Nói xong, Bạch Nguyệt Thiên đưa cho Khâu Cát một tấm danh thiếp mạ vàng.
Khâu cát thấy vậy, vội vàng đưa hai tay ra nhận lấy, sau đó liền đưa lại danh thiếp của mình.
Xong việc, Khâu Cát dặn đi dặn lại: "Ông chủ Bạch, đợi khi nào ông lo xong việc riêng, nhất định phải nhớ liên lạc với tôi, tôi sẽ chờ tin tốt của ông…" Dưới tác động của cơn bão tiền tệ, cái phong độ thân sĩ quý tộc của Khâu Cát đã chẳng còn lại bao nhiêu nữa.
Từ biệt Khâu Cát xong, Bạch Nguyệt Thiên được Kiều Trị sắp xếp, ngồi lên chiếc xe Bentley, chạy thẳng đến văn phòng làm việc của tập đoàn Hùng Long ở Luân Đôn, Quảng Trường Thời Đại.
Trên đường đi, Bạch Nguyệt Thiên ghé mắt hỏi: "Thiếu chủ nhân và Tuyết Nhu tiểu thư mấy hôm này đi chơi vui vẻ chứ ?"
"Thưa Hộ Pháp, họ chơi rất vui vẻ… mọi chuyện đều sắp xếp theo sự căn dặn của ngài… nhưng thiếu chủ nhân không cho chúng tôi cử người đi theo…" Kiều Trị nói với vẻ khó xử: "Ngài cũng biết đấy, đó là thiếu chủ, nên tôi không dám…"
"Đừng ngại…!"
Bạch Nguyệt Thiên cười nhạt: "Với thân thủ của thiếu chủ, không ai có thể làm hại được cậu ấy đâu…"
Nói đến đây, sắc mặt Bạch Nguyệt Thiên liền thay đổi, hỏi: "Tài liệu của tập đoàn Siêu Uy đã thu thập đầy đủ chưa ?" Nói xong, trong ánh mắt ông hiện lên một tia nhìn sắc lạnh: "Hứ, chỉ là một tập đoàn Siêu Uy nhỏ nhoi, mà cũng muốn gây khó dễ cho thiếu chủ chúng ta, đúng là không biết tự lượng sức mà…"
"Thưa Hộ Pháp, đã thu thập đầy đủ theo yêu cầu của ngài… nhưng tôi nghe ra được ý của thiếu chủ, hình như không muốn làm thẳng tay quá…" Kiều Trị cẩn thận nói: "Hộ Pháp, tôi cảm thấy, chúng ta có nên giúp đỡ về tài chính cho tập đoàn Siêu Uy… như vậy thì, một là có thể giải quyết được mâu thuẫn giữa nhà họ Đinh với thiếu chủ, và Tuyết Nhu tiểu thư… hai là, tôi đã điều tra và nghiên cứu toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Đinh… nếu như kịp thời có đủ vốn, và quản lý thỏa đáng, dựa vào địa vị của tập đoàn Siêu Uy ở Luân Đôn, chúng ta chắc chắn có thể làm nên chuyện lớn…"
"Uhm…"
Bạch Nguyệt Thiên suy nghĩ một lúc, nói: "Vậy đi, đợi tôi gặp thiếu chủ xong rồi tính tiếp…"
"Để tôi báo cho thiếu chủ… nói là ngài đã đến chứ ?" Kiều Trị hỏi.
"Khoan đã…"
Bạch Nguyệt Thiên suy nghĩ một lúc, nói: "Để tôi suy nghĩ thật kỹ đã, ngày mai tôi và anh sẽ đến thăm thiếu chủ… hôm nay, cứ để thiếu chủ và Tuyết Nhu tiểu thư được vui vẻ một chút…"
Cảnh sắc ở Luân Đôn vào buổi tối, trông càng đẹp hơn ban ngày nhiều, những người ở phương tây cũng chú trọng cuộc sống về đêm không kém gì so với bên trong đất nước Trung Hoa, thậm chí một số người đã quen với cuộc sống về đêm, từ đó mà ban ngày họ ngủ, ban đêm ra sinh hoạt.
Cuộc sống về đêm ở Luân Đôn như phát ra những lời mời gọi đầy hấp dẫn, Phương Hạo Vân và Đinh Tuyết Nhu sánh vai nhau cùng đi trên phố, cảm nhận những điều đẹp đẽ của cuộc sống về đêm ở Luân Đôn.
Trên đường đi, đã mấy lần Đinh Tuyết Nhu muốn chủ động nắm lấy tay của Phương Hạo Vân, nhưng cuối cùng lại cảm thấy ngại ngùng, lúc xưa khi cô qua lại với Phương Hạo Vân, hai người đều rất giữ lễ nghĩa với nhau, chưa từng làm chuyện gì đi quá giới hạn cả.
Còn Phương Hạo Vân thì chỉ lo ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh mình, nhưng lòng dạ lại để đâu đâu, nghe Kiều Trị nói, sáng ngày mai Bạch Nguyệt Thiên sẽ đến Luân Đôn.
Hắn đang nghĩ, rốt cuộc là có nên hòa giải với nhà họ Đinh hay không, hay là trở mặt thành thù luôn.
Đó là một vấn đề rất đau đầu.
Bất giác, hai người đã sánh vai nhau đi đến đài phun nước âm nhạc ở quảng trường Thời Đại, những tia nước màu trắng được phun lên và nhảy múa theo tiếng nhạc, xung quanh rất đông người, họ cũng đang hòa theo tiếng nhạc mà lắc lư cơ thể, một số cô gái thậm chí chỉ mặc một bộ bikini mà đứng lắc đầu lắc mông ở đây, động tác có lúc cũng quá phô trương.
Văn minh phương đông và phương tây, suy đến cùng thì vẫn có điểm hông giống nhau.
Người phương đông thì kín đáo, còn người phương tay thì lại phóng khoáng, dạn dĩ hơn.
Cùng một chuyện như thế, nếu xảy ra ở trong nước, e là sẽ bị đám đông vây lại mà xem, cũng vì thế mà sẽ bị quản lý trật tự đô thị đến phạt…
Hai người đâu hề biết, ở cách đó không xa, một ánh mắt đố kỵ đang lạnh lùng nhìn họ.
Khi Phương Hạo Vân và Đinh Tuyết Nhu dạo bước lướt qua bên cạnh người đó, người đó còn có vẻ không cam tâm mà liếc nhìn Đinh Tuyết Nhu.
Chỉ là ánh mắt Đinh Tuyết Nhu cứ hướng về phía Phương Hạo Vân suốt, nên không chú ý đến sự tồn tại của người này.
Nếu không thì, Đinh Tuyết Nhu có thể sẽ nhận ra người này.
"Hạo Vân… em hơi mệt rồi…" Dù sao thì Đinh Tuyết Nhu cũng đang bệnh, đã ra ngoài đi lại hơn một giờ rồi, sức khỏe có vẻ như chịu không nổi nữa, sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệch dần.
Lúc này Phương Hạo Vân mới sực tỉnh, nhìn thấy sắc mặt Đinh Tuyết Nhu đã trắng bệch, hắn liền cảm thấy áy náy, nói: "Tuyết Nhu… bây giờ anh sẽ đưa em về nghỉ…"
"Đừng…!" Đinh Tuyết Nhu lắc đầu nói: "Cảnh đêm ở Luân Đôn rất đẹp, đã 3 năm nay rồi em không được ngắm nhìn… em muốn được ngắm thêm một lúc nữa… anh… anh dìu em đi nhé ?"
Đinh Tuyết Nhu cảm thấy cơ thể mình như không còn chút sức lực nào nữa, đến cả việc đứng thẳng cũng cảm thấy rất khó khăn.
Phương Hạo Vân nghe xong, vội vàng đưa tay ôm lấy eo của Đinh Tuyết Nhu, để cơ thể cô dựa sát vào người mình. Đang ôm một cô gái đẹp trong lòng, hơn nữa cô gái này lại là mối tình đầu nữa, trong lòng Phương Hạo Vân liền có một cảm giác là lạ.
Đã sáu năm rồi, đây là lần đầu tiên hai người ôm nhau thân mật như thế.
Khuôn mặt vốn đang trắng bệch của Đinh Tuyết Nhu đột nhiên trở nên ửng đỏ.
Đương nhiên, cái ửng đỏ này không đồng nghĩa với việc sức khỏe cô không được tốt, mà chủ yếu là do thẹn thùng gây nên.
Dĩ nhiên là sau khi đã xác minh được người đàn ông này chính là Hạo Vân mà mình đang tìm kiếm, nhưng suy cho cùng thì dung mạo của hắn cũng đã khác xa so với 6 năm trước, nên trong lòng Đinh Tuyết Nhu cứ cảm thấy có chút lạ lẫm.
"Tuyết Nhu, hay là chúng ta nên về thôi…" Hai người đứng sát vào nhau, Phương Hạo Vân cảm giác được cho dù là cơ thể mình, hay là trong lòng mình, đều có những phản ứng mạnh mẽ.
Suy cho đến cùng, đối với mối tình đầu của mình, hắn vẫn chưa thể nào quên được.
Dì Bạch đã nói đúng, có yêu thì mới có hận, có hận thì chắc chắn là còn yêu.
Mùi hương nhè nhẹ trên người Tuyết Nhu không ngừng xộc vào mũi hắn, khiến thân dưới của Phương Hạo Vân bắt đầu có phản ứng mạnh mẽ, dưới đũng quần đã bắt đầu phồng lên, thậm chí đã đụng trúng đùi của Đinh Tuyết Nhu, Đinh Tuyết Nhu cũng cảm thấy khó chịu như vậy, hơi thở của người đàn ông khiến tâm trạng của cô có chút hoảng loạn, hơn nữa cơ thể cũng dần dần nóng lên… cơ thể cô lại càng trở nên không có sức hơn.
Lúc này, cơ thể cô đã hoàn toàn dựa vào cơ thể người đàn ông.
Rất ấm áp, rất an toàn… cái cảm giác đã mất đi từ lâu lại lần nữa ập vào tim. Tim Đinh Tuyết Nhu đập nhanh hơn, nhưng cô lại vô cùng thích cái cảm giác này.
"Hạo Vân… em chưa muốn về… như vậy càng tốt hơn…!" Đinh Tuyết Nhu quyết định, một là không làm, hai là đã làm thì sẽ không nghỉ, liền đưa tay ôm lấy cổ người đàn ông, nhè nhẹ sà vào lòng hắn cảm nhận cái ấm áp đã mất đi từ lâu.
Phương Hạo Vân cẩn thận kềm chế lại thân dưới của mình, thử khiến cho nó dừng lại, nhưng hơi thở và sự dịu dàng của người đàn bà khiến nó lại càng lợi hại hơn, càng lúc càng nóng, càng lúc càng hùng tráng hơn, thậm chí còn động đậy một cái.
Cái động đậy đó, đã khiến Đinh Tuyết Nhu giật nảy mình.
Vốn là, cô đang dựa vào lòng Phương Hạo Vân để cảm nhận sự ấm áp đã mất từ lâu này, đột nhiên, một thứ vừa to vừa cứng đang chà sát vào đùi cô.
Suýt tý nữa là cô đã la toáng lên. :
Sau một chút kinh ngạc, Đinh Tuyết Nhu cuối cùng đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Cơ thể Đinh Tuyết Nhu khẽ run run, màu ửng đỏ trên mặt đã lan dần xuống cổ, tuy cô vẫn còn thân trong trắng, tuy trước giờ cô chưa từng tiếp xúc với cái đó… nhưng cô biết đó là chuyện gì… là phản ứng bản năng của đàn ông.
Chỉ là cô không biết, đó là vì tình yêu, hay là vì dục vọng ?
"Hạo Vân… anh… anh đụng trúng em rồi…" Những câu nói như vậy, Đinh Tuyết Nhu vốn rất mắc cỡ và không muốn nói ra chút nào, nhưng đùi cô cứ bị cái đó chạm vào, trong lòng cô cứ thấy là lạ, vừa cảm thấy khó chịu, lại vừa cảm thấy hưng phấn…
Phương Hạo Vân gượng cười, trong lòng thầm thấy xấu hổ, vội vàng nhô cái mông ra sau, tránh để cái đó đụng vào Đinh Tuyết Nhu.
Hai má Đinh Tuyết Nhu đỏ ửng, đột nhiên không cảm nhận được cái đó nữa, trong lòng cô lại thấy trống trải sao ấy.
Đương nhiên, là một cô gái, dĩ nhiên cô không thể chủ động bảo Phương Hạo Vân tiếp tục đụng vào cô.
"Tuyết Nhu, hay là chúng ta về thôi…" Cứ ôm mãi thế này, sớm muộn gì cũng có chuyện, Phương Hạo Vân cảm thấy tốt nhất nên mau chóng đi về thì hay hơn.
"Không…!"
Đinh Tuyết Nhu cương quyết lắc đầu, nói: "Em không về… tối nay, em muốn anh đi cùng em ngắm cảnh đêm… chúng ta đi từ từ thôi…"
"Thôi được…!"
Dạo bước cảm giác sẽ nhẹ nhàng hơn ôm nhiều, ít ra thì, bước đi có thể phân tán sự chú ý của mình, hơn nữa không đến nỗi khiến mình tiếp tục chịu xấu hổ.
"Hạo Vân, anh buông em ra đi… để em thử tự đi xem…" Đinh Tuyết Nhu dường như cũng đã chịu không nổi, mong là có thể tạm thời rời cơ thể Phương Hạo Vân ra một chút.
Phương Hạo Vân cũng đang có ý đó, chứ cứ như thế này, hắn sợ là sẽ không khống chế nổi cái tâm trạng phụ đang động đậy trong cơ thể hắn. Hắn khẽ đẩy Đinh Tuyết Nhu ra.
Nhưng Đinh Tuyết Nhu chưa bước được hai bước đã thấy hết sức rồi, chân khụy xuống, suýt tý nữa đã ngã, cũng may Phương Hạo Vân ở sau lưng cô xem chừng, đã kịp thời đưa tay ôm lấy eo cô, nên cô mới không bị ngã.
Nhưng liền đó, Đinh Tuyết Nhu khẽ rên một tiếng… vì khi cơ thể cô được Phương Hạo Vân ôm ngược từ phía sau, chiếc mông chắc nịt của cô đã bị cái vật cưng cứng đang hừng hực của Phương Hạo Vân đụng phải.
Khoảnh khắc đó, Đinh Tuyết Nhu cảm thấy một cảm giác tê tê từ chỗ mông mình lan ra, lan đến tận tim cô.
Phương Hạo Vân vội nghiêng người, một tay đỡ lấy Đinh Tuyết Nhu, không để cho cái chuyện khó xử ấy tiếp tục nữa.
Xảy ra một sự cố như vậy, hai người bỗng trở nên im lặng, một hồi lâu sau chẳng ai nói với ai câu nào.
Suy cho cùng thì Phương Hạo Vân cũng là đàn ông, da mặt dày hơn, nên đã phá vỡ cái sự im lặng ấy, nói: "Tuyết Nhu, anh…"
Đinh Tuyết Nhu nghe được giọng nói của Phương Hạo Vân, càng trở nên căng thẳng hơn, cô biết Phương Hạo Vân đang định giải thích chuyện gì, chưa để Phương Hạo Vân kịp nói tiếp, cô đàng ngắt lời của hắn: "Hạo Vân, chúng ta tìm một quán bar nào đó ngồi nghỉ đi…"
"Được…!"
Phương Hạo Vân biết Đinh Tuyết Nhu không muốn về sớm như vậy, nên cũng không ép cô, cứ mặc cho cô ấy được thoải mái một tối.
Rất mau, hai người đã hỏi thăm được từ một người đi đường, rằng ở gần đây có một quán bar rất nổi tiếng, trên đường đi, hai người lại không ai lên tiếng nữa.
Đinh Tuyết Nhu bước đi một các cực khổ, sau nhiều lần do dự, cuối cùng cô đành đưa bàn tay bé nhỏ của mình ra, Phương Hạo Vân đương nhiên không hề chần chừ, đã nắm chặt lấy tay của cô.
Hai người vẫn im lặng không nói câu nào, lúc này tất cả đều không thể nói được bằng lời, khoảng 10 phút sau, hai người đã tìm được một quán bar nhìn cũng rất khá.
Quán bar này trang trí cũng không tệ, nhìn có vẻ yên tịnh và trang nhã, không giống với những quán bar điên cuồng và kích thích khác, đồng thời, khách trong quán cũng rất an phận, tụ năm tụ ba cùng nhau ngồi nói chuyện, hay thưởng thức rượu, không khí ở đây vô cùng hài hòa.
Phương Hạo Vân và Đinh Tuyết Nhu tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, gọi hai ly thức uống, tay của hai người vẫn cứ đan vào nhau, không ai có ý định buông tay cả.
Chính vào lúc đó, cái tên thanh niên tóc vàng lúc nãy ở đài phun nước lại lần nữa tức tối nhìn Đinh Tuyết Nhu qua cửa sổ, rất mau sau, hắn đã lấy điện thoại ra gọi, cũng chẳng biết tên này nói gì, vài phút sau, tên này cũng bước vào trong quán bar.
Đúng lúc người phục vụ đưa hai ly thức uống của Đinh Tuyết Nhu và Phương Hạo Vân qua, tên này cũng đã bước đến trước mặt hai người.
"Hi… Đinh tiểu thư, không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại nhau…" Tên thanh niên tóc vàng nhìn Đinh Tuyết Nhu cười, chào cô cứ như là người quen đã lâu vậy.
Đinh Tuyết Nhu nhíu mày lại, vẻ mặt lạnh như băng, có thể thấy sự chán ghét trên nét mặt của cô, ánh mắt hắn nhìn tên này lạnh lùng, chỉ là hắn không nói câu nào.
Người thanh niên tóc vàng thấy tình hình như vậy, ánh mắt có vẻ giận dữ, tiếp tục dùng giọng Anh chính thống nói: "Đinh tiểu thư thân yêu… dùng câu nói của người Trung Quốc các người mà nói thì, gặp nhau là có duyên phận, chúng ta đã 3 năm rồi chưa gặp, hôm nay được gặp lại cô, đó chính là duyên phận… nếu cả hai ta đều có duyên với nhau, hay là cô nhảy một bản nhạc với tôi nhé ?"
Lúc Phương Hạo Vân còn ở Thiên Đạo, do sự cần thiết của công việc, nên hắn biết rất nhiều ngoại ngữ, đương nhiên có thể hiểu tên thanh niên tóc vàng này đang nói những gì.
Hắn nhíu mày, ánh mắt có chút sát khí, nhỏ nhẹ hỏi: "Tuyết Nhu, em quen hắn không ?"
"Hắn tên là Caesar, là một tên vô lại…!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...