Hoán Kiểm Trọng Sinh


- Các người là ai, các người muốn làm gì?

Nhìn đám người lăm lăm sát khí, Trương Bưu âm thầm tính toán trong đầu, tìm cách để rời đi.

- Trương đội trưởng, anh đừng suy nghĩ nhiều, anh không thể trốn thoát được đâu. Toàn bộ tầng hầm này đều là người của chúng tôi, cho dù một con muỗi cũng không lọt qua được nữa là...

Lão một mắt nói.

- Các người cầm súng uy hiếp cảnh sát có biết là bị tội gì không hả!

Trương Bưu quát một tiếng. Không thể nghi ngờ gì nữa, những người này đến đây không phải để giết Trương Bưu, vậy thì chắc chắn bọn họ muốn bắt cóc hắn về để tra khảo.

- Ha ha!

Lão một mắt khinh thường cười cười, liền quát một tiếng:

- Trương Đội trưởng, mày đang nói nhảm à, mày muốn hù dọa bọn tao sao? Tao nói thật, mấy huynh đệ của tao ở đây, trong tay đã giết không ít người. Mời mày theo, nếu không thì đừng trách bọn này không khách khí.

Trương Bưu đã biết bọn họ không dám giết hắn nên liều mạng nói:

- Tôi không đi, xem các người đem tôi đi như thế nào? Nếu các người muốn giết thì đã không nói nhiều như vậy. Đến đây, có bản lãnh thì đến mà dẫn đi!

- Mẹ kiếp, lên!

Lão một mắt liền ra lệnh, lập tức có bốn gã cao to xông đến Trương Bưu, muốn dùng vũ lực khống chế hắn. Trương Bưu âm thầm cười lạnh, chỉ cần bọn chúng không dùng súng, Trương Bưu dư sức đối phó.

- Phanh, phanh!

Theo vài tiếng bị té ngã, Trương bưu nhẹ nhàng đá bốn gã cao to bay ra xa. Lập tức bốn gã liền phun ra một ngụm máu tươi, tình thế đang vô cùng cấp bách, sống chết còn chưa rõ.

Mắt thấy tình huống này, lão chột mắt nhất thời kinh ngạc không thôi, căn cứ theo tin tình báo của ông chủ đưa cho thì thân thủ của Trương Bưu không có lợi hại đến như vậy.

- Cầm súng lên!!

Vì không cho Trương Bưu có thể đột phá vòng vây. Lão một mắt liền ra mệnh lệnh, phân phó cho thủ hạ dùng súng chỉ vào đùi Trương Bưu, chỉ cần một cử động của Trương Bưu thì sẽ bắn vào đùi hắn ngay lập tức.

- Mày chỉ cần động đậy thì tao cam đoan sẽ phế chân của mày!

Lão một mắt hung hăng nhìn Trương Bưu, trong đôi mắt hiện lên một tia sát khí:

- Tao không nghĩ đến mày cũng có một chút bản lãnh. Tại sao lúc trước không ai đề cập đến chuyện này với tao nhỉ, nếu không tận mắt chứng kiến thì chắc tao đã không tin... Mà thôi, dù sao mày cũng phải đi theo tụi tao, nếu không chỉ có một con đường chết. Ông chủ ra lệnh chỉ cần mang mày đến nơi, không cần quan tâm mày sống hay chết.


Trương Bưu không cho là đúng, cười cười:

- Có đúng vậy không? Vậy mày bây giờ giết tao thử xem? Chẳng lẽ bọn mày không muốn biết vị sát thủ kia là người nào sao?

Lời này vừa nói ra, lão một mắt hơi run lên, lớn tiếng quát:

- Mày biết thật sao?

Lão một mắt hỏi như vậy, liền lộ ra thân phận thật. Không hề nghi ngờ nữa, bọn này cùng với bọn người kia là một nhóm.

- Biết, đương nhiên biết.

Trương Bưu cười lạnh một tiếng, nói:

- Mày lại đây tao nói cho mà nghe, nhưng mà mày phải đảm bảo sự an toàn của tao...

- Chỉ cần mày nói thật, thì tao sẽ đảm bảo mày trở về an toàn.

Lão một mắt bảo thuộc hạ tập trung chú ý, liền chậm rãi đi đến chỗ Trương Bưu.

- Mày đi chết đi!

Ngay khi lão một mắt đến gần, Trương Bưu đột nhiên cử động, đánh ra một quyền, tốc độ cực nhanh, thuộc hạ của lão một mắt căn bản là không kịp phản ứng.

- Phanh!

Lão một mắt bị đấm vào ngực, cả người ngã trên mặt đất. Thừa dịp hiện trường đang hỗn loạn, thân thể Trương Bưu bắn lên, dựa theo lộ tuyến đã sớm định sẵn mà nhanh chóng trốn thoát. Trong tay Trương Bưu cầm lăm lăm khẩu súng lục lấy ở bên hông, vừa chạy vừa gọi điện thoại về sở cảnh sát, điều động chi viện đến giải vây.

Lão một mắt có nằm mơ cũng không nghĩ đến ở tình huống này mà Trương Bưu còn có thể phản kháng. Đúng là sai một li đi một dặm...

Cũng may Trương Bưu luyện Thiết Tuyết Quyền chưa lâu, một đấm này đánh tới cũng không gây tổn thương cho lão một mắt bao nhiêu. Lão một mắt vừa ôm ngực vừa vội vàng ra lệnh:

- Tất cả mau chóng bắt hắn trở lại đây, nếu không ông chủ sẽ giết tất cả chúng ta.

Lời này vừa nói ra, một đám người áo đen liền vội vàng triển khai truy tìm Trương Bưu.

Ngay khi bọn họ vừa mới bỏ đi, có ba đạo nhân ảnh từ từ đi ra, nhìn trang phục của ba người này, chắc chắn bọn họ là người Phương Tây. Sau đó một người đối mặt với hai người kia, dặn dò nói:

- Các người cũng đi theo Trương Bưu đi, chú ý phải quan sát thật kỹ không được xảy ra sơ suất. Nếu Tần Tử Kiếm không bắt được Trương Bưu thì các ngươi mới được ra tay. Nhớ kỹ, trừ khi là tình huống khẩn cấp, nếu không tuyệt đối không được để lộ thân phận.

- Thuộc hạ tuân lệnh!


Hai người liền phóng như bay theo sau bọn người áo đen lúc nãy.

Đến khi trời đã tối đen mà Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi vẫn chưa về nhà. Phương Hạo Vân cũng không để ý lắm, Trương Mỹ Kỳ đi thuyết phục Tạ Mai Nhi, có thể hai người đã uống rượu đến say khướt, cho nên tối nay chắc không có về nhà.

Phương Hạo Vân biết bên người của chị Mỹ Kỳ luôn có người của Dì Bạch âm thầm đi theo bảo vệ an toàn cho nên Phương Hạo Vân cũng không muốn xen vào chuyện của chị Mỹ Kỳ.

Chín giờ tối, Phương Hạo Vân bế Kỳ lên giường.

Nhìn Kỳ rất lâu, sau đó đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ, nhàn nhạt nói:

- Kỳ, em ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm một chút, anh sẽ dạy em một chút võ công để phòng thân.

- Nga!

Bạch Lăng Kỳ liền lên tiếng, đứng dậy mở to hai mắt nhìn Phương Hạo Vân, phát hiện Phương Hạo Vân đã nhắm mắt, hô hấp đều đều, chắc là đang ngủ.

- Hạo Vân, còn sớm như vậy mà anh đã muốn ngủ rồi sao?

Bạch Lăng Kỳ nằm một hồi, trong lòng hơi ủy khuất, không cam lòng hỏi một tiếng.

Phương Hạo Vân vẫn nhắm mắt, nói một tiếng:

- Ừ, ngủ đi, mùa xuân là thời gian thích hợp để ngủ...

Bạch Lăng Kỳ nghe vậy, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia mất mác, trên mặt lộ vẻ ủy khuất, miệng thấp giọng nói:

- Anh đó, suốt ngày chỉ biết ngủ, đáng ghét! Em không thèm để ý đến anh nữa!

Nói xong, Bạch Lăng Kỳ quay mặt vào tường, tựa hồ như không thèm để ý đến Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân âm thầm bật cười, hắn từ từ mở mắt, khóe miệng lộ ra một tia cười giảo hoạt. Bỗng nhiên ôm chặt Bạch Lăng Kỳ từ phía sau, khiến cho cái vật nóng bỏng của mình cọ cọ vào mông của Bạch Lăng Kỳ.

Bạch Lăng Kỳ trong lòng vô cùng u oán, đột nhiên cảm giác được cái vật nóng bỏng đó của Phương Hạo Vân đang cọ vào mông của mình, nhất thời Bạch Lăng Kỳ liền thẹn thùng, thì ra cô bị tên lưu manh Phương Hạo Vân lừa gạt.

Bạch Lăng Kỳ âm thầm tức giận, đúng là cô hơi bị ngốc nghếch, buổi chiều đã đáp ứng cho Phương Hạo Vân thì là sao tối nay hắn có thể yên phận mà ngủ?

Nghĩ tới đây, Bạch Lăng Kỳ xoay người lại, trừng Phương Hạo Vân một cái, xấu hổ nói:

- Anh thật đáng ghét, chỉ biết khi dễ em thôi à...


Phương Hạo Vân cười cười mập mờ, bàn tay to luồn xuống hạ thân của Bạch Lăng Kỳ, không ngừng vuốt ve thâm cung đã ẩm ướt.

Bị tập kích bất ngờ, Bạch Lăng Kỳ rên nhẹ một tiếng, xấu hổ nói:

- Hạo Vân, tắt đèn đi được không?

Phương Hạo Vân vỗ nhẹ vào mông nàng cười cười:

- Em còn sợ gì chứ...

Bạch Lăng Kỳ trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân một cái, nhếch cái mông lên, bàn tay nhỏ nhắn liền nắm lấy vật nóng bỏng của Phương Hạo Vân mà vuốt ve.

Phương Hạo Vân bị Bạch Lăng Kỳ câu dẫn liền nổi lên dục vọng, không muốn làm lỡ thời gian liền ôm cô vào trong lòng.

- Hạo Vân, đêm nay em cho anh tất cả...

Bạch Lăng Kỳ thẹn thùng nhìn Phương Hạo Vân, nói một câu.

Phương Hạo Vân không nói gì liền đặt lên chiếc môi anh đào của Bạch Lăng Kỳ một nụ hôn nồng nàn. Cơ thể nam nữ không ngừng cọ sát vào nhau, cái lưỡi của Phương Hạo Vân không ngừng tìm kiếm cái lưỡi của Bạch Lăng Kỳ, khiến cho cô run rẩy không ngừng, đôi mắt trở nên si mê... Truyện Tiên Hiệp -

Bạch Lăng Kỳ giờ phút này đã không còn chút khí lực, cô vừa kích động vừa sợ hãi. Từ lúc 12 tuổi, mẹ cô đã dạy cho cô biết cái quý giá nhất của phụ nữ là gì? Mẹ cô còn không ngừng căn dặn, rằng cái quý giá nhất đó phải để dành vào đêm tân hôn. Cho đến nay, Bạch Lăng Kỳ vẫn chưa dám làm sai lời của mẹ. Nhưng ngay bây giờ, cô đã không thể nào nghe theo lời dặn đó, cho dù là tinh thần hay thể xác cô cũng đều không muốn cự tuyệt Phương Hạo Vân. Bạch Lăng Kỳ đang rất sợ, cô sợ chị Mỹ Kỳ sẽ cướp mất Phương Hạo Vân của cô...

Nhìn đôi mắt xinh đẹp của Bạch Lăng Kỳ, Phương Hạo Vân hơi xao động, bắt đầu hôn lên môi rồi từ từ trượt dài đến cổ, đến ngực... mãi cho đến thâm cung bí hiểm kia thì hắn không ngừng liếm láp, tựa hồ như người ta đang ăn một món ăn khoái khẩu...

Bạch Lăng Kỳ run rẩy cả người, bàn tay không thể kiềm chế liền đè mạnh lên đầu của Phương Hạo Vân, muốn hắn liếm vào sâu hơn nữa...

Mắt thấy thời cơ đã tới, Phương Hạo Vân liền đặt Bạch Lăng Kỳ nằm dưới hạ thân, nhẹ nhàng đưa cái vật nóng bỏng đó tiến cung... theo một tiếng khóc rống, Phương Hạo Vân đã thuận lợi nhập thành.

Đến bây giờ thì Phương Hạo Vân đã chính thức chiếm được Bạch Lăng Kỳ.

Vừa đau đớn vừa vui sướng, hai hàng nước mắt liền chảy dài trên mặt Bạch Lăng Kỳ. Cô biết, từ giờ trở đi, cô đã hoàn toàn trở thành người phụ nữ của Phương Hạo Vân.

- Hạo Vân, em yêu anh!

Rất nhanh cảm giác đau đớn đã trôi qua, sau đó là khoái cảm sung sướng. Cơ thể Bạch Lăng Kỳ không ngừng run rẩy, thậm chí còn hơi nhếch mông lên để Phương Hạo Vân thuận lợi di chuyển. Nhất thời trong phòng hai người phát ra những âm thanh đầy dục vọng...

Sau cái đêm cùng nhau hòa làm một, dường như cả Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ đều đồng thời tỉnh dậy. Ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm cái vết máu nho nhỏ trên ga trải giường, hai hàng nước mắt nhẹ nhàng chảy dài trên khuôn mặt của Bạch Lăng Kỳ. Vết máu đã nói lên rằng, cô đã không còn là con gái nữa, Bạch Lăng Kỳ đã thực sự trở thành một người phụ nữ.

- Kỳ, để anh xem em có bị sưng lên không?

Tối hôm qua Phương Hạo Vân không thể kiềm chế, nên quả thật là hành sự hơi mãnh liệt. Đến sáng nay khi chứng kiến cảnh này, Phương Hạo Vân vô cùng thương tiếc nhìn Bạch Lăng Kỳ, trong lòng âm thầm tự trách bản thân.

- Không cho anh xem...

Bạch Lăng Kỳ hơi thẹn thùng, quay mặt vào tường, liền bật khóc.

Phương Hạo Vân không ngờ là cô lại khóc, trong lòng có chút lo lắng, vội vàng hỏi:


- Em sao vậy? Em hối hận sao? Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho em mà.

Bạch Lăng Kỳ hừ một tiếng, nói:

- Mẹ em nói, nam nhân không có ai tốt cả, một khi chiếm được sẽ không còn quý trọng nữa. Hạo Vân, em rất sợ hãi, em thật sự có chút hối hận... em sợ từ nay về sau, em sẽ không còn hấp dẫn với anh nữa. Anh sẽ từ từ chán ghét em, từ từ rời xa em.

Nói tới đây, Bạch Lăng Kỳ trong lòng cảm thấy cực kỳ ủy khuất, hai dòng nước mắt lại bắt đầu rơi xuống.

Phương Hạo Vân nhìn bộ dáng thương tâm của Bạch Lăng Kỳ, vội vàng ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán, nói:

- Kỳ, em yên tâm đi, anh không phải loại người như vậy, anh sẽ càng yêu em nhiều hơn nữa, chúng ta quen nhau nhiều như vậy, chẳng lẽ em còn không tin anh sao?

- Vậy ý của anh là mẹ em gạt em sao?

Bạch Lăng Kỳ nghiên đầu nhìn Phương Hạo Vân một cái, nói:

- Mẹ em thương em nhất, làm sao có thể gạt em được chứ.

Phương Hạo Vân âm thầm cười khổ, bà mẹ vợ này thật là phiền phức, dạy cái gì không dạy cứ suốt ngày dạy cho Kỳ chuyện này là sao nhỉ!

- Kỳ, em đừng nghĩ nhiều nữa. Lời mẹ em nói đúng là không có sai nhưng cũng không phải là tất cả nam nhân đều như vậy. Trên đời này hạng người gì mà chẳng có, anh thừa nhận đúng là có một số người có mới nới cũ, nhưng anh không phải nằm trong số đó. Hơn nữa, trong mắt anh thì em vĩnh viễn là đẹp nhất. Anh đến với em cho tới ngày hôm nay, chưa từng nghĩ đến chuyện hối hận. Cho dù bắt anh chọn một lần nữa, anh vẫn chọn được đến bên em...

Phương Hạo Vân vội vàng khuyên nhủ Bạch Lăng Kỳ. Cô bé này vừa mới thành phụ nữ, dĩ nhiên là trong lòng cảm thấy khó chịu.

- Ai thèm đến với anh... đáng ghét!

Bạch Lăng Kỳ từ trong lòng Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói:

- Anh đó, chỉ toàn biết khi dễ em thôi.

Phương Hạo Vân nhẹ nhàng hôn lấy Bạch Lăng Kỳ, vừa cười vừa nói:

- Kỳ, em thấy tối qua thế nào, anh có phải là rất mạnh mẽ không hả?

Bạch Lăng Kỳ hừ một tiếng, liền đấm nhẹ mấy cái vào ngực Phương Hạo Vân, thấp giọng nói:

- Tên gia hỏa chết bầm, chỉ biết khi dễ người ta, đánh cho anh chết luôn này!

Sau đó Bạch Lăng Kỳ nhìn vào hai mắt Phương Hạo Vân một chút, nhẹ nhàng áp vào ngực hắn, nói:

- Em đã cho anh tất cả những gì của em, sau này anh phải đối xử với em tốt một chút nha...

- Ừ!

Phương Hạo Vân trịnh trọng gật đầu, đang muốn ăn thêm đậu hủ của Bạch Lăng Kỳ, bỗng dưng điện thoại của Phương Hạo Vân reo lên, nhìn kỹ thì thấy được số đó là số máy của Đại Phi.

Phương Hạo Vân cầm điện thoại trong tay, thân thể bỗng dưng run lên, trong lòng xuất hiện một loại dự cảm không tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui