Chiến đấu cả buổi chiều ai mà không đói chứ? Phương Hạo Vân vội đáp lại: "Chị Mỹ Kỳ, em nghỉ ngơi một lát, chị đi làm cơm đi…"
"Ờ, đợi chị làm cơm xong sẽ gọi em ra ăn nha…" Được nấu cơm cho người đàn ông yêu thương ăn, Trương Mỹ Kỳ tỏ ra rất vui lòng, nhún nhảy từng bước chân khoan khoái vào nhà bếp bắt tay vào việc bếp núc.
Tất nhiên bữa cơm tối cô phải làm cho đủ 4 người ăn, không được thiếu phần của Bạch Lăng Kỳ và Tạ Mai Nhi.
Phương Hạo Vân ngồi thiền vận công trong phòng, hắn ngạc nhiên về tình hình của mình, vốn tưởng chân khí ít nhất phải tịnh dưỡng nửa tháng mới hồi phục công lực như cũ, nhưng bây giờ hắn phát hiện công lực đã trở lại.
Để khẳng định cho chắc, Phương Hạo Vân nôn nóng vận thử chân khí, xuôi theo kinh mạch toàn thân chảy một vòng, quả nhiên chân khí của hắn đã hồi phục hoàn toàn, đấy là sự thật.
"Chẳng lẽ là vì dục vọng được giải tỏa với chị Mỹ Kỳ?" Phương Hạo Vân mạnh dạn suy đoán cách nghĩ của mình.
"Không thể nào!" Rất nhanh, Phương Hạo Vân lại phủ nhận suy đoán đó, hắn và Trương Mỹ Kỳ không phải lần đầu tiên làm chuyện ấy, nếu chuyện ấy có hiệu quả nâng cao công lực thì hắn đã sớm nhận ra rồi.
Nhưng ngoài lí do này ra, Phương Hạo Vân chưa nghĩ ra nguyên nhân nào khác, tuy cơ thể hắn có khả năng hồi phục mau chóng, nhưng chỉ có tác dụng với vết thương ngoài da, không bao gồm chân khí nội lực. Công lực thâm hậu này là do Phương Hạo Vân nhiều năm qua cực khổ tu luyện mới có được.
"Mệt óc quá! Thôi không suy nghĩ nữa."
Phương Hạo Vân là một người không mấy kiên nhẫn, nghĩ không thông liền bỏ cuộc, hắn lười đi tốn sức suy đoán tiếp, quan trọng là công lực đã hồi phục là được rồi.
Vì chuyện này Phương Hạo Vân vui mừng khôn siết, hắn nằm dài trên chiếc giường êm ái, hồi tưởng cảnh mặn nồng vừa nãy với Trương Mỹ Kỳ, phải công nhận là vật báu trời ban, ngực và mông đều thuộc loại hàng cao cấp chất lượng. Phương Hạo Vân đang nghĩ có nên chọn dịp nào đó thử một lần vào từ cửa sau với chị Mỹ Kỳ để đổi gió không nhỉ?
"Hạo Vân, cơm xong rồi này, bây giờ em có tiện ra ăn cơm luôn không?" Chính vào lúc Phương Hạo Vân đang suy nghĩ lung tung, ngoài kia có tiếng gọi của Trương Mỹ Kỳ vọng vào.
"Vâng, em ra liền đây." Phương Hạo Vân biết Trương Mỹ Kỳ ngoài công phu trên giường giỏi giang ra, tài nghệ bếp núc cũng xuất thần nhập hóa, không hề thua kém chị Mai và bạn gái hắn.
"Chị Mỹ Kỳ, sao chị Mai và Kỳ chưa về nhà vậy?" Sau khi ngồi vào bàn ăn, Phương Hạo Vân liếc nhìn đồng hồ, giờ không còn sớm nữa, ngày thường vào lúc này họ đã về nhà rồi mới phải.
Trương Mỹ Kỳ đỏ mặt, lí nhí đáp lời hắn: "Mai Nhi tan ca xong rủ Kỳ đi dạo phố luôn rồi…"
Phương Hạo Vân ngớ mặt, liền sau đó hiểu ra tất cả. Chuyện giữa hắn và Trương Mỹ Kỳ xảy ra chiều nay, hiển nhiên Tạ Mai Nhi biết trước, cô lo lắng Bạch Lăng Kỳ về nhà sớm phát hiện có gì bất thường nên mới cố tình rủ Kỳ đi dạo phố, làm vậy để tranh thủ thêm ít thời gian cho hai người ở nhà.
Nghĩ đến đây, hai má Phương Hạo Vân cũng nóng rang lên.
"Hạo Vân, hay là để chị gọi điện bảo họ về nhà ăn cơm, dù sao chúng ta đã…" Nói đến mấy chữ cuối Trương Mỹ Kỳ hình như xấu hổ đến mức không thể nói tiếp cho hết câu.
Phương Hạo Vân nghĩ ngợi giây lát, nói: "Thôi, đợi khi nào họ muốn về thì về, chị Mỹ Kỳ, hay là chúng ta nhân cơ hội này…"
Trương Mỹ Kỳ cầm đũa gắp thức ăn nhét vào mồm Phương Hạo Vân, lườm hắn một cái: "Đừng nghĩ bậy bạ nữa, sắc mặt của chị khó khăn lắm mới trở lại bình thường…"
Phương Hạo Vân tỏ vẻ oan ức lắm: "Ý của em là chúng ta nhân cơ hội này ăn nhiều một chút, chị Mỹ Kỳ, chị không biết đó thôi, tài nghệ nấu nướng của chị rất giỏi. À, không phải chị mới hiểu lầm ý em đấy chứ?"
Trương Mỹ Kỳ thế mới biết mình bị mắc lừa hắn, liếc xéo Phương Hạo Vân một cái, bỉu môi phụng phịu nói: "Hạo Vân, em chỉ biết ức hiếp người ta thôi… cẩn thận chị cắt đứt cái đó của em…" Vừa nói, Trương Mỹ Kỳ vừa đưa hai ngón tay lên tạo hình cây kéo đe dọa hắn…
Phương Hạo Vân không nhịn được bụm miệng cười to, hắn đột nhiên nhớ tới Kim Phi, con đàn bà này cũng tính cắt đứt của nợ hắn đó thôi, kết quả cuối cùng chẳng phải chịu đầu hàng sao?
"Chị Mỹ Kỳ, lần sau chúng ta thử một số kiểu cách mới nhé?" Phương Hạo Vân mạnh dạn đưa ra đề nghị.
"Được thôi…" Buộc miệng đáp lời chưa kịp suy nghĩ, Trương Mỹ Kỳ liền đỏ mặt qua đi chỗ khác, đôi mắt xinh xắn tràn ngập tình yêu say đắm: "Hạo Vân, đừng trêu chọc người ta nữa…"
Bữa cơm tối thịnh soạn kết thúc, Bạch Lăng Kỳ và Tạ Mai Nhi cũng vừa đúng lúc về đến nhà, Trương Mỹ Kỳ vội đeo tạp dề vào bếp giúp họ hâm nóng lại thức ăn.
Kỳ vừa vào nhà là vùi đầu vào ngực bạn trai, bắt đầu hào hứng kể chuyện vui khi đi dạo phố cho hắn nghe. Tạ Mai Nhi hơi tức tối, Kỳ hình như càng lúc càng xem họ là người ngoài thì phải, ngay giữa phòng khách mà dám thân mật với Hạo Vân.
Nhanh chân bước vào phòng khách, Tạ Mai Nhi hỏi nhỏ: "Chị Mỹ Kỳ, sức khỏe của Hạo Vân không vấn đề gì chứ?"
Chuyện hôm nay dù sao cũng do mình mà ra nên Tạ Mai Nhi cảm thấy áy náy trong lòng lắm.
"Không có gì đâu, em đừng lo lắng nữa." Nghĩ tới cảnh Phương Hạo Vân hùng hổ như sói đói khi chiến đấu trên giường, Trương Mỹ Kỳ e thẹn đỏ mặt, hắn đâu giống người có vấn đề về sức khỏe chứ?
"Chị Mỹ Kỳ, xem ra chị rất mãn nguyện thì phải?" Tạ Mai Nhi chưa từng rời mắt quan sát thái độ của Trương Mỹ Kỳ.
"Con bé này, em muốn tạo phản hả? Em đừng quên chị thay em chịu tội đấy nhé…" Câu này hiển nhiên Trương Mỹ Kỳ nói không thật lòng.
Tạ Mai Nhi không hề biết ý tứ gì cả, mỉm cười trêu chọc: "Chị thích thú làm thế thì có."
Ngoài phòng khách, Bạch Lăng Kỳ hình như nhớ ra việc gì quan trọng, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc hẳn, nói: "Lớp trưởng tổ chức một buổi họp mặt bạn học cũ, mời tất cả bạn học sống ở thành phố Hoa Hải đến tham dự, em đã nhận lời tham dự rồi, anh cũng đi với em nha?"
Phương Hạo Vân suy nghĩ một lát, hắn nhớ mang máng hình như Lã Vĩ từng nhắc chuyện này với hắn rồi.
Nói thật lòng, Phương Hạo Vân không muốn tham gia buổi họp mặt bạn học cũ gì cả, số bạn cũ kia đâu có chút quan hệ gì với hắn, hơn nữa hắn cũng không quen biết họ, rất dễ để lộ sơ hở bị người ta nghi ngờ.
Nói tóm lại, hắn đi tham dự buổi họp mặt bạn học cũ kia chẳng khác nào tự rước rắc rối vào thân. Đang định mở miệng từ chối, ai ngờ Bạch Lăng Kỳ bắt đầu xuất chiêu nũng nịu, hai tay vòng qua cổ hắn ôm chặt không chịu buông, dịu dàng nói: "Hạo Vân, anh đi nha, ai cũng tham dự hết, hơn nữa em đã hứa với người ta rồi. Nếu anh đồng ý thì đêm nay lúc ngủ em mặc áo ngủ, còn anh không chịu đi thì, hứ…"
Có trời mới biết cô định làm gì để trừng phạt hắn.
Phương Hạo Vân do dự giây lát, cuối cùng mới chịu gật đầu: "Thôi được, anh đồng ý đi cùng với em, nhưng anh không rảnh hàn huyên tâm sự với họ đâu đấy."
"Yên tâm, anh chỉ cần đồng ý có mặt là được, anh không biết đấy thôi, rất nhiều bạn trong lớp đều mong chờ gặp lại anh một lần?"
Bạch Lăng Kỳ hạ thấp giọng nói: "Có người nói anh đã thay đổi nhiều, hoàn toàn khác xa trước đây, từ con mọt sách biến thành anh chàng háo sắc lăng nhăng…"
"Là Lã Vĩ nói hả?" Phương Hạo Vân đã sớm đoán ra kẻ nào tung tin.
"Vâng, chính là Lã Vĩ, hắn nói anh đứng núi này trông núi nọ, bắt cá hai tay, có cô gái xinh đẹp như em ở bên cạnh mà anh còn chưa mãn nguyện, anh đã giở thủ đoạn cưa cẩm hoa khôi hệ nghiên cứu sinh ngành kinh tế của đại học Hoa Hải… Nên bây giờ ai cũng nôn nao muốn chiêm ngưỡng phong thái của tài tử phong lưu là anh đó." Giọng điệu của Bạch Lăng Kỳ hiển nhiên mang một ít gia vị ghen tuông.
Phương Hạo Vân biết rõ bạn gái đang ghen, hắn đanh mặt lại, giả đò tức giận nói: "Cái thằng Lã Vĩ này muốn gì đây? Dám tung tin đồn tầm bậy? Không thể chấp nhận được, anh phải đi tìm hắn nói cho ra lẽ."
"Đừng!"
Bạch Lăng Kỳ vội kéo tay bạn trai, nói: "Bây giờ anh có đi tìm hắn cũng vô ích, cây ngay không sợ chết đứng, vì thế nên em mới muốn anh cùng đi tham dự buổi họp mặt bạn học cũ với em, chính là hy vọng anh nói rõ chuyện này trước mặt các bạn, tránh để mọi người tiếp tục hiểu lầm anh."
Nghe đến đây Phương Hạo Vân đã hiểu ra tất cả, thì ra đây chính là lí do Bạch Lăng Kỳ kéo bằng được hắn đi tham dự buổi họp mặt.
"Lã Vĩ ơi là Lã Vĩ, mày gây rắc rối cho tao đấy hả?..." Nghĩ tới Lã Vĩ và cô em gái đáng ghét của hắn, Phương Hạo Vân tức anh ách trong lòng, phải tìm cơ hội nào đấy dạy dỗ hai anh em đê tiện này mới được.
"Kỳ, ăn cơm nè." Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ bưng cơm canh đã hâm nóng xong từ trong bếp đi ra.
Bạch Lăng Kỳ cười hi hí không biết xấu hổ: "Tình yêu có thể chống đói, nhìn thấy Hạo Vân là em no bụng rồi."
Trương Mỹ Kỳ chớp thời cơ châm chọc: "Hạo Vân, ý của Kỳ là nhìn thấy em liền không nuốt nổi cơm đó."
"Ha ha!"
Tạ Mai Nhi cũng hùa theo: "Đúng đó, ý của Kỳ chính là như thế."
Phương Hạo Vân ấm ức lắm, tuy mình không khôi ngô tuấn tú như Phan An trong truyền thuyết, nhưng dù gì cũng đẹp trai khỏe mạnh, tại sao nhìn thấy hắn liền không nuốt nổi cơm chứ?
"Nói bậy, Hạo Vân là Phan An trong lòng em…"
Bạch Lăng Kỳ mỉm cười nói: "Hạo Vân chính là người đàn ông tốt nhất đẹp trai nhất trên thế gian này."
"Ha ha, thì là Phan An, ăn cơm trước đi, không lát nữa thức ăn lại nguội mất, em có biết có những chuyện phải ăn uống cho nó có sức mới làm được không?" Tạ Mai Nhi mở to mắt, nhếch mép khả ố.
Đúng vậy, chuyện ấy phí nhiều sức lực ghê luôn. Phương Hạo Vân ngấm ngầm đồng ý với Tạ Mai Nhi, nhưng Bạch Lăng Kỳ lại nghệch mặt ra không hiểu, ăn cơm đi ngủ có tốn sức gì đâu nào?
"Thôi, Mai Nhi, đừng nói lung tung ở đây nữa, em dạy hư Kỳ đó." Trương Mỹ Kỳ là người từng trải, tất nhiên hiểu biết sâu sắc về ý nghĩa của từ ngữ "tốn sức" kia.
Cảm nhận thấy không khí ấm cúng trong nhà, trái tim Phương Hạo Vân ngọt như mía lùi. Tốt lắm, cứ tiếp tục phát triển như thế sau này hắn dễ ăn nói đây. Nguồn: https://truyenfull.vn
…….
Thời tiết tháng giêng luôn luôn lạnh lẽo, tuy thành phố Hoa Hải chưa có tuyết rơi, nhưng khí trời càng ngày càng trở lạnh. Bước đi trên phố dòng người ai cũng khoác chiếc áo len dày cộm bên ngoài, cơ thể phình ra như bánh ú. Dù là những cô gái ngày thường thích khoe chân hở ngực nay cũng ăn mặc kín mít.
Trong phòng hội nghị lớn của ủy ban đấu thầu thành phố thì lại khác, được trang bị lò sưởi công suất mạnh, khắp phòng lan tỏa bầu không khí ấm áp. Hôm nay là ngày công bố kết quả trúng thầu chính thức của dự án phát triển vịnh Kim Thủy, mới sáng sớm các ông chủ công ty tham giá giành gói thầu đã ngồi chật kín hội trường chờ đợi, không biết vì quá hồi hộp hay nhiệt độ của lò sưởi được điều chỉnh quá cao, ai nấy đều lấm tấm mồ hôi trên trán.
Kim Gia, Kim Phi, Tưởng Đại Phát đứng một hàng trước cửa sổ, nhìn chăm chú vào tòa nhà chọc trời ngoài xa, hồi lâu không ai lên tiếng. Rất lâu sau đó, Kim Gia mới mở miệng: "Ông chủ Tưởng, hình như ông đang rất căng thẳng thì phải, chẳng phải tôi đã nói với ông rồi sao? Buổi công bố kết quả hôm nay chỉ là làm theo đúng thủ tục cho người khác xem mà thôi, công trình này chúng ta nắm chắc trong tay rồi."
Kim Phi cảm thấy lo lắng, một dự cảm không hay len lỏi trong lòng: "Anh hai, anh xác định là không vấn đề gì sao? Tại sao em cứ nôn nao không yên thế này."
Kim Gia gật gù tự tin, nghiêm túc nói: "Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, hôm qua anh mới nói chuyện qua điện thoại với Lý chủ nhiệm và Tuyết Phi Phi xác nhận thông tin lần cuối. Công trình trị giá cả trăm tỉ, nửa đời còn lại của chúng ta không cần lo nghĩ nữa rồi…"
Kim Phi nghe vậy yên tâm hơn đôi chút, nhưng trước khi kết quả được công bố, cô vẫn lo lắng không yên.
Cảm giác của Tưởng Đại Phát giống hệt Kim Phi, hắn cũng không sao giữ được tâm trạng thư thái.
"Hai người lo lắng gì chứ?"
Kim Gia tỏ ra khá tự tin vào bản thân, ông mỉm cười nói: "Tôi không lo lắng viển vong như hai người đâu, có gì mà phải lo chứ? Lý Trạch Huệ là người của chúng ta, hơn nữa ủy ban đấu thầu, các cấp ban ngành tôi đều lo lót được không ít người, chuyện này tuyệt đối thành công… À, ông chủ Tưởng này, tôi nghe nói gia đình ông bất hòa thì phải, vợ ông muốn ly hôn?"
Tưởng Đại Phát nghe xong sắc mặt liền thay đổi, thản nhiên nói: "Vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường, mấy hôm nữa là làm hòa thôi. Cám ơn ông chủ Kim đã quan tâm."
"Chỉ đơn giản là cãi nhau thôi sao?"
Kim Phi nói xen vào: "Nghe nói vợ ông Trương Mỹ Kỳ là trưởng phòng nghiệp vụ của tập đoàn Thịnh Hâm, hơn nữa năng lực chuyên môn rất giỏi, sao ông không bảo vợ vào làm ở công ty địa ốc Thiên Hồng?"
"Đây là chuyện riêng của tôi, tự tôi biết tính toán." Câu nói này của Kim Phi rõ ràng chạm trúng vết thương lòng của Tưởng Đại Phát, hắn chưa nổi đóa mắng chửi là khách sáo lắm rồi.
"Ông chủ Tưởng, tôi chỉ quan tâm ông thôi mà." Kim Phi tiếp tục nói: "Có người đồn quan hệ giữa vợ ông và Phương Hạo Vân không được hay ho lắm. Đàn ông ấy, sợ nhất là bị người ta cắm sừng lên đầu… Ông chủ Tưởng, tôi thấy ông không nên bỏ qua dễ dàng như thế, nếu cần tôi giúp đỡ việc gì cứ lên tiếng yêu cầu, không cần ngại đâu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...