Hoán Kiểm Trọng Sinh


Trần Thiên Huy trầm ngâm giây lát, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn vào Phương Hạo Vân, chậm rãi nói: "Hạo Vân, theo như những gì Thanh Thanh viết trong nhật kí, lần này nó liều mạng như thế thật ra là vì cháu… Nó ngưỡng mộ cháu, kính trọng cháu, yêu mến cháu… nhưng nó lại cảm thấy mình có khoảng cách quá xa với cháu, vì thế bao ngày qua nó không dám bày tỏ tình yêu, càng không dám nói ra những lời sâu kín trong tim, nó cảm thấy mình không xứng đáng. Cháu quá ưu tú rồi, khi Thanh Thanh phát hiện ra có cuộc huấn luyện quân sự Trò chơi tử vong, nó nghĩ cơ hội của mình đã đến nên nó không chút do dự đã lựa chọn tham gia…"

"Ài…" Phương Hạo Vân thở dài một tiếng, hắn cảm thấy nhức đầu mệt óc. Học tỷ tội tình chi mà làm như vậy? Nếu nói về khoảng cách giữa hai người, vậy phải coi xét từ mặt nào đã? Xét về võ công thì cho dù có tham gia Trò chơi tử vong cũng chưa chắc có thể thu ngắn khoảng cách với hắn bao nhiêu…

Tạm gác võ công sang một bên, Trần Thanh Thanh tuyệt đối là một cô gái ưu tú, về mặt này không có gì phải nghi ngờ.

Nhưng hành vi của Trần Thanh Thanh vẫn khiến Phương Hạo Vân nghiêng mình thán phục, nên nhớ trước khi tham gia vào Trò chơi tử vong, cô đã biết có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào nhưng cô vẫn lựa chọn tham gia, đủ thấy cô gái này can đảm biết chừng nào.

"Hạo Vân, đáng lí ra đây là bí mật được giấu kín trong lòng của Thanh Thanh, chú và dì Hồng là bậc làm cha làm mẹ, chưa được con cái đồng ý không nên nói bừa ra… nhưng chú suy nghĩ kĩ hơn, cảm thấy vẫn nên nói cho cháu biết, cháu có hiểu tâm ý của chú không?" Trần Thiên Huy ý nhị nhìn xoáy vào Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân khẽ gật đầu, nói: "Chú Trần, xin chú cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ đưa học tỷ trở về an toàn ạ."

"Chỉ vậy thôi sao?" Ánh mắt của Trần Thiên Huy rõ ràng thoáng lộ vẻ thất vọng.

"Cái này… việc này…" Phương Hạo Vân thật ra biết Trần Thiên Huy có ý định gì, nhưng vấn đề không dễ giải quyết chút nào, hắn không dám hứa hẹn lung tung vì hắn đâu phải là phong lưu tài tử. Hiện nay hắn đã có hai cô gái kề cận, còn có một cô Nguyệt Như đang ở xa tận Châu Âu ngày nhớ đêm mong hắn đến giải cứu nữa.

Hắn đã có 3 cô gái, nếu hôm nay mà còn hứa tiếp nhận thêm Trần Thanh Thanh, hắn cũng không biết tương lai là phúc hay họa? Hơn nữa vừa mới cách đây không lâu, chị Mai lại thổ lộ tình yêu với hắn mới chết chứ…

Phương Hạo Vân không biết đây là số đào hoa hay là kiếp đào hoa?


Mỗi một người đàn ông đều có giấc mơ tam thê tứ thiếp, nhưng hiện nay xã hội văn minh hiện đại, ngoại trừ một số ít kẻ đạo đức bại hoại, có mấy ai chịu đưa thân ra để thiên hạ nhảy vào chỉ trích chứ?

Trường hợp của Phương Hạo Vân là một ví dụ.

Hắn không hề nghĩ tới có nhiều hơn một cô bạn gái, nhưng tình thế đưa đẩy nên mới dẫn đến cục diện như hôm nay, nhất là chị Mỹ Kỳ, lần đầu tiên cưỡng bức chị ấy hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, tất nhiên bây giờ quay đầu nhìn lại, đó là một tai nạn đẹp đẽ, vì Phương Hạo Vân biết Trương Mỹ Kỳ quả thật xứng đáng làm một cô vợ hiền thục nết na.

Dì Bạch đã từng nói với hắn, một kẻ mạnh tuyệt đối có thể sở hữu những thứ người bình thường có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, bao gồm tiền bạc, quyền lực và sắc đẹp…

Phương Hạo Vân không phản đối quan điểm ấy, nhưng hiện nay hắn là kẻ mạnh tuyệt đối chưa? Đáp án là chưa, khoảng cách để đạt tới đích muốn trở thành kẻ mạnh tuyệt đối còn một đoạn đường xa xôi hiểm trở cần hắn vượt qua.

Hồng nhan bạc phận, câu triết lí này rất chính xác, Phương Hạo Vân không muốn có quá nhiều vướng bận trong lòng, nếu không làm được tâm trí hắn sẽ mãi mãi trĩu nặng, khi làm việc sẽ luôn bị mối lo sau lưng đe dọa…

Nghĩ ngợi rất lâu, Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên, dửng dưng nói: "Chú Trần, hiện giờ cháu không thể hứa gì với chú được… cháu chỉ có thể nói, cháu sẽ tiếp tục giao du tốt với học tỷ thôi."

"Hồng nhan bạc phận, chú Trần, chú nên biết câu nói này đúng không ạ?" Phương Hạo Vân hỏi.

Trần Thiên Huy ngớ người trong giây lát, gật gù: "Hạo Vân, mối lo của cháu thật ra chú cũng hiểu. Như vậy đi, chú không ép cháu, nhưng cháu phải hứa với chú, suốt đời này đều phải bảo vệ Thanh Thanh, cháu có làm được không?"

"Vâng!" Phương Hạo Vân gật đầu nghiêm túc, nói: "Chú Trần, dù cho trong tương lai quan hệ giữa cháu và học tỷ phát triển thế nào, cháu đều sẽ bảo vệ an toàn cho chị ấy, mãi mãi về sau."

"Tốt, có câu nói này của cháu là bậc làm cha làm mẹ như chú yên tâm rồi. Hạo Vân, không còn sớm nữa, nếu không còn việc gì thì chú về trước đây. Dì Hồng còn chờ tin chú mang về đấy… Chuyện của Tạ Mai Nhi chú sẽ giữ liên lạc thường xuyên với cháu, cháu yên tâm đi nhé…"


Thủ đô London, nước Anh.

Trong một khu vườn rộng lớn, một cô gái thân hình thon thả xinh đẹp như tiên nữ đang ngồi trên chiếc ghế mây, đôi mắt khép hờ, tận hưởng ánh nắng mặt trời ấm áp, trước mặt cô là một vườn hoa nhỏ, trong vườn trăm hoa đua nở, một cơn gió thoảng qua, hương hoa phảng phất dìu dịu.

Cô gái từ từ mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn xa xăm vào vườn hoa trước mặt, ai oán thở dài một tiếng, đứng bật dậy khỏi chiếc ghế mây, bước tới buồn bã ngắm những đóa hoa tươi đua nhau khoe sắc thắm.

Một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, chiếc váy của cô gái tung bay phấp phới theo làn gió, thanh tao thoát tục, hệt như tiên nữ trong tranh vẽ.

"Hạo Vân, anh có khỏe không?" Trên khuôn mặt cô gái tràn ngập niềm nhớ mong da diết, cô thốt lên khe khẽ tên người đàn ông cô yêu…

Cô gái này chính là Thiên Đạo Yêu Cơ Nguyệt Như. Lúc này cô đang vào kì nghỉ, tòa trang viên này đã có lịch sử hơn 300 năm rồi, thuộc một trong số các trang viên cổ của hoàng gia Anh, nhưng hiện nay tòa trang viên này đã thuộc quyền sở hữu của cô, đây là món quà do ba cô tặng.

Hoàn cảnh nơi đây rất tốt, yên tĩnh êm đềm, Nguyệt Như rất thích nơi này, mỗi khi không có nhiệm vụ, cô đều thích đến đây tận hưởng thế giới riêng tư của mình, lặng lẽ nhớ về người đàn ông trong tim.

"Tiểu thư!" Một tiếng gọi ồn ồn già nua làm Nguyệt Như bừng tỉnh khỏi luồng suy nghĩ bâng quơ, không biết từ lúc nào sau lưng cô đã xuất hiện một bà lão ăn mặc theo kiểu cách phương tây, bà lão này tuổi tác chắc già lắm rồi, chiếc lưng gù không sao đứng thẳng lên được, nhưng ánh mắt của bà vẫn sắc bén như xưa, hơn nữa từng bước đi đều nhẹ tênh như gió.

Bà lão nói tiếng anh chính thống của nước Anh, giọng nói ồ ồ nhưng không ảnh hưởng đến việc giao tiếp giữa bà và Nguyệt Như: "Có tin tức mới nhất rồi…"

"Bà Jones, mau nói cho con biết đi…" Nguyệt Như vội quay đầu lại, nôn nóng van nài.


Bà lão bỗng trở nên buồn bã, ủ rũ nói: "Tiểu thư, cô thay đổi rồi… trái tim cô đã thay đổi… tiểu thư hiện giờ đã không còn thích hợp làm sát thủ nữa, kì nghỉ của cô là do tôi kiến nghị với Long đầu đó."

"Con biết…" Nguyệt Như hình như không quan tâm đến chuyện ấy, cái cô quan tâm là tin tức mới nhất do bà Jones mang đến. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

Bà lão không nói huyên thuyên nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính: "Thiên Đạo Diêm La thực hiện nhiệm vụ thất bại, khắp tổ chức Thiên Đạo chấn động, sáng nay Long đầu mới tiến hành hội họp với sở tài phán chúng tôi, quyết định phái Bạo Nộ trưởng lão đi thành phố Hoa Hải Trung Quốc hoàn thành nhiệm vụ bỏ dở của Roberts."

"Bạo Nộ trưởng lão Hilton?" Nguyệt Như hít một hơi sâu hoảng sợ, xem ra lần này ba cô đã thật sự nổi giận rồi. Trong kí ức của cô, những năm gần đây tổ chức sát thủ Thiên Đạo chỉ mới lần đầu tiên phái trưởng lão trong sở tài phán đi thực hiện nhiệm vụ, về sức mạnh của sở tài phán, Nguyệt Như thật ra có biết, đó là thực lực chủ chốt gánh vác cả Thiên Đạo, chỉ là khi xưa cô từng hứa với ba không tùy tiện nói ra nên chưa lần nào kể với Phương Hạo Vân.

Sở tài phán Thiên Đạo, dưới trướng có bao nhiêu sát thủ thì Nguyệt Như không biết rõ, cô chỉ biết hiện nay có 7 vị trưởng lão đứng đầu sở tài phán, đó chính là lực lượng cốt cán của Thiên Đạo, bao gồm: Tham Lam, dục vọng mất kiểm soát; Sắc Dục, dục vọng về xác thịt; Tham Thực, dục vọng điên cuồng; Đố Kị, dục vọng về tiền bạc; Lười Biếng, dục vọng trốn tránh trách nhiệm; Ngạo Mạn, dục vọng siêu việt hơn người khác; Bạo Nộ, dục vọng phục thù.

Bảy vị trưởng lão của sở tài phán được đặt tên theo Thất tông tội của tôn giáo. Trong đó trưởng lão mang tên Tham Lam Howard là mạnh nhất, Bạo Nộ trưởng lão Hilton yếu nhất trong 7 vị trưởng lão. Bà lão đang đứng nói chuyện với Nguyệt Như là Ngạo Mạn trưởng lão Jones, xếp thứ 6 trong sở tài phán. Nguyệt Như do bà một tay nuôi nấng chỉ dạy từ nhỏ đến lớn nên có tình cảm rất tốt với cô, vì thế Nguyệt Như thường được bà Jones thông báo một số tin tức quan trọng của tổ chức.

"Bà Jones, cám ơn bà đã nói cho con biết tin tức này…" Nguyệt Như muốn nhanh chóng thông báo tin này với giáo quan, để dì Bạch và Hạo Vân sớm phòng bị, Hilton tuy là người yếu nhất trong số các trưởng lão nhưng chỉ là so với sáu vị kia, còn trên thực tế sức mạnh của hắn không hề kém.

Bà Jones xếp thứ 6 trong sở tài phán, tuy chỉ trên Hilton một bậc nhưng Nguyệt Như biết với võ công của mình hiện nay chắc không tiếp nổi 20 chiêu của bà.

Hilton xếp sau cùng, đáng lí ra thực lực kém hơn bà Jones một chút nhưng cũng không thể coi thường hắn, chí ít hắn phải mạnh hơn Roberts, nếu không ba cô và sở tài phán cũng không phái hắn đi hoàn thành nhiệm vụ Roberts thất bại rồi.

Bà Jones nhìn xoáy vào Nguyệt Như, ánh mắt tràn đầy vẻ thương xót: "Tiểu thư, cô đừng khách sáo với bà lão này làm gì, nhưng có một câu này, tôi không biết có nên nói ra không?"

Nguyệt Như khẽ gật đầu: "Bà Jones, có chuyện gì bà cứ nói ra đi, giữa chúng ta đâu cần phải giấu giếm bí mật…"

Bà Jones đột nhiên thở dài một tiếng, nói: "Tiểu thư, tôi biết cô không đồng ý cuộc hôn sự với gia tộc Morgan, nhưng theo như tôi biết, Edward Morgan đã đạt được ý kiến thống nhất với Long đầu, nói cách khác, hôn sự của cô đã được quyết định, sẽ không có đường lui đâu…"


Nguyệt Như nghe vậy, vẻ mặt trở nên u ám hẳn: "Bà Jones, bà cảm thấy con lấy Edward sẽ hạnh phúc sao?"

"Không!" Bà Jones trả lời thẳng thắn: "Ai nhìn vào cũng biết hôn sự của con và gia tộc Morgan chỉ là một cuộc giao dịch… Edward muốn tranh giành ngôi vị gia chủ của gia tộc Morgan, hắn cần Thiên Đạo giúp đỡ, Long đầu muốn dựa vào sức mạnh của gia tộc Morgan phát triển Thiên Đạo thêm lớn mạnh… suy cho cùng đây chỉ là một cuộc giao dịch không hơn không kém, nhưng mà tiểu thư ơi, cả cô và tôi đều không có cách để thay đổi sự thật này…"

Bà Jones chỉ dạy Nguyệt Như từ nhỏ đến lớn, xưa nay bà luôn coi cô như con gái của mình vậy, nói thật lòng, bà không tán thành quyết định của Long đầu, nhưng bà cũng biết rõ Long đầu làm vậy là vì Thiên Đạo. Đứng trên lập trường của Thiên Đạo suy nghĩ, cách làm của Long đầu là đúng, nhưng xét từ góc độ một người cha thì ông là một tên khốn khi đem con gái mình ra trao đổi. Vấn đề là ngay cả bà Jones, một trong bảy vị trưởng lão của sở tài phán cũng không các gì thay đổi sự thật này, theo như bà biết, trong sở tài phán ngoài bà ra, những người khác đều tán thành cuộc hôn sự với gia tộc Morgan, vì một khi Thiên Đạo và gia tộc Morgan liên kết, họ sẽ là người nhận được lợi ích tốt nhất.

Bà Jones hiểu rất rõ tâm tư của Nguyệt Như, cũng biết cô sẽ không cam tâm lấy Edward, nếu cô tiếp tục tranh đấu, đến lúc đó rất có thể sẽ phải trả giá bằng sinh mạng.

Vì lo lắng cho tiểu thư, bà Jones đã không ít lần lựa lời khuyên nhủ Nguyệt Như.

"Bà Jones, nếu bà cũng biết đây là một cuộc giao dịch, tại sao còn bắt ép con, chẳng lẽ bà nhẫn tâm đẩy con vào biển lửa." Nguyệt Như chất vấn gay gắt.

"Nhảy vào biển lửa thì con còn có thể tiếp tục sống, nhưng nếu con ngay cả biển lửa cũng không chịu nhảy thì ngay cả tư cách sống con cũng không có." Bà Jones càng nói càng xót xa: "Tiểu thư, nghe lời khuyên của bà đi, cô hãy chấp nhận số phận… Long đầu sẽ không thay đổi ý định đâu, mà trên thực tế hiện nay cho dù ông muốn thay đổi ý định cũng không được nữa rồi."

"Không." Nguyệt Như vẫn ngang ngạnh nói: "Bà Jones, dù trong lòng bà nghĩ gì con cũng được, con sẽ không chấp nhận số phận đâu."

Nói đến đây, Nguyệt Như đột nhiên nghiêm nghị nói nhỏ: "Bà Jones, có bí mật này con muốn nói với bà… Thật ra… thật ra con đã không còn là cô gái nguyên vẹn nữa rồi."

Câu này nói ra, bà Jones lập tức thất kinh hồn vía, bà đảo mắt nhìn xung quanh coi có người lạ không, sau đó mới dò hỏi: "Tiểu thư, chuyện này không nói đùa được đâu, tục lệ của gia tộc Morgan cô cũng biết rõ, nếu họ mà biết cô không còn trinh nguyên, cô sẽ bị thiêu chết đó…"

"Con biết!" Nguyệt Như vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì to tát xảy ra, hình như cô không hề lo lắng về hình phạt tàn khốc đang đợi mình: "Cô đã đem dâng hiến tấm thân này cho người đàn ông con yêu rồi… Bà Jones, bà là người con tin tưởng nhất trong Thiên Đạo nên con không muốn giấu giếm bà bí mật gì. Anh ấy sẽ đến cứu con, con sẽ không lấy tên khốn Edward đó đâu…"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui