"Hạo Vân, con tỉnh rồi à?"
Chính vào lúc này, cửa phòng bật mở, dì Bạch bước vào trong phòng, ánh mắt dì quét nhanh vào người Phương Hạo Vân, lập tức phát hiện ra vết tích trên quần hắn.
Tuy dì Bạch chưa từng thử chuyện phòng the, nhưng dù gì đều là người trưởng thành, dì hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, trái tim đập mạnh liên hồi, sao Hạo Vân lại nằm trên giường của mình mà… cái này… chẳng lẽ nó đã nằm mơ thấy mình?
Nghĩ đến đây, dì Bạch liền đỏ mặt tía tai, mặc cho cảnh giới võ học của dì Bạch cao siêu cỡ nào, gặp phải chuyện nhạy cảm kia thì bản năng của phụ nữ vẫn chiếm thế thượng phong, dì Bạch cúi đầu thẹn thùng không nói tiếng nào.
"Cái này… cái này… dì Bạch, dì đã về đấy à?" Phương Hạo Vân ngớ mặt ra giây lát vội lồm cồm bò dậy khỏi giường, như thế dì Bạch sẽ không nhìn thấy vết ướt trên quần hắn nữa.
"Hạo Vân, con đừng xuống giường, đợi dì một lát…"
Dì Bạch sau cơn thẹn thùng nhanh chóng hồi phục thần sắc bình thường, dì biết trong lúc này chắc Phương Hạo Vân cần một chiếc quần sạch để thay, may mà trong cửa tiệm có nhân viên nam làm việc nên vấn đề này cũng không khó giải quyết.
Mấy phút sau, dì Bạch đem vào cho Phương Hạo Vân một chiếc quần dài mới, một chiếc quần lót nam, tất cả đều mới tinh, ngay cả giấy gói còn chưa được xé ra.
Phương Hạo Vân bối rối vô cùng, cúi đầu đưa tay nhận lấy, lí nhí nói: "Cám ơn…" Trong lòng hắn cảm thấy rất xấu hổ, cảnh mộng tinh thật ra cũng chỉ là chuyện bình thường của đàn ông nhưng để dì Bạch bắt gặp thì quê chết đi thôi.
"Hạo Vân, chiều nay dì ra ngoài giúp con nghe ngóng được một số chuyện…" Khi Phương Hạo Vân thay quần mới xong bước ra, dì Bạch đã thay khuôn mặt e thẹn bằng nét nghiêm nghị hiếm thấy.
Phương Hạo Vân thay quần rồi cũng tự nhiên hơn trước, khẽ gật đầu hỏi: "Dì Bạch, có phải có việc gì quan trọng không?"
"Vừa đi vừa nói vậy." Hai người sánh vai nhau dạo bước trên phố.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng sáng vành vạnh soi khắp mặt đất, cho người ta một cảm giác mát mẻ dễ chịu. Dưới ánh đèn đường leo lét, chiếc bóng của hai người trải dài in bóng xuống nền đường. Xung quanh hai người có rất nhiều đôi tình nhân dựa chặt vào nhau, một số lí nhí tâm sự, một số trao nhau nụ hôn thắm thiết, thậm chí có một số còn hành động mặn nồng ngay góc tối nào đó… Khắp nơi đều tràn ngập hơi thở của tình yêu.
"Đi ra bờ biển đi!" Dì Bạch hình như không quen với không khí nơi đây, phải công nhận bọn trẻ bây giờ phóng túng quá, đôi mắt dì Bạch chốc chốc lại để lộ thái độ chán ghét.
Phương Hạo Vân cũng đang có ý định đó, ở chung với dì Bạch trong khung cảnh ấy đúng là khiến người ta bối rối, nếu đổi lại người đi bên cạnh hắn là Bạch Lăng Kỳ hoặc Trương Mỹ Kỳ thì như vậy mới là hay nhất.
Hai người bước lên một chiếc taxi đang đậu bên đường chờ khách, bảo tài xế chở ra bờ biển.
Ngồi cạnh nhau trên xe, một mùi hương thoang thoảng chốc chốc lại xộc vào mũi Phương Hạo Vân, mùi hương tỏa ra trên cơ thể dì Bạch có nét đặc trưng riêng, dìu dịu như hương hoa phảng phất nhưng hình như lại không phải, nói là mùi hương say đắm của hoa hồng thì cũng chưa chính xác, tóm lại đó là một mùi hương quyến rũ không thể diễn tả.
"Hạo Vân, con có biết hôm nay dì đi làm gì không?" Dì Bạch thấy Phương Hạo Vân có hơi không tập trung nên lên tiếng nói chuyện: "Dì đi điều tra thông tin về cuộc huấn luyện quân sự Trò chơi tử vong…"
Câu này nói ra, Phương Hạo Vân giật mình một cái, sắc mặt lập tức trở nên căng thẳng, kêu lên: "Dì Bạch, chuyện của Trần Thanh Thanh dì đã biết hết rồi à? Kết quả điều tra thông tin thế nào? Sinh mạng của cô ấy sẽ không bị đe dọa chứ?"
"Đừng vội, đợi lát nữa sẽ nói con nghe…"
Dì Bạch mỉm cười đáp lại, ngồi thẳng người lên cố gắng không để vùng mông của mình áp sát vào Phương Hạo Vân, vì nghĩ tới tác dụng phụ của Thiên phạt, chỉ cần có đôi chút kích thích, e rằng dục vọng của Phương Hạo Vân sẽ nổi lên.
Chiếc taxi lướt nhanh trên con đường vắng vẻ hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng đỗ xịch kế bên bờ biển.
Hai người đứng bên bờ biển, từng đợt gió mát phà vào mặt, mái tóc óng mượt của dì Bạch tung bay trong gió, dì đưa tay vuốt tóc cho thẳng, sau đó nói: "Hơi thở của biển cả luôn trong lành như thế, mỗi khi đứng bên bờ biển, nhìn vào từng đợt sóng xô bờ, dì đều cảm thấy mình đang tự do… cứ như cơn gió muốn bay đi đâu thì đi."
"Dì có lạnh không?" Phương Hạo Vân thấy dì Bạch chỉ mặc một chiếc áo mỏng, không cần đợi câu trả lời đã cởi áo khoác ra khoác lên vai cho dì Bạch.
Tuy hôm nay gió lạnh rít từng cơn nhưng dì Bạch không hề cảm thấy lạnh, với thể chất và tu luyện võ học của dì, một chút gió lạnh của biển không đáng là gì.
Nhưng đối với tấm lòng quan tâm của Phương Hạo Vân, dì Bạch không nỡ từ chối.
Trong một thời gian dài, đây là lần đầu tiên dì Bạch tiếp nhận sự quan tâm của một người đàn ông, khi Phương Hạo Vân khoác lên vai cô chiếc áo khoác dầy còn mang chút hơi ấm của hắn, khuôn mặt thanh tú của dì Bạch bất chợt ửng đỏ lên, tuy nhiên điều đó chỉ diễn ra trong tích tắc, thần sắc dì Bạch nhanh chóng trở lại bình thường, đối với một cô gái làm được vậy đã là quá giỏi, nên nhớ với cảnh giới võ thuật của dì Bạch đã đạt đến mức độ người khác không thể dự đoán được.
Nếu đổi lại là một số chuyện bình thường đã không thể nào lay động tâm trí của dì Bạch, từ đó có thể nhận ra sự quan tâm của Phương Hạo Vân giữ vị trí như thế nào trong lòng của cô.
Cũng giống như vết ướt trên quần Phương Hạo Vân hồi nãy, vì xảy ra trên người Phương Hạo Vân nên tâm trí của dì Bạch đã bị dao động.
Nói tóm lại, dưới mối liên kết của Thiên phạt nên quan hệ giữa Phương Hạo Vân và dì Bạch vô cùng phức tạp, chỉ có điều cho đến giờ dì Bạch vẫn tờ mờ không hiểu rõ, đương nhiên Phương Hạo Vân thì càng mờ mịch hơn nữa.
"Dì Bạch, có phải dì cảm thấy rất mệt mỏi không?" Phương Hạo Vân nhận ra nét mặt âu lo pha chút nhọc nhằn ẩn hiện nơi lông mày của dì Bạch.
Dì Bạch nghe hỏi, nghiêng đầu sang nhìn vào Phương Hạo Vân, nói: "Không mệt đâu, vì tất cả những gì dì đang làm đều vì tốt cho con, cũng là vì Bạch gia của dì, đây là sứ mệnh của dì, cũng là niềm vinh dự mà gia tộc ban cho dì. Hạo Vân, con biết không? Nhà họ Bạch bao đời này thủ hộ Thiên phạt, chưa từng có ai gặp vận may như dì, tìm được chủ nhân tốt cho Thiên phạt như con vậy, tâm tính của con lương thiện không lẫn ý niệm tà ác, chỉ có người như con mới xứng đáng sở hữu Thiên phạt, đồng thời thể chất, năng lực hồi phục thần kì trời sinh của con cũng là điều hiếm thấy trên thế gian… Có những lúc dì thậm chí nghĩ rằng có lẽ Thiên phạt được tạo ra là vì con, con và Thiên phạt chính là sự kết hợp hoàn hảo…"
"Tìm một chủ nhân thật sự xứng đáng cho Thiên phạt là tâm nguyện duy nhất của người thủ hộ bao đời nay nhà họ Bạch… dì nghĩ mình đã làm được rồi…"
Khóe môi dì Bạch nở một nụ cười mãn nguyện: "Hạo Vân, dì cảm thấy con là do ông trời ban cho nhà họ Bạch của dì… À phải, nếu dì không nhìn lầm, trong khoảng thời gian gần đây cảnh giới võ học của con lại tiến bộ rồi đúng không? Hình như chân khí nội lực của con mạnh lên rất nhiều…"
"Dạ!" Phương Hạo Vân không có gì phải giấu giếm với dì Bạch cả. Hắn vội kể hết quá trình tu luyện của mình trong khách sạn Shangri La cho dì Bạch nghe.
Nghe xong lời kể của Phương Hạo Vân, dì Bạch cũng cảm thấy kì lạ, Thiên phạt xuất hiện tình trạng như thế, cô chưa từng nghe người khác nhắc đến, tận mắt chứng kiến thì càng không cần bàn tới.
Nhưng dù sao đấy cũng là chuyện tốt.
Hạo Vân, xem ra Thiên phạt quả thật có duyên với con… Theo như dì biết, trong số chủ nhân của Thiên phạt bao đời qua chưa từng xảy ra hiện tượng như con vừa kể."
"Nhìn kìa, có mấy con hải âu…"
Xung quanh bờ biển có ánh đèn pha chiếu sáng do đội cứu hộ bờ biển lắp đặt, thị lực của dì Bạch vốn đã tốt hơn người thường nên cô có thể nhìn rõ có mấy con chim hải âu đang tung cáng bay lượn.Phương Hạo Vân nhận ra từ ánh mắt của dì Bạch một khát vọng tự do. Hắn thở dài một tiếng, thật ra trong lòng dì Bạch rất chua chát, thân là nữ nhi nên có quyền lợi nũng nịu trong lòng một người đàn ông, đi sống những ngày tháng hạnh phúc êm đềm, nhưng dì Bạch vì gia tộc, vì hắn mà không thể không gánh trên vai một trách nhiệm nặng nề.
Phương Hạo Vân quay đầu lại, vô tình nhìn thấy trên cổ dì Bạch có đeo một mặt dây chuyền rất tinh xảo. Ý nghĩ thoáng qua, hắn quyết định nói vài lời thư thái tinh thần: "Dì Bạch, mặt dây của dì đang đeo đẹp quá…"
"Thật không?" Dì Bạch quả nhiên nở nụ cười vui vẻ, cô sánh bước bên Phương Hạo Vân, thong dong tản bộ, đưa bàn tay ngà ngọc lên vuốt ve nhè nhẹ mặt dây chuyền đang đeo trên cổ.
"Vâng, đúng là rất đẹp, lúc trước chưa từng thấy dì đeo nó, có phải là mới mua gần đây không?"
Phương Hạo Vân đưa mắt nhìn gần hơn, phát hiện trên mặt dây có khắc hình Thiên phạt thu nhỏ, không còn nghi ngờ gì nữa, mặt dây này không phải được mua bên ngoài, vì những người biết hình dạng của Thiên phạt trên thế gian này chẳng có mấy ai.
Dì Bạch quay đầu nhìn thẳng vào mắt Phương Hạo Vân, nở một nụ cười quyến rũ, từ tốn nói: "Cái này không phải mua đâu, nó là vật gia truyền của Bạch gia, nghe nói trong mặt dây có lưu truyền một lời dặn của tổ tiên Bạch gia nhắn nhủ tới con cháu đời sau. Nói là đợi đến khi… mà thôi, bây giờ còn quá sớm, chúng ta không nói tới việc này nữa."
Phương Hạo Vân đột nhiên nổi hứng tò mò, hỏi dồn: "Thần bí như vậy sao? Dì Bạch, với con mà dì còn giữ bí mật sao? Dì nói ra đi, không biết vì sao con rất muốn nghe thử…"
Dì Bạch nghe xong do dự giây lát, sắc mặt ửng đỏ, cô quay đầu đi nhìn xa xăm vào đàn hải âu đang tung cánh bay lượn tự do ngoài biển, nói nhỏ: "Thật ra bây giờ dì cũng chưa thể mở nó ra, theo như lời dặn của tổ tiên, mặt dây này chỉ trong đêm động phòng hoa trúc của dì mới được mở…"
"Ồ!" Phương Hạo Vân thế mới hiểu tại sao dì Bạch lại đỏ mặt.
"Dì Bạch, dì có người đàn ông trong mộng chưa?" Phương Hạo Vân buộc miệng hỏi một câu ngu ngốc. :
Dì Bạch hơi nghiêng đầu nhìn ý nhị vào Phương Hạo Vân, nói: "Con thấy có không? Con quen biết mấy năm qua, con cảm thấy dì có người đàn ông trong mộng không?"
"Chắc là… không." Đúng là Phương Hạo Vân chưa từng gặp qua người đàn ông của dì Bạch, trong kí ức của hắn, ngoại trừ hắn và dì Bạch tiếp xúc khá gần với nhau, ngoài ra chưa từng thấy bên cạnh dì có người đàn ông nào khác.
"Hạo Vân, Trần Thanh Thanh rất có thể sẽ gặp nguy hiểm trong tương lai." Rõ ràng dì Bạch không muốn tiếp tục câu chuyện kia nữa, dì chủ động nhắc tới Trần Thanh Thanh.
"Có nguy hiểm?"
Phương Hạo Vân xưa nay đối với từng câu từng chữ của dì Bạch đều tin tưởng tuyệt đối, dì nói học tỷ có nguy hiểm thì chắc chắn sẽ có nguy hiểm. Hắn vội hỏi dồn: "Dì Bạch, dì mau nói đi, dì biết được thông tin gì rồi? Rốt cuộc Thanh Thanh học tỷ sẽ đối mặt với nguy hiểm gì…"
"Đừng vội, vấn đề không nghiêm trọng lắm đâu, theo như mạng lưới tình báo của dì đưa tin về, trong cuộc sát hạch tốt nghiệp lần cuối, Trần Thanh Thanh sẽ đụng độ với một bọn buôn ma túy dữ tợn, phần lớn bọn chúng đều là lính đặc nhiệm của nước ngoài, người nào người nấy không thể xem thường được đâu, dì đã đánh giá thử sức chiến đấu của các đội viên tham gia tập huấn cùng Trần Thanh Thanh, cơ hội giành chiến thắng chia đều cho cả hai bên…" Dì Bạch bình thản thông báo.
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày: "Lã Thiên Hành biết những thông tin này không?"
"Tất nhiên là biết!" Dì Bạch nghiêm túc nói: "Lã Thiên Hành muốn xây dựng một đội ngũ chiến binh tinh nhuệ, số đội viên tham gia cuộc tập huấn lần này đều được tuyển chọn gắt gao từ các lực lượng vũ trang trong nước, nói cách khác phe Trần Thanh Thanh cũng rất mạnh."
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?" Phương Hạo Vân suy ngẫm giây lát, hỏi: "Dì có biết thời gian cụ thể tiến hành truy quét bọn buôn ma túy kia không?"
"Bây giờ còn chưa biết nhưng dì sẽ theo dõi chặt, đợi khi nào xác định được thời gian cụ thể rồi, con đích thân đi một chuyến vậy…" Dì Bạch đưa ra đề nghị.
Phương Hạo Vân gật đầu tán đồng, nói: "Con cũng có ý định đó, Thanh Thanh học tỷ là người bạn tốt nhất sau khi con thay đổi khuôn mặt, con sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện đâu. Dì Bạch, vậy việc thu thập thông tin nhờ cậy hết vào dì đó."
Dì Bạch mỉm cười hài lòng: "Yên tâm đi Hạo Vân, việc của con cũng là việc của dì mà."
"Trời trở gió rồi, Hạo Vân, chúng ta đi về thôi. Tối nay dì còn có chút việc phải giải quyết, con về thẳng nhà luôn đi…" Quay lưng lại, dì Bạch mỉm cười dịu dàng, đột nhiên chồm tới đặt một nụ hôn lên trán Phương Hạo Vân.
Toàn thân Phương Hạo Vân giật bắn lên một cái, một luồng điện xẹt ngang óc, trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy thế giới xung quanh đều im phăng phắc.
Hắn không hiểu nụ hôn của dì Bạch hàm chứa ý nghĩ gì?
Khi hắn bừng tỉnh khỏi cơn mê, dì Bạch đã biến mất trước mặt hắn, trong không khí chỉ còn phảng phất một mùi hương dịu ngọt, đó là mùi thơm tỏa ra trên cơ thể dì Bạch.
……
Về đến căn hộ 808 dãy nhà A khu Lam Tâm, Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi đã ngủ say, chỉ còn Bạch Lăng Kỳ đang ngồi ngoài phòng khách mở nhỏ tiếng coi ti vi, hiển nhiên cô đang đợi hắn về nhà.
Phương Hạo Vân vô cùng cảm động, hắn bước tới ôm chầm lấy cô bạn gái, dẫn cô vào phòng ngủ.
"Kỳ, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, sau này anh có về trễ thì em không cần đợi anh, em cứ ngủ trước đi." Phương Hạo Vân tỏ vẻ thương xót nói: "Em làm vậy, trái tim anh đau nhói…"
Phương Hạo Vân còn chưa nói hết câu, Bạch Lăng Kỳ đã đưa bàn tay nhỏ nhắn lên che miệng hắn, cặp mắt xinh đẹp của cô mở to, nở một nụ cười hạnh phúc nơi khóe môi, thỏ thẻ: "Hạo Vân, anh đừng nói nữa, em biết tấm lòng của anh rồi, em không cảm thấy đợi anh về nhà là một việc mệt nhọc, ngược lại mỗi đêm nhìn thấy anh bước vào nhà, trong lòng em đều có cảm giác vui mừng."
"Kỳ…" Cảm nhận được tình yêu chân thành của Bạch Lăng Kỳ, sống mũi Phương Hạo Vân cay cay.
"Hạo Vân, chúng ta đi ngủ thôi…" Bạch Lăng Kỳ nắm tay Phương Hạo Vân, hai người cùng leo lên giường, cô vòng tay ôm lấy bạn trai, áp mặt vào ngực hắn, lặng lẽ lắng nghe từng nhịp đập của con tim…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...