Trong khi Hà Trác Tiếu trầm tư suy nghĩ đối sách, các đội viên mới đã lao nhao chỉ trích gay gắt đội biệt kích, sự thật giờ đã sáng tỏ, rõ ràng là họ làm sai trước.
Đội biệt kích tuy có số người ít hơn nhưng không vì thế mà sợ hãi, lập tức cũng chửi rủa đáp trả, nhất là một số thành viên phục vụ lâu năm trong quân đội có chút công trạng, càng hống hách mắng dữ hơn, ngôn từ cực kì khó nghe…
"Tất cả im lặng!" Hà Trác Tiếu thấy sự việc càng lúc càng phát triển phức tạp, lập tức hét lớn ngăn cản, đe dọa: "Tất cả im lặng hết cho tôi… Mọi người làm vậy là vi phạm kỉ luật quân đội đó biết chưa, nếu không muốn bị đưa lên tòa án quân sự xét xử thì im miệng hết. Trung tá Mã Long, anh hãy quản thúc thuộc hạ của mình cho tốt… Văn Diệp, dẫn người của chúng ta rời khỏi."
Mọi người nghe thấy tòa án quân sự, ai nấy đều im bặt.
Chỉ có điều sắc mặt của trung tá Mã Long không được vui cho lắm: "Thủ trưởng, chỉ chút ít chuyện cỏn con thế này anh có cần kinh động đến tòa án quân sự không chứ?"
"Trung tá Mã Long, chiến khu điều các anh đến đây là để phối hợp hành động với chúng tôi chứ không phải bảo các anh đến gây hấn với đội viên mới, về hành vi vừa nãy của đội biệt kích tôi sẽ báo cáo đúng sự thật lên cấp trên, phải trái trắng đen để thủ trưởng bên chiến khu phân xử vậy…" Chuyện đến nước này Hà Trác Tiếu cũng cảm thấy bực bội, không còn lí do gì để ưu đãi họ nữa, đám lính tự cao tự đại này chắc chả mong gì họ phối hợp tác chiến tốt được rồi. - .
"Tránh ra!" Trần Thanh Thanh thấy Hà Trác Tiếu hành xử cứng rắn, liền kéo tay Hác San San đẩy đám lính biệt kích bao vây mình ra rời khỏi, vụ việc hôm nay vốn chẳng có gì nghiêm trọng, không cần thiết tiếp tục cù nhây ở đây.
"Chuyện này chưa xong đâu nhé…" Mã Long nổi tiếng ngang bướng trong toàn chiến khu, hôm nay hắn nhất quyết không dễ dàng bỏ qua.
Trần Thanh Thanh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Mã Long, bình thản nói: "Tôi kính trọng các anh là tiền bối từng tham gia Trò chơi tử vong nên không so đo với các anh, mời mấy anh tránh đường cho tôi đi… Tôi bắt buộc phải nhắc nhở anh một câu, kính trọng không đồng nghĩa với sợ hãi…"
Với trình độ võ nghệ của Trần Thanh Thanh hiện nay, cô không cần thiết phải e ngại đám lính biệt kích này, cô hiểu rõ dù có ra tay xung đột thật họ cũng không dám dùng đến súng, chỉ cần không đụng đến súng đạn, cô có niềm tin chỉ dựa vào sức của một người đánh ngã hết cả tiểu đội biệt kích.
"To gan quá đấy!" Mã Long sải bước chắn trước mặt Trần Thanh Thanh, lạnh lùng gắt lên: "Thật không biết trởi cao đất dày, cấp trên không biết suy nghĩ gì mà đồng ý cho mấy cô gái chân yếu tay mềm tham gia Trò chơi tử vong… Chán quá, còn bắt lính biệt kích chúng tôi đến làm nhiệm vụ bảo vệ ấy chứ, thật là chuyện lạ hiếm thấy."
Trần Thanh Thanh trừng mắt nhìn Mã Long, nhếch mép khinh miệt: "Trung tá Mã Long, mời anh mau tránh ra, tôi nói đây là lần cuối cùng đấy…" Trong lúc nói chuyện, trên tay Trần Thanh Thanh không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh phi đao sắc bén, kề thẳng vào cổ họng Mã Long: "Anh mà dám động đậy, tôi đảm bảo bắt anh trả giá…"
"Thanh Thanh, mau ngừng tay!" Hà Trác Tiếu kinh hãi la to, vội chạy tới tách hai người ra, chắn cả thân người vào giữa.
Mã Long trố mắt ngạc nhiên, nói thật lòng, Trần Thanh Thanh dùng phi đao kề vào cổ họng hắn như thế nào, hắn không hề có chút cảm giác, càng không nhìn rõ Trần Thanh Thanh ra tay khi nào. Mất mặt quá… Mã Long cũng coi như có chút tiếng tăm trong quân đội, võ nghệ của hắn được xếp vào hàng thượng đẳng trong toàn chiến khu, thế mà hôm nay bị một cô gái khống chế dễ dàng làm mất hết sỉ diện.
"Chúng ta đi!" Trần Thanh Thanh kéo tay Hác San San chuẩn bị rời khỏi.
"Đợi đã!" Mã Long một lần nữa ngăn Trần Thanh Thanh lại, nghiêm túc nói: "Xem ra cô biết chút ít võ nghệ, bây giờ tôi muốn khiêu chiến với cô, cô dám ứng chiến không?"
Phục vụ trong quân ngũ, so tài võ nghệ với nhau là chuyện bình thường, trong trường hợp bình thường, lính cũ lính mới cũng thường xuyên so tài để học hỏi lẫn nhau. Mã Long hôm nay bị một cô gái khống chế trước mặt bao nhiêu người, lúc này làm sao nuốt trôi cơn giận được, hắn muốn mượn lí do tỉ thí võ nghệ đánh bại Trần Thanh Thanh hòng cứu vãn sỉ diện.
Hà Trác Tiếu ít nhiều có chút hiểu biết về con người Mã Long, võ nghệ của người này không phải tầm thường, lo lắng hai người trong lúc tỉ thí xảy ra điều chi sơ sót, Hà Trác Tiếu vội thay mặt Trần Thanh Thanh từ chối: "Không được, tôi không cho phép…"
Mã Long lập tức điên tiết lên: "Thủ trưởng, anh làm vậy là có ý gì? Bảo vệ thuộc cấp cũng không được cưng như trứng chứ? Chẳng lẽ anh sợ đội viên của anh đánh thua sẽ làm anh mất mặt."
"Tôi đồng ý khiêu chiến!" Trần Thanh Thanh biết nếu hôm nay không thể hiện bản lĩnh thật sự, Mã Long và đội biệt kích sẽ không dễ dàng êm xuôi đâu, ngược lại nếu cô đánh bại được Mã Long, tất cả rắc rối đều được giải quyết ổn thỏa.
"Tốt, có khí phách lắm!" Mã Long mỉm cười tán thưởng, lập tức hạ lệnh: "Toàn đội mau tránh ra, để tôi tỉ thí với đội viên nữ này…"
"Mã Long, anh qua đây, tôi có chút chuyện muốn nói…" Hà Trác Tiếu sợ làm to chuyện, quyết định kể rõ thân phận của Trần Thanh Thanh cho hắn biết, đến lúc đó chắc Mã Long sẽ nương tay.
Trần Thanh Thanh hình như đã đoán biết được ý đồ của Hà Trác Tiếu, vội nói chen vào: "Đại đội trưởng, việc này anh không cần lo đâu, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì, xin anh tin tưởng tôi… Tôi tuyệt đối không thua."
Câu này nói ra, Mã Long khấp khởi mừng thầm, hắn bước chậm rãi áp sát Trần Thanh Thanh, khinh miệt nói: "Cô là nữ nhi, tôi nhường cô 3 chiêu."
"Không cần!" Trần Thanh Thanh trả đũa: "Tốt nhất là anh nên dùng toàn bộ sức mạnh của mình, bằng không anh sẽ hối hận đấy…"
Vừa dứt lời, toàn thân Trần Thanh Thanh vẫn đứng yên, tay phải đã quét ngang vào Mã Long.
Mã Long vốn coi thường Trần Thanh Thanh, nhưng lúc này thấy cú đánh dũng mãnh của cô gái mang sức mạnh kinh hồn, tốc độ nhanh như tia chớp, lập tức hoa cả mặt không kịp suy nghĩ, đưa tay ra đỡ, chiêu thức hai người chạm nhau, Mã Long cảm thấy cả cánh tay tê rần, sém chút nữa là hét lên đau đớn.
"Thanh Thanh, giỏi lắm!" Hác San San thấy Trần Thanh Thanh chiếm thế thượng phong, reo lên phấn khích.
Các thành viên đội biệt kích hình như cũng nhận ra tình hình bất lợi cho đội trưởng Mã Long, cô gái kia đúng là tài giỏi, ai nấy im phăng phắc thót tim theo dõi.
Mã Long đanh mặt lại, tập trung tinh thần ứng chiến, không hề lộ vẻ sợ sệt.
Nhìn thấy đôi mắt hoang dại ấy, sắc mặt Trần Thanh Thanh khẽ biến đổi, lạnh lùng nói: "Sức mạnh của anh rất khá, chỉ là quyền pháp có hơi kém cạnh."
Trần Thanh Thanh vốn có ý tốt nhắc nhở, nhưng Mã Long lại cảm thấy bị sỉ nhục, cô gái này dám khinh thường hắn… Mã Long càng nghĩ càng tức giận, quét chân đá một cú mạnh vào Trần Thanh Thanh.
Trần Thanh Thanh hứ một tiếng, lướt nhẹ nhàng như gió tránh được cú đá của Mã Long, đồng thời bắt chước theo chiêu thức của Mã Long, trả lễ bằng một cú đá tương tự.
Tốc độ và sức mạnh cú đá của Trần Thanh Thanh so với Mã Long đương nhiên dũng mãnh hơn rất nhiều, Mã Long vội vàng lui ra sau nhưng vẫn không tránh được, bị dính đòn ngã lăn ra đất.
Trần Thanh Thanh chỉ quét ngã Mã Long, không tiếp tục tấn công dồn dập, Mã Long nhanh chóng bò dậy, hậm hực trừng trừng nhìn Trần Thanh Thanh, hai mắt đỏ ngầu tức giận.
Hà Trác Tiếu trố mắt ngạc nhiên, hắn thật không ngờ ngay cả Mã Long cũng không trụ nổi 3 chiêu khi đối mặt Trần Thanh Thanh, chẳng lẽ Mã Long cũng biết thân phận của Thanh Thanh nên mới có ý nhường cho cô thắng.
Nhưng theo tình hình này thì khả năng đó rất thấp.
"Dừng!" Hà Trác Tiếu không muốn nội bộ mâu thuẫn, vội chạy tới chắn giữa hai người, nói: "Nếu thắng bại đã phân thì nên chấm dứt đi thôi, đừng để tổn thương hòa khí."
Trần Thanh Thanh mở miệng nói: "Đại đội trưởng, thật ra tôi và trung tá Mã Long vẫn chưa phân cao thấp, chiêu vừa rồi chỉ là do trung tá Mã Long có ý nhường tôi thôi, nếu đánh nhau công bằng, chúng tôi ít nhất phải đánh trên 100 chiêu mới phân thắng bại."
Câu này nói ra, Mã Long liền cảm thấy hổ thẹn, vốn định giải thích thêm nhưng không biết nên nói gì.
Sau giây phút ngỡ ngàng ngắn ngủi, Mã Long cười to, nói: "Hà đội trưởng, hôm nay đúng là tôi được mở rộng tầm mắt rồi, vị nữ binh này của anh đúng là kiệt xuất… Thôi, tất cả mau giải tán, chuyện này đến đây chấm dứt…"
Tất nhiên Mã Long hiểu Trần Thanh Thanh nói thế là giữ lại thể diện cho mình, hắn đâu còn mạt mũi nào mà gây khó dễ nữa.
Giờ đây hắn đã so tài với Trần Thanh Thanh, Mã Long tự đánh giá nếu mình dồn hết sức lực quyết chiến, chắc cũng không trụ nổi 15 chiêu đã thất bại.
"Mọi người mau giải tán đi…" Đội biệt kích nghe đội trưởng hạ lệnh nhanh chóng tránh ra, đủ thấy uy tín của Mã Long trong quân ngũ lớn cỡ nào. Hà Trác Tiếu cũng không dám chậm trễ, ra lệnh cho các đội viên mới đi nơi khác tập luyện.
"Vị đội viên nữ này, Mã Long tôi xưa nay ít khi chịu khuất phục người khác, nhưng đối với cô thì tôi khâm phục sát đất… Nếu cô không chê tôi kém cỏi, chúng ta kết bạn với nhau đi, ân oán hôm nay coi như xóa bỏ, sau này nếu có cơ hội xin cô chỉ giáo thêm…" Mã Long tính tình thẳng thắn, tuy thất bại nhưng không hề cay cú, ngược lại còn muốn kết bạn với Trần Thanh Thanh.
Trần Thanh Thanh thấy Mã Long là một hán tử quang minh lỗi lạc, bèn gật đầu đồng ý, hơn nữa còn chủ động đưa tay ra bắt tay giảng hòa với hắn: "Thật ra Mã đội trưởng cũng đánh rất giỏi, có thể làm bạn với anh là niềm vinh hạnh to lớn của tôi."
Hà Trác Tiếu đứng bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng đội biệt kích của Mã Long không dễ dàng bỏ qua, kết quả thông qua cuộc tỉ thí vừa rồi đã được Trần Thanh Thanh giải quyết êm xuôi, xem ra cô cháu ngoại của Lã lão gia không hề đơn giản chút nào…
……
Đến giữa trưa, hai chiếc xe du lịch chở theo Phương Hạo Vân và 3 cô gái đã đến thôn Lưu Thủy thuộc địa phận thành phố Tây Hải, theo đúng ý của Bạch Lăng Kỳ, Phương Hạo Vân không hề thông báo trước với nhân viên ở đây.
Cho đến khi bị Tạ Mai Nhi đi mua sắm bắt gặp thì hành tung của họ mới bại lộ, sau khi tin tức lan truyền ra ngoài, bí thư ủy ban nhân dân thị trấn Hà Hoa Du Phi đích thân ra đón tiếp, dân làng cũng túa ra đông đúc, huyên náo cả một không gian rộng.
Nhưng Phương Hạo Vân không hề cảm thấy hứng thú với màn tiếp đón nhiệt tình này, sau khi lưu lại chốc lát trên thị trấn, thêm Tạ Mai Nhi nhập bọn, hắn và 4 cô gái liền lên xe vào thôn Lưu Thủy.
Năm nay thôn Lưu Thủy thay đổi toàn diện, được tập đoàn Đằng Phi của Phương Hạo Vân đầu tư số vốn lớn phát triển kinh tế, nhiều công trình đã được xây xong, mấy mái lều tranh trước đây được thay bằng nhà gạch kiên cố, ngay cả tòa biệt thự hoành tráng của Lưu gia trước kia giờ đây cũng không còn là hiếm hoi.
Tòa nhà đất của Tạ gia đã sớm được dỡ bỏ, thay vào đó là một ngôi nhà mới bốn tầng xây theo phong cách Châu Âu, kế bên là một tòa cao ốc văn phòng 10 tầng, cũng chính là tổng bộ chỉ huy phát triển dự án ở thôn Lưu Thủy, ngày thường Tạ Mai Nhi, Bạch Phúc và các nhân viên khác đều làm việc trong đó, phía sau còn có tòa nhà kí túc xá dành cho nhân viên, một khu nhà tập thể 6 tầng khang trang…
Hàn huyên tâm sự giây lát, Tạ Mai Nhi liền dẫn đoàn người Phương Hạo Vân đi tham quan trang trại nuôi heo, hiện nay tất cả trang thiết bị đều được gấp rút xây dựng, dự kiến lứa heo giống đầu tiên khoảng nửa tháng sau sẽ đưa vào nuôi thử.
Suốt đường đi, Phương Tuyết Di cứ dán mắt quan sát Tạ Mai Nhi đang thao thao bất tuyệt diễn giải, nhủ thầm trong bụng, xem ra hoàn cảnh có thể rèn luyện con người, nhớ khi xưa Tạ Mai Nhi chỉ là một nhân viên nghiệp vụ bình thường của tập đoàn Thịnh Hâm, thế mà giờ đây có thể quản lí cả một dự án lớn, thật là đủ khiến người ta trố mắt thán phục.
Phương Tuyết Di còn tinh tế phát hiện ra ánh mắt của Tạ Mai Nhi mỗi khi tiếp xúc với Phương Hạo Vân đều xuất hiện nét tình tứ. Cùng là con gái, Phương Tuyết Di đoan chắc cô gái này hình như cũng đang thầm thương trộm nhớ Hạo Vân.
Phương Tuyết Di ngấm ngầm thở dài ngao ngán, thằng tiểu tử Hạo Vân chắc trúng phải bùa ngải đào hoa rồi… Sao bên cạnh hết cô gái này đến cô gái khác xuất hiện, hơn nữa cô nào cô nấy đều ưu tú, ngay cả cô đôi khi cũng xuất hiện chút ít ảo tưởng…
Nghĩ đến đây, sắc mặt Phương Tuyết Di ửng hồng, trong đầu bất chợt ẩn hiện hình ảnh nhạy cảm trong những cơn mơ, thật xấu hổ chết đi được.
"Giám đốc Phương, chị không sao chứ?"
Tạ Mai Nhi nhìn sang thấy Phương Tuyết Di lạ lạ nên quan tâm hỏi thăm, những người khác nghe thế lập tức tập trung hết ánh mắt vào Phương Tuyết Di.
Phương Tuyết Di bối rối vô cùng, nhưng cô vẫn che giấu được cảm xúc, lấp liếm: "Không có gì, chúng ta tiếp tục. Mai Nhi, cô hãy trình bày cho mọi người nghe thử tình hình thiết kế của trang trại nuôi heo đi."
Tạ Mai Nhi khẽ gật đầu, tiếp tục diễn giải tỉ mỉ hơn về trang trại nuôi heo cho mọi người nghe, theo như dự tính hiện nay có thể thấy, tương lai phát triển của dự án là rất tốt. Theo kế hoạch ban đầu, sau khi công trình đợt một hoàn thành, sẽ đưa vào nuôi thử 5000 con heo giống, sau khi xuất chuồng bán được 9 triệu tệ, trừ hết mọi chi phí còn lãi ròng khoảng 5 triệu…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...