Hoán Kiểm Trọng Sinh


"Có…!"

Hoàng Kỳ Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chăm chằm vào Trác Nhã, giọng nói có vẻ nghiêm túc: "Dì à, từ sau khi dì cho con xem tấm hình của Tuyết Di, thì con đã động lòng rồi. Bây giờ được gặp người thật, trong lòng con càng chắc chắn hơn… tuy tuổi tác giữa chúng con cách biệt nhau khá nhiều, có thể có sự khác biệt, nhưng con vẫn phải nói, con đối với Tuyết Di đúng là vừa gặp đã yêu…"

"Ha ha…!"

Trác Nhã nghe xong, cười tươi rạng rỡ, trong lòng đã nghĩ ra được cách.

"Kỳ Anh, nghe dì nói, tính khí Tuyết Di là vậy đó… nó không mấy thích giao du với mấy công tử con nhà giàu, vì nó luôn cảm thấy phẩm hạnh của mấy công tử con nhà giàu thường không đứng đắn, không hiểu chuyện, không biết thương người, sau này nếu sống cùng nhau, e là khó mà qua ngày được… nhưng dì đối với con người của con, tuy con xuất thân trong gia đình giàu có, nhưng con khác với những cậu ấm đó… dì tin rằng, chỉ cần Tuyết Di tiếp xúc với con, tìm hiểu con người con, thì nó sẽ dần dần chấp nhận được con. Cho nên, con nhất định phải cố gắng, đừng dễ dàng bỏ cuộc như vậy…" Trác Nhã cổ vũ nói.

"Dì à, dì yên tâm đi, bất luận thế nào, con cũng sẽ không dễ gì bỏ cuộc…" Hoàng Kỳ Anh nghiêm túc nói.

"Ha ha…!"

Trác Nhã nói với vẻ thích thú: "Dì ủng hộ con…!"

"Cám ơn dì đã cổ vũ con, con sẽ cố gắng mà." Được Trác Nhã cổ vũ, tâm trạng Hoàng Kỳ Anh liền tốt trở lại.

Ngày tháng còn dài, hắn tin rằng Phương Tuyết Di sớm muộn gì cũng chấp nhận hắn.

Trước cửa quán bar Thủy Nguyệt, đột nhiên có mấy chiếc xe sang trọng chạy đến, người ngồi trên ghế của tay lái phụ chính là Kim Phi.

Cô dặn dò với cái tên ngồi trước cô, rồi mở cửa bước xuống xe. Cùng lúc đó, trên mấy chiếc xe du lịch bước xuống 30 tên mặc áo đen.


Lúc này, chính là lúc cuộc sống về đêm mới bắt đầu, quán bar Thủy Nguyệt là quán bar lớn dưới sự quản lý của băng đầu trọc ở Hoa Hải, cũng được xem là nổi tiếng ở khu Linh Giang thuộc Hoa Hải. Mấy cô em ở đây rất có tiếng, nghe nói có nhiều cô còn là sinh viên, chỉ cần tốn bốn hay năm trăm bạc là đã có thể bao qua đêm.

Lúc này, đang là lúc ồn ào náo nhiệt ở ngay trước cửa quán bar, đủ các loại người qua lại tấp nập, một cảnh tượng đông vui. Cô tiếp tân ở trước cửa quán bar, không ngừng cúi người chào khách, mỗi lần cô cúi chào, trên cổ áo của cô cũng để lộ ra một khe ngực sâu, chỗ xẻ của chiếc áo dài dường như cũng được cố tình làm cao hơn, không những nhìn thấy cả đùi, thậm chí còn nhìn thấy cả quần lót, một số vị khách khá to gan, khi đi ngang qua đã tiện tay véo vào mông cô một cái.

Với những chuyện thế này, mấy cô tiếp viên lẳng lơ, chỉ đành rên nhẹ một tiếng, chứ không hề cự tuyệt, trông rất phong tình.

Kim Phi đứng trước cửa, lặng lẽ nhìn một lúc, quả nhiên cô nhìn thấy có những người khách dẫn theo mấy cô em mặt còn non nớt lên xe rồi đi khỏi.

"Vào trong…!"

Ánh mắt Kim Phi lạnh lùng, hạ lệnh.

Liền đó, ba mươi tên đàn ông liền xông vào, hai bảo vệ ở trước cửa thấy vậy, vội vàng tiến lên ngăn cản, Kim Phi bước đến, một chân đá vào dưới đũng quần của một tên bảo vệ, kéo theo đó là một tiếng la thê thảm. Tên vệ sĩ đã té xuống đất… đồng thời, một tên đàn ông ở bên cạnh Kim Phi cũng đã giải quyết xong tên bảo vệ còn lại.

Mọi người tiến hết vào trong.

Trong đại sảnh của quán bar rất náo nhiệt, trên sân khấu hình chữ T, một đám thanh niên điên cuồng đang đung đưa lắc lư theo điệu nhạc xập xình, từ sự điên cuồng của đám người này có thể thấy, Kim Phi đoán là họ đã dùng thuốc.

Tên quản lý thấy tình hình không ổn, liền chạy lên, nở nụ cười với mấy tên đàn ông đến đây không có thiên ý: "Mấy vị đại ca, có cần gì không ? Tôi chính là quản lý ở đây… đây là danh thiếp của tôi, mọi người đều gọi tôi là Ma Ngũ…"

"Đây là chị hai của bọn tao…" Một tên đứng đầu nói, đưa tay nhận lấy danh thiếp của Ma Ngũ, mặt đầy khinh khi, giới thiệu Kim Phi với hắn.

Ma Ngũ nghe xong, mặt đầy căng thẳng, vội vàng hỏi: "Chị hai Kim, xin hỏi chị có quan hệ gì với Kim Gia ?" Ma Ngũ là quản lý của quán bar Thủy Nguyệt, đồng thời cũng là Nhị Đương Gia của băng đầu trọc, đối với những chuyện trên giang hồ, gã ta hiểu rất rõ. Nghe nói cô gái này họ Kim, hơn nữa còn kéo đông người đến như vậy, gã ấy đột nhiên lại nghĩ ngay đến Kim Gia nổi tiếng trên giang hồ. "Đồ khốn… thân phận của đại tiểu thư chúng tao để mày đi thăm dò vậy sao…" Tên đàn ông đứng phía trước liền xông qua giận dữ hét vào mặt Ma Ngũ.


Ma Ngũ bị một tên tay chân quở mắng, sắc mặt liền thay đổi, nhưng vì ngại Kim Gia, nên gã ta chẳng dám nói câu nào, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

"Chị hai Kim, xin lỗi, tôi không nên nhiều chuyện… vậy đi, nếu đã đến đây, thì cũng là khách… hôm nay Ma Ngũ tôi làm chủ, miễn phí vài phòng vip cho chị hai Kim và mấy anh em vui chơi…" Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Ma Ngũ vẫn chưa biết ý của đối phương như thế nào, chỉ đành chủ động nhượng bộ, mong là đối phương chỉ đến để vui chơi, chứ không phải đến phá đám. - .

"Bốp…!"

Một tiếng vang lên, Ma Ngũ vừa nói xong, tên đàn ông đứng bên cạnh Kim Phi đưa tay tán gã ta một bạt tay, khiến gã ta ngã lăn ra đất.

Như vậy, đám tay chân của băng đầu trọc canh gác ở đây liền vây lại, có khoảng 15 tên.

Kim Phi cười lạnh lùng nói: "Ma Ngũ… kêu đại ca của ông ra đây gặp tôi… tôi cũng không giấu gì ông, hôm nay tôi dẫn người đến là để tiếp nhận quán bar Thủy Nguyệt này, chứ không phải đến để mua vui, hiểu chưa ?"

Vừa nói xong, tên Ma Ngũ liền ngệch mặt ra, đến phá đám mà còn quang minh chính đại như vậy, chẳng lẽ Kim Gia muốn diệt băng đầu trọc sao ?

Nghĩ đến đây Ma Ngũ vả mồ hôi lạnh đầy người, không còn nhớ đến nỗi đau trên mặt nữa, lồm cồm bò dậy chạy ngay vào bên trong, lúc ông đi, ông vẫn không quên căn dặn đám anh em một tiếng, không được ra tay. Nếu đối phương đúng thật là thuộc hạ của Kim Gia, thì băng Đầu Trọc không phải là đối thủ của họ.

Đại ca của băng Đầu Trọc có ngoại hiệu là Da Chuột, vốn chỉ là một tên du đãng nhỏ nhoi, năm năm trước, do chị gái gã lấy được tổ trưởng tổ trị an của khu Linh Giang. Từ đó, gã bèn lên mặt, kéo theo mấy anh em đi lập băng lập nhóm, thành lập nên băng Đầu Trọc. Những năm gần đây, dưới sự bảo hộ của anh rể gã, mọi chuyện xem ra cũng yên ổn.

"Cái gì… một con đàn bà đến đây làm loạn sao ?"

Da Chuột nghe Ma Ngũ báo cáo xong tình hình, liền nổi giận, tuy trong giới giang hồ ở Hoa Hải, băng Đầu Trọc chẳng đáng là gì, nhưng dưới sự bảo hộ của ông anh rể Lộ Văn Quân, nên mấy năm nay chẳng ai dám đến phá đám nữa, không ngờ hôm nay lại bị một con đàn bà đến phá đám.

Đại ca… xem ra, con đàn bà đó chính là em gái của Kim Gia…" Ma Ngũ nhỏ nhẹ nói: "Nếu không được thì đành mời tổ trưởng Lộ đến đây hòa giải dùm… ngộ nhỡ xảy ra xung đột, em sợ là không đỡ nổi ?"


"Hứ…!"

Da Chuột đã an phận bao lâu nay, từ lâu đã có cái tính khí ương ngạnh, cứ cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất, những lời Ma Ngũ nói, hắn vốn chẳng thèm nghe.

"Khốn kiếp, quả nhiên dám đến địa bàn của tao mà quậy…" Da Chuột đương nhiên là rất tức giận, cầm cái gạt tàn thuốc trên bàn ném ngay xuống đất. Giận dữ nói: "Ma Ngũ, bảo anh em cầm sẵn vũ khí, chém trước nói sau… cho dù có là em gái Kim Gia thì đã sao nào ? Mấy năm nay chúng ta đã an phận mà sống qua ngày, bây giờ ông ta cho em gái tới đây gây chuyện, đó là sao chứ…", "Đại ca… Kim Gia là người nhà họ Tần, ở hai giới hắc bạch đều có máu mặt… em thấy chúng ta nên bình tĩnh mà suy nghĩ…" Ma Ngũ vẫn có chút kiêng dè thế lực của Kim Gia.

Da Chuột chỉ vào mặt Ma Ngũ lạnh lùng nói: "Ma Ngũ, sao bây giờ mày nhát gan thế… mày như thế này, làm sao theo tao đi làm chuyện lớn chứ… đừng có sợ đầu sợ đuôi như vậy, chém trước rồi tính sau… băng Đầu Trọc của tao tuy là không lớn, nhưng cũng không yếu đuối đến nỗi để đàn bà ăn hiếp…"

Ma Ngũ bị đại ca giáo huấn cho một trận, trong lòng cũng rất bực tức, không nói tiếng nào đã đi ra mà gọi anh em lại.

"Khoan đã…!"

Da Chuột đột nhiên hỏi: "Ma Ngũ, mày nói đối phương là người của Kim Gia sao ?"

"Hình như là vậy… nhưng tạm thời vẫn chưa xác định được…" Ma Ngũ tưởng là đại ca sợ rồi, vội vàng hỏi: "Đại ca, còn chém nữa không anh ?"

"Sao lại không chém ? Đối phương chỉ có 30 người thôi, ở đây chúng ta có đến 60 anh em, tại sao lại không chém… mày đi tập hợp anh em đã, tao sẽ qua đó liền." Nếu là bản thân Kim Gia đến, tên Da Chuột chắc còn nể nang 3 phần, dù sao thì địa vị của Kim Gia trên giang hồ ai ai cũng biết. Nhưng bây giờ bị một con đàn bà ức hiếp, Da Chuột quả thật là không chịu nổi, cứ cho là hôm nay hắn nhân nhượng, sau này nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, hắn làm sao còn mặt mũi mà đi lại trên giang hồ chứ. Đi lại trên giang hồ, chủ yếu là mặt mũi. "Tên Da Chuột này được tên họ Lộ ủng hộ, đã không biết mình là ai nữa rồi ?" Tên đàn ông bên cạnh Kim Phi nhẹ giọng hỏi.

Kim Phi cười lạnh lùng nói: "Cái cần chính là hiệu quả này đây, nếu nó không ra tay, thì sao tôi có cớ chém người chứ… mày canh chừng đi, để tôi gọi điện cho anh tôi một chút."

Nói xong, Kim Phi bước sang một bên rồi gọi điểm cho Kim Gia, nhỏ nhẹ nói: "Anh à, mọi chuyện đều trong dự tính của anh, Da Chuột chuẩn bị đánh nhau với chúng ta… tên tổ trưởng trị an họ Lộ kia, anh đã lo xong chưa ?"

"Trần Thiên Huy vừa gọi điện đến, đã lo xong rồi… tên họ Lộ đã chọn đi đến phòng làm việc của cục Cảnh Đốc để tiếp nhận điều tra… nhớ kỹ, đừng giết người, mọi chuyện còn lại thì tùy…" Nói đến đây, Kim Gia nói với vẻ hối lỗi: "Phi Phi, anh thật có lỗi với em… khiến em phải cực nhọc…" Đáng lí ra chuyện này phải do đích thân Kim Gia ra mặt, nhưng bây giờ hắn và bên phía nhà họ Tần vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt, cho nên tạm thời đành nhờ em gái ra mặt. Đương nhiên, nhân cơ hội này ông cũng muốn đào tạo cho em gái mình.

"Anh à, với em mà anh cũng khách sáo đến vậy sao… anh yên tâm đi, tuy đây là lần đầu tiên em chỉ huy chém người, nhưng em đảm bảo với anh, em sẽ làm tốt chuyện này. Hơn nữa, em cũng không để Phương Hạo Vân khinh em…" Kim Phi cười nói: "Anh à, vậy đi, em làm việc trước, chút nữa em liên lạc lại với anh…"

Kim Gia căn dặn nói: "Cẩn thận nha…"


Cúp máy điện thoại, Kim Phi thấy Ma Ngũ đã mang theo năm, sáu mươi tên đàn em bao vây lại.

"Chị hai Kim, nếu chị đến đây để mua vui, Ma Ngũ tôi sẽ giơ hai tay tiếp đón chị, còn nếu chị đến để phá đám, thì đừng trách tôi không khách sáo…" Ma Ngũ cười lạnh lùng, hỏi: "Tôi hỏi chị thêm một câu, chị với Kim Gia rốt cuộc quan hệ như thế nào… bây giờ không nói, thì chút nữa đừng có hối hận ?"

"Hứ…!"

Kim Phi nhìn Ma Ngũ khinh thường, thản nhiên nói: "Đừng nói xàm nữa, bà đây hôm nay đến để phá đám… từ lâu bà đã thấy tụi bây chướng tai gai mắt rồi… đều cùng đi lại trên giang hồ, nhưng làm những chuyện xấu xa đến cùng như tụi bây, đúng là bà đây lần đầu tiên mới gặp… tụi bây vốn không phải là người mà…"

"Đồ đàn bà thối, mày mắng ai không phải là người hả…" Lúc này, Da Chuột lại mang thêm mấy tên đàn em đến, nghe Kim Phi nói vậy, liền tức giận.

"Chém …!"

Da Chuột cười lạnh lùng, dứt khoát không nói xàm nữa, liền hạ lệnh ra tay.

Mấy người khách trong quán bar thấy tình hình không ổn, vội vàng lần lượt kéo đi, chạy tứ tán khắp nơi.

Kim Phi không hề sợ hãi, cười nói: "Để xem hôm nay là ai chém ai…" Cả 30 người mà hôm nay Kim Phi mang theo, toàn bộ đều là những người tài giỏi của Kim Gia, có thể một chọi bốn hoặc năm người.

Đột nhiên, trên đại sảnh của quán bar sắp nảy ra một trận băng nhóm thanh toán nhau nảy lửa, trên mặt Kim Phi không hề có chút sợ hãi, bên cạnh cô có hai tên đàn ông bảo vệ.

Da Chuột lúc đầu còn tưởng mình người đông thế mạnh, sẽ không bị thiệt. Ý của hắn ta là muốn chém vài đứa trước, giành thể diện lại, sau đó mới thông báo cho anh rể qua điều đình. Như vậy, giữ được thể diện, cũng không đến nỗi thua thiệt với Kim Gia. Kết quả bây giờ thì hay rồi, bên ít người hơn lại chiếm thế thượng phong, tiếng kêu thảm thiết vang khắp phòng, đều là tiếng kêu của đám đàn em của hắn, còn về phía bên kia vẫn chưa khiến ai bị thương được.

Qua mười mấy phút sau, đám đàn em của Da Chuột chống đỡ không nổi nữa, có chút nhát gan, liền buông đao xuống, quỳ xuống đất hai tay ôm đầu.

Ma Ngũ thấy vậy, vội vàng tiến sát Da Chuột khuyên nhủ: "Đại ca, mau báo cho ông Lộ đi, cứ tiếp tục như thế, chúng ta tiêu mất…"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui