Hoán Kiểm Trọng Sinh


Toàn bộ sảnh, trừ Phương Hạo Vân và Hà Thanh có thể ngồi bình tĩnh ra, thì còn có một nhóm người vẫn không cử động, không một chút bối rối gì cả. Bọn họ cũng ngồi trên ghế, cũng đang ngồi uống rượu nói chuyện phiếm.

Trong trường hợp như vậy mà có thể ngồi cười nói như thế nhất định là người không đơn giản. Phương Hạo Vân cẩn thận đánh gía vài lần, trừ cô gái tóc quăn ở giữa ra, thì còn lại đều là quỷ.

Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, nói với Hà Thanh :"Không biết những người kia có phải là người chúng ta cần tìm không... tôi có dự cảm, Long Thần có thể đang hợp tác với lũ quỷ này"

Hà Thanh nghe thấy thế, vội vàng nhìn theo ánh mắt của Phương Hạo Vân, phát hiện ra mấy tên kia đang nhìn qua hướng này, dường như cũng chẳng phải người tốt.

Có điều, theo tin tình báo thì dường như không có cái nào nói về việc Long Thần hợp tác với lũ giặc này cả.

"Đoàng!"

Đột nhiên, trong đại sảnh vang lên một tiếng súng.

"Không được nhúc nhích, tất cả không được nhúc nhích, cử động liền bắn chết" Cô gái kia đã đứng dậy, rút một cây súng ra, và bắn chỉ thiên lên trần nhà.

Sự hỗn loạn nơi này lập tức tĩnh xuống, và mọi người đều nhìn về hướng cô gái.

"Từng bước đi ra ngoài, còn loạn như vậy nữa, các người đều phải chết..." Cô gái lại bắn thêm một phát, và hét lớn.

Mọi người nghe thấy thế, liền xếp hàng đi ra ngoài cửa.

Đối với chuyện này, Phương Hạo Vân cũng không có ý kiến. Dù sao thì hắn cũng không muốn làm ra cảnh đổ máu nhiều, hắn chỉ muốn ép người đứng sau xuất hiện thôi.

Theo tình hình bây giờ cho thấy, cô gái này hẳn là tình nhân của Long Thần. Có điều Phương Hạo Vân cảm thấy rằng cô ta không phải là người nước Z, mà chính là người Nhật Bản.

"Mẹ kiếp!"

Đợi khi mọi người đi ra, một tên lùn đã gầm lên, hắn chỉ vào tên phục vụ đã chết, chất vấn Phương Hạo Vân : "Vì sao mày lại giết người?"

"Kêu chủ của mày ra đây... tao không nói chuyện với đầy tớ..." Phương Hạo Vân thản nhiên đáp lại.

"Mẹ kiếp, mày muốn chết" Tên này đã bị Phương Hạo Vân chọc giận, rút đao bên hông ra, lao đến hướng Phương Hạo Vân.


"Người muốn chết là mày!"

Phương Hạo Vân khẽ cười khinh thường, tâm niệm thoáng động, Thiên Phạt xuất hiện nơi tay, nhẹ nhàng vung lên, và đầu của đối phương liền lìa khỏi cổ.

Nhìn thấy cảnh máu đổ, Hà Thanh khẽ nhíu mày, trong lòng bỗng dưng xuất hiện một cảm giác sợ hãi. Hôm nay, cô mới thật sự thấy được bộ mặt ác ma của Phương Hạo Vân.

"Cậu là ai? Cậu cố ý đến quậy à?" Sau khi tên lùn bị giết, cô gái kia mang theo ba người đi đến, hứng thú hỏi.

"Tiểu thư thân ái, có thể nói cho tôi biết tên của cô được không... trong một chổ như vậy mà có thể thấy được một cô gái gợi cảm như cô, đúng là không đễ dàng" Phương Hạo Vân cố ý hỏi : "Nghe nói cô là tình nhân của Long Thần, xin hỏi cô có biết chổ của Long Thần không? Nói cho tôi biết, tôi có thể tha chết cho cô, hơn nữa nếu có lòng từ bi sẽ cho cô một cơ hội làm nô lệ..."

"Hì!"

Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, cô gái liền bật cười, hứng thú nhìn Phương Hạo Vân và Hà Thanh, nói : "Cậu nói như vậy, không sợ cô bạn gái bên cạnh cậu tức giận sao? Hay là cô ta cũng là nô lệ của cậu?"

Hà Thanh trừng mắt nhìn cô gái một cái, không nói gì.

Phương Hạo Vân cười nói :"Cô ta không có tư cách này..."

"Nói như vậy, tôi hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng ..." Nói đến đây, sắc mặt cô gái liền phát lạnh : "Cậu bé, cậu biết đây là địa bàn của Long Thần, mà cậu còn dám giương oai ở đây... cậu rốt cục có lai lịch gì. Ở cái phố này, tôi còn chưa thấy người nào như cậu"

Phương Hạo Vân cười khinh miệt : "Nói thật cho cô biết, tôi n đây là để đập quán... kêu Long Thần ra đây, nếu không cô chết đi..."

Nếu ở trong nước, Phương Hạo Vân có lẽ sẽ áp chế sát khí trong lòng, nhưng bây giờ ở bên ngoài thì không cần thiết.

Lần trước giết Đà Ông, hắn đã hấp thu không ít cảm xúc tiêu cực, lần này nếu có thể đại khai sát giới, thì đối với việc tu luyện tinh thần của hắn sẽ có trợ giúp rất lớn.

Sự cuồng vọng của hắn đã chọc tức đám người bên cạnh cô gái, nhưng mà cô gái chưa ra lệnh, bọn chúng không dám lộn xộn. Hơn nữa, phía trước Phương Hạo Vân giơ tay một cái đã giết chết đồng bọn của chúng, làm cho chúng biết Phương Hạo Vân không dễ đối phó.

"Cuồng vọng!"

Cô gái cười lạnh : "Ở phố D này cho đến bây giờ còn chưa có ai dám mạo phạm Bách Hợp này cả"

Nói xong, cô gái vung tay lên, đám người sau lưng liền vây lấy Phương Hạo Vân, cùng lúc đó, vách tường, những góc tối chung quanh cũng đã xuất hiện hơn mười mấy người cầm súng, nhắm vào đầu của Phương Hạo Vân.


"Cô là bách hợp?" Phương Hạo Vân nói ra những lời này xong, tự cười một cái.

"Thì ra cô thích đàn bà... vậy vì sao lại làm tình nhân cho Long Thần... hay cô là ba rưỡi?" Phương Hạo Vân mắng : "Con mẹ nó, thật là ghê tởm, từ giờ trở đi, tôi tước quyền nô lệ của cô... nếu không nói chổ của Long Thần, vậy thì chết đi..."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Bách Hợp liền trở nên âm trầm, nghiến răng nói : "Nổ súng, bắn chết chúng..."

"Đùng đùng..."

Theo lệnh của Bách Hợp, nơi này lập tức vang lên tiếng súng.

Bách Hợp quay đầu đi, theo cô ta thấy, thằng nhóc cuồng vọng kia chết chắc rồi. Xem ra hắn cũng có chút công phu, nhưng cho dù biết công phu thì sao, có đấu lại súng à?

Nhưng mà, cô rất nhanh trợn tròn mắt.

Sau khi tiếng súng dày đặc kết thúc, Phương Hạo Vân và Hà Thanh đã biến mất, chổ đó không còn bóng dáng của hai người, cũng không thấy xác của cả hai. nói cách khác, hai người ấy đã biến mất trước mắt bao nhiêu người rồi, mấy chục người của Bách Hợp đứng ở đó, trơ mắt ra nhìn nhau, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.

"Người đâu?" Bách Hợp chỉ vào đám thủ hạ, mắng : "Mau đi tìm đi, bọn mày còn đứng đây làm gì?" Bách Hợp không tin rằng trên đời này có người tự bốc hơi.

"Không cần chửi, tao đây..."

Đúng lúc này, Phương Hạo Vân ôm lấy eo của Hà Thanh từ trần nhà rơi xuống, khinh thường nói : "Cô gái, chỉ dựa vào chút chuyện này mà muốn giết tôi.. đúng là buồn cười"

Sắc mặt của Bách Hợp liền trở nên tái nhợt, đây rốt cục là người hay là quỷ? Sao hắn có thể chạy trốn dưới nhìn họng súng vậy, và còn có vẻ tiêu sái thế, thật sự làm cho người ta không tưởng nổi.

Bách Hợp kinh ngạc, đồng thời Hà Thanh cũng kinh ngạc. Cô thấy may mắn vì mình còn sống. Đồng thời cũng sợ hãi vì năng lực của Phương Hạo Vân. Ngay khi tiếng súng vang lên, cô thậm chí đã nhắm mắt lại chờ chết, cô nghĩ rằng mình chết chắc rồi. Dưới nhiều họng súng như vậy, căn bản là không có đường chạy.

Nhưng mà, cô nhanh chóng phát hiện ra, mạng của mình còn chưa tuyệt. Bạn đang đọc truyện được tại

Bởi vì, khi cô mở mắt ra, cô phát hiện mình đang được Phương Hạo Vân ôm, và đang ở phía trên trần nhà, súng của đối phương căn bản là không bắn trúng.

"Bắn chết hắn... bọn mày là heo à..." Bách Hợp vội quát lớn một tiếng.


Lập tức, tiếng súng lại vang lên khắp nơi, và hỗn loạn nữa, thậm chí là còn có cảnh người nhà bắn người nhà.

Sau khi tiếng súng chấm dứt, Bách Hợp và đám người lại vội vàng qua xem, nhưng không thấy cái xác nào của hai người cả, Phương Hạo Vân dường như lại biến mất một lần nữa.

"Tôi ở đây!"

Khi mọi người đang đắm chìm trong sự kinh ngạc, Phương Hạo Vân đã xuất hiện trong tầm mắt của họ.

Có mấy người phản ứng nhanh vội vàng cầm súng lên bắn, nhưng mà khi chuẩn bị siết cò súng, thì phát hien65ra bản thân không thể cử đ6ọng được, giống như là bị đứng hình vậy.

Phương Hạo Vân giống như một trận gió xoáy vậy, quét một vòng qua sảnh.

Khi hắn xuất hiện lại trước mặt Bách Hợp, thì đám thủ hạ của Bách Hợp đã đứng như cọc gỗ rồi, không cử động được nữa. Bởi vì bọn họ đã bị Phương Hạo Vân điểm huyệt hết rồi.

Trừ phi là người có lực bằng hoặc hơn Phương Hạo Vân cứu giúp, còn không thì đành cam chịu đi.

Vì năm phút sau, những người này sẽ chết vì mạch máu chạy ngược kinh mạch làm cho nổ tan xác mà chết.

Phương Hạo Vân không phải là kẻ cuồng sát, nhưng mà đối với những người đã có tội lỗi đầy mình, từ trước đến giờ hắn chưa từng nương tay.

Sắc mặt của Bách Hợp đã trở nên tái nhợt rồi, cô giơ tay chỉ vào Phương Hạo Vân, lắp bắp : "Các người là ai... rốt cục là người hay là quỷ?"

Trong lòng Hà Thanh cũng đồng thời có chung một suy nghĩ đó.

Cô lại chứng kiến một chuyện thần kỳ nữa, khi tiếng súng vang lên, Phương Hạo Vân đang mang cô thoát khỏi làn đạn, tốc độ này căn bản là không thể nói bằng lời được.

Nếu không tận mắt thấy và tự thể nghiệm, thì cho dù có đánh chết cô cũng không tin, con người có thể đạt đến tốc độ này.

"Nổ súng đi, đám đầu heo này..." Bách Hợp hét ầm lên, ra lệnh cho đám thủ hạ của mình.

Phương Hạo Vân cười thản nhiên : "Đừng gào nữa, tiết kiệm chút sức lực đi... bọn họ đã bị tôi điểm huyệt hết rồi"

Hà Thanh tránh dưới bàn nghe thấy thế, lúc này mới chui ra, cô cẩn thận đi đến trước mặt một người, đẩy đẩy một chút, người này không hề có phản ứng.

"Rầm!"

Để chứng thực thêm một bước nữa, Hà Thanh nhảy lên đá một phát về hướng đũng quần của người này. Người này ngã xuống đất, sắc mặt trở nên tái nhợt, đáng tiếc cũng không phát ra âm thanh nào, cũng không thể nhúc nhích.


"Bách Hợp tiểu thư, tôi hỏi cô lại một lần nữa, cô biết Long Thần ở đâu không?" Phương Hạo Vân cũng không để ý đến Hà Thanh, chỉ nhìn Bách Hợp, mỉm cười hỏi.

Bách Hợp lui về sau theo bản năng, cô cảm thấy rằng người thanh niên đẹp trai này giống như ác ma vậy, làm cho người ta run sợ.

"Nếu cô không phối hợp, kết quả của cô cũng sẽ giống như họ" Phương Hạo Vân nhìn đồng hồ, đã bốn phút trôi qua rồi. Một phút sau, đám người này sẽ nổ tan xác mà chết. Hắn tin rằng, cảnh tượng máu thịt tung tóe ấy, sẽ làm cho Bách Hợp mở miệng. Trừ phi thần kinh của cô được làm bằng thép.

"Này, lại đây một chút, đừng có đứng gần mấy người đó quá..." Phương Hạo Vân tốt bụng nhắc nhở một câu.

Hà Thanh liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, nhưng không thèm nghe lời khuyên của hắn.

Hà Thanh rất hứng thú với điểm huyệt của Phương Hạo Vân, cô muốn nghiên cứu một chút.

Bách Hợp cắn môi, hầm hừ nói : "Xin lỗi, tôi không biết... tôi không biết Long Thần ở đâu, tôi cũng không biết Long Thần là ai cả"

"Cứng đầu quá"

Phương Hạo Vân hừ lạnh một tiếng, nói :"Nhìn kết quả của đám người đó đi..."

Ngay khi hắn vừa dứt lời, đã thấy mấy tiếng kêu đau đớn vang lên, mấy tên bị điểm huyệt đã bị nổ tan xác, máu và thịt lập tức văng khắp nơi.

Hà Thanh đứng gần nhất, cho nên đứng hứng hết đống máu và thịt đó, lập tức hét hoảng lên, và nhìn lại không khác gì một con quỷ cho lắm.

Tuy rằng trên người Bách Hợp không dính nhiều thịt và máu như Hà Thanh, nhưng cô tận mắt chứng kiến cảnh những người này nổ tan xác mà chết, cô kêu lên một tiếng, liền chui vào lòng của Phương Hạo Vân.

"Cút ngay!"

Phương Hạo Vân không ngờ rằng khi hoảng loạn quá rồi Bách Hợp lại làm thế này, nhào vào trong lòng kẻ địch. Hắn tức giận đẩy Bách Hợp ra, sau đó lớn tiếng nói : "Một lần cuối, Long Thần ở đâu?"

"Không biết, tôi thật sự không biết... đã mười ngày rồi hắn chưa liên hệ với tôi, tôi cũng đang tìm hắn, nhưng mà vẫn không tìm thấy...." Thấy được thủ đoạn ma quỷ của Phương Hạo Vân, Bách Hợp đã không nhịn được khai sạch sẽ.

"Phế vật"

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, mắng : "Lãng phí thời gian của tôi... cô cần phải trả giá" Nói xong, Phương Hạo Vân điểm lên vài huyệt trên người của Phương Hạo Vân, làm cho cô im miệng lại, sau đó ném cô vào đám xác chết, nói : "Sáu giờ sau huyệt đạo sẽ tự giải, nếu ý chí và năng lực chịu đựng của cô đủ mạnh, tôi nghĩ cô có thể giữ được mạng..."

Ý của Phương Hạo Vân rất đơn giản, nếu tố chất tâm lý của cô không mạnh, thì sẽ bị hù chết. Và không liên quan đến hắn.

Lúc đi ra ngoài, Phương Hạo Vân mới phát hiện ra Hà Thanh đã biến mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui