"Ba, bây giờ ba có thể nói cho con biết rồi… nhân vật quan trọng trong mật thất mà ba nhắc đến, rốt cuộc là ai ? Bà ta thật sự có bản lĩnh lớn đến vậy sao, có thể khiến nhà họ Đinh chúng ta đoàn kết trở lại, cùng nhau đối phó với bên ngoài sao ?" Trong mắt Đinh Tuyết Siêu đầy sự hiếu kỳ. Theo hắn thấy thì, nhà họ Đinh đã sớm chia ra thành hai thế lực khác nhau, mà còn là như nước với lửa vậy. Ai có thể có bản lĩnh lớn như vậy, có thể khiến anh em ghét nhau phải bắt tay làm hòa với nhau chứ.
"Là bà nội con Tuyết Hồ…!"
Lúc này, hai người đã vào bên trong mật thất, xung quanh không có người ngoài, nên Đinh Vọng Long bèn nói thật cho con trai mình biết, vừa đi, vừa kể lại tình hình của Tuyết Hồ cho hắn nghe.
Đinh Tuyết Siêu nghe xong, trong lòng đầy ngạc nhiên, mình có bà nội sao… đã bao nhiêu năm rồi, hắn thật không hề nghe nhắc qua.
"Ba, sao từ trước tới giờ con cũng không biết mình còn một bà nội ?" Đinh Tuyết Siêu chau mày hỏi: "Bà có lợi hại không ba… bà sẽ thích con chứ…"
"Khoan hỏi đã, đợi gặp mặt rồi, con sẽ biết…!"
Đinh Vọng Long mở một cánh cửa cơ quan ở trước mặt, dẫn theo con trai đi vào trong, sau đó ra hiệu cho hắn đừng nói chuyện nữa, chuyện tâm mà đi là được rồi.
Đi khoảng mười phút. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Ba con nhà họ Đinh đến một đại sảnh rộng rãi sáng sủa, trang trí trong đại sảnh có vẻ rất cổ xưa, nhưng rất có phong thái, phong cách thiết kế có chút giống với kiến trúc cổ đại ở phương đông.
Giữa đại sảnh, có một chiếc giường băng đang phát ra những luồng hơi lạnh, trên chiếc giường băng, hình như có một người ngồi xếp bằng quay lưng lại với ba con họ, không hề động đậy, cũng chẳng biết là còn sống hay đã chết.
Đinh Tuyết Siêu hít một hơi, đúng thật là giường băng… cái vật đó, hắn có nghe nói qua, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được thấy, Người ngồi xếp bằng ngay ngắn trên đó, không hề có chút động đậy, có thể thấy võ công rất thâm hậu.
Nên biết rằng, cái giá lạnh trên chiếc giường băng đó không giống như giá lạnh bình thường, đến cả hai người họ đứng cách một khoảng khá xa, cũng có thể cảm nhận được từng luồng hơi lạnh mà chiếc giường băng tỏa ra, thì càng không phải nói đến cái người đang ngồi xếp bằng trên chiếc giường băng ấy.
"Mẹ…!"
Đinh Vọng Long bước qua, cung kính hành lễ, sau đó gọi một tiếng, liền cúi đầu đứng chờ, chờ người đó đáp lại.
Đinh Tuyết Siêu khẽ giật mình, chẳng lẽ người đó chính là bà nội chưa từng biết mặt của mình sao.
Trong khi hắn đang thắc mắc, người ngồi trên giường băng đã từ từ quay lưng lại. Trong lòng Đinh Tuyết Siêu liền căng thẳng, vì cái người mà hắn nhìn thấy trông ốm yếu như cây củi khô, chẳng khác gì xác ướp, nếu không phải đôi mắt bà ta vẫn còn động đậy, thậm chí hắn sẽ còn nghi ngờ, chắc người ngồi trên giường băng là xác ướp thật.
"Long nhi… con đến rồi à… chắc đây là đứa cháu ngoan của bà ?" Người đang ngồi xếp bằng trên chiếc giường băng chính là mẹ của Đinh Vọng Long, Tuyết Hồ. Mấy chục năm về trước, bà ta luyện công đến tẩu hỏa nhập ma nên mới thành ra cái dáng vẻ như thế này, nếu không phải có chiếc giường băng giúp bà ta giữ mạng và trị thương, e là bà ta đã chết từ lâu rồi.
Bây giờ, vết thương của bà ta đã khỏi hẳn, hơn nữa võ công còn cao hơn trước, chỉ là dung mạo thì vẫn không cách nào hồi phục như cũ, chỉ có thể tiếp tục giữ cái vẻ mặt người không ra người, ma không ra ma như bây giờ thôi. "Mẹ… đây là Tuyết Siêu, cháu đích tôn của mẹ…"
Đinh Vọng Long từ lâu đã nhìn thấy vẻ mặt này của mẹ mình, nên trong lòng không hề có cảm giác khó chịu, hắn vội vàng đẩy con trai tiến lên phía trên, ra hiệu cho hắn gọi một tiếng bà nội.
Nói cho đến cùng thì Đinh Tuyết Siêu cũng chỉ là một thằng nhóc mới 16 tuổi thôi, đối với người bà nội nửa người nửa quỷ này, hắn có chút khó mà chấp nhận được, thậm chí còn lùi lại một bước theo bản năng.
"Ha ha…!"
Tuyết Hồ không hề tức giận, bà mở cái miệng khô đen đét ra, phát ra một âm thanh còn khó nghe hơn cả tiếng khóc, nói: "Cháu ngoan à… chẳng lẽ cháu cũng chê dung mạo này của bà nội sao ?"
Vừa nói xong, tim của Đinh Vọng Long như đã nhảy lên đến tận cổ họng, con trai không hiểu chuyện, nếu như đắc tội với bà nội có tính khí kỳ cục này, thì kế hoạch của mình xem như tiêu luôn.
Dự tính của Đinh Vọng Long cũng rất đơn giản, nhà họ Đinh hiện giờ trong ngoài đều gặp khó khăn, ông mong là có thể mời bà mẹ già xuất sơn, bình định nội loạn trong nhà trước rồi tính tiếp.
Năm xưa khi Tuyết Hồ bị tẩu hỏa nhập ma được cứu sống trở lại, từng nói rõ là nếu không phải nhà họ Đinh đã đi đến lúc sinh tử tồn vong, thì không được đến quấy nhiễu bà.
Mấy năm nay, Đinh Vọng Long nhiều lần tìm cớ phá giới đến thăm nom Tuyết Hồ, dần dần, Tuyết Hồ cũng đã xem đó là chuyện thường tình, đã đồng ý cho con trai lớn đến thăm nom.
"Không… bà là bà nội con… sao con có thể chê bà chứ… nếu không phải nhờ có bà, sao con có thể đến được với cái thế gian này…" Trong lòng Đinh Tuyết Siêu tuy có một chút sợ hãi, nhưng lại không hề ngốc chút nào, phản ứng cũng khá nhanh, vội vàng gọi một tiếng đầy tôn kính: "Bà nội…!"
Nghe đứa cháu gọi một tiếng bà nội, cái cứng nhắc trên mặt Tuyết Hồ liền giãn ra, trên môi hiện ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói: "Uhm, khá lắm… cháu ngoan, qua đây, đến bên cạnh bà nội, để bà nhìn con cho kỹ nào…"
Đinh Tuyết Siêu hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn đi qua bên đó, mặc cho bàn tay khô khốc của Tuyết Hồ sờ vào hai má của mình.
Tuy trong lòng hắn đã nổi hết cả da gà lên, nhưng trên mặt, lại biểu hiện ra một cảm giác như là đang hưởng thụ… hắn cười nói: "Bà nội… bà nội, cuối cùng con cũng được gặp bà, từ trước tới nay, con đều cho rằng mình không có bà nội, đã rất nhiều lần, con đều nằm mơ thấy bà… hôm nay, cuối cùng con đã có thể gặp được bà…"
Nghe con trai nói vậy, tim Đinh Vọng Long đã treo lơ lửng hồi lâu liền được bỏ xuống, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, ông nghĩ mình đã đủ vô sỉ rồi, không ngờ con trai mình còn vô sỉ hơn mình…
Mặc kệ những lời hắn nói là thật hay giả, tóm lại Tuyết Hồ nghe xong thì thấy rất thích, rất hài lòng.
Đa số những người già thông thường, đều sẽ thích hưởng thụ miền vui của đất trời, đối với con trai, con gái, đặc biệt là cháu mình, đều có một tình cảm rất sâu nặng.
Tuyết Hồ cũng không ngoại lệ.
Lúc còn trẻ uy danh vang xa khắp nơi, đã sống một cuộc sống oanh oanh liệt liệt, đến tuổi trung niên, vì quá lao tâm luyện công nên bị tẩu hỏa nhập ma, bây giờ đã ở trong mật thất được mấy chục năm rồi, mọi chuyện đều đã nghĩ thông suốt, nào là hùng tâm tráng chí, nào là uy danh vang xa khắp nơi, tất cả những thứ đó đều là ảo cả.
"Long nhi… năm xưa mẹ con ta đã có thỏa thuận, nhưng những năm gần đây, mỗi năm con đều đến thăm mẹ, mẹ niệm tình hiếu thảo của con, nên cũng đã đồng ý… hôm nay con dẫn cháu ngoan của mẹ đến đây, chắc đâu chỉ đơn giản là muốn nhận người thân… nói đi, nhà họ Đinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?" Tuyết Hồ kéo tay của Đinh Tuyết Siêu, ánh mắt trầm xuống, nhìn con trai hỏi.
"Thưa mẹ… con vốn không nên đến đây để làm phiền sự thanh tịnh của mẹ, nhưng nhà họ Đinh chúng ta đã đi đến bước giặc trong giặc ngoài, nếu mẹ vẫn không chịu xuất sơn, e là cơ nghiệp của nhà họ Đinh chúng ta sẽ khó mà giữ được…" Nói xong, Đinh Vọng Long bèn đem những khó khăn mà nhà họ Đinh đang phải đối mặt, kể lại một lần đầy đủ cho bà mẹ Tuyết Hồ nghe.
Sau khi kể xong, Đinh Vọng Long nói: "Thưa mẹ, con thật sự không muốn nhìn thấy anh em tàn sát lẫn nhau, cho nên con mong mẹ có thể ra mặt thuyết phục, lão nhị, lão tam…"
"Đúng là lũ khốn nạn…!"
Tuyết Hồ liền giận dữ, tức tối mắng chửi lão nhị, lão tam: "Thật là chẳng ra gì… Đinh Bối Thành, Đinh Vọng Tân, hai đứa con ngỗ ngược này, hãy xem ta làm sao mà trừng phạt hai đứa… Long nhi, con yên tâm đi, chuyện này mẹ sẽ ra mặt để giải quyết… nhưng nghe con nói vấn đề của nhà họ Đinh đâu đơn giản chỉ có mâu thuẫn nội bộ không thôi… con định sẽ làm thế nào ?"
"Thưa mẹ, xin mẹ cứ yên tâm, chỉ cần mẹ giải quyết xong chuyện của lão nhị, lão tam, những chuyện khác con sẽ tự giải quyết lấy… con đảm bảo sẽ không để cho nhà họ Đinh chúng ta phải sụp đổ…" Đinh Vọng Long thề thốt.
"Uhm, tốt lắm…!"
Tuyết Hồ hài lòng gật đầu: "Vậy mới giống là gia chủ nhà họ Đinh chúng ta chứ… đúng rồi, còn chuyện gì khác không ?"
"Dạ có…!"
Đinh Vọng Long vội vàng cung kính nói: "Lần này con đến đây, một là muốn nhờ mẹ xuất sơn để giải quyết mâu thuẫn trong nội bộ nhà họ Đinh, hai là muốn nhờ mẹ đối phó với một người…"
"Là ai ? Có đáng để mẹ phải ra tay không ?" Tuyết Hồ khinh thường hứ một tiếng: "Mẹ đã không muốn đánh đánh giết giết nữa rồi… thật vô nghĩa…"
"Thưa mẹ, xin nghe con nói, võ công người này rất cao cường, quả thật là hiếm thấy…" Nói đến đây, ánh mắt của Đinh Vọng Long có chút gian xảo: "Thưa mẹ, võ công của người này, con e là đến cả mẹ, cũng khó mà chống đỡ nổi… ý của con là, xin mẹ hãy xuất sơn giúp đỡ, con và mấy anh em sẽ nghĩ thêm cách…"
Chiêu này của Đinh Vọng Long, rõ ràng là một chiêu khích tướng, nhưng Tuyết Hồ vẫn không có biểu hiện gì, khiến dự định của Đinh Vọng Long lại thất bại lần nữa.
Lại hứ một tiếng, Tuyết Hồ lạnh lùng nói: "Là người của môn phái nào ?"
Trong lòng Đinh Vọng Long liền căng thẳng, vội vàng nói: "Cái này con không biết… chỉ biết là đối phương vô cùng lợi hại."
Sắc mặt Đinh Tuyết Siêu khẽ thay đổi, vội vàng nói thêm vào: "Bà nội, ba nói đúng đấy, tên đó quả thật rất lợi hại, với lại tuổi tác cũng không lớn lắm, nghe nói được những người trên giang hồ gọi là võ học kì tài… giang hồ bây giờ không như lúc trước nữa, nhân tài như lá mùa thu… người này quả là một cao thủ hiếm thấy…"
Đinh Vọng Long đứng kế bên vội vàng thêm vào: "Thưa mẹ, còn có một chuyện nữa, con phải nói mẹ biết, người này với cháu gái của mẹ, cũng chính là Đinh Tuyết Nhu, đã tự đính ước chung thân, bại hoại danh tiếng của nhà ta, thái độ của tên này vô cùng ngông cuồng, xin mẹ ra mặt giúp trấn áp hắn…"
Tuyết Hồ bỗng mở to mắt, nhìn thẳng vào mắt con trai, giọng đầy ngạc nhiên: "Con nói là Tuyết Nhu… chính là mấy năm trước, cô bé con mà con đã nói với mẹ à…"
"Dạ…!"
Đinh Vọng Long thở dài một tiếng nói: "Đúng là gia môn bất hạnh mà…"
"Có hình của hắn không ?" Tuyết Hồ hỏi.
"Dạ có…!"
Đinh Vọng Long đã sớm biết tính cách của Tuyết Hồ, bà ta rất xem trọng dung mạo của đối phương, nếu như nhìn không thích, bà ta cũng không thèm ra tay, chỉ cần bà ta nhìn thấy thích, bà ta mới ra tay. Tước tiên là đánh bại hắn, sau đó dùng Câu Hồn Nhiếp Phách để biến hắn thành nô lệ, để bà ta dâm lạc.
Đối với điều này, Đinh Vọng Long không hề có chút dị nghị nào, không phải vì tác phong của Tuyết Hồ không đúng đắn, chỉ là võ công mà bà ta tu luyện chính là như vậy, đây cũng là chuyện không thể làm khác được.
Đương nhiên, Tuyết Hồ của mấy chục năm trước, cũng là một mỹ nhân nổi tiếng.
Còn bây giờ thì không thể so sánh được với ngày xưa rồi.
Cũng không biết đã sống lặng lẽ mấy chục năm rồi, lần này bà xuất sơn, có còn giống như lúc trước, sử dụng Câu Hồn Nhiếp Phách để nô dịch những người đàn ông đẹp không.
Đinh Vọng Long vội đưa tấm hình của Phương Hạo Vân ra, Tuyết Hồ cầm ngay lấy tấm hình, nhìn chăm chú, chỉ thấy người đàn ông trong tấm hình rất đẹp trai, nho nhã thư sinh, trong lòng đã có chút vừa ý.
Tuyết Hồ xem qua tấm hình, gật đầu nói: "Con muốn mẹ giết hắn, hay là bắt sống ?"
Đinh Vọng Long vội vàng nói: "Không giết cũng không bắt sống… chỉ là mong mẹ cho hắn thấy oai của người, để hắn biết nhà họ Đinh chúng ta không phải không có người tài…"
"Chỉ đơn giản vậy sao ?"
"Dạ, chỉ đơn giản vậy thôi, xin mẹ hãy vì đại nghiệp của nhà họ Đinh, mà đồng ý với con…" Đinh Vọng Long cầu xin nói. Suy nghĩ của Đinh Vọng Long rất đơn giản, ông chỉ muốn Tuyết Hồ ra oai với Phương Hạo Vân, sau đó sẽ bàn bạc chuyện hợp tác giữa hai bên. Nếu Phương Hạo Vân quả thật có đủ tư cách, có đủ thế lực để hợp tác với nhà họ Đinh, giúp nhà họ Đinh vượt qua cửa ải khó khăn lần này. Vậy thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp, nếu không thì, thì xin lỗi nhé, hắn sẽ trở thành con rối để mặc cho Tuyết Hồ chơi đùa.
"Nếu có liên quan đến đại nghiệp của nhà họ Đinh, vậy thì mẹ đồng ý với con…" Tuyết Hồ nghiêm túc gật đầu.
"Thưa mẹ, mẹ xem bây giờ mẹ có thể theo chúng con rời khỏi chỗ này không…" Đinh Vọng Long nhân cơ hội hỏi luôn.
Nhắm mắt trầm tư một lúc, Tuyết Hồ mở đôi mắt già nua ra, trong ánh mắt khô quắt như sáng lên, nhìn vào mắt con trai, gật đầu.
Buổi chiều, Phương Hạo Vân đã lên chuyến bay đến Luân Đôn.
Nhưng hắn không có đi một mình, bên cạnh hắn còn có một cô gái xinh đẹp, sắc mặt của cô hơi trắng, nhưng trong ánh mắt lại có chút hưng phấn.
"Hạo Vân, anh sẽ không trách em chứ…" Người con gái khẽ mở miệng, trên mặt có vẻ áy náy: "Là em ngoan cố đòi theo, có phải trong lòng anh không thích đúng không ?"
"Tuyết Nhu… sao lại nói vậy… anh chỉ lo sức khỏe em còn yếu, ngoài ra chẳng còn ý gì khác." Phương Hạo Vân cười nói: "Bây giờ nếu em đã lên máy bay rồi, có nói gì nữa thì cũng đã muộn, tóm lại, anh sẽ bảo vệ em không để em bị tổn hại…"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...