Hoán Kiểm Trọng Sinh


Cẩn thận nghĩ lại, thật ra từ lúc dì Bạch cố ý ám chỉ là hiến thân cho Phương Hạo Vân, trong lòng hắn cũng đã có suy nghĩ rồi.

Bây giờ, suy nghĩ ấy bắt đầu lay động trong đầu hắn.

Dì Bạch làm sao mà không biết tâm tư của Phương Hạo Vân, chỉ là bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Có một số việc dì Bạch rõ hơn Phương Hạo Vân nhiều, thật ra lúc Phương Hạo Vân trở thành chủ nhân của Thiên Phạt, số phạt của dì đã được định rồi.

Mỗi người đàn bà của Bạch gia từ trước đến nay, luôn là sủng thiếp của chủ nhân Thiên Phạt, cô cũng không ngoại lệ. Truyện Tiên Hiệp -

Đương nhiên, bản thân cô không ghét Phương Hạo Vân, ngược lại, theo sự phát triển và trưởng thành không ngừng của Phương Hạo Vân, trong lòng cô cũng thích thằng bé này.

Nhưng mà bây giờ Phương Hạo Vân vẫn chưa đủ lửa, nếu hắn có thể mạnh hơn một ít, thì khi hai người kết hợp, có thể kích thích bí mật lớn nhất của Thiên Phạt, đạt được thành tựu không thể nào tưởng được.

Bây giờ ý nghĩ của dì Bạch rất rõ ràng, đã đợi nhiều năm như vậy rồi, đợi thêm một chút nữa cũng không sao.

Phương Hạo Vân phát hiện ra phản ứng của dì Bạch không bình thường, lập tức hỏi : "Dì, xảy ra chuyện gì vậy, có phải là con không nên ôm dì không?"

Phương Hạo Vân nói như vậy làm cho dì Bạch ngẩn người, cười cười giải thích : "Không phải... dì đột nhiên nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng... Có điều bây giờ vẫn chưa phải lúc nói với con" Lúc dì Bạch nói những lời này, khuôn mặt có vẻ vô cùng nghiêm túc.

Phương Hạo Vân tò mò hỏi : "Có phải là liên quan đến con không?"

"Không có gì..." Dì Bạch thản nhiên cười : "Hạo Vân, đừng suy nghĩ quá nhiều... không có gì đâu... Hạo Vân, qua vài ngày nữa, dì sẽ mang conđến bộ tộc thủ hộ, con chuẩn bị đi nhé"

"Khi nào thì đi?" Phương Hạo Vân hỏi.

"Trước trung thu..." Dì Bạch trầm ngâm nói : "Bây giờ con đã đột phá Nhâm Đốc hai mạch, hẳn là lúc con lên ngôi rồi..."

Phương Hạo Vân thành khẩn nói : "Dì Bạch, cảm ơn dì đã tin tưởng con... thật ra, không cần thiết phải để con lên ngôi, bộ tộc thủ hộ do dì lãnh đạo không phải tốt hơn sao?"


"Con sai rồi Hạo Vân... chủ nhân thật sự của bộ tộc thủ hộ chính là con, chứ không phải dì..." Dì Bạch thở dài một tiếng : "Sự tồn tại của gì, chính là vì bảo vệ cho con, là vì bảo vệ cho bộ tộc và cho Thiên Phạt... về sau con sẽ rõ..."

"Hạo Vân, tình huống của Phương Tử Lân nghiêm trọng hơn dì tưởng, mấy ngày trước đã dì đã đến thăm ông ta, vì để bảo đảm ông ta có thể sống đến lúc đứa nhỏ của Mỹ Kỳ sinh ra, dì lại giúp ông ta tục mệnh, làm tiêu hao không ít công lực. Ngày mai dì tính về căn cứ của bộ tộc thủ hộ một chuyến, khôi phục công lực, thứ hai cũng là mở đường cho con.. Đúng rồi, chuyện lần trước nói với con, con có thương lượng với Mỹ Kỳ chưa?" Dì Bạch đột nhiên hỏi.

"Vẫn chưa..." Phương Hạo Vân thành thật đáp : "Mấy ngày nay con bận qúa, vẫn chưa nói với chị Mỹ Kỳ. Lát nữa chờ con về nói chuyện xong, sẽ báo tin cho dì ngay"

"Ừ, không cần gấp" Dì Bạch dặn dò :"Tất cả thuận theo ý trời là được"

Phương Hạo Vân gật đầu, đi qua, nói :"Dì, tinh thần của dì không được tốt, hay là con giúp dì một tay?"

"Cũng tốt"

Dì Bạch vui vẻ đồng ý, Phương Hạo Vân bây giờ đã đột phá Nhâm Đốc hai mạch rồi, quả thật có tư cách giúp cô một tay.

Rất nhanh, hai người đã đến phòng ngủ, ngồi xếp bằng trên giường, tay của Phương Hạo Vân đặt lên giữa lưng dì Bạch, chậm rãi vẫn khí, đưa vào trong cơ thể của cô. Ý muốn kích hoạt chân khí bên trong của dì Bạch, thuân tiện giúp cô chữa lành những kinh mạch bị tổn thương.

Ước chừng khoảng nửa giờ sau, Phương Hạo Vân đã bắt đầu mệt mỏi, trên trán đã bốc đầy mồ hôi.

Dì Bạch liền chặt đứt liên hệ giữa hai người..."

"Dì... xem ra con vẫn còn chưa đủ tuổi..." Phương Hạo Vân có chút buồn bực, vốn tưởng rằng có thể giúp dì khôi phục lại công lực, nhưng mà từ tình huống bây giờ cho thấy, dường như hắn vẫn còn kém xa lắm. Có điều, sự cố gắng của hắn cũng đã giúp dì Bạch bớt đi sự mệt mỏi rồi.

Dì Bạch vui vẻ hai má của Phương Hạo Vân, giúp hắn lau mồ hôi trên trán, khóe miệng lộ ra một nụ cười vui mừng : "Hạo Vân... con cũng không tồi rồi... Con biết khi nào dì đả thông Nhâm Đốc hai mạch không? Năm bốn mươi tuổi... khi dì bốn mươi mới đả thông được sinh tử huyền quan..."

Phương Hạo Vân hơi kinh hãi, nếu dì Bạch nói thật, thì bây giờ dì đã lớn lắm rồi.

Dì Bạch dường như cảm nhận được tâm tư của Phương Hạo Vân, cười nói : "Hạo Vân, dì nghĩ con nhất định là muốn biết tuổi thật của dì?"


"Haha!"

Phương Hạo Vân cười cười một tiếng : "Tự tiện hỏi tuổi phụ nữ là hành vi không lễ phép, nếu dì không muốn nói, con cũng không hỏi.."

Dì Bạch thản nhiên nói : "Hạo Vân, thật ra giữa chúng ta không có bí mật gì... hôm nay, nếu đã nói đến vấn đề này, dì cũng không giấu diếm con, năm nay dì đã bảy mươi rồi..." (OMG! OMFG!!!)

Nói đến đây, dì Bạch cười hỏi : "Có phải cảm thấy ở cùng với một bà già, rất không có ý nghĩa không?"

Nhìn thấy ánh mắt u oán của dì Bạch, Phương Hạo Vân vội vàng lắc đầu : "Không có... Dì Bạch, mặc kệ dì bao nhiêu tuổi, trong mắt con, dì vĩnh viễn đều xinh đẹp như vậy..." Không phải là Phương Hạo Vân già mồm, mà thật sự là đối với một người như dì Bạch, tuổi tác không phải là vấn đề. Ít nhất là bây giờ cô thoạt nhìn cũng chỉ hơn ba mươi tuổi. Nhớ lại lúc mới quen dì Bạch ở Thiên Đạo, Phương Hạo Vân phỏng chừng cô cùng lắm chỉ bốn mươi thôi, là lúc đó dì Bạch cũng không phủ nhận.

Hôm nay dì Bạch thừa nhận mình bảy mươi, quả thật rất bất ngờ.

Nhưng mà Phương Hạo Vân không chút gì ngạc nhiên.

Sau khi đi vào một cảnh giới mới, hắn đã phát hiện ra nhiều sự kì diệu trong đó, sự trao đổi chất đã nhanh hơn rất nhiều, đã giảm giới hạn tuổi tác lại rất nhiều.

Phương Hạo Vân có thể khẳng định, trong vòng mười năm, dung mạo của hắn sẽ không có thay đổi quá lớn

"Hạo Vân, con đang nói thật à?" Dì Bạch cười hỏi.

"Dạ"

Phương Hạo Vân nghiêm túc trả lời : "Đừng nói là dì xinh đẹp như vậy, cho dù dì thật sự là bà già bảy mươi, con cũng không ghét bỏ dì..." Nói xong, Phương Hạo Vân liền ôm lấy dì Bạch.

"Hạo Vân, con không muốn phải ăn đậu hủ của dì chứ?" Trước mặt dì Bạch, Phương Hạo Vân chưa từng nói dối, cho nên lúc này dì đã tin tưởng lời nói của hắn, quả thật là Phương Hạo Vân không ghét bỏ tuổi của ô, có điều, cô vẫn muốn trêu chọc hắn một chút.

"Dì, con không phải là người tùy tiện..." Phương Hạo Vân nghiêm mặt nói.


"Nhưng nếu con tùy tiện thì không phải là con..." Dì Bạch đột nhiên u oán nói.

Phương Hạo Vân cười cười một tiếng,đưa tay nắm lấy vai của dì Bạch, nói : "Dì, con giúp dì xoa bóp, có lẽ sẽ giảm bớt mệt mỏi..."

"ừ!"

Dì Bạch cũng không từ chối, gật đầu, có điều cô nhanh chóng phát hiện ra, Phương Hạo Vân đã không thành thật, tay hắn đã để lên cổ cô mà xoa, làm cho cô cảm thấy ngứa, một lát sau, dục vọng trong lòng cô cũng bắt đầu rục rịch.

Nhất là khi cùng tiếp xúc với khí tức của Thiên Phạt, trong lòng cô càng nhộn nhạo hơn, bất tri bất giác, trong miệng cô đã phát ra tiếng rên nhỏ.

"Dì, thoải mái không?" Phương Hạo Vân hỏi.

"Ừ..." Dì Bạch dường như thích cái cảm giác này, kêu khẽ một tiếng, gật đầu. Hai mắt nhắm lại, cố gắng thả lỏng tâm tình để hưởng thụ cảm giác ấm áp và im lặng.

Đến khi cô nhịn không được nữa, rên lên một tiếng, thì Phương Hạo Vân lại dừng tay lại, nghiêng đầu hỏi : "Còn muốn không?"

"Hạo Vân, con càng ngày càng xấu... con muốn hấp dẫn dì à... còn không mau xoa đi..." Bây giờ dì Bạch đang trong sự hưởng thụ, đương nhiên là không muốn Phương Hạo Vân dừng tay.

Được sự đồng ý của dì Bạch, Phương Hạo Vân lúc này mới bắt đầu vuốt ve, có khi là hai vai, có khi là ở cổ, còn có đôi khi, hai tay của hắn còn lướt ra ngoài ngực của dì Bạch, chỉ là khẽ chạm rất nhẹ, không dám làm ra chuyện gì quá lớn.

Nhưng cú chạm ấy, đã khiến cho thân thể của dì Bạch giống như bị điện giật, tê dại không thôi, trong hơi thở thậm chí còn phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ, khác hẳn so với lần trước.

Phương Hạo Vân nhìn thấy khe rãnh của dì Bạch từ phía sau, âm thầm nuốt nước miếng. Nhìn thấy dì Bạch không có ý tức giận, gan cũng bắt đầu to lên, đưa tay lên phủ trước ngực của dì Bạch, nhẹ nhàng xoa nắn.

Mà dì Bạch vẫn nhắm mắt như trước, không cản Phương Hạo Vân lại, chỉ là hơi thở của cô dần dần trở nên dồn dập, thân mình cũng không tự hủ run lên vài cái. Phương Hạo Vân nhân cơ hội cúi đầu xuống, vừa vuốt ve vừa hôn lên cổ của cô, làm cho dì Bạch phát ra một tiếng thở dốc.

Tiếng thở này đã làm cho dì Bạch tỉnh táo lại, cô vội vàng đẩy Phương Hạo Vân ra, đứng dậy, nói : "Hạo Vân, đừng làm bậy... đi làm chuyện của con đi, làm theo lời dì nói. Nhớ kỹ, mau chóng xử lý công việc ở đây đi, chờ dì thu xếp xong, dì sẽ thông báo cho con..."

Phương Hạo Vân buồn bực, dì Bạch đổi mặt nhanh thật, thay đổi thất thường, trước đó còn rên rỉ, mà chỉ trong nháy mắt đã trở nên nghiêm túc lại.

Thoáng do dự một chút, Phương Hạo Vân liền gật đầu, đứng dậy xoay người rời đi.

Đợi khi Phương Hạo Vân đi rồi, dì Bạch hầu như muốn ngã gục, đặt mông ngồi xuống ghế, mồ hôi đổ đầm đìa, may là Phương Hạo Vân đi rồi, nếu mà cứ tiếp tục làm chuyện xấu này thì không tốt.


Bởi vì sự tồn tại của Thiên Phạt, cho nên thân thể của dì Bạch vô cùng mẫn cảm với sự tiếp xúc của Phương Hạo Vân, chỉ cần một sự va chạm nhỏ thôi cũng đủ làm rung động rồi, huống chi là hành vi như vậy. Cũng may là dì Bạch đã đạt đến cảnh giới cao thâm, chứ mà kém một chút, phỏng chừng là đã lạc lối rồi.

Sau khi trở về tập đoàn Đằng Phi, bên Bạch An Viễn liền truyền tin tức tốt đến, nói là vừa lời được thêm mười triệu đô. Ông hưng phấn báo với Phương Hạo Vân : "Phương thiếu gia, cậu đúng là một ông chủ thần kỳ.. Thật là quá tốt, bây giờ tôi đang cần một số tiền lớn đến mua mỏ dầu... cậu đem tiền đến thật đúng lúc..."

"Mỏ dầu ấy gần đây rất tốt sao?" Phương Hạo Vân hỏi.

"Đúng vậy!"

Bạch An Viễn vội vàng giải thích : "Gần đây giá dầu liên tục tăng cao, mười triệu đô trước đó tôi dùng đầu tư mỏ dầu cũng đã sinh lãi rồi... tôi cẩn thận phân tích rồi, phát hiện ra giá dầu còn có thể tăng lên được, cho nên đang chuẩn bị nhập một số lượng lớn về.. Phương thiếu gia, tôi đã chuẩn bị xong giấy tờ rồi, chỉ chờ cậu ký tên thôi, hy vọng cậu có thể ký tên sau ba ngày. Nếu không thì sẽ bỏ qua một cơ hội tốt..."

"Vì sao phải là ba ngày, bây giờ ký không được sao?" Phương Hạo Vân cầm lấy hồ sơ, ký cái xoẹt vào trong, đưa cho Bạch An Viễn, nói : "Cứ việc làm đi... tôi tin ông..."

"Cảm ơn"

Bạch An Viễn không nói gì nhiều, chỉ cảm ơn một tiếng, lập tức xoay người rời đi.

Phương Hạo Vân âm thầm bật cười, thiên tài đúng là thei6n tài, mình chỉ cần chờ ông ta xây dựng đế quốc tài chính cho mình thôi..

Đúng lúc này, điện thoại của Phương Hạo Vân vang lên, nhìn nhìn, là do Hà Thanh gọi đến, Phương Hạo Vân lập tức nghe máy, trong điện thoại truyền ra giọng nói của Phương Hạo Vân : "Phương thiếu gia, chuyện của Long Thần đã chấm dứt, dựa theo ước định trước kia, ông chủ lớn đã chuyển tiền vào tài khoảng của cậu, mời cậu kiểm tra và nhận..."

"Tôi cũng đã biết... Hà Thanh, mấy ngày nay cô bận gì vậy, sao không thấy cô đến tìm tôi?" Phương Hạo Vân hỏi..."

"Tôi... Hạo Vân... cậu thật sự muốn gặp tôi?" Hà Thanh hỏi.

"Như vậy đi, hôm nào tôi hẹn cậu ra ngoài... vậy nhé, tôi có việc cúp máy trước..." Hà Thanh nói xong liền cúp máy.

Phương Hạo Vân cất điện thoại, trong lòng cảm thấy hơi là lạ, Hà Thanh này hình như đã xảy ra chuyện? Tại sao cách nói chuyện hôm nay có vẻ khác thường quá.

Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên.

Phương Hạo Vân còn tưởng là Hà Thanh gọi lại, vội vàng móc điện thoại ra, ai dè là một dãy số xa lạ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui