Hoán Kiểm Trọng Sinh


Thân thể của Phương Hạo Vân có năng lực tự khép lại siêu việt, nhưng mà lúc này viên đạn vẫn còn đang nằm trong cơ thể, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ khép lại, cho nên, vẫn còn đau đớn.

Đương nhiên, tình hình của hắn cũng đỡ hơn người bình thường rất nhiều, ít nhất là miệng vết thương cũng không còn chảy máu nữa.

"Cậu nhìn cái gì vậy, tôi cũng không phải là loại đàn bà tùy tiện... Nếu không phải là cậu đã cứu Nhu Nhu nhà tôi, tôi còn lâu mới... mới hôn cậu..."

Cảm thấy được ánh mắt nóng bỏng nhìn mình của Phương Hạo Vân, Vương Hà lập tức trở nên đỏ mặt.

"Tôi muốn nói với cô là, cô có thể nhẹ nhàng một chút được không? Cánh tay này của tôi còn rất đau đó..."

Phương Hạo Vân tức giận nói: "Chỉ muốn chính mình đã nghiền, không thèm quản đến đau đớn của người khác."

"Hứ...!"

Vẻ mặt Vương Hà đỏ ửng, thẹn thùng giận dữ nói: "Cậu mới đã nghiền ấy..."

Trương Bưu cùng Đại Phi cảm thấy rằng hiện trường có thể còn sót lại vài kẻ đánh chặn, bọn họ vội vàng hạ lệnh cho thuộc hạ của mình, bắt đầu tiến hành loại bỏ từng tầng cao.

" Hạo Vân, có muốn chúng ta lui về hay không, xử lý vết thương cho cậu trước đã?"

Sau khi hạ mệnh lệnh, Trương Bưu lại chú ý tới thương thế của Phương Hạo Vân.

"Không cần đâu, tôi còn có thể chịu được...!"

Phương Hạo Vân cắn răng nói: "Tiếp tục đi, bây giờ quay về phòng chờ, nguy hiểm sẽ còn lớn hơn nữa."

" Hạo Vân, anh thật sự có thể chịu được không? Thương thế quan trọng hơn, đừng vì tôi... mà chậm trễ chữa trị cho anh..."

Được cứu hai lần, Đinh Tuyết Nhu thực sự đã cảm kích với Phương Hạo Vân từ trong tim ra ngoài mặt.

" Mọi người tiếp tục tiến lên...!"

Phương Hạo Vân một mặt cẩn thận cảm ứng tình huống xung quanh, một mặt lặng lẽ vận công, giảm bớt vết thương trên cánh tay.


Thiên phạt ở trong cơ thể vẫn hơi rục rịch, nguy cơ ở trong lòng hắn vẫn như trước chưa được giải trừ, hiển nhiên, đạo tặc vẫn chưa được quét sạch, bọn chúng còn có đồng lõa nấp ở chỗ tối.

"Bùm...!" một tiếng, ở góc ba giờ phía trước, lại bắn tới một viên đạn. Lần này phản ứng của Phương Hạo Vân tương đối nhanh, trực tiếp ôm lấy Đinh Tuyết Nhu lăn một vòng tại chỗ, tránh khỏi tầm bắn của viên đạn.

Trương Bưu và Đại Phi vội vàng chỉ huy thuộc hạ, kịp thời bắn hạ kẻ đánh chặn ở góc ba giờ, đồng thời, nghi vấn trong lòng bọn họ cũng càng lúc càng mạnh, lẽ ra những vị trí đó sớm đã nằm trong phạm vi khống chế của bọn họ, nhưng không biết làm sao lại liên tiếp bắn ra hai viên đạn, chẳng nhẽ bên trong mình có vấn đề?

Đại Phi cùng Trương Bưu nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau, rồi hạ lệnh khởi động phương án khẩn cấp thứ hai.

Rất nhanh, trong các tiểu tổ đã tóm được một tên nội gian, hơn nữa còn tiêu diệt thành công hai tên súng ngắm còn sót lại ở trên tầng cao.

Sau đó, đoàn người Phương Hạo Vân thành công ngồi vào xe thương vụ chống đạn, bắt đầu xuất phát về hướng khách sạn Shangri-La.

Chỉ có điều niềm vui ngắn chẳng tày gang, khi xe chạy tới phía Tây thành, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra, một chiếc thùng rác ở bên đường đột nhiên lại nổ mạnh.

Vụ nổ xảy ra bất thình lình, khiến cho những người chung quanh lập tức trở nên hoảng loạn, khắp nơi đều là tiếng la hét kêu rên trộn lẫn với nhau.

Trương Bưu và Đại Phi vội vàng xuống xe xử lý tình huống khẩn cấp, Phương Hạo Vân thì vẫn ngồi trên xe nhìn chăm chú vào tình huống bốn phía, sẵn sàng ra tay bất kì lúc nào. Bạn đang đọc truyện được tại

Tuy rằng cánh tay đã bị thương, nhưng mà không ảnh hưởng nhiều đến hắn. Chỉ cần đối mặt với kẻ địch không tới cấp bậc như Hạo Thiên, hắn có thể nắm chắc tới mười phần.

Vương Hà kinh hãi hoảng sợ, mình và Tuyết Nhu đã trêu chọc vào ai, mà sao mãi vẫn không dứt vậy.

" Hạo Vân, chị Hà, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ thật sự em đã làm sai điều gì?"

Đôi mắt của Đinh Tuyết Nhu đã đo đỏ, yếu ớt nói: "Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ rốt cuộc là muốn làm cái gì?"

" Nhu Nhu, đừng lo lắng nữa, không có việc gì đâu."

Vương Hà ôm lấy cánh tay của Đinh Tuyết Nhu, không ngừng lên tiếng an ủi cô, hy vọng có thể khiến cho tâm tình của cô bình tĩnh trở lại.

Phương Hạo Vân cũng lên tiếng, nói: "Đinh tiểu thư, không nên kích động, việc này cũng không trách cô được. Tôi đã nói với cô rồi, những kẻ này là những phần tử khủng bố cực đoan, là bọn điên... Những hành vi của bọn chúng, không thể lấy lẽ thường mà suy xét được."

Sau khi Trương Bưu và Đại Phi xuống xe, rất nhanh đã chỉ huy cho những nhân viên bảo vệ giới nghiêm bốn phía, hơn nữa còn ở một căn nhà dân gần đó túm được tên đạo tặc điều khiển bom.

Căn cứ theo sự thẩm vấn cấp tốc, những nhân viên bảo vệ còn từ trong những nhà dân tóm được ba tên đồng lõa nữa.


Lần này, tình hình nguy hiểm căn bản đã được loại trừ.

Sau khi tình hình được thông báo tới Phương Hạo Vân, hắn cũng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ có điều điềm gở trong lòng hắn vẫn không vì vậy mà giảm đi.

Hắn vẫn luôn cảm thấy rằng, nguy cơ vẫn chưa hoàn toàn được loại trừ.

" Nữ hoàng ca nhạc đang ở trong xe...!"

Đúng vào lúc này, trong đám người không biết là ai hô lên một tiếng, lập tức chung quanh như nổ tung, mọi người tới tấp vẫy vẫy với Đinh Tuyết Nhu trong xe. Một số fan cuồng nhiệt thậm chí còn định vượt qua đường cảnh giới, lao tới xe của Đinh Tuyết Nhu.

Đối mặt với những fan điên cuồng như vậy, Vương Hà đắc ý nở nụ cười: "Nhu Nhu, em thấy những fan đó chưa, chị thật sự là thấy cảm động... kiêu ngạo vì em..."

Trong lòng Đinh Tuyết Nhu cũng vô cùng vui vẻ, tuy rằng hôm nay đã mấy lần gặp phải nguy hiểm, ảnh hưởng tới tâm tình của cô, nhưng mà mỗi khi nhìn thấy những fan của mình, tâm tình của cô lại tốt dần lên như kỳ tích.

" Đinh Tuyết Nhu, Đinh Tuyết Nhu...!"

Sau khi thất bại trong việc lọt vào khu vực cảnh giới, các fan này dưới sự tổ chức của một ít người, bắt đầu đồng thanh hô vang tên của cô, hy vọng cô có thể xuống xe gặp mặt mọi người.

Đinh Tuyết Nhu bị không khí ở hiện trường cuốn hút, thử thăm dò hỏi Phương Hạo Vân: "Hạo Vân, tôi muốn gặp mặt với các fan, có được không?"

Vương Hà suy xét từ góc độ người đại diện, cảm thấy rằng Nhu Nhu gặp mặt những người này thì lợi lớn hơn hại. Hôm nay bị chủ nghĩa khủng bố cực đoan tập kích, đã có ảnh hưởng vô cùng tiêu cực. Đinh Tuyết Nhu cần một tin tức lên mặt báo để bảo hộ cho hình tượng của mình, mà những fan điên cuồng ở trước mắt này, chính là một cơ hội tốt.

"Các người đã quên bài học vừa rồi à?" Phương Hạo Vân quát to khiển trách: "Chú ý, an toàn là số một..."

" Không được, tôi muốn gặp những fan hâm mộ của mình..."

Đinh Tuyết Nhu là một cô gái có cảm tính lớn hơn lý tính, đừng nhìn cô đã hơn hai mươi, nhưng mà đôi khi tính tình bướng bỉnh, có khi chỉ giống như một đứa bé gái hơn mười tuổi.

" Không được...!"

Phương Hạo Vân để phòng ngừa Đinh Tuyết Nhu kiên quyết đi ra, nắm lấy bàn tay của cô. Vương Hà thấy thế, vội vàng xông tới ý muốn đẩy tay của Phương Hạo Vân ra.


"Các cô rốt cuộc là bị làm sao vậy? Bài học lúc trước các cô đã quên rồi sao..."

Phương Hạo Vân không khỏi tức giận nổi nóng, sau khi buông tay của Đinh Tuyết Nhu ra, một tay tóm Vương Hà lại gần, vỗ bộp bộp vào mông cô mấy cái: "Ngu xuẩn, cô có thể bình tĩnh một chút được không..."

Vương Hà đã lớn như vậy, sao có thể chịu đựng sự khuất nhục như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, bàn tay nhỏ nắm chặt lại, hung tợn trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân: "Cậu.... cậu giở trò lưu manh..."

Đinh Tuyết Nhu cũng thông minh, nhân cơ hội này định chuồn ra ngoài, nhưng không ngờ Phương Hạo Vân đã sớm chuẩn bị, ngay khi cô chuẩn bị ngồi dậy, bụng đã bị người khác ôm lấy.

"Anh..."

Đinh Tuyết Nhu đỏ mặt, nhẹ giọng giận dữ: "Anh buông ra, anh sao có thể làm như thế với tôi..."

Từ sáu năm trước rời khỏi Trung Quốc cho đến lúc này trở về, cô còn chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác phái như vậy. Tuy rằng Phương Hạo Vân chỉ trong một ngày đã cứu cô tới hai lần, nhưng thế không có nghĩa là, cô phải lấy thân báo đáp. Ở trong lòng cô, ngoại trừ Hạo Vân kia, còn đối với những người đàn ông khác đều kháng cự theo bản năng.

" Có nguy hiểm..."

Đột nhiên, cảm giác nguy hiểm trong lòng Phương Hạo Vân trong nháy mắt tăng lên, dường như ngay trong giây đó, một viên đạn hỏa tiễn đã bắn về phía xe bọn họ.

Nếu lúc này trong xe chỉ có một mình Phương Hạo Vân, hắn hoàn toàn có thể bằng vào thân thủ nhanh nhẹn mà chạy trối chết ra ngoài, nhưng mà tình huống lúc này lại khác, trong xe ngoại trừ hắn ra, còn có Đinh Tuyết Nhu và Vương Hà.

Nếu mang theo các cô ấy, tốc độ của Phương Hạo Vân sẽ bị hạn chế đi nhiều, nó cách khác, Phương Hạo Vân còn chưa kịp rời khỏi xe, đã bị đạn hỏa tiễn công kích rồi.

Đối mặt với sự sống chết, Phương Hạo Vân không kịp nghĩ nhiều, vội vàng kéo hai cô gái vào trong lòng mình, đặt các cô ở dưới người mình, làm như vậy, nguy hại tới các cô ấy sẽ giảm bớt đi một chút, dù sao phía trên cũng có một tấm chắn thịt.

"UỲNH...!"

Theo một tiếng nổ cực lớn, chiếc xe đã bị đạn hỏa tiễn bắn trúng, may mà chiếc xe này là do Đại Phi mượn tạm được từ phân cục an ninh quốc gia tới, là chiếc xe đã trải qua cải tạo phòng ngự đặc biệt, tuy rằng khả năng chống đạn không bằng được xe thiết giáp, nhưng mà so với xe thương vụ bình thường thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Sau khi xe bị hỏa tiễn bắn trúng, cũng không bị nổ tung, mà chỉ như bị một lực rất lớn đánh vào, xe bị ném ra mặt đất, nóc xe bởi vì tác dụng của trọng lực mà hõm lại như một cái hố nhỏ.

Trương Bưu và Đại Phi khóc không ra nước mắt, bọn họ đã rất chi li, rất cẩn thận, không ngờ vẫn có chỗ sơ suất, khiến cho đạo tặc có cơ hội.

" Đại Phi, cậu mau đi bắt đạo tặc, tôi đi nghĩ cách cứu viện cho bọn Hạo Vân..."

Trương Bưu tuyệt đối có niềm tin với Phương Hạo Vân, hắn tin tưởng vững chắc, bọn họ sẽ không gặp chuyện gì không may.

Sau khi vội vàng chỉ huy nhân thủ lật ngược xe lại, Trương Bưu lao tới đầu tiên để xem tình huống, từ cửa kính xe đã biến dạng, hắn có thể nhìn thấy cánh tay của Phương Hạo Vân bị xe kẹp lại tới mức biến dạng. Miệng vết thương chỗ viên đạn vốn không đổ máu, giờ phút này lại bởi vì vụ va chạm kịch liệt mà chảy ra máu tươi đầm đìa.

"Các cô ấy không có việc gì...!"


Ý thức của Phương Hạo Vân vẫn còn thanh tỉnh, hắn vội vàng nói với Trương Bưu: "Các cô ấy đang ở dưới người tôi, mau nghĩ cách cứu viện..."

Trương Bưu nghe thấy vậy, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi trong lòng, cám ơn trời đất, cuối cùng cũng không xảy ra việc lớn, chỉ có điều làm khó cho Hạo Vân rồi. Chuyện hôm nay, nếu không có sự tham dự của cậu ấy, hắn cũng không biết hậu quả sẽ ra thế nào nữa.

Năm phút sau, chiếc xe đã bị tách ra, Phương Hạo Vân, Vương Hà, Đinh Tuyết Nhu được cứu viện thành công, hai cô ngoại trừ kinh hãi, ngoài ra không có gì là không ổn.

Chỉ có điều Phương Hạo Vân, cánh tay vốn đã bị viên đạn thép đầu mài bắn vào chưa lấy ra được, lúc này lại bị xe đè ép cho biến dạng, vết thương chồng chéo vết thương, máu chảy ra quá nhiều, đã hơi không chống cự nổi nữa. Sắc mặt vốn dĩ hồng nhuận, lúc này lại trở nên trắng bệch.

"Anh Bưu, tên đạo tặc cuối cùng đã bị tóm..." Đại Phi sau khi xử lý xong tên đạo tặc phóng hỏa tiễn, vội vàng chạy tới.

Phương Hạo Vân lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, suy yếu nói: "Không còn việc gì...!" Cảnh giới ở trong lòng cũng đã hoàn toàn biến mất.

"Nhanh đưa Hạo Vân vào bệnh viện đi..." Đinh Tuyết Nhu nâng Phương Hạo Vân đang suy yếu, lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận chính mình không phải là bác sĩ.

" Đại Phi, nguy hiểm đã được loại trừ, cậu đưa người hộ tống Tuyết Nhu và Vương tiểu thư về khách sạn đi, tôi mang vài người đưa cậu ấy tới bệnh viện trước đã, thương thế của cậu ấy cần phải xử lý nhanh chóng, nếu không sẽ có nguy hiểm."

"Anh Bưu, chúng ta phân ra mà hành động thôi."

Hai người nhanh chóng thương nghị, rồi bắt đầu điều phối nhân thủ.

Đinh Tuyết Nhu ôm lấy cánh tay của Phương Hạo Vân không buông: "Tôi muốn tới bệnh viện chăm sóc anh ấy, anh ấy vì tôi mới biến thành như vậy, tôi không thể mặc kệ anh ấy được."

"Dẫn cô ấy đi...!"

Sắc mặt Trương Bưu phát lạnh, bảo Đại Phi dùng vũ lực mang người đi, chưa tới được khách sạn, sự an toàn của cô ta cũng chưa thể được cam đoan.

Đại Phi gật gật đầu, bảo hai nữ đặc công dùng sức lôi Đinh Tuyết Nhu và Vương Hà lên xe, đi tới khách sạn Shangri-La.

Tình cảnh bị thương của Phương Hạo Vân đã bị Hắc Bạch Vô Thường trong lúc theo dõi Trương Bưu nhìn thấy rành mạch, bọn họ lập tức chạy về nơi nghỉ của chủ nhân, thông báo về tình hình.

Nói xong, Hắc Vô Thường đề nghị: "Chủ nhân, Phương Hạo Vân lúc này đang bị trọng thương ở tay, là thời cơ tốt nhất để chúng ta xuống tay, nếu được hãy để tôi và Bạch Vô Thương lẩn vào bệnh viện, giải quyết cái mạng nhỏ của hắn?"

"Ta nghĩ tự ta sẽ xử lý tên Phương Hạo Vân này..."

Khóe miệng Roberts nhếch lên một nụ cười, phân phó: "Các ngươi tiếp tục điều tra kẻ làm chết Hạo Thiên, chuyện này một mình ta lo là được rồi. Đúng rồi, ta không phải đã sớm bảo các ngươi đừng chú ý tới việc này nữa, vì sao các ngươi vẫn còn đi theo dõi Phương Hạo Vân?"

Nói xong lời cuối cùng, trong mắt Roberts đã hiện lên một đạo sát ý.

Hắc Bạch Vô Thường cảm thấy chủ nhân không vui, vội vàng quỳ rạp xuống đất giải thích: "Chủ nhân, chúng tôi trong lúc điều tra về cái chết của Tu La đã phát hiện ra một tin tức tình báo rất trọng yếu, đội trưởng đội cảnh sát điều tra cục thành phố Trương Bưu từng có vài lần tiếp xúc với Tu La chủ nhân... cho nên chúng tôi mới theo dõi Trương Bưu. Chuyện Phương Hạo Vân bị thương, là trong quá trình chúng tôi theo dõi Trương Bưu mới phát hiện ra..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui