Hà Thanh dường như cảm nhận được ánh mắt căm thù củ Kim Phi, cô không phải là người phụ nữ của Phương Hạo Vân, càng không có ý gì với hắn. Cho nên cô không muốn tranh giành tình nhân cái gì đó với Kim Phi.
Cô chủ động tránh khỏi người của Phương Hạo Vân, đi đến chổ đám người Trần Thiên Huy nói chuyện.
Lúc này Kim Phi nhân cơ hội đi đến bên cạnh Phương Hạo Vân, ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng; " Phương thiếu gia, hôm nay là một ngày quan trọng, sao bây giờ anh mới đến đây... lại còn mang theo hoa hồng nữa, thật sự là thơm như vậy sao... để anh lưu luyến liền quên trở về, ngay cả chính sụ cũng quên mất..."
Nói đến cái này cũng thấy kỳ quái, Kim Phi không hề có tình cảm gì với Phương Hạo Vân, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy hắn đi cùng với người đàn bà khác, trong lòng cô liền có một mùi chua.
Phương Hạo Vân đưa tay lên vỗ nhẹ vào mông của Kim Phi, cười nói : "Sao? Ghen à? Chờ xong chuyện Long gia, tôi sẽ thỏa mãn cô!"
"Ừ!'
Dục vọng mà Kim Phi theo đuổi ngày càng nghiêm trọng rồi, thậm chí đã đạt đến mức không biết xấu hổ.
Đương nhiên, tình huống này chỉ xảy ra với một mình Phương Hạo Vân.
Kim Gia nhìn em gái của mình với Phương thiếu gia, trong lòng có đầy cảm giác. Ông ta là anh của Kim Phi, là anh trai ruột, ông ta không tán thành việc em gái qua lại với Phương thiếu gia, Ông ta tình nguyện cả em gái cho một người thành thật để sống cả đời.
Kim Gia rất rõ ràng, em gái qua lại với Phương thiếu gia, tương lai sẽ không có. Huống hồ, em gái còn mang tâm lý trả thù. Bạn đang đọc truyện được tại
Ông ta rất lo lắng, đến một ngày nào đó, Phương thiếu gia sẽ xuống tay với em gái.
Chuyện này, Kim Gia đã khuyên bảo em gái không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng mà vẫn không có hiệu quả. Xem ra, em gái đã không thể rời khỏi Phương thiếu gia, nhưng mà, Kim Gia không ngờ rằng, mặc dù đã đến nông nỗi này, nhưng thù hận của em gái vẫn chưa biến mất.
Điều càng làm cho ông kỳ quái hơn chính là, tâm tư của em gái Phương thiếu gia cũng rất rõ ràng, chỉ là cậu ta lại không từ chối qua lại với em gái, vì thế mà Kim Gia rất hoang mang. Hai người này, ông ta không nhìn thấu ai cả.
"Còn có tâm tư tán gái..." Hôm nay Tần Tử Kiếm có thể nói là được mở rộng tầm mắt, hắn tự cho rằng kế hoạch của hắn rất là hoàn mỹ, cho nên cố ý lại đây để chế nhạo Phương Hạo Vân. Tần Tử Hoa thì đi theo phía sau em trai, ánh mắt có vẻ phức tạp khi nhìn Kim Phi và Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, cố ý ôm lấy eo nhỏ của Kim Phi, cười nói với Tần Tử Kiếm : "Haha, tôi có gì mà phải lo lắng, lần đánh cược này đã tuyên bố tôi thắng rồi... Tần Tử Kiếm, nói không khách khí chính là, chút âm mưu quỷ kế của cậu, tôi đã sớm biết rồi, cậu chờ xui xẻo đi..."
Lời này vừa nói ra, Tần Tử Kiếm đã không nhịn được cười : "Phương thiếu gia, tôi thật bội phục tố chất của cậu... khoan đã, tôi chợt nhớ ra một câu nói, gọi là điếc không sợ súng..."
"Mặc kệ là nói thế nào, tôi cũng muốn chúc cậu may mắn..." Nói xong, Tần Tử Kiếm liền xoay người rời đi.
Phương Hạo Vân bất đắc dĩ nhún vai, cười nói với Kim Phi : "Xem đi, xã hội bây giờ đúng là... nói thật thì không ai tin..."
Kim Phi dựa sát người vào ngực của Phương Hạo Vân, cười nói : "Như vậy không phải rất tốt sao?"
"Haha!"
Phương Hạo Vân đẩy Kim Phi ra, cười nói : "Không sai, như vậy là tốt nhất..."
Hà Thanh và Trần Thiên Huy nói chuyện một chút, rồi lại trở về bên cạnh Phương Hạo Vân, nhắc nhở : "Phương Hạo Vân, cậu có phải là nên nói cho chủ tịch Trần tin tốt không?"
"Không cần cô nhắc nhở" Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Tôi tự biết nói.."
Nói xong, hắn liền đi về hướng Trần Thiên Huy.
Hiển nhiên, hắn muốn nói cho Trần Thiên Huy biết, trước đó mình đã nói chuyện với Trần Thanh Thanh.
Đợi khi Phương Hạo Vân đi rồi, Hà Thanh liền lại nói chuyện với Kim Phi : "Xin chào... cô chính là em gái của Kim Gia sao, tôi đã nghe nói về cô... cô là một phụ nữ không tồi, cũng là một phụ nữ Hồng Tinh, tập đoàn Hồng Tinh của cô quả thật cũng không tồi..."
"Hừ!"
Đối với sự nhiệt tình của Hà Thanh, Kim Phi lại không cho là đúng, thản nhiên nói : "Tôi và cô dường như không đi cùng đường, tôi là người của hắc đạo, còn cô là dân của chính phủ, nói không hợp không thể cùng bày mưu được..."
"Haha!"
Hà Thanh dường như đã sớm đoán được Kim Phi sẽ trả lời với mình như vậy, cho nên cũng không tức giận, vẫn giữ vẻ tươi cười như trước, nói : "Tất cả đều là phụ nữ, phụ nữ sao lại làm khó phụ nữ...kp, tôi chỉ muốn khuyên cô một câu, Phương Hạo Vân là một ác ma, đi theo ắn, cô không nhận được kết quả tốt đâu..."
"Buồn cười!"
Kim Phi nhìn Hà Thanh bằng cặp mặt hén mọn, châm chọc : "Thượng tá Hà Thanh, cô cho rằng cô dùng cách này để kích thích tôi, thì tôi sẽ rời Phương thiếu gia, để cô thừa dịp xen vào à. Thật đúng là buồn cười... Kim Phi tôi không phải là loại vú to óc như trái nho, tôi đi theo Phương thiếu gia lâu như vậy, đương nhiên biết hắn là ai. Về phần kết quả của tôi thế nào, đó là chuyện của tôi, không cần cô quan tâm... Nhưng còn cô, thượng tá Hà Thanh, tôi cũng phải nhắc nhở cô vài câu, tuy rằng Phương thiếu gia quả thật rất mê người, nhưng mà hai người cuối cùng vẫn không đi cùng đường, cô đi theo hắn, mới không có kết quả tốt..."
"Cô... sao cô lại không hiểu chuyện?" Hà Thanh thở dài yếu ớt :" Tôi đang muốn tốt cho cô... cô nghĩ tôi có ý với Phương Hạo Vân à... cô thật đáng buồn cười... nói thật cho cô biết, tôi không có hứng thú với một thằng con nít như hắn, tôi thích loại đàn ông ổn định và thành thục... tôi chỉ đứng trên góc độ của một phụ nữ để nói với cô, không hy vong nhìn thấy một phụ nữ vĩ đại như cô bị hủy diệt...".
"Xin lỗi, tôi không có hứng thú nói nhảm với cô nữa..." Kim Phi rốt cục vẫn cho rằng Hà Thanh coi trọng Phương Hạo Vân, đang muốn tranh giành tình nhân với mình.
Đương nhiên, nếu Hà Thanh không phải là lính, mà chỉ là một phụ nữ bình thường, Kim Phi cũng sẽ không thù hận với cô nhiều như vậy, có thể sẽ cẩn thận suy nghĩ lời khuyên của cô.
Trần Thiên Huy sau khi biết được tin Phương Hạo Vân nói chuyện với con gái qua điện thoại, cũng thoải mái được một chút. Mặc kệ là nói thế nào, cuối cùng cũng đã có tin tức của con gái.
Có điều đáng tiếc là mình không thể nghe được giọng nói của con gái thôi.
"Hạo Vân, theo con nghĩ thì khi nào Thanh Thanh mới có thể khôi phục liên lạc với chúng ta?" Đây là điều mà Trần Thiên Huy quan tâm nhất, trong khoảng thời gian này, vì Trần Thanh Thanh, vợ chồng Trần Thiên Huy hầu như đều không ngủ ngon, có đôi khi còn không ăn nổi cơm.
Hôm nay Phương Hạo Vân mang tin tốt đến, có thể nói là làm cho ông vui đến lên trời.
"Chuyện này khó mà nói... bọn con nói chuyện dường như bị nghe lén, cho nên chị Thanh Thanh cũng không nói nhiều... chỉ báo bình an thôi... có điều chú Trần cứ yên tâm, chị Thanh Thanh không sao cả, hơn nữa con cũng không từ bỏ việc tìm kiếm chổ của chị Thanh Thanh... Chỉ cần có tin tức, con nhất địn sẽ thông báo cho chú trước tiên..." Phương Hạo Vân nói.
"Như vậy chú cũng yên tâm..." Dừng lại một chút, Trần Thiên Huy nói tiếp : "Hạo Vân, sắp đến giờ rồi, con cùng Thế Phi lên trên ngồi đi, chú đi gọi điện cho dì Lã, báo tin vui này cho dì, để dì của con đừng có lo lắn gnu74a, mấy ngày nay, dì Lã của con đã ốm đi nhiều rồi..."
"Dạ!"
Phương Hạo Vân gật đầu, xoay người bước đi.
Đáng thương cho người làm cha làm mẹ, Phương Hạo Vân có thể hiểu được tâm tình của vợ chồng Trần Thiên Huy lúc này.
Lúc này, Phương Hạo Vân cùng Vương Thế Phi, Kim Gia, Kim Phi và Hà Thanh, dưới sự dẫn đường của nhân viên, đi lên trên bục cao ngồi.
Bây giờ còn cách giờ tỷ thí chính thức nửa tie1ng, mặc kệ là khách quý hay là người do hai bên mời đến hoặc là cổ động viên, đều tự động tìm chổ ngồi.
Mà vụ cá cược bên ngoài cũng đã dừng nhận kèo, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Phương Hạo Vân lo cho Bạch Quý, đi vào trong phòng nghỉ, phát hiện ra tâm tình của ông có vẻ không tốt, hình như đang xảy ra chuyện.
Phương Hạo Vân vội vàng hỏi : "Xảy ra chuyện gì?"
Bạch Quý thở dài, giơ tay lên, để lộ viên thuốc nhỏ màu trắng cỡ bằng hạt gạo, nói : "Phương thiếu gia, tôi muốn quang minh chính đại đấu trận này... thân làm võ giả, tôi cảm thấy viên thuốc này đúng là một sỉ nhục..." Mệnh lệnh của cấp trên, Bạch Quý đương nhiên là tuân theo vô điều kiện rồi. Nhưng có điều sâu trong nội tâm của ông, đối với hành vi này, ông không hề tình nguyện một chút nào, bởi vì võ giả có sự kiêu ngạo của võ giả.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, thản nhiên cười nói : "Bạch Quý, tôi biết ông có tôn nghiêm của võ sĩ... nhưng mà bây giờ chúng ta phải đặt thắng lợi lên trên... theo tôi được biết, Long gia cũng dùng thủ đoạn tương tự, chẳng qua thuốc của bọn họ không khác gì thuốc kích thích, có tác dụng phụ rất lớn... Tuy rằng ông dùng thuốc kích thích công lực, nhưng mà trên thực tế, hai bên cũng đang tỷ thí rất công bằng..."
Lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng hoan hô lớn.
HIển nhiên là người của Long gia đã xuất hiện, dù sao thì đang chiến đấu trên sân nhà, người ủng hộ Long gia đương nhiên là nhiều hơn rồi.
Dĩ nhiên, người cười cuối cùng mới là kẻ chiến thắng.
"Long Du đến rồi..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Theo tình huống mà chúng ta nắm giữ, công phu của Long Du ngang bằng với ông, nếu ông không dùng thuốc, thì ông thua chắc rồi... Bạch Quý, đối xử với kẻ thù, chúng ta không nên dùng tôn nghiêm và phong độ của võ giả... nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân... từ bỏ gánh nặng và sự cao ngạo trong lòng ông, nhớ kỹ, tôi chỉ muốn chiến thắng..."
"Thiếu chủ, cảm ơn cậu đã dạy bảo, tôi nghĩ tôi đã hiểu..." Bạch Quý nghiêm túc gật đầu.
Đợi khi cảm xúc của Bạch Quý ổn định, Phương Hạo Vân liền cùng ông đi ra ngoài.
Người ra trận cho Long gia hôm nay quả nhiên là Long Du, bây giờ, hắn đang đứng ngạo nghễ trên lôi đài, chung quanh đang có nhiều người reo hò vì hắn.
Phương Hạo Vân và Bạch Quý đều là lần đầu tiên nhìn thấy Long Du, không khỏi đánh giá vài lần. Nhưng theo khí thế hiện nay cho thấy, Long Du quả thật là không đơn giản, ít nhất là mạnh hơn Long Chiến.
Có thể nói, nếu Phương Hạo Vân chưa đả thông Nhâm Đốc hai mạch, thì đấu với Long Du, tỷ lệ cũng là 50-50.
"Cẩn thận một chút!" Phương Hạo Vân thấy Bạch Quý muốn lên võ đài, vội dặn dò một câu.
Bạch Quý quay lại nhìn Phương Hạo Vân bằng cặp mắt tự tin, liền bước lên trên lôi đài, chậm rãi đi đến.
Anh em họ Vương nhìn thấy giáo quan đi lên lôi đài, lập tức dẫn dắt đám đàn em cổ vũ cho giáo quan, tiếng hét rung trời, so với đám người cổ vũ cho Long Du còn khí thế hơn nhiều.
Long Du nghe thấy thế, dừng khởi động lại, lẳng lặng đứng thẳng trên lôi đài, vẻ mặt dữ tợn, trong mắt lộ ra vài tia huyết sắc, nhìn giống dã thú vậy.
"Mày chính là Bạch Quý... nhìn mày nhỏ như vậy, một đấm của tao là đủ đánh chết mày..." Long Du nhếch môi cười, để lộ hai cái răng nanh, hiện rõ cái lạnh của nó.
Mặc dù Bạch Quý kinh như không sợ, lạnh lùng nhìn Long Du, thản nhiên nói :"Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, chờ khi nào mày giành được thắng lợi cuối cùng, thì mày muốn mạnh miệng cũng không muộn..."
Thời gian chưa đến, Bạch Quý cũng không muốn nói nhảm nhiều với Long Du.
Thừa dịp này, ông bắt đầu điều chỉnh lại tâm tình của mình, đồng thời chậm rãi vận khí, để bảo đảm trạng thái của mình.
"Tất thắng!"
Long Du hét lớn một tiếng, đưa hai ngón tay lên thành hình chữ V làm tư thế thắng lợi, hành động này lập tức khiến cho mọi người hò hét chói tay, ủng hộ điên cuồng. Trong đám người thậm chí còn có người gào lên : "Giết hắn, giết cái con khỉ ốm ấy đi..."
Có người dẫn đầu, liền có người hưởng ứng.
Phần lớn người ở đây đều đặt cho Long gia thắng, cho nên bây giờ bọn họ ủng hộ điên cuồng, hy vọng Long Du có thể giết chết Bạch Quý, để cho mình phát tài.
Phương Hạo Vân âm thầm cười lạnh, thầm nghĩ, một đám người đáng thương, bây giờ thì cứ gào thoải mái đi, một lát nữa đừng có khóc hết nước mắt là được.
Theo Phương Hạo Vân thấy, chỉ cần Bạch Quý dùng viên thuốc kia, thì phần thắng sẽ là 80%, tuy rằng không phải là 100#, nhưng mà cũng không tồi rồi. Trên võ đài, hoàn toàn không có cái gì gọi là chắc chắn tuyệt đối.
"Phương thiếu gia, có nắm chắc không?" Hà Thanh xuất hiện bên cạnh Phương Hạo Vân không biết từ lúc nào, ánh mắt của cô có vẻ hơi lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...