiện tại cũng có người cổ xúy một cuộc hôn nhân không tình dục. Nhưng những người sáng suốt đều biết rằng, chẳng qua chỉ là một cái mánh lới, một cái để tạo thế mà thôi. Hôn nhân không có tình dục trong hiện thực không thể nào tồn tại được. Nói chính xác hơn là, không thể nào tồn tại lâu bền được.
Vài ngày trước Phương Hạo Vân đã xem qua một vài nguồn tin về các vụ án dính líu tới pháp luật, vài năm trở lại đây xảy ra một số vụ án tố tụng có liên quan tới tình cảm khi mà những người thanh niên trai tráng ở vùng nông thôn ra thành thị làm việc với số lượng ồ ạt. Truy cứu nguyên nhân thì đó đều là do xuất phát từ việc người đàn ông vắng bóng trong gia đình một thời gian dài, khiến cho căn nhà vắng bóng lạnh lẽo mà gây ra. Thử nghĩ một chút, thì ngay cả những người phụ nữ nông thôn chân chất thuần khiết cũng khó có thể chịu đựng được nỗi dày vò về tình dục, huống chi là những người phụ nữ sinh sống tại chốn đô thị phù hoa.
Phương Hạo Vân đã từng thiết nghĩ, nếu như những sự cố ngày hôm đó không xảy ra, tự mình sẽ tiến theo con đường chính thống để dẫn dụ Trương Mỹ Kỳ, hai người nhất định sẽ có một đêm tình ái xuất phát từ tính tự nguyện, thậm chí còn là một cuộc tình vụng trộm trong thời gian dài.
Vấn đề bây giờ, quả thật chính là sai lầm về mặt phương thức.
"Làm bạn gái của cậu?"
Trương Mỹ Kỳ khẽ ngơ ngác, trước đó cô đã nghĩ rất nhiều, thế nhưng không thể ngờ được Phương Hạo Vân lại đưa ra yêu cầu như thế này.
Tuy rằng Trương Mỹ Kỳ khá tự tin về dung mạo của mình, thế nhưng dù sao cũng đã là một người hơn ba mươi tuổi rồi, trong khi Phương Hạo Vân mới là một chàng thanh niên mười tám, độ tuổi hai người chênh lệch nhau khá lớn. Cô rất khó tưởng tượng được rằng một chàng trai trẻ trung mười tám tuổi lại để mắt tới mình. Tuy rằng hai người đã từng quan hệ với nhau, nhưng cô biết rất rõ rằng, lúc đó Phương Hạo Vân không hề có một chút ý thức nào cả.
"Không sai, làm bạn gái của tôi."
Phương Hạo Vân đã kiên quyết theo đuổi làm ác nhân tới cùng, hắn nói giọng với vẻ uy hiếp"
"Đồng ý với tôi, mọi người đều vui vẻ, nếu không, chắc chị đã biết hậu quả rồi đấy."
"Được, tôi đồng ý với cậu..."
Trương Mỹ Kỳ cắn răng bặm môi, chấp nhận yêu cầu của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân đi lại gần chăm chú ngắm nhìn dung mạo của Trương Mỹ Kỳ, mang theo chút ngữ điệu trầm buồn rụt rè nói:
"Tại sao lại đồng ý với tôi một cách dễ dàng như vậy, chẳng phải chị rất hận tôi sao?"
Trương Mỹ Kỳ cũng đáp lại Phương Hạo Vân bằng cái nhìn chằm chằm với đôi mắt đen láy tròn trịa, thế nhưng cuối cùng cô cũng phải ngoảnh mặt đi, bởi vì đôi mắt của Phương Hạo Vân khiến cho cô cảm thấy sợ hãi và hoảng loạn trong lòng.
"Chị Mỹ Kỳ, thật ra chúng ta vốn dĩ đã phải trở thành một cặp tình nhân rồi. Chỉ là sự cố ngoài ý muốn hôm đó, khiến cho trong tâm tư của chị tràn đầy lòng thù hận đối với em."
Khóe miệng Phương Hạo Vân khẽ đưa lên, hiện ra một nụ cười ôn hòa mang chút trêu chọc, tiếp tục nói:
"Trong lòng chị rất hận em, nhưng cơ thể của chị lại có vẻ thích em... Nếu không, hôm đó chị bị lăng nhục chắc sẽ không thể nào mà rên rỉ xuất thần như thế được..."
Nghe Phương Hạo Vân nói trắng ra như vậy, đôi mắt đẹp của Trương Mỹ Kỳ lại tràn ngập phẫn nộ, chua xót, còn có chút xấu hổ...
Phương Hạo Vân nở nụ cười càng lúc càng tươi tắn, hắn bước lại gần, nhỏ giọng nói:
"Chị Mỹ Kỳ, chọn ngày không bằng gặp ngày, chi bằng hôm nay chúng ta lại làm một trận nữa nhé? Em biết chị rất khao khát..."
Cơ thể Trương Mỹ Kỳ lại khẽ run lên, im lặng chẳng hé răng nửa lời. Những giọt nước mắt khẽ tràn đôi mi.
Nước mắt của cô rơi xuống không phải vì phẫn nộ, cũng không phải vì sợ hãi. Lời nói của Phương Hạo Vân quả không sai, thật sự là cô cũng muốn lắm, tự cảm thấy hổ thẹn với lòng mình. Cảm giác của cơ thể vô cùng mãnh liệt. Con gái không biết quan hệ chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười lố lăng. Đứng trước dục vọng, con người ta không phân biệt nam nữ gì sất.
Bỗng nhiên cô cảm thấy, bản thân đồng ý với đề nghị của Phương Hạo Vân, cũng không hoàn toàn là do sự uy hiếp gì của hắn cả. Trên thực tế, trong nội tâm của cô, ở sâu thẳm đâu đó cũng có chút suy nghĩ như vậy.
Cái ngày mà cô bị làm nhục, Phương Hạo Vân là vô ý thức làm ra, còn cô là có ý thức về điều đó, đau đớn nhưng rất sung sướng, đó là bức tranh chân thật khắc họa cảm giác của cô.
Phương Hạo Vân mạnh bạo kéo một tay của cô đặt vào trước ngực, rồi bàn tay to lớn đặt lên bộ ngực căng tròn của cô, chỗ tiếp xúc của đôi tay tròn mẩy nõn nà, mang lại cảm giác thích thú lạ thường.
"Chị Mỹ Kỳ, chị chính là vưu vật mà ông trời ban tặng cho em..."
Phương Hạo Vân mỉm cười, cuối cùng hắn đã thuyết phục được bản thân, tìm được một vưu vật có thể giải phóng dục vọng của mình.
Nước mắt của Trương Mỹ Kỳ như những dòng hạt trân châu nóng hổi xuôi theo khóe mắt lăn tròn xuống dưới, một giọt, hai giọt... Cô ngậm chặt cặp môi anh đào, ngước mắt lên nhìn Phương Hạo Vân, ánh mắt giận dữ nói:
"Tôi hận cậu, mãi mãi hận cậu..."
"Phụ nữ được làm ra từ nước, tôi nghĩ sớm muộn gì thì cũng sẽ dung hòa được chị."
Phương Hạo Vân không hề để tâm tới nỗi hận của Trương Mỹ Kỳ, hắn cười nói:
"Yêu và hận chỉ là một ranh giới giữa một câu nói, biết đâu sẽ có một ngày chị lại nói với tôi rằng: Em yêu anh!"
"Thời gian còn sớm, đủ cho chúng ta hành sự đấy."
Phương Hạo Vân nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, áng chừng thời gian để Tạ Mai Nhi quay lại vẫn phải mất thêm một khoảng nữa, hắn ôm lấy Trương Mỹ Kỳ, đi về căn phòng của mình.
"Không muốn!"
Trương Mỹ Kỳ có một cảm giác rất sợ sệt đối với căn phòng này.
Nhưng tiếng cự tuyệt của cô dường như chẳng còn chút hơi sức nào cả, Phương Hạo Vân đặt cô nằm xuống giường, quay đầu đi ra khóa chặt cửa phòng lại, rồi sau đó nằm đè lên người của Trương Mỹ Kỳ...
Những ngày này, Phương Hạo Vân đã nhẫn nhịn đủ khổ nhục rồi, hắn biết rằng, hôm nay nếu như không cố gắng giải phóng, thì màn lăng nhục Trương Mỹ Kỳ, không chừng sẽ được tái diễn với một ai đó.
Trương Mỹ Kỳ giãy dụa cật lực, thế nhưng chút hơi sức cỏn con của cô thi làm sao có thể chống lại được sức trai tráng vạm vỡ của Phương Hạo Vân. Chỉ một lúc sau, cô đã không còn một chút sức phản kháng nào nữa.
Hai người đều yên tĩnh lại, Phương Hạo Vân say sưa ngây ngất nhìn ngắm Trương Mỹ Kỳ, còn Trương Mỹ Kỳ thì ngoảnh mặt đi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân đặt Trương Mỹ Kỳ nằm trên giường, có thể cảm nhận một cách rõ ràng cơ thể mềm mại cũng như những ấm áp mang lại từ Trương Mỹ Kỳ, lửa tình bị kìm nén suốt mấy ngày qua đang từ từ được phóng thích ra ngoài. Con tim của hắn bắt đầu đập rộn ràng hơn, cổ họng cũng không ngừng nuốt nước bọt ừng ực..
Có người nó cuộc sống giống như cường bạo, khi bạn vô lức phản kháng, không bằng nhắm mắt mà hưởng thụ.
Trong đời sống thường ngày thì Trương Mỹ Kỳ là một người phụ nữ mạnh mẽ, xưa nay cô chưa từng bị áp lực cuộc sống làm ảnh hưởng. Thế nhưng hiện tại, cô đang đụng độ một cách rõ ràng với sự cường bạo đó.
Những hơi thở gấp gáp vồn vã của cơ thể Phương Hạo Vân khiến cho lòng cô càng thêm quýnh quáng, cô cảm thấy cơ thể của mình đang dần ấm lên, nhất là phần thân dưới, đang ấm và ấm lên từng đợt.
Thân dưới của Phương Hạo Vân chiệm trệ rắn chắc đáp trên cặp đùi của cô, trong cô bỗng nhiên nảy sinh một sự kì vọng, lấy hết tất cả lý trí còn sót lại, cố gắng giãy dụa để bò thoát ra, thế nhưng lúc này cơ thể của cô chẳng còn chút khí lực nào nữa rồi.
Phương Hạo Vân thấy thể, lại càng ép chặt cơ thể cô vào hơn, đồng thời, một đôi bàn tay to lớn đang nhẹ nhàng ve vuốt trên cơ thể mẫn cảm của cô.
Rất nhanh, cơ thể của Trương Mỹ Kỳ truyền tới những cảm giác đê mê ngây ngất khác thường, cảm giác như tê cứng, khiến cho ý thức của cô dần dần thay đổi.
Vào lúc này, bàn tay của Phương Hạo Vân đang hướng tới cặp mông "màu mỡ" của người đẹp, bị ngăn cách bởi chiếc quần, hắn nhẹ nhàng xoa bóp chỗ đó cẩn thận.
Phần mông của Trương Mỹ Kỳ là chỗ nhạy cảm nhất cơ thể, bị đàn ông nắn bóp, khiến cho toàn bộ cơ thể cô không chịu nổi mà khẽ run rẩy từng đợt khe khẽ. Những cơn dục vọng ẩn giấu sâu bên trong nội tâm đang từ từ được hắn lôi ra theo từng đợt xoa bóp.
Cuối cùng, Trương Mỹ Kỳ từ từ cởi bỏ dáng điệu rụt rè của mình, khuôn mặt từng đợt ửng hồng, trong đôi mắt thậm chí còn xuất hiện những thần sắc mê ly. Trong những tiếng thở cũng bắt đầu ngày càng dồn dập. Chỉ là âm thanh phát ra rất khẽ, đương nhiên rồi. Cô đang cố hết sức để kìm nén, cô không muốn bị tên đàn ông đáng hận kia cười thẳng vào mặt mình.
Cảm nhận được Trương Mỹ Kỳ đã bắt đầu động tình, Phương Hạo Vân cũng từ từ chìm dần vào trong dục vọng, bàn tay không ngừng vỗ về trêu đùa trên cơ thể của cô, không biết tự lúc nào, quần áo trên người Trương Mỹ Kỳ đã bị hắn lột sạch, chỉ còn sót lại vỏn vẹn có đồ lót trên người.
Trương Mỹ Kỳ lúc này đã bị hắn chọc ghẹo ve vuôt cho dục vọng nổi lên, dần dần đã đánh mất đi cái tôi của mình, dục vọng trên cơ thể cùng với những đắm say ngây ngất khiến cho Trương Mỹ Kỳ không thể kiềm chế được, dang rộng đôi tay vòng xiết quanh chiếc cổ của Phương Hạo Vân. Cô thậm chí còn mong chờ, Phương Hạo Vân có thể mau chóng xâm nhập vào cơ thể của mình, cô thật sự mong được như vậy.
Có lẽ, trong lòng của cô thì vẫn giữ mối hận căm đối với Phương Hạo Vân, thế nhưng cơ thể của cô lại sinh ra dục vọng như vậy, cô biết rằng cơ thể của mình đã bị tên đàn ông độc ác kia mê hoặc thành tù binh rồi.
Những khoái lạc và hân hoan mà Phương Hạo Vân đem lại cho cô, tuyệt đối không bao giờ những ảo tưởng mộng mơ cùng những ngón tay khoái cảm có thể so sánh và thay thế được.
"Mình là do lực bất tòng tâm…"
Trương Mỹ Kỳ tự tìm cho mình một cái lý do chính đáng, buôn xuôi hết thảy những sự chống cự, kể cả thân thể cùng nỗi lòng của mình, bắt đầu nhắm mắt tận hưởng. - https://truyenfull.vn
Khi mà cuộc vui cao trào cũng dần lặng dịu, hai người cũng đã có dấu hiệu mệt rồi, thậm chí còn quên cả giờ mình đang ở chốn nào nữa, bắt đầu chìm vào giấc ngủ say.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Trương Mỹ Kỳ choàng mắt bừng tỉnh lại. Khi cô phát hiện ra mình đang lõa lồ nằm trong ngực của Phương Hạo Vân, cô choáng váng thở ra những hơi dài gấp gáp, Phương Hạo Vân lúc này mắt nhắm nghiền, khóe miệng vẫn lưu lại tàn dư của nụ cười thỏa mãn, khuôn mặt non choẹt rõ ràng của một chàng thanh niên. Cô không tài nào liên hệ được giữa một tên ác ma đã cướp đoạt trinh tiết của cô với một chàng thanh niên tuấn tú ngời ngời đang đứng trước mặt mình nữa.
"Chị Mỹ Kỳ, chị nhìn em như vậy, hẳn là rất hài lòng về trình độ của em phải không?"
Không biết tự lúc nào, Phương Hạo Vân đã sực hồi tỉnh lại.
Đôi mắt của Trương Mỹ Kỳ có chút hoảng loạn, không dám nhìn vào mắt Phương Hạo Vân, mà vội vàng ngoảnh mặt đi, rồi vội che lại toàn bộ cơ thể của mình, không còn để ý tới Phương Hạo Vân nữa.
Phương Hạo Vân mỉm cười nhàn nhạt, nhìn vào đồng hồ, cũng không còn sớm nữa rồi, ước chừng Trương Mỹ Kỳ đã sắp quay về, hắn vội vàng mặc quần áo của mình bước ra khỏi phòng.
Đi lên trên ban công, cũng là lúc mặt trời chiều đã ngả về Tây, hít sâu một hơi vào lồng ngực, Phương Hạo Vân cảm giác tinh thần mình rất khoan khoái, trong lòng vô cùng sảng khoái. Hắn lại thêm một lần nữa cảm nhận được cảm giác khi dục vọng được giải phóng.
Thưởng ngoạn một chút bóng chiều tà, Phương Hạo Vân quay trở lại căn phòng, phát hiện Trương Mỹ Kỳ vẫn lấy chăn mền để che lấy cơ thể, không chịu mặc quần áo xuống giường.
"Chị có cần phải mặc quần áo lại không thế?"
"Cậu phải đi ra ngoài trước đã…"
Lần này Trương Mỹ Kỳ không còn dùng đôi mắt đầy lửa hận hừng hực chiếu tướng Phương Hạo Vân nữa, mà dùng giọng nói nhỏ nhẹ, giống như đang khẩn cầu vậy.
"Ha ha!"
Phương Hạo Vân nhoẻn miệng cười duyên, nói:
"Chị Mỹ Kỳ, em đi trước đây, nhớ là phải dọn dẹp phòng sạch sẽ hộ em, lát nữa chị Mai trở về thì chị cứ bảo là em ra ngoài có chút việc."
Nói rồi, cũng không đợi xem phản ứng của Trương Mỹ Kỳ, Phương Hạo Vân cắm đầu đi ra khỏi phòng.
Trương Mỹ Kỳ trông thấy Phương Hạo Vân đã đi ra ngoài thật, hấp tấp mặc vội quần áo, chạy tới trước cửa ban công, nhìn theo bóng người đang dần khuất xa, thổn thức không thôi.
Cô phát hiện ra rằng mình càng ngày càng không thể hiểu nổi tên đàn ông quái ác kia, lần đầu tiên khi gặp hắn ở công ty, lúc đó cô còn tưởng hắn là công tử bột của nhà nào đó, hoặc là người thân của nhà quyền quý gì đấy, sau này mới phát hiện ra, hắn chẳng phải là gì cả. Nhưng lần này cô lại một lần nữa đặt dấu hỏi nghi hoặc đối với thân phận của gã đàn ông này.
Hắn tuyệt đối không phải là một sinh viên đơn giản.
Trương Mỹ Kỳ quay trở lại gian phòng, nhìn quanh đống giường chiếu bề bộn trong phòng, khóe miệng hơi biểu lộ chút ngượng ngập. Bất kể nói thế nào, buổi chiều ngày hôm nay thật là một buổi chiều đáng nhớ đối với cô. Đầu tiên, vấn đề đau bụng kinh đã được giải quyết, tiếp đó, cơ thể của cô được Phương Hạo Vân khiến cho thỏa mãn và vui thích đến nhường nào.
Chỉ là sau cuộc vui, lúc đã bắt đầu khôi phục lại lý trí, cô lại cảm thấy thật là sỉ nhục đối với hành vi của mình.
Sau khi đã sắp xếp tạm căn phòng của Phương Hạo Vân, Trương Mỹ Kỳ đạp thật mạnh vào cánh cửa phòng, nỗi căm hận trút lên cánh cửa giống như thể chỉ muốn đạp nát tan nó.
Sau đó, cô đi tới đặt mông trên chiếc ghế sô pha, khóe mắt của cô bỗng nhiên lấp lánh, rồi từng giọt nước mắt kẽ lăn dài trên gò má trắng tinh…
Trong khoảnh khắc, cô đã mất đi lòng tự tin vào tương lại của mình.
Cô lại nghĩ, lẽ nào mình lại cam tâm chịu ô nhục như vậy ư, lại phải sống vất vưởng với tên Phương Hạo Vân kia. Thế nhưng cô em tốt Trương Mỹ Kỳ thì rõ ràng là đang rất thích Phương Hạo Vân. Còn nữa, sau khi về nhà cô phải đối mặt thế nào với người chồng Tưởng Đại Phát của mình đây?
………
Tiết trời càng lúc lại thêm lạnh lẽo, trên con đường lớn là rụng mang theo chút heo hắt điêu tàn, điều kỳ lạ ở chỗ, trong sân trường vẫn còn một nữ sinh viên mặc váy ngắn đi dạo. Thấy vậy, Phương Hạo Vân không khỏi có chút khó hiểu. Chẳng lẽ cô ta lại không biết lạnh là gì thật ư? Đáp án khẳng định là không, bở vì cặp mắt cú vọ của Phương Hạo Vân đã nhìn thấy trên cặp đùi của cô nữ sinh nổi cộm da gà, đó chính là biểu trưng cho cái lạnh đang vây bọc cô, thế nhưng để phô trương khơ mẽ phong tình của mình, cô nàng đã bất chấp cái lạnh để lộ đôi chân trần.
Phương Hạo Vân cân nhắc, liệu có nên đi ngang qua đó, khẽ đảo qua nhìn cô bé một cái, thốt lên một tiếng "tuyệt" khen ngợi cô nàng thiếu vải vóc.
"Cậu rất thích cặp giò của con gái à?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...